Đạo Thiên

Chương 94: 94: Bạch Mao Sư Vương





Sau khi nghe xong tên thuộc Hắc Kỵ Binh giải thích tất cả về Âm đại lục hiện tại đang ở trong thế cục tranh đua gay gắt.
“Một thứ gọi là Thần Ân giáng xuống trên người những kẻ được chọn, đem cho bọn chúng cơ duyên lớn lao.

Cuối cùng lại tranh đoạt với nhau để đăng lâm đỉnh phong sao? Câu chuyện cứ khiến ta cảm giác hoài niệm!” Đế Đạo Thiên vừa bước đi vừa lẩm bẩm.
Tên kia sau khi nói ra toàn bộ thì vẫn bị Giang Sở phế đi tu vi, cuối cùng ném cho yêu thú làm thức ăn.

Còn bọn hắn vẫn đang tiếp tục đi qua khu rừng, nghe nói phía bên kia Yêu Minh Lâm mới chính là lãnh thổ của tu sĩ đông đảo, khắp nơi đều có tu sĩ cùng tông môn thế lực tranh đoạt.
“Công tử, phía trước dường như lại có người! Lần này có cần đến trước nói với bọn hắn không?” Lăng Thiên bước lại gần hỏi, ánh mắt đều nhìn về phía xa, hiện tại đang có mấy bóng người chạy tới.
“Ồ, không cần.

Lần này có vẻ là người hiền lành!” Đế Đạo Thiên híp mắt lại, giọng nói bình tĩnh.
Phía đó, xuất hiện hai người đang cùng nhau chạy vội, quần áo trên người giống như trải qua chiến đấu mà rách nát bụi bẩn, vẻ mặt đều căng thẳng vội vã.

Phía sau họ là một đàn yêu thú đuổi theo, hình dạng giống chó sói, lông màu đỏ như máu, trên trán mọc lên chiếc sừng dài ngắn tùy từng con, cong vút như trăng khuyết.
“Huyết Nguyệt Lang! Một đàn toàn là lục giai yêu thú!” Đế Đạo Thiên hé miệng, sau đó ra hiệu cho Lăng Thiên tới giúp bọn hắn một hồi.
Người bị đoàn Huyết Nguyệt Lang truy đuổi là hai nữ tử, trên người đều mặc váy xanh lam, tuy cũ kỹ nhưng trước đó cũng có thể đoán được là loại chất liệu tốt, chứng tỏ là người thuộc thế lực không kém.
Mắt thấy đoàn Huyết Nguyệt Lang đuổi tới, một con nhảy vồ đến tấn công, móng vuốt huyết sắc xé tan linh nguyên bảo hộ của họ.
“Tiểu thư, mau chạy trước!” Nữ tử khuôn mặt tròn trĩnh vội nói, sau đó đứng lại rút kiếm ra chống đỡ.

Nhưng người còn lại không chạy, vẻ mặt kiên định cũng quay lại, hai tay kết ấn tạo ra ba thanh băng kiếm phi tới tấn công.

Băng kiếm xanh thẫm ca chạm với móng vuốt sói, sau cùng vượt qua chém trúng lên người nó, đánh vật ra xa.
Nhưng những con phía sau đã kịp chạy lên, cùng nhau nhảy tới phản lại công kích, đánh tan đi băng kiếm, sau đó nhằm vào người thị nữ phía trước, một chiêu đánh tới khiến nàng trọng thương, lùi lại phía sau với vẻ loạng choạng.
Đúng lúc này, tưởng chừng như đàn Huyết Nguyệt Lang đã sắp cắn xé hai nữ tử như con mồi, đột nhiên xung quanh hai người hiện ra từng đường phù văn chập chờn, khiến cho không gian xung quanh phát ra tiếng oanh động như sấm.
Phù văn hóa thành lôi điện, phóng ra tấn công đàn Huyết Nguyệt Lang, một lúc lan đến khắp cả đàn khiến chúng co giật.

Tiếp sau đó phù văn lại hóa thành kiếm quang, bay loạn trong trận doanh của chúng, từng chát chém đứt qua thân thể, khiến máu tươi bắn ra liên tục.
Cuối cùng, khi mọi thứ đã im lặng trở lại, chỉ còn con đầu đàn lại vội vã chạy mất từ bao giờ, ở cách xa bọn họ vài chục trượng, tốc độ chạy bán mạng vẫn luôn rất nhanh.
“Còn muốn chạy?” Lăng Thiên xuất hiện đứng trước người hai nữ tử, trên tay phù văn hóa thành cung tiễn, tay đưa lên kéo căng, phù văn xung quanh lại hóa thành mũi tên, đồng thời bên trong hai mắt hiện lên một cái phù văn khác lạ, khiến tầm nhìn của hắn xa hơn.
Mũi tên bắn ra, chớp mắt giống như xuyên qua hư không, không chần chừ mà đâm thẳng qua đầu Huyết Nguyệt Lang đầu đàn đang chạy, sau đó phát nổ khiến thân xác nó cũng tan tành.
Hai nữ tử mở mắt ra, trông thấy thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, không kìm được mà hít sâu một ngụm, vị tiểu thư kia vội chạy lại nói: “Đa tạ thiếu hiện giúp đỡ! Ơn này chúng ta nhất định sẽ báo đáp!”
Lăng Thiên quay ra, ánh mắt trong sáng tràn ngập tinh quang, gương mặt anh tuấn hiện lên mấy phần non nớt, mỉm cười nói: “Hai vị không cần đa lễ, là công tử nhà ta muốn giúp đỡ!”
“Công tử nhà ngươi?’ Trong đầu hai nữ tử còn đang liên tục suy diễn thì phía sau lại vang lên thanh âm hào sảng: “Hai vị cô nương không sao chứ?”
Giọng nói tràn ngập phong thái tự tại, phóng khoáng, nghe có vẻ như là một người thoải mái, dễ gần khiến hai nàng lập tức quay lại.

Thế nhưng đập vào mắt lại là một thiếu niên với gương mặt đúng là thân thiện, nhưng dáng dấp kia không được quân tử cho lắm, vội nói: “Tiểu nữ tên Lâm Hạ, đây là thị nữ bên cạnh ta Lâm Hiên, đa tạ công tử ra tay giúp đỡ! Nhất định về sau sẽ báo đáp!”
“Chậc chậc, ta cũng không cần báo đáp gì nhiều.


Chỉ một chuyện nhỏ muốn các ngươi giúp ngay bây giờ là được!” Đế Đạo Thiên lắc đầu, hắn có vẻ cũng nhận ra hai nàng đối với mình tuy mang ơn nhưng lại không mấy hảo cảm, quả thực khó nói.
“Công tử, Lâm gia chúng ta cũng là thế lực tứ phẩm, nếu có thể mời cùng quay lại đó một chuyến để chúng ta tiếp đãi!” Lâm Hạ hơi ấp úng nói.
“Ồ, vậy liền quay lại Lâm gia!” Đế Đạo Thiên gật đầu, dù gì hắn cũng muốn tìm đến một cái thế lực nào đó trước tiên.
Vượt qua Yêu Minh Lâm, nếu đi theo đường của bọn người Đế Đạo Thiên thì nhất định phải qua hang ổ của cửu giai yêu thú Bạch Mao Sư Vương, nó chính là vương giả bên trong khu rừng này, thực lực cùng tính cách đều tàn bạo vô cùng.
Hai người Lâm Hạ ý muốn khuyên bảo bọn hắn đi đường vòng, tuy sẽ tốn thêm mấy ngày nhưng được cái an toàn hơn.

Nhưng Đế Đạo Thiên lại lắc đầu, nhắc bọn họ không nên lo lắng.

Bên cạnh có Lưu Giang Sở theo cùng, thực lực đã Thiên Quân hậu kỳ, chém chết cửu giai yêu thú cũng không có gì lạ lẫm, thậm có thập giai ngang với Thần Cảnh, để nàng bộc lộ ra sát tâm có khi cũng giết được.
Lâm Hạ cùng với Lâm Hiên trợn mắt không dám nói gì, có thể họ không cảm nhận được thực lực của Đế Đạo Thiên, nhưng nhìn sang ba người còn lại thì đều thâm tàng bất lộ.

Hai nàng cũng có tu vi Pháp Tướng, thế nhưng so sánh với Lăng Thiên hay Đoạn Ngọc, vẫn phải cách xa một đoạn dài.
Nơi ở của Bạch Mao Sư Vương nằm bên trong một ngọn núi lớn, sừng sững chắn ngang đường đi của bọn họ, xung quanh tất cả yêu thú khác đều không dám lại gần khiến nó tức giận.
Bên trong núi vọng ra tiếng gầm gừ uy lực, Lâm Hạ cùng Lâm Hiên chỉ mới nghe thôi cũng đã cảm giác run rẩy, bước chân không dám dùng lực.

Hai người đồng thời nhìn về đám người Đế Đạo Thiên, nhưng chỉ thấy bọn hắn vẫn luôn bình tĩnh như không có gì.
“Lăng Thiên, Đoạn Ngọc, vào trong đó dẫn nó ra đây!” Đế Đạo Thiên mở miệng nói.

Lâm Hạ cùng Lâm Hiên trợn tròn mắt, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hai người nọ tiến vào trong núi, tìm đến hang động của Bạch Mao Sư Vương.
Sau một lúc, bên trong phát ra tiếng gầm dữ dội, kèm theo giọng nói giận dữ của nó: “Nhân loại to gan, dám đến làm phiền bản vương ngủ.

Mau ở lại làm thức ăn cho ta!”
Ngay sau đó, hai người Lăng Thiên cùng Đoạn Ngọc lập tức chạy ra ngoài, phía sau bỗng chốc vang lên tiếng nổ ngân vang, khói bụi từ bên trong bốc ra mù mịt.
Bên trong đám khói, một cái bóng to lớn lao ra bay vút lên không trung, cuối cùng hiện ra thân ảnh của Bạch Mao Sư Vương.

Bộ lông trắng như tuyết, hai cánh to lớn duỗi ra đập mạnh tạo thành cuồng phong, ánh mắt đen nhánh nhìn xuống đám người, giọng nói giận dữ: “Các ngươi là kẻ nào? Không muốn sống nữa sao?”
Nhưng vừa đúng lúc đó, Lưu Giang Sở đứng bên cạnh đã cầm tay chạm lên chuôi kiếm, sát lục chân ý lập tức phát tán, kèm theo huyết mạch tu la sôi sục, hai mắt bắn ra huyết hồng nhìn đến nó.
Bạch Mao Sư Vương đột nhiên sửng sốt, không hiểu sao hai cánh trở nên dần dần vô lực, chốc lát sau chuyển sang sợ hãi mà hạ thấp xuống.

Lúc này, Lưu Giang Sở rút kiếm ra khỏi vỏ, Tu La kiếm một màu đỏ rực bốc lên huyết khí hừng hừng, chỉ về phía nó, sát lục chân ý do Chân đan vượt qua Đế phẩm toát ra, lao đến tấn công tinh thần đối phương.
Bạch Mao Sư Vương chốc lát sợ hãi tột độ, hai chân không thể đứng vững được nữa, cảm giác như tồn tại trước mắt là một tôn sát thần khủng bố, nó chỉ cần động là sẽ mất mạng.
“Kẻ này rốt cuộc là ai? Tu vi cũng là Thiên Quân, tại sao chênh lệch lại lớn như vậy? Không lẽ là Thần Ân Giả? Ta không có đen đủi đến mức này đi?” Bạch Mao Sư Vương nghĩ thầm.
Sau đó lại vội hướng tới Lưu Giang Sở nói kính cẩn: “Đại nhân, là ta không biết ngài muốn đi ngang qua.

Nếu như biết nhất định đã nghênh đón từ trước, mong ngài bỏ qua cho ta lần này!”
Đế Đạo Thiên đứng một bên, thấy nó sợ hãi như vậy lập tức cười, sau đó bước lên trước nói: “Nàng ta thị nữ của ta, ngươi hiểu chưa?”
Bạch Mao Sư Vương trợn trừng, mà Lâm Hạ cùng với Lâm Hiên bên cạnh cũng đều trố mắt lên nhìn hắn.

Mạnh như Lưu Giang Sở lại nói là thị nữ, vậy trong mắt hắn những người như họ lại là cái gì?
Nhưng thấy Lưu Giang Sở đã thu kiếm, đứng bên cạnh Đế Đạo Thiên không nói gì, Bạch Mao Sư Vương mới hoàn tỉnh, vội nói: “Đại nhân tha mạng! Nếu muốn ta làm chuyện gì cũng có thể!”

“Được rồi, nể tình ngươi cũng không có lỗi lớn.

Hiện tại đi theo làm thú cưỡi cho ta! Sau đó, khi nào chán thì ta sẽ thả ngươi về!” Đế Đạo Thiên thản nhiên nói ra, hắn hiện tại rất có hảo cảm với con Bạch Mao Sư Vương này, toàn thân đều toát lên khí chất oai nghiêm, xứng đáng làm tọa kỵ.
“Hả? Không thể nào…!” Bạch Mao Sư Vương vội từ chối, nhưng lời còn chưa bắn ra hết, cơ thể đã cảm giác run rẩy kịch liệt.
Nó cảm giác như toàn thân đang bị soi thấu, mà bất cứ một thứ gì trên người mình đều đang bị một bàn tay vô hình nắm lấy, sinh tử không còn do bản thân quyết định được nữa.

Nó lại nhìn tới Đế Đạo Thiên, một đôi mắt bạc tràn ngập lực lượng đáng sợ đang nhắm tới hắn, miệng thì hỏi lại: “Ngươi định nói gì? Ta nghe không rõ!”
Bạch Mao Sư Vương run rẩy, cuối cùng chỉ đành cúi đầu trước hắn mà nói ra: “Ta…ta nguyện làm tọa kỵ cho đại nhân!”
“Ha ha, không cần sợ hãi như vậy! Ta cũng đâu có làm gì ngươi?” Đế Đạo Thiên cười lớn, vô tức bước đến trước người Bạch Mao Sư Vương, mà lúc này nó đã hóa nhỏ lại, cao vừa ba mét, rồi nằm xuống cho hắn bước lên trên.
“Đi thôi! Quay về Lâm gia các ngươi xem thử!” Đế Đạo Thiên ngồi trên lưng sư tử trắng, hai bên đôi cánh duỗi ra, bay lên không trung mà đi.
“Khoan, ngươi biết đường sao? Lại dám đi trước?” Đế Đạo Thiên vội hỏi, lúc này Bạch Mao Sư Vương đã bay đi cách xa đám người kia.
“Đại nhân không biết, xung quanh Yêu Minh Lâm này có những thế lực nào, ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Bọn hắn vẫn thường cho người vào bên trong săn giết yêu thú, có mấy lần bị ta đuổi giết về tận nhà!” Bạch Mao Sư Vương tự hào nói ra.

Có thể đó là thứ duy nhất mà nó có lúc này để giữ gìn lấy chút uy nghiêm cuối cùng.
“Vậy sao? Nếu vậy lát nữa đứng để đám người đó nhận ra ngươi, ta cũng không muốn rắc rối!” Đế Đạo Thiên gật đầu nói.
Lúc này Lưu Giang Sở cũng đã lướt đến bên cạnh hắn, lăng không bay cùng, phía sau bốn người kia được Đoạn Ngọc triệu ra pháp tướng chở đi.

Đến giờ bọn hắn mới biết, bay ở độ cao vừa phải sẽ không bị màn bích chướng kia ngăn cản, chỉ là hơi khó di chuyển mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.