Bị Vũ Văn Tuấn tức giận mắng, Thường Tiếu lúc này mới phát hiện ra sai lầm của mình, vội đỡ Vũ Văn Tuấn ngồi vào ghế sopha, sau một hồi giằng co, nút cài trên áo ngủ của Vũ Văn Tuấn bị bung ra không ít, lộ ra một mảng cơ ngực cường tráng dẻo dai, Thường Tiếu nhìn đến liền không kiềm được trầm trồ hâm mộ: “My God, bộ dáng của anh cường tráng thiệt nha, luyện tập cách nào vậy?”
Dùng cái thứ điểu ngữ gì vậy?
Nhìn thấy tiểu gia khỏa hai mắt tinh quang sáng lạn, Vũ Văn Tuấn chỉ biết cậu hoàn toàn chẳng nhớ gì đến đe dọa trước kia của hắn, điều này làm hắn đột nhiên cảm thấy thật thất bại.
Hắn chỉ cho Thường Tiếu đem vài loại thảo dược chữa ngoại thương nghiền nát trộn đều, hòa với nước thoa ở chỗ vết thương do súng bắn, mấy bài thuốc này đều là linh dược chữa thương, không cần đến vài ngày thì miệng vết thương liền hồi phục như cũ.
Thoa thuốc xong, Thường Tiếu lại đem thuốc xuống phòng bếp dùng lửa nhỏ ninh cho sắc lại, sau đó lấy ra hán bảo mà mình tiện đường mua, nhìn đến thứ đồ ăn kì quái, Vũ Văn Tuấn mặt nhăn mày nhíu nhìn thứ vừa được đặt vào tay mình, nhưng thấy Thường Tiếu ăn vô cùng ngon miệng, hắn cũng thử cắn hai miếng, có thể là do quá đói, cảm giác so với sơn hào hải vị hắn thường ăn còn muốn ngon hơn vài phần.
Tiếng chuông đáng chết ngay lúc này lại vang lên, nhìn đến đầu sỏ làm mình xém chút nữa là tuẩn hỏa nhập ma, Vũ Văn Tuấn trong đầu chỉ toàn ý niệm muốn đem nó đập nát.
Thường Tiếu chạy tới, nhấc ống nghe để bên tay bắt đầu nói chuyện.
“Rau Cần hả, tìm tớ có chuyện gì không? Nga, tớ lại bị đuổi, đây đã là lần thứ ba trong tháng rồi đó, bất quá lần này là do tớ sai… Ừ, hôm nay? Hôm nay tớ có việc rồi, hẹn lần khác đi, vậy nha, bye.”
Thấy Thường Tiếu cùng người khác nói chuyện, lại nhìn không thấy một bóng người, ngôn ngữ cậu dùng hắn vốn rất quen thuộc, vậy mà nội dung hắn vẫn không thật sự hiểu hết, Vũ Văn Tuấn trong lòng liền càng thêm hoài nghi.
Chờ cậu nói xong, Vũ Văn Tuấn nằm trên sopha, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Vừa rồi ngươi cùng ai nói chuyện?”
“Rau Cần* a, kì thật cậu ấy tên là Tần Thải, là bạn chơi chung với tôi từ hồi còn nhỏ, bất quá anh cứ yên tâm, tôi sẽ không đem chuyện của anh nói với cậu ấy đâu, lại nói, hắc đạo không phải là nơi tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, Vũ Văn Tuấn, tôi thấy anh kì thật cũng có chút tài mọn, không bằng nhân cơ hội này mà tìm một công việc khác có ý nghĩa hơn đi… “
*Chữ Tần Thải phát âm là [qín cǎi], còn Rau Cần phát âm là [qíncài], 2 cái đó gần giống nhau nên A Tiếu đọc trại qua, kiểu như biệt danh ấy.
Câu nói này Vũ Văn Tuấn lại nghe chỗ hiểu chỗ không, Lăng Tiêu cung trong võ lâm chính là bất chính bất tà, nhưng địa vị cao quí, tuyệt đối không chung hàng ngũ với bọn hắc đạo, hơn nữa….
Cái gì gọi là “có chút tài mọn”? Cậu có biết hắn trên giang hồ tiêu sái phóng khoáng như thế nào không, người trong võ lâm thấy hắn, có ai dám không quỳ bái, cung hắn như thần?
Vũ Văn Tuấn phát hiện trong lúc nói chuyện với Thường Tiếu thì phải luyện khả năng tâm vô vướng bận, nếu không tuyệt đối sẽ tức đến hộc máu không ngừng.
“Hắc đạo? Sao lại nói vậy?”
“Anh bị trúng đạn, lại biết võ, đương nhiên phải là người trong hắc đạo rồi” Thường Tiếu vẻ mặt tươi cười, nói như chuyện đương nhiên.
Trúng đạn?
Nhớ tới thứ ám khí tập kích mình đêm đó, Vũ Văn Tuấn lập tức cầm bút vẽ lên trên giấy.
Thường Tiếu tò mò lết lại gần nhìn qua, thấy bút trong tay Vũ Văn Tuấn lướt đi như bay, rất nhanh trên mặt giấy đã xuất hiện hình một chiếc súng ống tinh xảo.
Vũ Văn Tuấn thông minh hơn người, chỉ nhìn qua một lần liền biết cách viết chữ bằng bút bi, hắn thiên về tranh thủy mặc đan thanh, tuy rằng ngòi bút bi rất cứng, nhưng cũng không gây trở ngại nhiều cho hắn trong việc họa tranh
“Đây là thứ mà ngươi gọi là súng, đúng không? Có thể mua nó ở đâu?”
Vũ Văn Tuấn đối với vết thương do bị súng bắn của mình ôm hận không thôi, cũng đồng thời đối với thứ ám khí sắc bén lợi hại đó tràn ngập tò mò.
“Ở đâu cũng mua không được! Bởi vì tàn trữ súng ống là phạm pháp, mấy người trong hắc đạo đều là do buôn lậu mới có được.”
Vũ Văn Tuấn sửng sốt, Thường Tiếu lại nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên kêu lên: “Tôi cứ nghĩ mãi xem anh giống ai, hóa ra anh cùng với Vũ Văn Tuần chủ tịch của Kình Phong bộ dạng giống nhau như đúc…”
Cậu bay đến trước máy tính lạch cạch một hồi, rất nhanh sau đó màn hình máy tính đã tràn ngập thông tin cùng những hình ảnh có liên quan đến Kình Phong, nhìn đến khuôn mặt phóng to trong bức tranh đang hiện ra trước mắt mình, trong mắt Vũ Văn Tuấn toát ra lãnh ý.
Không sai, chính là tên nam nhân này! Là hắn đoạt đi Thanh Ti!
Cho nên hắn chỉ có thể chết!
Không cảm nhận được hận ý trong mắt Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu hưng trí bừng bừng nói: “Nghe nói cha của Vũ Văn Tuần trước kia là từ hắc đạo mà ra, hai người không phải là anh em đó chứ? Hoặc là anh em họ? Anh em bà con?”
“Đều không phải!”
“Chính là cả hai người đều họ Vũ Văn …”
Thường Tiếu nhìn Vũ Văn Tuấn, lại nhìn Vũ Văn Tuần trong hình, hai khuôn mặt này cơ hồ là đúc ra từ một khuôn a, khác biệt duy nhất chính là ở mái tóc.
Nhìn đến mái tóc rối bù của Thường Tiếu, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, Vũ Văn Tuấn quyết định phải cùng tiểu gia khỏa này hảo hảo nói chuyện một phen.
Nội thương của hắn muốn hồi phục hoàn toàn phải đợi ít nhất ba tháng, trong khoảng thời gian này, nơi đây có thể tạm làm chỗ dừng chân cho hắn, hắn nhìn ra được Thường Tiếu chỉ là một nam hài lạc quan đến ngu ngốc, lại có chút yếu đuối của trẻ nhỏ, có thể tạm thời tin tưởng cậu, hoặc nói là lợi dụng cậu, bởi vì Vũ Văn Tuần trong thế giới này tựa hồ địa vị không nhỏ, hắn nếu muốn cùng Vũ Văn Tuần ganh đua cao thấp, nhất định phải mau chóng quen thuộc với tất cả mọi thứ nơi đây.
“A Tiếu, ta không phải người trong hắc đạo, cũng không phải người nơi này, ta là bị kẻ khác ám hại, những người đó cho rằng ta đã chết, cho nên ngươi không cần sợ bọn họ sẽ tìm đến đây.”
Thường Tiếu hai mắt sáng ngời, tiến đến phía trước Vũ Văn Tuấn, còn thật sự hỏi: “Anh muốn kể cho tôi nghe chuyện của anh sao? Tốt tốt, kể đi.”
“Ta đến từ Vĩnh Thặng, tới đây tìm người yêu của mình, ngươi có biết Vĩnh Thặng không?”
“Vĩnh Thặng? Tên thành phố sao?”
“Chính xác mà nói, là tên của thủ đô.”
Trước phải làm cho tiểu đông tây này buông tâm phòng ngừa đã, cho nên Vũ Văn Tuấn đem những chuyện mình đã trải qua kể từ khi tới đây đại khái nói qua một lượt, vì để lấy được lòng tin của cậu nên câu chuyện này hắn nói nửa thật nửa giả, Thường Tiếu nghe xong nháy mắt mấy cái, sau một khoảng lâu im lìm, đột nhiên nhảy dựng lên.
“Anh … anh là xuyên không tới đây sao? Nhất định là vậy, tôi vẫn còn thấy kì kì, người hiện đại ai lại nuôi tóc dài như thế, còn trang phục của anh cũng rất lạ, còn có còn có…”
Thường Tiếu hưng phấn đến mức xoay vòng vòng tại chỗ.
“Thật là si tình a, vì tìm kiếm người yêu mà xuyên qua thời không, anh yên tâm, tôi nhất định giúp anh tìm được người anh yêu, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin phát triển, nhất định có thể tìm được.”
Nhìn kẻ hai mắt phát sáng, hưng phấn đến thượng lủi hạ khiêu kia, Vũ Văn Tuấn thực hoài nghi cậu rốt cuộc có nghe hiểu mình nói cái gì không nữa.
“Xuyên không, trên đời quả thật có xuyên không a, mà còn là xuyên không lãng mạn như vậy, đúng rồi, Vũ Văn Tuấn, anh nói Vĩnh Thặng là ở nơi nào a, là niên đại nào vậy?”
“Ở Trung Nguyên, là vào năm năm mươi lăm Thiên Nguyên”
“Thiên Nguyên? Chưa từng nghe qua, ngành học của tôi là ngành thương mại mà, bất quá việc đó không quan trọng, dù sao nhìn trang phục của anh là biết anh đến từ mấy ngàn năm trước rồi …”
Mấy ngàn năm trước?
Vũ Văn Tuấn nghe vậy liền ngẩn ra.
Lời nói của Thường Tiếu làm hắn hiểu được bản thân đã đi đến một triều đại hoàn toàn xa lạ, tuy rằng hắn đối với cách nói “mấy ngàn năm” kia nửa tin nửa ngờ, những cũng chẳng để trong lòng.
Quá trình như thế nào cũng được, cái chính là tìm được Thanh Ti trở về.
Cho nên, cần phải hảo hảo mà lợi dụng tên tiểu ngu ngốc diện mạo đáng yêu này.