Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống

Chương 16: Gặp quỷ



Team: Vạn Yên Chi Sào.

Cảnh sắc trước mắt Bạch Vũ chợt biến đổi, chỉ thấy cung điện hùng vĩ trong nháy liền biến thành căn phòng trọ mà mình thuê, hắn thở dài một cái, vẫn là ở nhà làm người kiên định. Chí ít ở đây không có cảm giác nguy hiểm như trong thế giới điện ảnh, làm cho thần kinh căng thẳng.

Hắn ngồi dậy duỗi người, chuẩn bị đi hưởng thụ một chút cuộc sống của người hiện đại, thế nhưng trước mắt tất cả lại làm cho hắn không khỏi phát ra lời thô tục:

"Mẹ kiếp, tình huống gì đây."

Chỉ thấy hắn vốn dĩ coi như ngăn nắp sạch sẽ, phòng nhỏ gọn gàng, hiện tại cũng đã mất trật tự kinh khủng, các loại vật phẩm đều bị người chồng đống ở trên mặt đất, như là bị bị tịch thu nhà vậy.

Bạch Vũ trực tiếp từ dưới đất nhảy dựng lên, nhìn khắp nơi khán phát hiện tủ quần áo của mình, phòng ngủ, cửa phòng bếp đều đã phá hư, thậm chí là tủ lạnh, WC cũng đều bị người chiếu cố qua. Như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng đi tới phòng ngủ lập tức đến dưới giường lật ra một đôi giày da. Móc móc ở bên trong, chỉ chốc lát móc ra một thẻ ngân hàng, hắn thở phào một hơi, trong miệng may mắn nói:

"May là tiền không có bị lục mất, không thì sau này phải uống gió tây bắc rồi."

Sau đó lại không khỏi giận tím mặt một trận, cắn răng nghiến lợi nói:

"Nếu biết là ai, nhất định phải bắt hắn trả giá thật lớn."

Bạch Vũ bây giờ so với trước kia Bạch Vũ bất đồng, hiện tại hắn hoàn toàn có loại năng lực này, Mao Sơn đạo thuật của hắn hoàn toàn có thể ở dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, khiến một người sống không bằng chết. Có điều, hắn còn có chút nghi hoặc rốt cuộc là ai làm?

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là ai phải gây khó dễ ta?"

Bạch Vũ không khỏi có điểm nghi hoặc, mình hình như không có lỗi người nào mà? Bỗng nhiên một khuôn mật quyến rũ hiện ra trong đầu của hắn, Vương Tiểu Lệ!

"Cái tên Bạch Vũ chết tiệt kia."

Lúc này ở ngoài phòng đột nhiên truyền đến một giọng nữ chói tai, chỉ nghe thanh âm kia lại nói:

"Cái đồ quỷ xui xẻo, không biết ở bên ngoài đắc tội người nào, chỉ toàn gây phiền toái cho ta, đợi hắn trở về nếu như nhìn thấy hắn nhất định phải đuổi hắn đi. Không, không được, hiện tại nếu như hắn đi đám người kia quay trở lại làm sao bây giờ? Trước khiến hắn bồi thường tiền đền bù tổn thất cho lão nương, sau đó tiếp tục khiến hắn lưu lại nơi này."

Đây là chủ cho thuê nhà ở đây họ Kim, đại đa số mọi người gọi nàng Kim Di, cho tới nay nàng đều cho rằng Bạch Vũ này là một viên chức nhỏ không có tiền đồ có chút không vừa mắt, luôn luôn ở mọi nơi làm khó dễ với hắn.

Bạch Vũ tự biết tính nết của chủ cho thuê nhà, nếu để cho nàng thấy được Bạch Vũ ngày hôm nay thì nhất định sẽ bị nàng đuổi đi. Nhưng hắn hiện tại không sợ bà chủ này, nếu như muốn tiền lần sau hoàn toàn có thể ở điện ảnh và truyền hình kịch không gian đánh cướp, làm hai đạo buôn lậu đầu cơ trục lợi còn có các loại văn vật, hiện tại tiền tích cóp trong thẻ có thể đủ để hắn tiêu xài phung phí một trận. Mang trên mặt nụ cười tự tin, đem chi phiếu cất vào túi áo, đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy một dáng người đầy đặn cực kỳ nghiêm trọng nhưng có người phụ nữ trung niên trang điểm đậm, đối diện đồ vật dưới đất nhếch mép mắng, Bạch Vũ tiến lên tiếp lời nói:

"Kim Di sao ngươi lại tới đây?"

Kim Di còn chưa có nghe rõ nói nội dung nhưng đầu tiên là giật mình một cái, tưởng người đến đây gây chuyện còn chưa đi, sắc mặt nàng có chút tái nhợt xoay người lại, thấy Bạch Vũ từ trong phòng ngủ đi ra đầu tiên là thở phào một hơi, sau đó trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó liền biến thành khinh miệt, nàng liếc Bạch Vũ một cái nói:

"Ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi gây họa không dám trở về. Còn nói thời gian coi như chính xác, kẻ đến gây phiền phức vừa đi ngươi liền trở lại? Nhưng bây giờ ngươi tránh thoát bọn họ nhưng tránh không khỏi cửa ải này của ta, hiện tại khẩn trương đền ta tiền nhanh lên một chút, những thứ này tổn thất cộng thêm tổn thất tinh thần tổng cộng cần một vạn khối. Không cần nghĩ đến dọn đi, nếu như đám người kia trở lại không tìm được ngươi nếu như tìm ta làm sao bây giờ, tiếp tục ở đây bồi thường tiền."

Nhưng mặt Bạch Vũ lại còn tràn đầy dáng vẻ nghe chỉ giáo tươi cười gật đầu nói:

"Được được, đợi ta đi lấy tiền đem bồi thường cho ngươi."

Kim Di dường như là không nghĩ tới Bạch Vũ nói chuyện tốt như vậy, cho là hắn ít nhất phải thành khẩn một chút, đã chuẩn bị sẵn sàng mắng Bạch Vũ một trận nhưng không khỏi sửng sốt, sau đó khóe miệng lại lộ ra một nụ cười quang vinh, như vậy rất tốt, chí ít có thể tiết kiệm nước bọt, sau đó trên mặt nàng lập tức liền khôi phục biểu tình khinh thường, nói:

"Coi như ngươi thức thời, đợi ta tới lấy tiền, nhớ kỹ là một vạn khối chia ra cũng không thể ít." - Sau đó cũng vừa sắc mặt cả kinh, nói: "Không được ngươi nếu như đào tẩu thì sao? Ta phải nhìn ngươi, đi đến cây ATM dưới lầu lấy tiền."

Trong lòng Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Tiền tuyệt đối sẽ cho ngươi, hiện tại ngươi sẽ muốn, lại không biết sau có thể tiêu hay không. Chỉ là trên mặt cũng tràn đầy không có vấn đề gì, nói:

"Được thôi, đi."

Nói rồi Bạch Vũ liền hướng về dưới lầu đi đến. Kim Di e sợ Bạch Vũ đào tẩu, vội vàng bước nhanh đuổi kịp, nhưng thịt mỡ toàn thân nặng nên lúc nàng đi lại run lên một cái, luôn rất dễ làm cho người ta nhớ tới bánh bao thịt trong các loại đồ ăn.

Vì vậy Bạch Vũ dưới sự giám sát của Kim Di lấy một vạn đồng tiền giao cho nàng, khiến nàng cao hứng mặt mày rạng rỡ, lúc này bỗng nhiên sắc mặt Bạch Vũ cả kinh như là gặp được đồ vật phi thường, kinh ngạc nói:

"Kim Di, trên đầu của ngươi thế nào có một cây tóc bạc? Nếu không ta rút cho ngươi?"

Nữ nhân bình thường đều rất quan tâm bề ngoài của bản thân, bất kể xấu đẹp, Kim Di cũng không ngoại lệ. Vì vậy nét mặt nàng cả kinh, khẩn trương nói:

"Chỗ nào chỗ nào, mau nhổ cho ta, rõ ràng vừa nhuộm tóc không lâu thế nào lại có tóc bạc rồi?"

Bạch Vũ cẩn thận nhổ xuống một sợi tóc, lại là một cây tóc đen, trong miệng cười ha hả nói:

"Thực sự ngại quá, ta nhìn lầm, nguyên lai đây là sợi tóc đen."

Bạch Vũ khiến Kim Di khẩn trương một hồi vô ích, tưởng Bạch Vũ đang trả thù nàng, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

"Nhìn không ra mưu mẹo của ngươi thật ra cũng khá nhiều đấy, chúng ta chờ xem. Mau đưa ta trở về phòng, hai ngày này ta sẽ luôn ở trước cửa trông chừng ngươi, ngươi trốn không thoát đâu."

Vì vậy Bạch Vũ vào phòng dưới sự giám sát của Kim Di.

Đợi sau khi vào phòng ánh mắt Bạch Vũ cũng từ từ chuyển lạnh, hắn xòe bàn tay ra chỉ thấy một sợi tóc đang an tĩnh nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, chính là sợi tóc của Kim Di!

Ngay sau đó hắn đi vào bên trong phòng khách trước trưng bày khay trà, đem toàn bộ đồ vật phía trên thu dọn hết, sau đó tay duỗi một cái một cái bọc đột nhiên xuất hiện ở trên tay hắn, đem mở cái bọc bên trong toàn bộ đều là công cụ dễ mở ra!

Đem tất cả mọi thứ tất cả đều dọn xong, pháp lực trên người thôi thúc, vươn hai ngón tay hướng về ngọn nến trên đàn tế một ngón tay, "phốc" một tiếng ngọn nến bị hắn dẫn động dương hỏa đốt, sau đó lại xuất ra lá bùa, cuộn cọng tóc đốt, tiện tay ném vào trong một chén chu sa bên cạnh đem tro tàn và chu sa quấy đều, trên tay của hắn lại xuất hiện một hình nhân. Hắn lấy ra một hồng bút trám lên một ít chu sa, ở trên hình nhân vẽ ra một bùa chú.

Đem hình nhân để xuống trên bàn một tay bấm niệm thần chú niệm nhẩm thần chú một hồi, bỗng nhiên mở hai mắt ra, khẽ quát một tiếng:

"Tật."

Chỉ về phía hình nhân, chỉ thấy tia hào quang mang tự ngón tay hắn bay ra ở giữa hình nhân, sau đó hào quang dần dần ẩn vào hình nhân.

Bạch Vũ thư thái thở ra một hơi, khẽ cười một tiếng nói:

"Thành công."

Chìa tay cầm hình nhân lên, lại trực tiếp hướng đi về WC. Hắn không có một chút do dự đi tới cạnh bồn cầu, nhìn hình nhân trong tay trong mắt lóe ra một tia lạnh lẽo, sau đó lại đem ném vào trong bồn cầu. Pháp thuật Mao Sơn cũng không chỉ có phương pháp bắt quỷ, mà còn có phương pháp chế nhân, Bạch Vũ thi triển đó là một loại trong đó.

Bồn cầu chính là vị trí ngưng kết ma vật, phương pháp này có thể diệt nhân khí trên người, khiến âm thịnh dương suy có thể rất dễ dàng gặp phải một số chuyện người bình thường không hy vọng gặp, nói thí dụ như: Gặp quỷ. Bạch Vũ trước đây không cảm thấy ở đây có gì không ổn, nhưng bây giờ liếc mắt liền nhìn ra nơi này âm khí nặng hơn có cô hồn chao đảo, nhưng điều này rất bình thường, ở xã hội hiện đại có mấy địa phương không có mấy người chết oán khí lớn đâu?

Lúc Bạch Vũ đem hình nhân ném vào bồn cầu thì đồng thời ở trước cửa phòng Kim Di chỉ cảm thấy bỗng nhiên bị hôn mê ngã xuống đất, sau khi hôn mê qua đi trực giác cảm thấy khí trời lại có chút lạnh. Không khỏi lẩm bẩm:

"Đây là có chuyện gì? Thời tiết tại sao đột nhiên thay đổi?"

Lắc đầu nàng đứng dậy chuẩn bị lấy thêm chăn mền.

Nhưng lúc này đột nhiên sau lưng thấy được một bóng lưng, bóng lưng này hình như có chút quen thuộc nhưng cũng nhất thời nghĩ không ra, chỉ thấy bóng lưng kia mặc trên người một bộ tây trang bẩn thỉu, đang mải miết tìm gì đó, hình như luôn không tìm được, vừa tìm vừa than thở, nói thầm:

"Đi đâu rồi, thế nào tìm mãi không được?"

Kim Di tưởng là một khách ở nơi này, không khỏi có chút hiếu kỳ hắn rốt cuộc đang làm gì, bèn tiến lên hỏi:

"Này, đang tìm cái gì vậy? Đã trễ thế này còn không quay về."

Nhưng người nọ lại hình như không có nghe được câu hỏi của nàng, vẫn ở chỗ cũ tiếp tục tìm cũng không quan tâm tới nàng. Kim Di không khỏi có chút tức giận, lẽ nào người này không muốn ở tại đây nữa, ngay cả ta hỏi đều không để ý tới? Vì vậy nàng đi ra phía trước, giơ chân lên liền hướng về người kia phía sau lưng đá vào, trong miệng cũng không nhàn rỗi phỉ mắng:

“Ngươi câm rồi hả?"

Nhưng kế tiếp một màn quỷ dị diễn ra, chân của Kim Di trực tiếp đem người kia sau khi bị đá toàn bộ nát vụn, một cỗ máu sềnh sệch nhất thời văng ra khắp nơi.

Kim Di nhìn thấy một màn này bị kinh sợ, từ khi nào chân của nàng có uy lực lớn như vậy?

Lúc này người nọ lại coi như gặp chuyện hết sức vui vẻ, hắn nghiêng đầu qua cười hắc hắc nói:

"Ngươi có thể thấy được ta? Thật tốt quá, ngươi mau giúp ta tìm xem một con mắt và mũi của ta đi đâu rồi?"

Chỉ thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác biệt, trên mặt một mảnh máu thịt không rõ, phân không rõ ngũ quan, chỉ còn có một con ngươi treo ở trên mặt, hắn đang dùng một tay nâng con ngươi kia, nhìn Kim Di nhìn một tấm không giống miệng đóng mở hé ra nói.

"A."

Kim Di chợt phát ra một tiếng thét chói tai đê-xi-ben cực cao, co chân hướng về dưới lầu chạy đi. Nàng hiện tại đã nhớ lại người này là ai, người này tên Lưu Khải Thuận hơn ba mươi tuổi, là chủ hộ ở đây, mấy tuần trước vì đánh bạc thiếu nợ lớn nhảy lầu đã chết ở đây, khi đó hình dạng sau khi hắn nhảy lầu Kim Di đến bây giờ ký ức còn chưa phai. Khi đó nàng còn nhìn dáng vẻ thê thảm sau khi hắn chết nói mát, nói Lưu Khải Thuận đã chết đáng đời, đỡ phải sống mất mặt xấu hổ. Nhưng bây giờ nàng thật sợ, lẽ nào cũng bởi vì nàng nói nên tìm đến nàng phiền phức?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.