Đạo Thiên

Chương 44: 44: Hồng Trấn Cương





Trong khi Đạo Tà cùng Tư Uyển còn đang trò chuyện tại Gia Cát Phủ, thì bên trong hoàng thành Đại Diễm, bên trong tẩm cung của hoàng đế, Hồng Long đang yên tĩnh nằm nghe đàn hát.
Xung quanh là vô số mỹ nhân dáng dấp uyển chuyển, xinh đẹp như hoa đang nhảy múa, động tác cùng cơ thể mềm mại nhẹ nhàng khó tả.
Ánh mắt Hồng Long mơ màng, bỗng chốc như thể giật mình mở ra, nhìn thấy bên ngoài có người cầu kiến.

Hắn ra lệnh: “Tạm thời lui ra ngoài!”
Sau đó lại hướng tới người bên ngoài khẽ nói: “Mau vào!”
Bước vào trong là một nam tử mặc kim bào, gương mặt chữ điền tỏ ra nghiêm nghị.

Đứng trước hoàng đế, bộ dạng cùng phong thái vẫn rất tự tin, hơi khom người nói: “Phụ hoàng, ta có việc muốn hỏi!”
Hắn là một vị hoàng tử, hơn nữa cũng là kẻ được Hồng Long cùng tất cả mọi người đánh giá là có hi vọng ngồi lên hoàng vị nhất, tam hoàng tử Hồng Trấn Cương.
Nghe thấy vậy, Hồng Long nhàn nhạt hỏi lại: “Trấn Cương, lần này con lại thắc mắc gì với quyết định của trẫm sao?”
Hồng Trấn Cương lập tức khẽ lắc đầu, hai tay cung kính thưa: “Thưa phụ hoàng, hẳn là người biết hiện tại thế sự khôn lường.

Kèm theo dấu hiệu cho thấy chân Đế xuất hiện, cái chết của bát đệ bởi một kẻ cũng từ Nam Cương.

Gần đây Ma giáo có dấu hiệu trở lại, ẩn ẩn đã lôi kéo được rất nhiều Vương phủ.

Ta thấy, hoàng tộc không nên cứ như vậy mà cho qua bọn chúng.

Tại sao không hạ lệnh diệt trừ tất cả?”
Hồng Long đứng dậy, mặc lại hoàng bào, tựa lưng vào ghế khẽ vuốt cằm, ánh mắt chốc lát quay sang nhìn Trấn Cương, mở miệng: “Vậy theo con, trẫm nên quyết định thế nào là thỏa đáng nhất?”
Hồng Trấn Cương ngay lập tức nói: “Hiện tại, triều đình ngày càng nhẫn nhịn, mặc cho thế lực khắp nơi phát triển, dần dần khiến cho sức ảnh hưởng của chúng ta lu mờ.

Nhi thần nghĩ, nên ra tay trấn áp, thậm chí lấy một số kẻ ra răn đe bọn chúng.

Chỉ cần thể hiện ra thực lực của chúng ta, đám hạ nhân dưới đó sẽ không dám manh động.”
“Sau đó lại thế nào? Dù là triều đình cũng không quản được tất cả Trung Thổ chứ chưa nói đến đại lục.

Ngươi nghĩ chỉ diệt đi một vài kẻ đã khiến bọn chúng sợ hãi sao?” Hồng Long giọng nói âm trầm, hiện lên một tia uy nghi của hoàng đế.
“Việc các Vương phủ cùng những thế lực nhỏ lẻ nuôi ý định phản loạn, nguyên nhân là do triều đình độc chiếm, khống chế mọi nguồn tài nguyên cùng lợi ích.


Nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là tài vật, là vật ngoài thân mà thôi.

Số lượng Vương phủ thì nhiều, nhưng tài nguyên bọn họ được phép khai thác lại rất ít.

Nhưng nếu hiện tại chúng ta ban lệnh cho phép cấp thêm tài nguyên, nhất định sẽ khiến chúng xao động.” Hồng Trấn Cương vội đáp.
Thấy Hồng Long không nói, hắn lại tiếp tục: “Nhưng không phải chúng ta làm vậy để khiến bọn hắn giảm bớt mâu thuẫn với triều đình, mà là khiến chúng nghi ngờ lẫn nhau, từ đó tự động kiềm chế lẫn nhau!”
“Ồ, ngươi nói tiếp!” Hồng Long thoáng ngạc nhiên, lại nhìn đối phương lắng nghe.
Hồng Trấn Cương liền nói: “Chỉ ban thưởng tài nguyên cho một vài thế lực trong đó, khiến cho chúng nghĩ rằng có kẻ đang ở phe chúng ta.

Nhất định bọn chúng sẽ tự động mà canh chừng lẫn nhau, sau đó chỉ cần người đáp ra thêm một miếng thịt khác, chúng nhất định sẽ lao đến!”
Hồng Long lặng im suy nghĩ một hồi, lát sau khẽ gật đầu, nói với hắn: “Vậy chuyện lần này phụ hoàng giao cho ngươi xử lí.

Hai phần linh mạch tại Thương Sơn sẽ giao cho ngươi tùy ý sử dụng.

Nhưng nếu thất bại, ta sẽ nhờ đến tiểu ngũ!”
Hắn nói một câu, ý vị giao cho Hồng Trấn Cương trọng trách lần này chính là như một thử thách.

Nếu vượt qua sẽ có cơ hội lớn nhất chạm tới hoàng vị, còn nếu không, coi như bị loại khỏi cuộc chiến.
Hồng Trấn Cương cúi đầu, sau đó cáo lui rời đi.

Hắn theo lối đường lát gạch hoa đỏ, hai bên toàn là linh dược mọc lên, hướng đến bên trong một tòa đình viện.
Tại nơi này, Hồng Trấn Cương mở cửa bước vào trong, bóng dáng xinh đẹp chốc lát hiện ra trước mắt.

Nàng là một nữ tử mặc chiếc váy trắng giản dị, tóc đen dài chạm tới đất, đúng lúc này đang ngồi đánh đàn bên trong căn phòng bày bố đơn giản.
— QUẢNG CÁO —
Event
Tiếng đàn êm dịu khiến cho Hồng Trấn Cương cảm giác thư thái, hắn chậm rãi bước tới, vòng ra phía trước mặt nàng, ngồi đối diện và cứ thế lắng nghe cho đến cuối cùng.
“Điện hạ, ngươi không có chuyện cần làm sao?” Nữ tử mở hai mắt, đôi mắt long lanh, xanh biếc như mặt hồ, khẽ chớp một cái, nàng nhìn vào hắn mà hỏi.
Hồng Trấn Cương khẽ cười, lại lắc đầu nói: “Ta chuẩn bị thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.

Lần này đến đây là muốn tạm biệt một thời gian!”
“Điện hạ cần gì phải mất công như vậy? Ta dẫu sao cũng là phi tần, ngươi không nhất thiết phải vậy a!” Nữ tử khẽ đáp, trong âm thanh phát ra có chút ai oán.

Hồng Trấn Cương nhìn nàng, đột nhiên ánh mắt tràn đầy quyết âm, sau đó nói: “Thu Nguyệt, chờ ta! Nhất định ngươi sẽ thuộc về ta! Phụ hoàng hay bất kỳ ai cũng không thể cản được!”
Nói xong, hắn lập tức đứng dậy bước ra bên ngoài.

Khi gần đến cửa, lại nghe nữ tử nói: “Tại sao ngươi nhất thiết phải làm vậy? Ta đã là người của bệ hạ, ngươi không sợ sao?”
Hồng Trấn Cương chỉ nắm chặt hai tay, sau đó dứt khoát bỏ đi, để mặc cho Thu Nguyệt lặng lẽ nhìn theo, trong mắt dần dần ướt đẫm.

Đại Diễm gồm mười ba Vương Phủ, lần lượt nằm ở mười ba tòa thành khác nhau, vây quanh tạo thành vòng tròn xung quanh hoàng thành.

Mỗi một Vương phủ là do một người được hoàng đế ban cho tước vị, trấn giữ lãnh địa đồng thời đảm bảo cho quốc thái dân an.
Trong đó, tòa thành nằm tại phía bắc có tên Đại Hải Thành, trấn giữ ở đây là Hạo Vương Hạo Thiết Quân.
Hạo Thiết Quân vốn là người chính trực, lại cực kỳ trung thành với Đại Diễm.

Nhưng hôm nay, bên trong Hạo Vương Phủ xuất hiện vị khách đem tới vô số lễ vật bao gồm linh thạch cùng với linh đan diệu dược biếu tặng.
Bên trong đại sảnh, Hạo Thiết Quân ngồi tại chủ vị, bên cạnh hắn là một người mặc hắc bào, gương mặt tuấn tú hiện ra sự đoan chính khó tả, nhìn vào có thể nhìn nhận ngay là người tốt.
Hạo Thiết Quân nói với giọng điệu đanh thép: “Vị đại nhân đây, phần lễ vật ngươi mang đến không phải quá nhiều đi! Những thứ thế này ta vốn không dám tùy tiện mà nhận!”
Người áo đen khẽ mỉm cười, ánh mắt hiện lên tinh quang nói với hắn: “Hạo Vương chớ nghĩ nhiều, chúng ta chỉ thực lòng muốn ngài suy nghĩ thật kỹ lưỡng.

Ta biết ngài tận trung với Đại Diễm, thế nhưng Đại Diễm cũng không phải chỉ triều đình, không phải chỉ hoàng tộc!”
Hạo Thiết Quân cau mày nhìn đối phương, hắn là một thiếu niên rất trẻ, nhưng phong thái hiện ra lại khiến người ta cảm giác được sự cao quý, đem theo mấy phần khí chất giống với bậc quân vương.

Điều này không khỏi khiến Hạo Thiết Quân cảm thấy có chút nghi ngờ, hắn hỏi: “Ý của ngươi là sao? Đại Diễm không chỉ hoàng tộc? Lời này là muốn nói…ngươi định tạo phản?”
Người áo đen chợt cười, sau đó cứ thế nhìn thẳng vào Hạo Thiết Quân mà nói: “Ngươi thử nghĩ, Vương Phủ mười ba thành đều tận trung trấn giữ lạnh địa Đại Diễm, thế nhưng mấy năm qua có bao giờ người trong đó hỏi đến các ngươi? Ngay cả tài nguyên cũng không có cung cấp, thậm chí như Gia Cát Phủ cũng nhờ vào tự thân kinh doanh mới có thể duy trì được như vậy.

Còn lại nhìn Vương Phủ khác mà xem, không nói đến tham công đoạt lợi, thế nhưng dẫu sao cũng ra sức vì vương triều, có khác gì nô lệ bị ép buộc làm việc không công?”
Hạo Thiết Quân nghe đến đây lập tức đập bàn, vẻ mặt tức giận quát: “To gan! Ta không cần biết ngươi là ai, dám mạo phạm triều đình, người có biết sẽ bị liệt vào tội phản quốc?”
Nhưng chỉ thấy tên này thoáng bật cười, sau đó đứng dậy khoát tay, hắn bước được vài bước ra gần cửa rồi bỗng quay lại nói: “Hạo Vương suy nghĩ cho kỹ! Ta thấy người dân cùng binh lính Đại Hải thành không còn kiên nhẫn tận trung được bao lâu nữa đâu.

Phần lễ này coi như ta thay triều đình ban phát cho bọn họ, ngươi không thích có thể bỏ đi!”
— QUẢNG CÁO —
Event

Sau đó hắn liền nhanh chóng bước ra ngoài, thân ảnh đột nhiên hóa thành hắc vụ biến mất.

Hạo Thiết Quân nhìn về nơi hắn mới vừa đi, lại quay sang nhìn một núi tài vật trước mặt, trong lòng lặng lẽ thở dài.
“Vương gia, người vừa mới tới là ai?” Đúng lúc này, bên ngoài có người bưng theo ấm trà bước vào trong.

Nhưng vừa trông thấy đống linh thạch phát sáng lấp lánh trước mặt, trực tiếp hai chân run rẩy mà ngã lăn ra, trợn mắt há hốc mồm kêu lên: “Linh…linh thạch? Lại có nhiều như vậy? Trời ơi!”
Người này là một nữ nhân, phong cách ăn mặc giản dị vô cùng, khí chất trên người có vẻ bần hàn thế nhưng không giấu đi được loại trang nhã ẩn bên trong nét mặt kia.

Người này là Vương Phủ phu nhân, vợ của Hạo Thiết Quân.
Vốn dĩ năm xưa cũng là con nhà quan, tiểu thư ngọc ngà cao quý, nhưng từ khi theo chân Hạo Thiết Quân đến Đại Hải thành này, nàng liền hóa thành bộ dạng như vậy.

Ngay đến việc bưng bê hầu trà phải do người hầu làm, nhưng trong phủ lấy đâu ra loại đó, chỉ có hai vợ chồng cùng với ba đứa con cùng chung sống dưới cái danh Vương Phủ mà thôi.
“Vân Linh, cuối cùng vẫn là vì ta nên nàng mới phải chịu khổ như vậy! Rốt cuộc là vì sao? Vì sao chúng ta rơi vào nông nỗi này? Ta thật sự xin lỗi!” Hạo Thiết Quân bình thường tính tình đanh thép, thế nhưng khi trông thấy bộ dạng thê tử như vậy, hắn không tài nào mà nhịn được.
“Phu quân, hôm nay ngươi lại làm sao? Bình thường đâu có như vậy? Là do những thứ này sao?” Vân Linh phu nhân lại gần hắn, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi han.
“Hiện tại nàng hãy gọi binh lính tới đây, ta muốn phân phát chỗ tài nguyên này cho dân chúng Đại Hải Thành! Chuyện sau đó sẽ bàn bạc với nàng sau!” Hạo Thiết Quân nắm chặt tay mà nói, trong mắt hắn lúc này chợt lóe lên hàn mang mờ nhạt.

Tại một bên khác, Hồng Trấn Cương đem theo mười tên hộ vệ một đường chạy tới Dạ Lâu thành, nơi trấn giữ của Dạ Vương Dạ Vân Vũ.

Nhưng đúng lúc bước vào bên trong phủ, hắn phát hiện ra còn có một vị khác lạ mặt khác cũng ở đây.
“Tham kiến tam điện hạ đại giá quang lâm! Mời tam điện hạ vào bên trong ngồi!” Dạ Vân Vũ mang theo nét mặt bình thường bước ra tiếp đón, trên người mặc hắc bào giản dị, tóc để ngắn lại có hơi chút vàng, nhìn vào thấy rất lạ mắt.
“Dạ Vương không cần đa lễ! Ta đến đây cũng là có chuyện vui muốn báo với ngài!” Hồng Trấn Cương vui vẻ đáp, sau đó theo chân Dạ Vân Vũ vào bên trong đại sảnh trò chuyện.
Lúc này, ở đây còn có một thanh niên bạch bào phong độ, gương mặt hơi khiến cho ngươi ta cảm thấy sự yêu dị.

Nhưng khí tức trên người phát ra ẩn ẩn có phong phạm của vương giả, hắn chính là Diệp Vô Trần.
Nhìn thấy Hồng Trấn Cương bước vào, Diệp Vô Trần liền đứng dậy chào: “Nghe danh tam hoàng tử đã lâu! Tại hạ Diệp Vô Trần, đến từ Nam Cương tham gia Đại Điển, hân hạnh!”
“Thì ra là Diệp huynh đệ! Ta cũng nghe lão ngũ nhắc đến ngươi rất nhiều! Hắn nói ngươi bản lĩnh cao siêu, nhất định sẽ tại trong Đại Điển mà vang danh!” Hồng Trấn Cương mỉm cười đối đáp, sau đó cùng nhau ngồi xuống.
“Tam điện hạ, vừa rồi ngài nói tin vui rốt cuộc là có chuyện gì?” Dạ Vân Vũ mở miệng hỏi, trong lòng dường như khá chờ đợi câu trả lời.
“Không giấu gì Dạ Vương, phụ hoàng đích thân cho ta tới đây, đem theo một phần lễ vật, mong ngài nhận cho!” Hồng Trấn Sa ra đưa tay ra, trên tay bỗng xuất hiện một tấm giấy kim sắc lấp lánh, bên trên có ghi lấy vài dòng chữ.
“Điện hạ, đây là…”Đồng thời cả Dạ Vân Vũ cùng với Diệp Vô Trần đều nhìn lại, ánh mắt tỏ vẻ hiếu kỳ quan sát.
“Đây là một phần mạch Linh thạch tại Thương Sơn, thấy Dạ Vương có công nhiều năm trấn thủ lãnh địa vương triều, ta thay mặt phụ hoàng đem tới ban thưởng cho!” Hồng Trấn Cương cười nhìn biểu hiện của Dạ Vân Vũ, thấy hắn có vẻ đang rất xúc động, cũng như còn chần chờ không dám nhận lấy.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hồng Trấn Cương lại nói: “Dạ Vương an tâm! Đây là phụ hoàng chỉ đích danh ngài! Cũng là đặc ân chỉ Dạ Vương Phủ mới có được.

Ngài nên biết một phần mạch Linh thạch đáng giá bao nhiêu a! Không lẽ ngài định từ chối phụ hoàng ban thưởng?”
Diệp Vô Trần ngồi cạnh nhìn vào, ánh mắt hiện lên quang mang, trong đầu thầm nghĩ: “Xem ra thực sự Đại Diễm đang có nội loạn, nếu không Hồng Trấn Cương cũng sẽ không dùng đến cách này để kiềm chế mười ba Vương Phủ!”
Đột nhiên trong đầu hắn lại vang lên thanh âm của Động Không Tí, nó nói: “Ngươi tính xen vào chuyện này sao? Hoàng quyền vốn không phải nơi nước trong, một khi ngươi bước vào thì khó mà ra khỏi! Hơn nữa thế lực hắc ám đằng sau kia cũng không hề tầm thường chút nào, cẩn thận đừng khiến bọn hắn chú ý tới!”

Diệp Vô Trần quay lại như thường, đột nhiên nói: “Dạ Vương, vậy hiện tại ta nên cáo lui trước.

Có chuyện gì cứ đến tìm ta!”
“A, vậy đa tạ Diệp công tử! Nhất định ta sẽ lại tìm ngươi cảm tạ!” Dạ Vân Vũ vui vẻ đáp, sau đó tiếp tục cuộc trò chuyện với Hồng Trấn Cương: “Tam điện hạ, làm thế này không khỏi quá mức thiên vị.

Dẫu không phải ta không muốn, thế nhưng hoàng thượng làm vậy khác nào đưa Dạ Vương Phủ dồn vào góc tường?”
Dù không muốn nhưng Dạ Vân Vũ vẫn phải nói ra, hắn cũng không có chính trực như Hạo Thiết Quân, thế nhưng cũng không đến mức độ mờ mắt vì tài vật trước mắt, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Đột nhiên, Hồng Trấn Cương trầm mặt lại, giọng nói có chút bực tức: “Ý ngài là nói phụ hoàng có ý xấu? Hóa ra ngươi vẫn luôn giữ suy nghĩ như thế trong lòng a?”
Dạ Vân Vũ vội xua tay, nhanh chóng đáp: “Không không, điện hạ hiểu lầm! Chỉ là ta không hiểu, phần lễ này chỉ mình ta được thôi sao?”
Hồng Trấn Cương lập tức cười: “Dạ Vương hẳn cũng nhận ra, thời điểm này loạn trong giặc ngoài.

Mà phụ hoàng trăm công nghìn việc không thể quản hết.

Người chỉ có thể quan tâm đến những ai đáng tin cậy nhất!”
Lời này nói ra, Hồng Trấn Cương đem theo ý vị thâm trường khiến cho Dạ Vân Vũ thoáng kinh ngạc.

Trong lòng hắn lúc này lại bỗng nhiên do dự, suy nghĩ một hồi sau đó bắt đầu vui vẻ đáp: “Vậy ta xin đa tạ hoàng thượng ban ân! Nhất định sẽ vì triều đình mà quản chặt con dân!”
“Ha ha, có lời này của ngài, ta mới có thể ăn nói tốt với phụ hoàng được!” Hồng Trấn Cương cười vang, sau đó tiếp tục: “Nhân tiện, hiện giờ có nhiều Vương phủ đang âm thầm tạo phản, tích súc lực lượng.

Một khi biết chuyện này nhất định bọn chúng sẽ tìm Dạ Vương, mong ngài cẩn thận một chút.

Ta cũng sẽ yêu cầu phụ hoàng gửi tới một đội hộ vệ bảo đảm an nguy cho phu nhân cùng các vị công tử!”
Dạ Vân Vũ bất đắc dĩ gật đầu cảm tạ, sau đó cũng không nói thêm gì liền tiễn Hồng Trấn Cương rời đi.
Sau đó, hắn lập tức quay vào bên trong, đi đi lại lại giống như đang lo lắng chuyện gì.

Chỉ chốc lát sau, bóng người màu đen xuất hiện hạ xuống trước cửa đại điện, nhìn hắn mà nói: “Dạ Vương, ngươi có ý gì? Đừng tưởng được hoàng tộc che chở mà có thể an tâm!”
Dạ Vân Vũ giật mình quay ra, ánh mắt mở to chạy lại gần, nói: “Đại nhân, không phải ta không muốn từ chối.

Thế nhưng Hồng Trấn Cương đem đến lễ vật cùng lời nói như vậy, nếu như không nhận lại càng để lộ ra ngoài a!”
Người trước mặt Dạ Vân Vũ không ai khác là một trong Tứ Đại Ma Sứ của Hắc Uyên Ma Giáo, có hiệu là Phong Sứ.

Hắn liếc mắt nhìn Dạ Vân Vũ, thoáng cái hình thành nên lực lượng cương phong sắc bén, hóa thành hư ảnh hắc ám cự hổ gầm gừ dữ tợn, khiến cho Dạ Vân Vũ ngã ngửa ra sau, toàn thân run rẩy.

Sau đó lại nói: “Đừng quên, hai đứa con của ngươi đang được nuôi dưỡng tại Ma Giáo, có chuyện gì xảy ra với chúng hay không cũng đều do ngươi quyết định!”
Nói xong, Phong Sứ lập tức hóa thân lẫn vào không khí mà rời đi, để lại gương mặt thống khổ của Dạ Vân Vũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.