Ba ngày sau, bên trong Gia Cát Phủ, đoàn khác Hạ Vương phủ tìm đến, dẫn đoàn là một người thanh niên nam tử trong bộ đồ hoàng sắc, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước đi, vẻ mặt hiện ra tươi cười hiền hậu, vô cùng nho nhã phong độ.
Người theo sau hắn mang theo mấy rương quà, bên trong hẳn là bảo vật cùng tài nguyên hiếm có muốn đến tặng.
“Hạ Vương phủ thiếu chủ, Hạ Tư Thông đến bái kiến Gia Cát lão gia!” Hạ Tư Thông bước vào trong, mang theo vẻ mặt vui vẻ bỗng nhiên trầm lại, hắn thấy cảnh tượng bản thân không muốn thấy chút nào.
“Ồ, thì ra là Hạ thiếu chủ sao? Mời ngồi! Đúng lúc chúng ta cũng đang có chuyện mừng!” Gia chủ Gia Cát Chính Thông vui vẻ mời, ánh mắt không lộ ra chút dị sắc nào.
“Gia Cát sư bá, chuyện này là thế nào? Tên tiểu bạch kiểm này là ai? Tại sao Tư Uyển lại…?” Hạ Tư Thông lạnh giọng nói, lúc này không còn gì là vui tươi được nữa.
Bên trong đại điện, Gia Cát Chính Thông ngồi trên chủ vị, phía bên cạnh là Gai Cát Tư Uyển dung nhan tuyệt trần đang vui vẻ trò chuyện cùng với thiếu niên tuấn lãng đến dư thừa, từng biểu hiện tình cảm thân mật của bọn hắn đều khiến cho Hạ Tư Thông nhăn mặt khó chịu.
“Sư điệt, mau ngồi xuống trước đã! Đây là nam nhân của Tư Uyển, hắn tên Đạo Tà, cũng là một thiên kiêu chi tử bước ra từ Nam Cương!” Gia Cát Chính Thông vui vẻ, giống như không có gì nói với đối phương.
Hạ Tư Thông càng thấy vậy càng thêm tức giận, cố giữ cho không mất đi phong độ, quay ra hỏi trực tiếp Gia Cát Tư Uyển: “Tư Uyển, nàng làm vậy là có ý gì? Không phải chúng ta…”
“Chúng ta? Hạ công tử, ngươi đang nói hồ đồ chuyện gì vậy?” Gia Cát Tư Uyển quay ra, giọng điệu thờ ơ lại còn có chút khó chịu nhìn hắn.
Sau đó quay sang mỉm cười với Đạo Tà, giọng điệu biến chuyển sang nũng nịu: “Đạo Tà, chúng ta đi thôi! Để phụ thân cùng Hạ công tử nói chuyện!”
“Phụ thân, chúng ta đi!” Nàng tiếp tục nói với Gia Cát Chính Thông, sau đó ôm lấy cánh tay Đạo Tà bước ra ngoài.
“Gia Cát gia chủ, ta cùng Tư Uyển cũng không làm phiền các ngươi nữa!” Đạo Tà cũng cúi chào theo, sau đó đi theo ra ngoài.
“Đứng lại cho ta!” Nhưng bỗng nhiên, Hạ Tư Thông quay ra đối với hắn quát lớn, vẻ mặt lúc này giận đến tím tái.
Hắn không có cái gọi là tình cảm chân thành với Tư Uyển, thế nhưng thể diện lại vô cùng cao.
Vốn dĩ bản thân cũng tất cả người khác đều biết hai nhà bọn hắn quan hệ tốt đẹp, lại thêm hắn cùng Tư Uyển không khác gì trời sinh một cặp.
Vậy mà lúc này nàng lại cứ thể dẫn theo một kẻ lạ mặt về nhà, bảo hắn làm sao nhịn nổi?
“Ồ, Hạ huynh có gì muốn nói sao?” Đạo Tà khẽ híp mắt, lại tỏ vẻ như ngạc nhiên hỏi.
“Đừng giả vờ giả vịt! Ngươi là kẻ nào mà cũng dám động tới nàng? Cút xa ra cho ta!” Hạ Tư Thông nổi giận đùng đùng, trông thấy cái dáng dấp đẹp đến tức điên của đối phương lại càng thêm ghen ghét.
Gia Cát Chính Thông giữ im lặng, kỳ thực hắn biết rõ con gái chỉ là tùy tiện tìm đến một tên lạ mặt cố ý muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Thế nhưng hắn không có ngăn cản, ngược lại muốn xem thử tên Đạo Tà này bản lĩnh ra sao lại dám chấp nhận bước chân vào Gia Cát Phủ.
Lúc này, Gia Cát Tư Uyển bước tới, khó chịu nhìn Hạ Tư Thông nói: “Hạ công tử, đây là nam nhân ta thích, ngươi cần gì làm khó hắn? Không lẽ nói ghen tuông vì dáng dấp người ta đẹp mắt sao? Ngươi cũng quá nhỏ nhen rồi! Chúng ta đi!” Nói xong liền muốn kéo tay Đạo Tà bước đi, nàng không biết rõ Đạo Tà thực lực ra sao, nhưng nếu để cho Hạ Tư Thông ra tay, chắc chắn sẽ không dễ dàng giải quyết.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhìn bề ngoài hắn là một tên tính khí nhỏ nhen nóng này, thế nhưng kỳ thực cũng là thiên phú không tồi.
Bản thân mới hơn hai mươi nhưng đã là Pháp Tướng đỉnh phong, thiếu chút nữa đột phá Hợp Thể cảnh.
Chỉ có điều muốn tham gia đại điển, đoạt được cơ duyên đoán tạo nên căn cơ cực phẩm rồi mới đột phá mà thôi.
Nhưng Đạo Tà lại không di chuyển, ánh mắt hiện lên hắc mang mờ nhạt đánh giá Hạ Tư Thông này.
“Cũng có chút thiên tư, để xem ngươi có đem cho ta món quà bất ngờ nào không?”
Đạo Tà lập tức mỉm cười, thản nhiên nói: “Hạ công tử, phải chăng ngươi hiểu lầm chuyện gì a? Ta cùng Tư Uyển là thật lòng, cũng không phải loại nhặt được bên ngoài như ngươi nói!”
Đồng thời hắn cũng vươn tay kéo lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Tư Uyển lại gần mình, khẽ di chuyển chậm rãi, vẻ mặt tình cảm nhưng lại đầy khiêu khích.
Tư Uyển sững sờ, gương mặt đỏ bừng muốn thoát ra nhưng không được, nàng cảm nhận thấy một lực lượng mạnh mẽ đang giữ chặt bản thân.
Hạ Tư Thông nhìn thấy lại càng thêm tức điên, không nhịn nổi mà bùng phát, khí tức Pháp Tướng đỉnh phong hiện ra, kèm theo là thân ảnh một vị chiến tướng mặc kim giáp lấp lánh, trên tay cầm theo chiến kích lao tới.
Pháp Tướng của hắn là Hạ Vương Thần Tướng, sức mạnh vô song xuất hiện phía trước, đâm ra một nhát kích nhắm thẳng vào ngực Đạo Tà, kim hệ linh nguyên sắc bén vô cùng, như thế xuyên thủng được cả không khí mà tới.
Tư Uyển đứng bên cạnh vội vã vận lực, nhưng phát hiện ra không cách nào làm được, Nàng lập tức sợ hãi nhìn sang Đạo Tà, thấy gương mặt của hắn lúc này hiện ra tà dị âm u, mang đến một cảm giác rét lạnh.
Hắn đứng im một chỗ, trước người hiện ra kim quang chiếu rọi, hư ảnh Đế Linh xuất hiện phía trước, tay chắp sau lưng ngạo nghễ mà nhìn chiến tướng lao đến, khí thế ngày một tăng cao.
“Hừ, hóa ra chỉ là một tên Ngưng Linh cảnh vô dụng! Chết đi cho ta!” Hạ Tư Thông cười lạnh, pháp tướng mang theo linh hồn cùng ý chí của hắn mà tới, khí thế vô địch càn quét hết thảy.
“Không lẽ nào lại như vậy? Uyển nhi mắt nhìn kém đến vậy sao?” Đang bình tĩnh ngồi trên ghế, lúc này Gia Cát Chính Thông cũng khó lòng mà tỏ ra bình tĩnh được nữa.
Nhưng chưa kịp thở dài, hắn đã thấy khí thế Đế Linh của Đạo Tà tiếp tục tăng lên một cách vô lý, đến mức khiến cho bản thân hắn cũng phải sinh ra cảm giác rung động trong lòng.
Đế Linh chỉ tay ra trước mặt, đợi khi Hạ Vương Thần Tướng đến gần, một luồn kim sắc thần quang ngưng tụ trên đầu ngón tay bắn ra, nhìn vô cùng bình thường nhưng lại cứ thế nhẹ nhàng mà xuyên thủng qua đầu pháp tướng.
Hạ Tư Thông tắt đi nụ cười, thay vào đó là sắc mặt hoảng hồn không dám tin, sau đó lại chuyển sang đau đớn vô cùng.
Pháp Tướng cảnh sinh ra pháp tướng vốn là tâm linh tương thông, chỉ cần pháp tướng bị thương thì cũng khiến cho chân thân bị thương, đau đớn cộng dồn.
Hắn không nghĩ tới Đạo Tà một chiêu bắn ra đã khiến cho pháp tướng bản thân phá diệt, dẫn đến nội thương cực kỳ nặng, hao tổn đến căn cơ.
Hạ Tư Thông ngã lăn ra đất mà co quắp, lúc này nào có bộ dáng bá đạo như vừa nãy.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đạo Tà đồng thời buông ra Tư Uyển, sau đó từng bước lại gần hắn, ánh mắt không có chút cảm xúc nào mà nhìn hắn.
Cho dù là Tư Uyển hay Gia Cát Chính Thông lúc này cũng đều nhìn hắn bằng ánh mắt khiếp sợ, giống như đang nhìn một tên ác ma đến từ địa ngục.
Hạ Tư Thông cũng nhìn lên, trông thấy Đạo Tà bước lại gần lập tức sợ hãi: “Ngươi…ngươi định làm gì? Ta chịu thua, ngươi có thể tùy ý! Tha cho ta!”
Nghe thấy đối phương than khóc cầu xin mình như vậy, không hiểu sao Đạo Tà cảm thấy được một loại cảm giác thư thái hiện lên trong lòng.
Nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua, lại vận dụng Ma Tâm Đạo Hồn chủng thử nghiệm khả năng.
Đôi mắt hiện lên hắc mang, chất chứa vô cùng tà ác lực lượng linh hồn xông tới hồn hải của đối phương, ăn mòn khiến cho lý trí của hắn dần dần điên loạn.
Lực lượng từ Ma Hôn không phải bình thường, không chỉ là linh hồn đơn thuần mà còn mang theo đủ loại ý chí tà ác hỗn loạn, lập tức đánh tan đi hồn linh của Hạ Tư Thông, sau đó khiến cho cả một mảnh hồn hải của hắn lâm vào hắc ám vô tận.
Đôi mắt của Hạ Tư Thông lúc này giống như vô hồn, bị hắc ám bao trùm lấy.
Đúng lúc đó, Đạo Tà thúc giục Ma Hồn, bắt đầu thu lại tất cả lực lượng đã xâm nhập vào trong đầu hắn, kèm theo cả linh hồn của hắn khiến cho Hạ Tư Thông chết cứng.
“Ngươi…ngươi giết hắn?” Tư Uyển đứng phía sau bắt đầu sợ hãi, khí chất phát ra trên người Đạo Tà lúc này khiến nàng không dám lại gần.
Ngay đến Gia Cát Chính Thông ngồi trên ghế cũng bật dậy, định nói gì nhưng không phát được ra tiếng.
Chỉ đành yên lặng ra hiệu cho con gái bình tĩnh lại.
Đạo Tà cười, nụ cười ma mị như thể đang thỏa mãn thưởng thức lấy linh hồn của Hạ Tư Thông.
Cùng với đó là toàn bộ ký ức có tác dụng lấy từ hắn, một vài thông tin khiến Đạo tà khá hứng thú.
Sau cùng, hắn trở lại hoàn toàn bình thường, bộ dạng lạnh lùng như thể không có gì xảy ra.
Hắn hướng lên nhìn Gia Cát Chính Thông, khẽ cười sau đó gật đầu cao từ, đồng thời nắm lấy tay Tư Uyển rời khỏi, một lời không nói ra.
“Tư Uyển a Tư Uyển, rốt cuộc ngươi tìm đâu ra một kẻ như vậy? Cha cũng chỉ đành mong hắn không có ý xấu với ngươi a!” Gia Cát Chính Thông bất lực nhìn theo, sau đo lại cúi xuống nhìn thi thể Hạ Tư Thông, lập tức tạo ra ngọn lửa phóng tới thiêu đốt thành tro bụi.
“Hạ Vương Phủ hiện tại đã mất đi uy danh.
Hạ Vương cũng bị người từ Nam Cương chém đi một tay, đoạt mất chí bảo, cũng không có giá trị nữa!” Ánh mắt hắn trở nên sắc bén nhìn ra phía xa, trong đầu lại hiện lên vài dòng suy nghĩ.
“Người đâu?” Gia Cát Chính Thông bỗng gọi.
Lập tức bên cạnh hắn xuất hiện một cái bóng đen mờ mịt, lặng lẽ quỳ dưới chân hắn cung kính chờ lệnh.
Gia Cát Chính Thông nói: “Tới Nam Cương điều tra một kẻ có tên Đạo Tà.
Tìm mọi thông tin của hắn đem về đây cho ta! Hành sự cẩn trọng, chớ khiến kẻ khác chú ý!”
Sau đó, bóng đen chìm xuống đất biến mất tăm, đây chính là lực lượng trong tối của Gia Cát Phủ, gọi là Ám Sử.
…
Đạo Tà kéo theo Tư Uyển về đến biệt viện của hắn, sau đó cả hai ngồi dưới mái đình đài uống trà, Tư Uyển vẫn còn lo lắng cùng sợ hãi, không biết nên mở miệng nói thế nào.
— QUẢNG CÁO —
Event
Thấy vậy, Đạo Tà lập tức cười: “Cảm thấy dẫn sói về nhà sao?”
Tư Uyển khẽ giật mình, vội lắc đầu: “Không có, chỉ là công tử lại ẩn giấu sâu như thế.
Khiến cho ta không kịp định hình ngươi!”
“Ha ha, cũng không có gì.
Vốn dĩ ta là như vậy, thần không biết quỷ không hay mà hành sự.
Tiểu thư chớ lo lắng, việc chúng ta hợp tác dĩ nhiên là thật lòng.
Ta không phải người xấu!” Đạo Tà mặt không đổi sắc nói ra, bộ dáng khiến cho hắn trông giống như hoàn toàn là người thành thật.
Có điều, đối với Tư Uyển thì càng khiến cho nàng cảm thấy khó đoán hơn, lại có chút nhăn mặt mà nhìn, tên này quá không biết liêm sỉ.
Vừa mới giết người với gương mặt ác độc như thế mà lúc này còn làm bộ như thế người chính trực.
Tư Uyển khẽ nói: “Đạo công tử, ngươi dẫn ta tới đây chỉ để uống trà?”
Đạo Tà ngừng lại, tay cầm chén trà khẽ xoay, sau đó lại nhìn nàng hỏi: “Ngươi có biết Hạ Tư Thông cùng với Hạ Vương phủ đang có âm mưu gì không? Bọn hắn có biểu hiện gì lạ?”
Tư Uyển nghe vậy liền sững sờ, mắt đưa qua đưa lại suy tư sau đó lắc đầu không biết.
Đạo Tà lại nói: “Hạ Tư Thông muốn đến cưới ngươi, mục đích là tăng lên uy danh cho Hạ Vương phủ, điều này hẳn là ai cũng biết rồi.
Nhưng còn một chuyện nữa, Hạ Vương phủ muốn mượn nhờ quan hệ với Gia Cát Lâu, tích góp tài nguyên chuẩn bị làm phản.
Còn về phần nguyên nhân, ta chỉ biết là phía sau có một nhóm người hắc ám sai khiển.”
Tư Uyển bình tĩnh lắng nghe, ánh mắt chớp chớp bỗng kinh ngạc, nàng nhìn Đạo Tà đầy nghi ngờ, không hiểu sao hắn lại có thể biết những chuyện như thế, liền hỏi: “Công tử tại sao lại biết chuyện này? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đạo Tà lắc đầu, hắn cũng chỉ là thông qua cướp đoạt linh hồn của Hạ Tư Thông mới biết những chuyện đó, còn lại chỉ là muốn nhắc cho Tư Uyển cùng Gia Cát phủ đề phòng mà thôi.
Dù sao hiện tại hắn cũng cần dựa vào Gia Cát Lâu giúp hắn thu thập thông tin, một khi xen vào tranh chấp hoàng quyền, bọn hắn sẽ rất khó tập trung vào việc của hắn.
Tư Uyển lúc này trầm ngâm, sau đó đứng lên muốn rời đi.
Nàng phải nói chuyện này cho cha mình, để hắn đưa ra biện pháp đối phó.
Nếu thực sự có thế lực xui khiến Hạ Vương phủ phản loạn, nhất định bọn chúng phải có lực lượng rất mạnh, thậm chí đã trà trộn bên trong Gia Cát Phủ.
Đạo Tà nhìn đối phương rời đi, hắn cũng không để ý nhiều, liền vận chuyển Ma Tâm Đạo Hồn chủng, hấp thụ lực lượng linh hồn chiếm đoạt từ Hạ Tư Thông, khiến cho Ma Hồn lớn mạnh.
“Đến lúc cũng nên ngưng tụ Pháp Tướng! Nhưng ta cũng cần phải tìm ra con đường cực hạn khác, phía bên kia Nguyên Hồn hẳn là cũng tìm ra lối đi rồi, Đế Hồn có lẽ cũng vậy!” Đạo Tà nhắm mắt tu luyện, bên trong hắn vẫn là tu theo Đế Kinh vì bản thân có Đế Mạch cùng đế nguyên.
Nhưng hắn cảm giác được bản thân có thể tìm ra được điểm mấu chốt dẫn đến đột phá, mang lại lực lượng cùng hướng đi độc nhất thuộc về riêng mình..