Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 72



Lại cò kè mặc cả thêm một lúc, Cố Trường Sinh thành công đòi được một khúc gỗ quý từ trong tay thợ mộc, hài lòng cúp điện thoại.

“Dung Dung, nghe nói cậu sắp kết hôn?” Buổi chiều 5 giờ, vào thời gian tan tầm, đồng nghiệp vừa xếp đồ bỏ vào túi, vừa hỏi Tần Điềm Dung.

Hai má Tần Điềm Dung ửng hồng, thẹn thùng gật đầu: “Tháng sau tổ chức. Đến lúc đó mình sẽ phát kẹo mừng cho mọi người.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Vẻ mặt nữ đồng nghiệp cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục, hỏi: “Vậy trước ngày hôm đó có kế hoạch gì không? Ví dụ như tụ hội trước đám cưới?”

“Cũng lâu rồi chúng ta chưa hẹn nhau đi ăn, nhân dịp này mau mau mở tiệc, chứ để sau này cậu đã thành phụ nữ có chồng, muốn dắt theo chồng con đi cùng, sao có thể tận hứng chơi đùa với bọn mình?”

Vốn Tần Điềm Dung không tính đi chơi, sau khi kết hôn cô sẽ được nghỉ tuần trăng mật, đến lúc đó muốn đi đâu chơi chẳng được. Nhưng đồng nghiệp nói cũng đúng, sau này kết hôn thì bên cạnh việc đi làm, cô sẽ cần chú ý vun vén gia đình, thời gian có vẻ eo hẹp, rất khó để tụ hội cùng đồng nghiệp. Thừa dịp bây giờ chưa kết hôn, không bằng đi chơi cùng các đồng nghiệp thân thiết một lần, bồi đắp tình cảm, tiện thể thông báo tin vui.

“Mình nghe nói khách sạn Phúc Nguyên bên kia mới mời một thầy vẽ tay tới. Là loại hình xăm henna đang hot trên mạng á. Hay là chúng ta tới đó ăn một bữa đi. Ăn chơi cho đã rồi vẽ hình xăm luôn.” Thấy Tần Điềm Dung dao động, nữ đồng nghiệp vội vàng rèn sắt khi còn nóng.

“Không phải cậu sắp kết hôn sao, mình lên mạng tra rồi, hình xăm henna có ngụ ý tốt lắm. Ở Ấn Độ khi kết hôn, cô dâu đều phải vẽ cái này, mang ý nghĩa chúc phúc. Cậu cũng vẽ một cái để lấy may mắn đi!”

Phó Mạn Nhu năn nỉ, Tần Điềm Dung động tâm: “Được, để mình hỏi ý kiến của những người khác, nếu tất cả đều đồng ý, chúng ta sẽ hẹn thời gian đến đó.”

“Cậu cần gì phải làm? Cô dâu là lớn nhất, để mình hỏi họ rồi báo cho cậu nhé.” Phó Mạn Nhu xung phong nhận việc, vỗ nhẹ gương mặt xinh đẹp của Tần Điềm Dung: “Mau về đi, kẻo về trễ quá ai đó lại tới kiếm.”

Cố Trường Sinh vừa quay về thành phố A thì nhận được thiệp mời kết hôn. Em gái Tần Dực muốn kết hôn. Thật ra cậu và đối phương không thân nhau lắm, chỉ gặp qua vài lần. Nhưng quan hệ hai bên trưởng bối thân thiết, hơn nữa từng hợp tác Tần Dực vài lần, cậu được nhận thiệp mời là đương nhiên.

Ba Cố không đi được, gửi quà cưới lên đây để Cố Trường Sinh mang qua khi đến đó hỗ trợ. Riêng Cố Trường Sinh có chuẩn bị một phong bì thật dày. Khi Tần Dực mời còn chủ động đến đó xem phong thủy phòng cưới.

Bản thân Tần Dực chính là người ban ngành đặc thù, tuy không phải thuật sĩ nhưng ít nhiều từng tiếp xúc với mấy thứ đó, biết rõ nên kiêng dè cái gì. Mời Cố Trường Sinh đi một chuyến chỉ vì an tâm thôi.

“Lúc nào tới nhớ đem theo một bức tượng Táo Vương nhé, tượng bên ngoài không tốt bằng của cậu.” Quen Cố Trường Sinh đã lâu, Tần Dực biết cậu thuê thợ thủ công làm rất nhiều tượng thần Táo Vương tinh xảo. Không chỉ đẹp, mà tượng thần từ tay người Cố gia đưa sẽ càng linh nghiệm: “Lấy loại tốt nhất, tôi trả theo giá thị trường.”

“Ba tôi đã đặt thợ thủ công làm một cái, là quà tặng tân hôn cho em gái anh. Anh còn muốn mua thêm?” Giọng nói Cố Trường Sinh mang ý cười, Tần Dực theo bản năng liền trợn trắng mắt, trợn đã đời mới nhớ Cố Trường Sinh không nhìn thấy, lập tức bùng nổ: “Tôi giống kẻ coi tiền như rác hả?” Chời má, thích quá!

“Có chú Cố cho rồi, tôi thèm gì của cậu?” Tần Dực quyết đoán chọn ba Cố: “Nếu không phải chú thím đang bận tôi đã chẳng nhờ cậu đến xem phong thủy phòng cưới. Chú Cố mà rảnh chắc chắn sẽ giúp tôi!”

“Ê, con trai chú Cố qua đây, chỗ cửa mở nè.” Cố Trường Sinh đi vào căn nhà mới. Nhà ở là hai vợ chồng góp tiền mua chung, diện tích rất lớn, không gian mở.

“Đổi bức tranh trên tường đi.” Trong phòng khách đặt một bộ ghế sô pha, trên tường treo một bức tranh lồng kính gần hai mét. Bức tranh này thật ra không tồi, nhưng không thích hợp cho đôi vợ chồng mới cưới.

Tranh vẽ cảnh cổ nhân ra ngoài cửa đạp thanh. Phồn hoa tựa cẩm, cỏ xanh như dệt, phong cảnh thơ mộng, nét vẽ thể hiện hành động ngẩng đầu hứng thú của nhân vật rất thật.

“Bức tranh này làm sao vậy?” Không phải rất náo nhiệt sao, Tần Dực khó hiểu hỏi. Đây là tranh cổ, giá trị xa xỉ, là nhà hắn cố ý tặng cho em gái làm của hồi môn.

“Đào hoa cỏ xanh, anh không thấy chỗ này không thích hợp?” Cố Trường Sinh hỏi ngược lại Tần Dực, nói thêm: “Muốn treo ở đâu cũng được, nhưng đừng có treo phía trên ghế sô pha.” Mỗi ngày hai vợ chồng ngồi trên sô pha chơi di động xem TV, đào hoa cỏ xanh treo ngay trên đầu. Hai người có tình cảm tốt thì không sao, nhưng nếu tương lai gặp vấn đề, ít nhiều sẽ chịu ảnh hưởng từ bức tranh này.

Vốn chỉ cần giải thích hai câu là có thể làm lành. Bị bức tranh tác động, hai người sẽ tranh chấp liên tục, cãi nhau quá nhiều, phá hư tình cảm, thời gian kéo dài sẽ đến đến ly hôn.

“Hơn nữa, bức tranh lớn như vậy, treo chỗ này cũng không an toàn, dễ rơi trúng người ngồi bên dưới.”

Nhắc tới hoa đào cùng mặt cỏ xanh, Tần Dực giật mình.

Tao đệt, đào hoa sát và nón xanh!

Vì trên bức tranh vẽ rất ít hoa đào, chủ yếu là hoa mận, cỏ cũng không nhiều lắm, nên hắn không chú ý tới. Thiếu chút nữa đã lưu lại tai họa ngầm cho em gái mình.

Tần Dực vội vàng cởi giày đạp lên ghế sô pha, lấy khung ảnh xuống: “Còn chỗ nào nữa? Cậu mau kiểm tra xem.”

Mình đúng là tên gà mờ, may mà có nhờ Cố Trường Sinh qua nhìn phong thủy.

Những chỗ khác không có vấn đề gì, xem ra Tần Dực vẫn khá đáng tin. Cố Trường Sinh đi hết tầng một, lên tầng hai. Tầng hai chỉ có hai phòng, một phòng ngủ chính và một phòng làm việc. Phòng làm việc không thành vấn đề, Cố Trường Sinh đẩy cửa vào phòng ngủ, nhịn không được lui về phía sau, quay đầu hỏi Tần Dực: “Anh không thấy phòng ngủ hơi chói mắt à?”

Đỏ thì làm sao?

Kết hôn mà, không đỏ thì đâu có đủ không khí vui mừng rộn rã.

Trong lòng Tần Dực buồn bực, nhưng nhớ vụ bức tranh, đành phải phải kìm nén tâm trạng rầu rĩ, hỏi: “Chỗ nào có vấn đề? Cậu nói thẳng ra coi nào.” Có bao giờ hai người khách sáo nhẹ nhàng với nhau à.

“Phòng cưới lấy màu đỏ chủ đạo là không sai, nhưng không được để màu quá đậm. Đồ đạc tốt nhất là mua màu đỏ nhạt, hoặc đỏ hồng. Chứ không thể chọn màu đỏ rực.” Cố Trường Sinh chỉ vào tấm thảm trải dưới sàn: “Anh không cảm thấy màu sắc tấm thảm này, đỏ đến mức chuyển đen, thoạt nhìn giống một đống máu à?”

Bình thường nhìn vào thì không sao, nhưng nghe Cố Trường Sinh nói vậy, Tần Dực càng nhìn tấm thảm càng thấy nó sai sai. Hồi trước thấy nó mang màu sắc vui vẻ, mà sao bây giờ chỉ cảm thấy đen đủi. Như thể vừa có người chết ngã xuống đất, máu chảy lênh láng.

“Huyết quang tai ương đó cảnh sát Tần!”

Tần Dực khom lưng, trực tiếp cuốn thảm lại, ném vào kho chứa đồ.

Một tấm thảm vừa mới mua đã phải vào phòng tối, từ biệt ánh mặt trời. Tần Dực không rảnh đau lòng, thúc giục Cố Trường Sinh xem tiếp: “Còn gì nữa không?”

Cố Trường Sinh dạo quanh phòng ngủ chính một vòng: “Không, còn lại đều ổn.”

Vậy là tốt rồi.

Tần Dực yên tâm. Đặc biệt khi thấy Cố Trường Sinh mang tượng Táo Vương đặt trong phòng bếp, thắp nhang bái lạy, hắn càng an tâm.

Có Táo Quân trấn nhà, khẳng định bách tà bất xâm!

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, thời gian không sai biệt lắm, Tần Dực dẫn Cố Trường Sinh xuống lầu: “Em gái tôi biết cậu tới đây, muốn mời cậu ăn bữa cơm. Ngay khi tan tầm chúng nó đã đến quán ăn rồi, giờ chúng ta đến đó.”

Chúng nó?

Cố Trường Sinh tỏ vẻ nghi hoặc, Tần Dực tức giận nói: “Con bé và chồng sắp cưới.” Dù đã định ngày tổ chức đám cưới, Tần Dực cũng chấp nhận cải trắng nhà mình đã bị tha đi mất, nhưng hắn vẫn không thể tỏ vẻ ôn hòa với con heo trộm cải trắng được. Vì em gái, hắn đã phải cực lực khống chế, chung sống hòa bình với cái thằng đó.

“Lát nữa dùng cơm đừng có lo ăn không, nhớ xem tướng em rể tôi.” Tuy nhân phẩm người này nhìn có vẻ tạm được, nhưng ai mà biết bên trong thế nào, mặt người dạ thú. Tần Dực chỉ có một đứa em gái duy nhất, việc chung thân đại sự, hắn phải thật cẩn thận.

Cố Trường Sinh gật đầu. Chỉ bằng quan hệ hai nhà, dù Tần Dực không dặn, cậu cũng sẽ chú ý quan sát. Tốt xấu gì hồi nhỏ cô bé cũng từng gọi cậu là anh, vào thời điểm mấu chốt, cậu cũng phải hỗ trợ giữ cửa ải.

Chờ tới khi vào quán ăn, hai bên chào hỏi lẫn nhau, Cố Trường Sinh ngồi xuống ghế. Tần Điềm Dung cầm thực đơn cho Cố Trường Sinh, đang tính nói Cố Trường Sinh gọi món, thì thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt biến đổi.

Tần Điềm Dung theo bản năng sờ mặt mình, sau đó nhỏ giọng hỏi bạn trai: “Mặt em dính gì hả?” Sao Cố Trường Sinh cứ nhìn mặt mình vậy nhỉ. Tần Điềm Dung biết nhân phẩm Cố Trường Sinh thế nào, tuyệt đối không phải thấy cô đẹp nên nhìn đến mức ngây người. Nếu không anh của cô và cậu không thể tốt đến vậy.

Tần Điềm Dung tuyệt đối tin tưởng ánh mắt anh trai.

Đối với nghề nghiệp của Cố gia, Tần Điềm Dung chỉ nắm sơ sơ. Cô chỉ biết Cố Trường Sinh sử dụng thuật pháp liên quan tới đồ ăn, xem phong thuỷ, thiên tư thông minh, học tương đối nhiều thứ. Chứ cô không ngờ Cố Trường Sinh còn biết xem tướng.

“Không đâu, nhưng hôm nay em trang điểm đẹp lắm.” Nghe bạn trai nói vậy, Tần Điềm Dung giận dỗi liếc mắt một cái, thả lỏng tâm trạng. Xem ra không phải tại phấn trang điểm bị lem.

Tần Dực nhìn em gái ngốc nghếch, mặt mũi tối sầm.

Này này, đây là lúc nào em còn quan tâm đến việc trang điểm?

Không thấy sắc mặt Cố Trường Sinh tệ lắm hả?

Là em rể tương lai ngoại tình với cải thìa bên ngoài, hay là người nhà chồng không dễ ở chung?

Tao biết mà, mấy thằng đàn ông nói lời ngon ngọt đều không đáng tin!

Kẹo mừng: Kẹo cưới, để lấy lộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.