Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 84



Trong mắt người thường, tà khí vô hình vô sắc, không nhìn thấy được cũng không chạm vào được. Nhưng trong mắt thuật sĩ thì ngược lại. Họ không chỉ nhìn thấy rõ hình dạng tà khí, mà còn có thể dùng pháp khí bắt giữ nó. Nghiên cứu một hồi, Cố Trường Sinh đập bẹp tà khí rồi vo thành viên, cứ như đang nghịch slime, khiến nó bị tra tấn sống không bằng chết.

Thấy điện thoại Cố Trường Sinh đặt trên bàn trà, tà khí lách mình nhào đến. Cố Trường Sinh mặc nó thuận lợi chạy trốn, cũng chẳng lo lắng chút nào, ngồi im một chỗ.

Tà khí cứ tưởng mình sắp chạy trốn thành công, ai ngờ vừa mới chui đầu vào di động, định men theo đường internet bỏ chạy thì bị một bàn tay to bắt lại.

Tuyệt vọng vãi!

Khương Thời Niên thả tà khí vào tay Cố Trường Sinh. Đứa nhỏ hiếm khi có món đồ chơi yêu thích, không thể để nó chạy. Chưa kể nó cũng là mối nguy hại lớn đối với con người, khả năng cao trên người nó có manh mối về Tà thần.

Xoa nắn tà khí trong tay, hồi nãy chỉ thử nó thôi, Cố Trường Sinh tò mò hỏi: “Nó có thể di chuyển thông qua internet?” Nếu không tại sao nó lại chui vào điện thoại. Đối với tà khí, điện thoại không kết nối internet chẳng khác gì một phòng giam.

Làm gì có ai ngu đến mức tự chui đầu vào lưới?!

Đáng tiếc tà khí này không biết nói, cũng không thông minh lắm, chỉ có chút bản năng lợi hại. Chứ không cần gì nghĩ cách thử nó, trực tiếp nghiêm hình ép cung cho lẹ.

Trước đó nó trốn trong di động Phan Hạo Khôn, cảm thấy an toàn mới chạy ra gây loạn, đến khi hai người tới gần, nó nhanh nhạy cảm giác được nguy hiểm nên trốn mất. Nếu không phải đúng lúc có người gọi điện thoại, Phan Hạo Khôn lấy điện thoại ra, chưa chắc hai người đã phát hiện được chỗ nó trốn.

Đương nhiên là nó phải trốn rồi!

“Là thế này,” Khương Thời Niên vừa chạm vào tà khí đã hiểu rõ ngọn nguồn: “Có lẽ Phan Hạo Khôn vô tình vào một trang web chứa vật mê hoặc, nên mới bị ảnh hưởng.” Chắc hẳn tà khí thông qua trang web để hại người. Vậy nên khi gặp nguy hiểm, nó sẽ theo bản năng quay về đó trốn.

So với Khương Thời Niên, tu vi của Cố Trường Sinh còn thấp, không thể che dấu toàn bộ thuật khí trên người. Cậu mang vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ, nhìn giống sinh viên còn đi học, không có lực uy hiếp. Người bình thường có lẽ sẽ vì Cố Trường Sinh trông quá trẻ mà bỏ qua lực thực của cậu, nhưng tà khí thì không.

Toàn thân tà khí run rẩy, mỗi sợi tà khí chỉ biết la hét sợ hãi, sau đó liều mạng tìm cách bỏ chạy, cố gắng thoát khỏi vận mệnh bị tiêu diệt.

“Chúng ta có nên thả dây dài câu cá lớn không?” Thả tà khí ra, xem nó có thể giúp bọn họ đi tìm hang ổ bọn chúng không. Ỷ việc tà khí nghe không hiểu tiếng người, Cố Trường Sinh hỏi ngay trước mặt nó.

Khương Thời Niên lắc đầu, mất liên lạc lâu như vậy, có lẽ người quản lý trang web đã sớm cảnh giác. Giờ thả nó trở về, nó tìm được trang web kia hay không mới là vấn đề. Hơn nữa nhỡ nó lại mượn cơ hội chạy đến điện thoại người khác, sẽ tạo thành tai họa ngầm. Đặc biệt là: “Đồ vật kia ngày càng giảo hoạt, thả ra có khi tà khí sẽ thay đổi bản chất.”

Vốn loại tà khí này chỉ có thể phóng đại nội tâm âm u của một người, thúc đẩy hắn làm những hành vi không tốt, nếu nội tâm người này quang minh lỗi lạc, nó sẽ không thể làm gì. Hiện tại không hiểu vì sao tà khí lại thay đổi cách thức hoạt động, nhân lúc tâm tình con người dao động thì tạo ảo giác mê hoặc đối phương.

Phan Hạo Khôn hành xử vô lý với vợ và cậu thanh niên vô tội, là vì chịu ảnh hưởng của tà khí. Anh ta cho rằng việc mẹ mình qua đời là do vợ khuyên bà đi du lịch, bác sĩ không cố gắng hết sức, thanh niên hiến máu chậm chạp nên mới ra tay đánh người.

Chờ đến khi tà khí biến mất, thoát khỏi ảnh hưởng, anh ta lập tức khôi phục bình thường. Tuy hơi khiếp sợ với suy nghĩ trước đó của mình, nhưng anh ta tưởng do bản thân quá đau buồn nên tạm thời mất khôn, hành động thái quá cũng chỉ là vô tình.

Cho nên họ phải nhanh chóng tìm được trang web đó, rồi phá hủy hoàn toàn mới được. Nếu cứ kéo dài, chẳng biết sẽ có thêm bao nhiêu người bị hại.

Cố Trường Sinh vỗ tay một cái, triệt tiêu tà khí: “Để con liên lạc với ban ngành đặc thù, nhờ họ điều tra.” Ban ngành đặc thù có không ít cảnh sát, thân phận cũng thuận tiện, có thể trực tiếp điều tra xem Phan Hạo Khôn từng truy cập những trang web nào, sau đó kiểm tra từng cái một là có kết quả.

“Sao không chơi nữa, không thích à?” Nhìn Cố Trường Sinh dứt khoát tiêu diệt tà khí, trong mắt Khương Thời Niên có chút tán thưởng.

Cố Trường Sinh lấy giấy ướt của ban ngành đặc thù sản xuất, nghiêm túc lau ngón tay tiêu độc: “Chơi vui lắm, cũng khá đáng yêu.” Nhưng chơi vui cỡ nào, đáng yêu đến mấy, cũng không thể thay đổi bản chất hại người của nó.

Tu hành nhiều năm, từ nhỏ Cố Trường Sinh đã biết, đồ vật trông càng vô hại đáng yêu thì càng phải cảnh giác. Giống như nhiều loài sinh vật mang kịch độc, đều lợi dùng bề ngoài mĩ lệ để mê hoặc con mồi. Tà khí từ khi rơi vào tay cậu rất ngoan ngoãn, bị cậu xem như slime cũng rất phối hợp, để cậu chơi rất thuận tay. Thậm chí ngay cả lúc chạy trốn cũng vô cùng đáng yêu, khiến người ta không kìm được muốn thuận tay thả nó đi.

Nhưng từ lúc 6 tuổi, Cố Trường Sinh đã không còn hứng chơi thứ này.

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ ngày ba Cố cầm con thỏ lông trắng như tuyết, đôi mắt đỏ bừng, cái đuôi tròn như cục lông nhỏ, muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu đáng yêu đưa cho cậu chơi. Ngay khi ba Cố vừa đi khuất, con thỏ kia nháy mắt biến lớn, nhe hàm răng nhọn nhoắt nhào lên.

Vì sao động vật ăn cỏ lại có hàm răng sắc bén dữ vậy?!

Hàm răng đó mãi là bóng ma tâm lý trong lòng Cố Trường Sinh. Vậy nên trong danh sách các món ăn chiêu bài của Bếp Lửa Cố Gia luôn có tên đầu thỏ sốt cay.

Đang định để đứa nhỏ chơi chán rồi sẽ giảng đạo lý, không ngờ cậu rất hiểu chuyện, trong lòng Khương Thời Niên cực kỳ kiêu ngạo.

Gọi điện thoại cho ban ngành đặc thù xong thì trời đã khuya. Lúc này trung tâm thương mại đã đóng cửa từ lâu, Cố Trường Sinh cũng lười đi, cậu tính hôm nay ngủ tạm ngoài sô pha một đêm.

Cậu ngủ ở đâu cũng được, nhưng không thể để Tổ sư gia chịu thiệt thòi. Có sẵn giường, cơ mà những đồ dùng cần thiết như bàn chải đánh răng, khăn mặt, kem đánh răng thì cần mua mới. Cậu thường ở một mình quanh năm nên trong nhà không có đồ dự trữ. Cũng may cửa hàng tiện lợi 24h vẫn mở cửa, Cố Trường Sinh gọi điện giao hàng tận nơi.

Nhân viên cửa hàng tiện lợi đến rất nhanh.

“Hôm nay lại là cậu trực à?” Cửa hàng tiện lợi này ở ngay bên ngoài tiểu khu, Cố Trường Sinh thường đến đó mua đồ dùng sinh hoạt và đồ dùng linh tinh, khá thân thiết với nhân viên cửa hàng: “Biết thế tôi đã gọi điện trực tiếp cho cậu.” Đỡ phải lục tìm túi nilon in số điện thoại cửa hàng.

Nhân viên cười cười, nghe vậy liền bảo: “Lần sau quên số điện thoại có thể dùng ứng dụng đặt cơm hộp qua mạng cũng được.” Cửa hàng bọn họ vừa mới đăng ký mở tài khoản cơm hộp online.

“Trễ vậy vẫn giao cơm hộp?” Là một đầu bếp, Cố Trường Sinh chưa từng ăn cơm hộp, nghe vậy tò mò hỏi.

“Giao chứ, sao không?” Nhân viên biết nghề nghiệp của Cố Trường Sinh, thấy cậu thắc mắc cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nói thẳng: “Giao từ sáu giờ sáng đến tối, rồi từ giữa khuya đến rạng sáng ba giờ vẫn có người đặt mua đồ ăn.” Cung cấp đầy đủ cả bữa sáng lẫn bữa khuya.

“Lúc tôi đến đây, có một nhân viên cửa hàng vừa mới đi giao cơm.” Sắp 11 giờ đêm rồi.

Tiễn nhân viên cửa hàng, Cố Trường Sinh mở túi lấy khăn lông, lấy dép lê đưa Khương Thời Niên. Rửa mặt xong, Cố Trường Sinh ôm một cái chăn mỏng trải trên sô pha, bò lên chuẩn bị đi ngủ.

Khương Thời Niên cứ tưởng Cố Trường Sinh chuẩn bị chăn trên sô pha cho ngài, đến lúc thấy cậu nằm trên đó mới hiểu ý của cậu.

Tên nhóc này định ngủ sô pha, nhường giường cho mình?

Không cần biết Cố Trường Sinh nhiều hay ít tuổi, Khương Thời Niên đều cảm thấy không ổn. Chiếu cố trẻ nhỏ là nhận thức chung của tất cả chủng tộc. Đặc biệt là con người, dù xét từ phương diện nào thì cậu cũng là hậu bối của ngài, càng phải chiếu cố nhiều hơn.

Một bên là kính già, một bên là yêu trẻ.

Hai người giành ghế sô pha kịch liệt. Cuối cùng Cố Trường Sinh bại trận, Tổ sư gia cũng chẳng thắng. Hai bên thỏa hiệp, quyết định mỗi người lùi một bước, cùng ngủ chung một giường.

Cũng may giường trong phòng đủ rộng, không sợ ngã xuống đất.

Nằm cùng giường với Tổ sư gia, Cố Trường Sinh kích động đến mức khó ngủ. Không phải cậu chưa từng ngủ chung với người khác. Khi còn nhỏ, mùa đông thời tiết lạnh, cậu thường xuyên ngủ cùng anh em nhà họ Du, chưa bao giờ mất ngủ.

Nhưng người đang nằm chung với cậu không phải ai khác, mà là Tổ sư gia đó!

Cố Trường Sinh quá phấn khích, cậu muốn làm gì đó để bình tĩnh lại một chút, nhưng sợ ảnh hưởng đến Tổ sư gia, đành phải im lặng trợn tròn mắt nhìn trần nhà.

Đứa nhỏ không chịu ngủ yên, hèn gì hồi còn cắp sách đến trường không cao nổi. Khương Thời Niên bất đắc dĩ, học theo phương pháp dỗ trẻ nhỏ bữa trước thấy trong nhà một tín đồ, duỗi tay vỗ nhẹ lưng Cố Trường Sinh. Sợ không có hiệu quả, còn rót thêm một chút pháp lực vào lòng bàn tay.

Cố Trường Sinh được vỗ hai cái, còn chưa hiểu Tổ sư gia đang làm gì đã lăn ra ngủ. Vì ngủ quá say nên hôm sau cậu không thể dậy sớm, Khương Thời Niên sợ đánh thức cậu cũng không rời giường.

Phải đảm bảo đệ tử nhỏ được ngủ đủ giấc!

Vì thế khi ba mẹ Cố cửa vào nhà, tính tạo bất ngờ cho con trai, mở cửa phòng ngủ thì thấy hai người đang nằm trên giường, họ bị dọa bay hết hồn vía.

Cái đệt!

Thế này là thế nào?

Mấy đứa trong tiệm chuyên mật báo tin tức về con trai ông làm ăn kiểu gì thế hả? Bình thường chỉ báo về việc con mình đi sớm về trễ, thậm chí toàn kể mấy việc lông gà vỏ tỏi. Con ông sống chung với người ta từ lúc nào không biết, chuyện lớn như vậy mà mấy đứa đó chả nói tiếng nào, chẳng lẽ nhìn ông giống kiểu phụ huynh cổ hủ lắm à?

Đêm qua làm xằng làm bậy, nên bây giờ nắng chiếu đến mông rồi còn chưa chịu dậy chứ gì? Chắc chắn là vậy, đã qua thời gian con ông thường thức dậy từ lâu rồi.

Hơn nữa lúc ông tiến vào, động tĩnh lớn như thế, nếu không phải quá mệt thì sao con ông lại không có phản ứng gì?

Nội tâm ba Cố rất muốn lấy gậy đánh đôi uyên ương, suýt chút nữa đã nhào lên xốc chăn, nhưng ông vẫn cố gắng khắc chế bản thân.

Cùng Khương Thời Niên nhìn nhau một lúc, phát hiện đối phương chẳng ngượng ngùng tí nào. Cơn tức của ba Cố vừa mới áp xuống lại lập tức bừng lên, lửa giận cháy hừng hực.

So với việc tưới xăng đốt lửa còn dữ dội hơn.

Cuối cùng vẫn sợ nhìn thấy cảnh không nên nhìn dưới chăn sẽ bị đau mắt hột, ba Cố lúc này mới xụ mặt kéo vợ đi ra ngoài. Ra khỏi cửa phòng còn không quên biểu đạt sự bất mãn: “Hừ!”

Hoàn toàn không cảm nhận được sự phẫn nộ của ba Cố. Nhìn tên nhóc không hoàn thành tốt trách nhiệm phụ huynh, Khương Thời Niên đánh thức Cố Trường Sinh. Cố Trường Sinh mơ mơ màng màng ôm lấy tay Tổ sư gia, tưởng là chăn cọ cọ mấy cái, phát hiện cảm giác sai sai liền bừng tỉnh, chưa kịp xem mình mới ôm cái gì thì nghe tin ba mẹ đã đến.

“Ba mẹ con?” Sao họ lại đến đây? Cố Trường Sinh giật mình bò dậy.

Chết rồi chết rồi.

Mọi khi là cậu về thăm ba mẹ, lần này chắc là do lâu lắm rồi cậu không về nên ba mẹ mới đến thăm.

Tưởng tượng đến cảnh đứng nghe họ dạy bảo, da đầu Cố Trường Sinh tê dại. Vội vàng mặc quần áo tử tế, xỏ đại đôi dép lê lao ra ngoài.

Slime là chất dẻo ma quái, có độ mềm dẻo của cao su nhưng cũng có độ mềm mại như nước. Nó bao gồm một chất nhớt không độc hại, mềm ướt và rỉ nước hoặc màu khác được làm chủ yếu từ guar gum.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.