Đạo Thiên

Chương 92: 92: Đặc Thù





Rạng sáng sớm, bốn người ngồi trên phi thuyền bay ở trên cao, đúng lúc đi ngang qua một khu rừng.

Nhìn từ trên xuống, cây cối mọc ra lá xanh đều có màu rất đậm, lại có thêm phía dưới bốc lên từng luồng âm khí u ám khiến cho người ngoài cảm giác như đây là một khu rừng chết.
“Công tử, nhìn phía dưới xem, cũng có mấy đoàn người nhỏ lẻ đi cùng hướng với chúng ta.

Có khi nào cũng là đến cùng một nơi không?” Đoạn Ngọc vui vẻ chạy ra mạn thuyền nhìn xuống, ánh mắt hiện lên dường như vô cùng thích thú.
“Như vậy cũng tốt! Có thể đi cùng bọn họ, đồng thời tìm hiểu thêm một số thông tin quan trọng luôn!” Đế Đạo Thiên khẽ gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của hắn nhìn xuống bên dưới, ở một nơi cách vị trí ngay dưới bọn họ khá xa, xuất hiện một đoàn người đang đuổi bắt một con yêu thú nào đó.
Mà yêu thú kia tốc độ cũng rất nhanh, di chuyển lắt léo vượt qua những khe hở bụi cây nhỏ để cho đám người phía sau phải đau đầu rất nhiều lần.
“Chết tiệt, tốc độ súc sinh này nhanh quá! Để ta bắt được ngươi, nhất định sẽ lột da rút gân!” Một tên nam nhân thân hình thô ráp, gương mặt râu ria đen rất ngắn, ánh mắt trừng lên đầy nguy hiểm.
Đột nhiên, hắn ta nắm chặt cây giáo trên tay, tuy chỉ được làm từ cọc gỗ, nhìn thì có vẻ như là không bền gì cho lắm.

Nhưng trên tay hắn ta lại truyền vào một loại lực lượng kỳ lạ mà đám người Đế Đạo Thiên chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Cây giáo gỗ lập tức phóng ra, tốc độ kèm theo tiếng xé gió vun vút, thoắt cái xuyên thủng qua cơ thể sinh vật kia.

Máu tươi chảy xuống đất, để lộ nguyên hình là một yếu thú giống với thỏ, toàn thân là một lớp lông mềm trắng toát, lại có hai răng nanh dài ngậm trước miệng.

“Ha ha, lão đại bản lĩnh không tầm thường.

Lần này cuối cùng cũng kiếm được đủ tiền sống mấy tháng rồi!” Đám người phía sau chạy tới phấn khởi, trong đó có vài người vác theo bọc đồ to lớn sau lưng, nhanh chóng chạy lại gần gỡ ra mũi giáo, sau đó nhặt lên con thỏ cho vào bên trong.
“Được rồi! Đến lúc quay về trấn thôi, bán đi chỗ này cho các huynh đệ chia nhau ăn chơi!” Nam nhân vừa giết chết yêu thú được mọi người gọi là lão đại cũng vui vẻ gật đầu, thần thái có mấy phần tự tin nhìn những người khác.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ xa truyền lại khiến bọn người cảnh giác quay ra xem.

Lại bất ngờ thấy được người tới là hai thiếu niên cùng hai thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, khiến bọn hắn cảm giác như là tiên nữ giáng trần, không khỏi nuốt mấy ngụm nước bọt.
“Các vị, chúng ta từ xa tới đây, có thể đi cùng đường với các vị quay về trấn không? Ta có thể trả thù lao xứng đáng!” Đế Đạo Thiên mở đầu nói ra, khi đó trên tay cũng đã cầm ba viên linh thạch hạ phẩm.
“Đó là…linh thạch? Trời đất, đúng là linh thạch rồi.

Thứ mà chỉ có tiên gia mới sở hữu được đúng không? Lão đại ngươi xem…” Đám người phía sau kinh hô, ánh mắt đều tập trung nhìn ba viên linh thạch đang tỏa ra hào quang trên tay Đế Đạo Thiên.
Vị lão đại kia cũng là như vậy, hắn khẽ nuốt nước bọt, sau đó nói: “Tại hạ tên Đại Phiến, bốn vị công tử cùng tiểu thư tất nhiên có thể đi cùng chúng ta!”
Hắn nói xong, Đế Đạo Thiên lập tức mỉm cười, khách khí bước đến giao cho hắn ba viên linh thạch không hề ngần ngại.

Sau đó nói: “Tiện trên đường đi, tại hạ cũng muốn biết đến một số thông tin về nơi này được không? Tỷ như tiên gia mà các người nói đến, bọn họ sống ở đâu/”
Mục đích Đế Đạo Thiên tới đây là để tìm kiếm cơ duyên tu luyện, mà muốn tìm được rõ ràng nhất thì phải tìm đến tu sĩ.

Mà hắn chắc chắn rằng, tiên gia đám người này nói đến chính là tu sĩ đó, còn về chuyện khác thế nào so với đại lục Hồng Diễm thì phải gặp mới biết được.

“Các vị muốn biết về tiên gia sao? Nhưng quả thực chúng ta cũng chỉ mới nhìn từ xa, chưa dám đến gần quan sát bao giờ.

Các vị muốn biết thì ta cũng chỉ có thể nói đến một số chuyện mà bản thân biết được thôi!” Đại Phiến nói ra, phong thái khác hoàn toàn so với bộ dạng mãng phu của hắn.
“Vậy thì phiền đại thúc!” Đế Đạo Thiên cười.
Tiếp sau đó, hắn ra hiệu cho ba người còn lại đi theo, cùng với đoàn thợ săn này quay lại trấn của họ,, qua lời kể biết được, nơi đó gọi là Vân Lam Trấn, phụ thuộc dưới sự quản hạt của ngũ lưu thế lực tiên gia, Huyền Tông.
Đêm đến, đoàn người dừng lại nghỉ chân, bắt đầu đốt lửa cùng lấy ra chút lương thực khô đem nướng lên, cho thêm chút dầu lạc khiến hương thơm lừng tỏa ra xung quanh.
“Các vị, nếu không chê có thể cùng chúng ta ăn những món dân dã này!” Một người với gương mặt dài nhọn bước đến, có vẻ là một trong số những người đi theo mang vác đồ đạc.
“Đa tạ!” Chỉ có Đế Đạo Thiên vui vẻ nhận lấy.

Còn ba người kia thì vẫn ngồi im lặng, nhắm hai mắt tu luyện, bọn họ vốn cũng không cần ăn uống những thứ phàm thực này.
Người kia thấy vậy cũng có chút khó xử, nhưng lúc này Đế Đạo Thiên lại cười nói: “Đại ca chớ quản bọn hắn.

Trong này chỉ có ta cần ăn, bọn họ là người tu hành, không muốn nhập vào phàm thực!”
“Hả, người…người tu hành? Ý công tử nói chính là có thể trở thành tiên gia đó sao?” Hắn lập tức giật mình, giọng nói đánh động đến cả những người khác xung quanh, ánh mắt trợn tròn nhìn tới.
“Tiên gia…những vị này thực sự là tiên gia sao?” Bọn họ dường như khá là kích động, ánh mắt đều chăm chăm nhìn lại như thể muốn hỏi chuyện gì đó.
Đế Đạo Thiên lắc đầu cười nhạt, lại nói: “Chúng ta đến đây vốn dĩ muốn tìm một tông môn gia nhập, sau đó mới chính thức trở thành tiên gia như các vị nghĩ.


Nhưng ban sáng khi quan sát các vị săn bắt yêu thú, dường như cũng sử dụng loại lực lượng thần kỳ nào đó thì phải? Có thể nói cho ta biết không?”
Hắn vừa hỏi vừa hướng mắt đến nhìn Đại Phiến, thấy hắn đang cắn một miếng thịt khô, lại uống một ngụm nước sau đó mới đặt xuống, nhìn lại mà nói: “Thủ đoạn của ta không thể so sánh với tiên gia.

Bọn họ có thần thông quảng đại, bay lượn trên trời, cũng có thể tạo ra lửa, phun ra nước, khiến cho đất cao thành thấp, biến cơ thể thành sắt thép.

Còn thứ chúng ta dùng thì gọi là Âm lực, cũng không biết nguồn gốc thế nào.

Chỉ là trong chúng ta bất kỳ ai cũng có thể dùng đến một ít, tùy thuộc từng người!”
Nghe hắn nói vậy, Đế Đạo Thiên liền cảm thấy kinh ngạc, hắn dùng Đạo Nhãn khẽ quan sát bên trong cơ thể của bọn họ, cuối cùng nhìn đến căn nguyên của mỗi người, mà nơi đó cũng gọi là không gian bản nguyên của mọi sinh linh.
“Quả thực là có gì đó khác so với bình thường.

Bản nguyên của những người này có chứa loại lực lượng nào đó, là nơi sinh ra Âm lực đó sao?” Đế Đạo Thiên thầm nghĩ.
Chốc lát hắn lại hỏi: “Vậy loại Âm lực này cứ thế mà có sao? Các ngươi không cần tu luyện gì?”
Bởi vì theo như hắn thấy, một người như Đại Phiến sử dụng Âm lực đến phóng ra mũi giáo đó, cũng phải gần ngang với Khai Mạch sơ kỳ, chỉ là không phải ai cũng được như Đại Phiến mà thôi.
“Chính là như vậy, chúng ta không thể tu luyện được như tiên gia.

Một phần là vì không có phương pháp hướng dẫn, mà một phần khác là vị chúng ta chỉ có Âm lực, dẫn đến thiếu cân bằng, không cách nào tu luyện được!” Đại Phiến nói ra.
Đế Đạo Thiên bất ngờ, hắn còn chưa hiểu Đại Phiến ý muốn nói đến cái gì cả.

Thế nhưng trong đầu lập tức suy nghĩ, hắn nhớ đến nơi này là nửa Âm đại lục, xung quanh thiên địa linh khí cũng chứa một phần âm khí.


“Vậy tức là nửa Dương đại lục sẽ có dương khí, vậy cũng có khả năng có loại lực lượng khác gọi Dương lực?”
Nghĩ đến đây, hắn liền nói: “Tức là các người thiếu đi dương khí, dẫn đến Âm Dương không cần bằng, không thể tu luyện sao?”
Nghe hắn nói vậy, Đại Phiến cùng bọn người nhanh chóng gật đầu, Đại Phiến lại nói: “Khi còn trẻ ta cũng từng một lần mạnh bạo tham gia tuyển chọn của Huyền Tông.

Nhưng cuối cùng bọn họ nói ta Âm Dương không cân bằng, đồng thời Âm lực cũng không đạt đủ điều kiện, thế nên không cách nào tu luyện, tư chất phế vật!”
Đế Đạo Thiên lại nhìn đến không gian bản nguyên của hắn một lần nữa, quả thật phần âm lực kia so ra rất nhỏ, khiến cho cơ thể hắn không cách nào tiếp nhận được linh khí bên ngoài vào trong.
“Vậy là chỉ cần âm dương cần bằng hoặc một âm một dương đạt tới mức độ nhất định là có thể tu luyện sao? Cũng không khác mấy so với đại lục Hồng Diễm.

Có điều tất cả mọi người ở đây ai cũng có được Linh mạch, chỉ bởi nguyên nhân khuyết thiếu đi bản nguyên mà không cách nào tu luyện.”
Hắn nhìn đi nhìn lại, vậy mà phát hiện ra một vài kẻ có được Địa phẩm linh mạch, nếu so ra tư chất phải nói ra rất cao, đáng tiếc căn cơ không đủ, Địa phẩm linh mạch cũng trở nên vô cụng.
“Nhưng nguyên nhân dẫn đến việc bọn hắn bị như vậy có thể là cho bản thân thiên địa của đại lục này khác biệt.

Rõ ràng gọi m Dương đại lục nhưng âm dương khí lại phân chia mỗi cái một bên, từ đó con người sinh ra càng về sau càng thiếu khuyết hơn.

Chỉ trừ những loại huyết mạch hay thể chất đặc thù, vốn dĩ bên trong bản nguyên đã có thừa âm khí hoặc dương khí!” Đế Đạo Thiên suy nghĩ, sau cùng hỏi thêm thì bọn họ cũng không biết được gì nữa.
Hắn đành phải nghỉ ngơi, chờ đợi đến sáng mai tiếp tục quay trở về Vân Lam Trấn.

Đến được đó, hắn mới có thể tìm đến Huyền Tông, sau đó tìm hiểu đến một vài cái khác biệt của nơi này rõ ràng được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.