Sau khi hai người rời đi, bên trong Tư Uyển mới bước ra ngoài nhìn theo, ánh mắt nghi hoặc: “Cha, ngươi nghĩ tại sao bọn hắn lại muốn kéo quan hệ với Gia Cát phủ? Hơn nữa Hồng Trấn Cương sau khi nghe người nói lại có thể như là đã nhận ra chuyện gì, không lẽ hắn đã từng gặp qua Đạo Tà?”
Gia Cát Chính Thông bật cười, ánh mắt nhìn nữ nhi lại tỏ vẻ than thở: “Xem ra là ngươi lo cho hắn hơn cha ngươi a? Có phải động tâm rồi?”
Tư Uyển biến sắc vội hừ lạnh, nói: “Người còn nói nữa, đừng trách ta bỏ nhà đi theo hắn!”
“Ha ha, đúng thật là, nữ nhi lớn không thể giữ nổi! Nhưng ngươi nên nhớ, không đến Hợp Thể cảnh, đừng mong được tự do làm chuyện mình muốn! Đây là do cha cũng muốn tốt cho ngươi!” Gia Cát Chính Thông thở dài.
Bên ngoài kia có bao nhiêu là nguy hiểm, nữ nhân như Tư Uyển bước ra lại càng thêm nhiều kẻ nhắm vào.
Không có thực lực tự bảo vệ bản thân thì làm sao hắn nỡ cho nàng ra ngoài xông xáo? Mặc dù biết nàng có tính cách thích phiêu du, thế nhưng nhất định phải an toàn mới được.
“Hai cha con các ngươi nói chuyện vui a! Không buồn đến hỏi thăm lão già như ta nữa sao?” Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói truyền vào, sau đó là thân ảnh lão giả từ từ hạ xuống, khí tức mạnh mẽ ẩn giấu kỹ càng, cũng không tránh được lộ ra chút tinh khí phấn khởi.
“Chúc mừng phụ thân xuất quan!” Gia Cát Chính Thông vội chạy tới nói.
Tư Uyển theo sau cũng hiện lên vui vẻ: “Chúc mừng gia gia xuất quan! Để phụ thân chèn ép ta suốt một thời gian dài, thực sự khổ cực!”
Tư Uyển đứng trước mặt gia gia nàng liền làm nũng, giống như tiểu nữ hài quăng tới cho cha hắn vẻ mặt tự đắc khiến Gia Cát Chính Thông ấp úng không biết nói sao.
“Ha ha, nha đầu này! Phụ thân ngươi hoàn toàn chỉ muốn tốt cho ngươi! Còn dám mách lẻo ta?” Lão giả này chính là Gia Cát Vương, hắn xoa đầu nàng rồi nói, sau đó từ từ bước lại ghế ngồi xuống.
Bất chợt, ánh mắt lóe lên, lại thấp giọng hỏi Gia Cát Chính Thông: “Chính Thông, chuyện này là sao? Tại sao bên trong Gia Cát phủ tồn tại khí tức ma đạo?”
Gia Cát Chính Thông lúc này mới lại gần, ngồi cạnh hắn mở miệng nói: “Phụ thân, hiện tại triều đình đang có xu thế xuống dốc.
Mà xung quanh mười ba Vương phủ khắp nơi nổi lên, ta chỉ vì suy nghĩ cho gia tộc mà làm.
Hơn nữa lần này Ma giáo xuất động đại lực, triều đình cũng khó lòng cản nổi!”
Uỳnh!
Gia Cát Bắc Lục nghe xong lập tức đập bàn, lực lượng mạnh mẽ đẩy bay Gia Cát Chính Thông ra xa, hộc một ngụm máu, mặt hiện đầy căng thẳng.
“To gan! Ai cho phép ngươi tự ý cấu kết ma đạo? Mặt mũi chúng ta để ở đâu?” Gia Cát Bắc Lục quát mắng, lúc này đang rất tức giận.
“Gia gia, chuyện này một phần do ta nhắc đến, phụ thân cũng là vị đại sự!” Tư Uyển nhanh chóng bước tới khuyên can, nàng biết, Gia Cát Bắc Lục chỉ đang tính thăm dò mà thôi.
Quả nhiên, ngay sau đó trước đại điện đã xuất hiện một bóng người, toàn thân hắc bào che kín, dáng người hơi khom xuống, chỉ thấy cầm theo một quyền trượng, đôi bàn tay để lộ ra nhăn nheo cùng khô khốc.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Gia Cát Vương chớ giận giữ! Đúng thật là Gia Cát gia chủ chỉ nghĩ cho đại cục mà thôi! Ngươi không nên đánh hắn như vậy!” Người này chính là Độc Mệnh, hắn bước lại gần Gia Cát Chính Thông, đồng thời đưa ra một viên đan dược trị thương, nhưng là thiên phẩm.
Gia Cát Bắc Lục thậm chỉ ngoại trừ Độc Mệnh, tất cả đều giật mình không thôi.
Ai có thể ngờ Độc Mệnh lại lấy ra được đan dược thiên phẩm kia chứ.
Thứ như vậy chỉ cần nhìn là nhận ra thật giả, xung quanh được linh khí quấn quanh, bên trong chất chứa lực lượng kinh người có thể cảm nhận rõ rệt.
“Các hạ chính là một trong Ngũ Ma Tướng, danh xưng Độc Mệnh sao?” Gia Cát Bắc Lục liền hỏi, ánh mắt vẫn đang chăm chăm nhìn vào viên đan dược thiên phẩm trên tay mà Gia Cát Chính Thông vẫn chưa dám nuốt kia.
“Gia Cát Vương anh minh! Ta chính là Độc Mệnh, theo lệnh Ma Đế đặc biệt đem tới Gia Cát phủ chút lễ vật!” Độc Mệnh cười, giọng nói khàn khàn, sau đó lấy ra một thanh kiếm lam sắc, xung quanh bao bọc bởi khí lạnh toát thấu sương, những đường vân trên lưỡi kiếm giống như còn ẩn chứa lấy thiên địa hàn băng chân ý cấp độ đại thành, thuộc về pháp bảo thiên cấp sơ giai.
“Lễ vật này, không khỏi có chút quá lớn đi!” Gia Cát Bắc Lục cố giữ cho tinh thần bình tĩnh.
“Ha ha, Ma Đế điện hạ có nói, nếu Gia Cát phủ có thể toàn tâm toàn lực hỗ trợ, sau này sẽ còn được đãi ngộ gấp nhiều lần!” Độc Mệnh cười, sau đó thấy Gia Cát Bắc Lục không chần chờ mà nhận lấy , lúc này đã không còn gì để thăm dò nữa.
Tại bên trong phạm vi của Dạ Vương phủ, Hồng Trấn Cương cùng với Cơ Thanh đã mau chóng đến nơi.
Nếu hắn nhờ không nhầm, thì lần trước Diệp Vô Trần có nói Dạ Vương có thể tìm đến hắn bất cứ lúc nào.
“Chứng tỏ tên đó vẫn còn ở quanh đây, thử đi xung quanh tìm kiếm một lượt xem sao!” Hồng Trấn Cương xuống khỏi xe, cùng với Cơ Thanh nói: “Kẻ mà Gia Cát Chính Thông nhắc đến có lẽ đang ở gần đây.
Chúng ta nên đi tìm thử một vòng, với thực lực của hai chúng ta cũng không khó mà bắt được hắn.”
Cả hai người này đều thuộc dạng có thiên phú cao, nhất là Hồng Trấn Cương được mọi người khen ngợi là một trong những hoàng tử tư chất đứng đầu.
Tất nhiên trong lòng sẽ có ngạo khí, đối với những người trẻ tuổi cùng trang lứa không bao giờ mảy may lo lắng nhiều.
Bọn hắn sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng thông qua từ một tên tiểu nhị, biết được Diệp Vô Trần mấy ngày trước đã đi đến Tuần Phong sơn mạch làm chuyện gì đó.
Thế là, cả hai lập tức tiến đến Tuần Phong sơn mạch tìm kiếm.
Nơi này là một dãy núi nằm phía tây Dạ Vương phủ, khắp nơi đều là yêu thú, đặc biệt theo như lời người ở đây nói, sâu bên trong có một tôn đại Xà yêu trú ngụ, thực lực đạt đến Cửu giai, tương tương với Địa Quân cảnh.
“Điện hạ, ngươi đoán xem hắn rốt cuộc có mục đích gì? Cớ sao lại muốn tìm đến các nơi Vương phủ? Không lẽ chính là…?” Cơ Thanh lúc này nghi hoặc, vừa di chuyển bên trong sơn mạch tránh kinh động xung quanh, vừa nhỏ giọng hỏi.
Hồng Trấn Cương gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ta nghi ngờ hắn chính là người Ma giáo cử đến.
Mục đích hẳn là muốn lôi kéo phản loạn! Chỉ cần bắt được hắn, ta cũng có thể tra ra địa bàn Ma giáo nơi nào, sau đó tâu lên phụ hoàng điều quân tiêu diệt!”
Hồng Trần Cương suy nghĩ cũng rất đơn giản, trong lòng hắn chỉ hướng đến một mục tiêu duy nhất chính là ngôi vị hoàng đế.
Sau đó, chuyện thế nào chỉ mình hắn biết, trong lòng hắn vẫn còn tồn tại một bóng hình xinh đẹp đang chờ đợi mình.
Cơ Thanh không hỏi thêm, ngược lại lúc này lại đang nghĩ miên man đến khi còn tại Gia Cát phủ.
Lời nói của Gia Cát Chính Thông giống như mặc định coi trọng Hồng Trấn Cương, không hề để hắn vào trong mắt.
Cũng tức là, việc hắn muốn cưới Tư Uyển là gần như không thể.
“Trừ khi ta có thể vượt mặt Hồng Trấn Cương!” Suy nghĩ lóe lên, Cơ Thanh bắt đầu chuyển biến ánh nhìn của mình sang đối phương tại phía trước, thâm tâm không rõ đang có cảm giác thế nào.
Chốc lát sau, hai người bọn hắn nghe thấy động tĩnh chiến đấu, lập tức dừng lại, sau đó ẩn giấu đi khí tức rồi từ từ lại gần quan sát cho kỹ càng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Tại bên đó là hai con yêu thú Cốt Mãng đang điên cuồng tấn công lấy đối phương, là một yêu thú cự hổ, toàn thân hừng hực ngọn lửa xích viêm, một nữa là thiếu niên áo trắng, thần thái thản nhiên, khí chất toát lên vẻ yêu dị nhưng lại rất cao quý.
“Chính là hắn!” Đứng bên cạnh, Hồng Trấn Cương lập tức nhận định đối phương chính là kẻ mà Gia Cát Chính Thông nhắc đến, cũng chính là kẻ thuộc về Ma Giáo.
Cơ Thanh ở bên cạnh cũng lập tức cẩn trọng, hắn có thể thấy được thực lực người náy rất mạnh.
Khí tức hiện ra tuy chỉ mới Pháp Tướng đỉnh phong, kém hơn một cảnh giới so với hắn thế nhưng lực lượng ẩn chứa trong cơ thể kia là không tài nào bỏ qua được.
Mỗi một động tác, cử chỉ ra đòn của thiếu niên áo trắng đều khiến cho hư không rung động, tay chưa chạm nhưng lực đã tới khiến cho Cốt Mãng bị đẩy bay ra sau.
Không chỉ thế, thân thể người này thỉnh thoảng lại hiện lên đường vân kim sắc mờ mờ giống như long lân, vô cùng huyền ảo, lực phòng thủ cực kỳ chắc chắn.
“Kẻ này không đơn giản chút nào! Còn chưa kể đến con yêu thú Xích Viêm Hổ kia cũng là huyết mạch hiếm thấy, mới chỉ có bát giai trung kỳ nhưng xích viêm của nó có thể khiến Cốt Mãng cửu giai e ngại!” Cơ Thanh quay sang, lúc này hắn có tự tin đến mấy cũng không dám manh động tiến đến.
Hồng Trấn Cương gật đầu, lập tức trên tay hiện ra một cây cung lớn, bên trên bốc lên ngọn lửa đỏ hồng, bên trong ngọn lửa như thể có một chút linh tính, khi được hắn cầm lên liền nhộn nhạo như đang vui mừng.
“Điện hạ, thứ này chính là Thần Hỏa cung? Ngươi định dùng tới nó sao?” Cơ Thanh trợn mắt, thứ đồ nào của hoàng tộc mà gắn thêm hai chữ Thần Hỏa, tức là nó thực sự chứa lực lượng của Thần Hỏa bên trong, dù chỉ là một ít nhưng uy lực khó tin.
“Phải một lần nắm chắc hắn trong tay! Nếu để chạy thoát, lần sau sẽ rất khó tìm được nữa!” Hồng Trấn Cương giương cung, một tay nắm lấy ngọn lửa hình thành dây cung kéo mạnh, đồng thời một mũi tên từ hỏa diễm cũng hình thành, chứa trong nó là lực lượng Thần Hỏa mạnh mẽ.
Từ phía xa, Diệp Vô Trần đang chiến đấu cũng cảm nhận được uy áp đáng sợ này, lập tức biến sắc quay ra nhìn.
Nhưng cùng lúc đó là Hồng Trấn Cương thả tay, mũi tên Thần Hỏa xé rách không khí mà bay tới, không chút động tĩnh nào, trực tiếp cắm thẳng lên mục tiêu.
“Gào….!” Xích Viêm Hổ gầm lên, mũi tên bắn trúng người nó, lại nhanh chóng tạo ra ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong.
May mắn là Xích Viêm Hổ huyết mạch hỏa hệ, có thể cầm cự được một thoáng.
“Đáng chết! Ta nhất định phải giết chết các ngươi!” Diệp Vô Trần tức giận, gương mặt tỏ ra dữ tợn nhìn sang Hồng Trấn Cương, thấy hắn đã đang chuẩn bị bắn một lần nữa.
“Ngươi đến giết bọn hắn, tiểu Viêm để ta lo!” Đúng lúc này, không gian rung động, Độn Không Tí không biết từ đâu chui ra nói với hắn, còn bản thân nhanh chóng tới xem xét Xích Viêm Hổ.
Diệp Vô Trần mang theo sát khí, quanh thân hiện lên kim long lân rõ rệt, cả người hóa thành kim sắc thần long lao đến, hai tay hóa long trảo cứng cáp vô cùng.
“Điện hạ, mau bắn!” Cơ Thanh ở một bên lo lắng, nhìn thấy Diệp Vô Trần khí tức bộc phát mãnh liệt như thế kia làm sao còn đủ dũng khí tiến tới, chỉ biết trốn sau lưng Hồng Trấn Cương.
Xung quanh Diệp Vô Trần hiện lên những luồng Chân ý thiên địa, bao gồm hết thảy ngũ hành chân ý, lại mỗi thứ đều có thêm long chi chân ý hòa lẫn, hóa thành năm con chân long phòng hộ trước mặt.
Thần Hỏa cung bắn ra, lần này Hồng Trấn Cương dùng hết sức lực, thêm vào đó băng hỏa chân ý của bản thân hắn, hình thành mũi khoan hai màu trắng và đỏ bao bọc lấy đầu mũi tên.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hai bên va chạm, năm con chân long ngũ hành há to miệng, nhằm vào mũi tên mà thôn phệ, nhưng do lực lượng từ Thần Hỏa, chúng khó có thể một lần tiêu diệt được ngay.
Đúng lúc này, Hồng Trấn Cương vội quay sang ra hiệu cho Cơ Thanh cùng bản thân rời khỏi, hắn cũng đã không còn sức để tiếp tục nữa.
Diệp Vô Trần hiện lên ánh mắt rét lạnh, bỗng chốc năm tôn chân long hợp nhất làm một, hình thành nên hoàng long chân ý, bá chủ vạn yêu một ngụm nuốt chửng lấy mũi tên vào bên trong, Sau đó mang theo nó lao theo phía chạy của hai tên kia.
“Tam hoàng tử Hồng Trấn Cương, ngày hôm nay ngươi không chết, sau này nhất định ta sẽ giết đến tận hoàng cung!” Giọng nói của hắn vang vọng, chất chứa sát ý kinh người hướng về phía Hồng Trấn Cương.
Hắn không có đuổi theo mà quay về cứu mạng Xích Viêm hổ trước.
Đồng thời lúc này cự long hình thành từ hoàng long chân ý cũng tiếp cận bọn người Hồng Trấn Cương, nhưng do lực lượng Thần Hỏa trong bụng không thể kìm chế được nữa, lập tức nổ tung.
Dư chấn khiến cho cả hai người bị thổi bay chục dặm, Hồng Trấn Cương vốn dĩ đã tiêu hao quá nhiều, lúc này lại bị vụ nổ làm cho thương nặng, cơ thể tê liệt không cách nào di chuyển.
Cơ Thanh bay sang phía bên cạnh, lăn lộn vài vòng sau đó mới ổn định thân thể, quanh người hắn là linh nguyên cùng với địa chân ý phòng hộ, tuy nhiên cũng phải hộc ra một ngụm máu mới xong.
Hắn lập tức nhìn sang phía Hồng Trấn Cương, ánh mắt lấp lóe đang suy nghĩ chuyện gì, chốc lát lại hiện lên nụ cười lạnh, từng bước lại gần đối phương.
Hồng Trấn Cương chậm rãi mở mắt, hình ảnh mơ hồ của Cơ Thanh đang nhìn bản thân khiến, hắn cố gắng từng chữ nói: “Mau đưa ta về!” Đồng thời một tay vươn lên hướng tới hắn.
“Ha ha, Hồng Trấn Cương à Hồng Trấn Cương, không nghĩ tới sẽ có ngày ngươi làm ra bộ mặt như vậy! Ngươi muốn ta cứu sao? Chết đi!” Cơ Thanh không nói nhiều, trực tiếp một tay đâm xuống phần bụng của hắn, lực lượng tràn vào khiến cho đan điền của hắn vỡ nát, cộng thêm Linh mạch tan thành từng mảnh, bên trong cơ thể hàn khí cùng với hỏa khí thoát ra ngoài, bao phủ cả một vùng.
Nhưng Hồng Trấn Cương chưa chết, tuy đau đớn nhưng ánh mắt đỏ lừ vẫn còn nhìn chằm chằm Cơ Thanh, lẩm bẩm: “Tại sao? Tên súc sinh…”
Cơ Thanh cười lạnh, chân đưa ra dẫm lên bụng hắn, lại nói: “Yên tâm, việc ngươi chết ở đây ta sẽ báo lại cho hoàng thượng biết, để hắn cho người tới Ma giáo trả thù giúp ngươi! Ha ha ha!”
Cơ Thanh cười lớn, chuẩn bị ra đòn kết liễu đối phương ngay lập tức.
Thế nhưng, đúng lúc này xuất hiện một luồng hỏa diễm đao mang chém tới từ xa.
liệt hỏa thiêu đốt mãnh liệt bay với tốc độ kinh người, như thể một hung thú đang xông đến.
Cơ Than vội biến sắc, dậm chân hình thành bức tường đại địa trước mặt, còn bản thân nhanh chóng nhảy sang phía bên cạnh.
Nhìn về phía đao mang chém tới, một nữ tử mặc váy đỏ, hoa văn hỏa diễm uốn lượn quanh thân thể hoàn hảo, gương mặt lạnh băng trái ngược hoàn toàn với khí thế cuồng bạo của nàng.