Trương Tịch Nhan thấy Liễu Vũ ngừng khóc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng phát hiện ra Liễu Vũ thế mà lại có loại vũ khí sát thương này, nhào vào ôm lấy chân của nàng khóc đến thở hổn hển khuyên như thế nào cũng không khuyên được, khóc đến nỗi làm cho tim của nàng cũng đau theo, còn phải đi lo lắng sợ Liễu Vũ chịu đả kích xong sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng sợ Liễu Vũ khóc tiếp, chạy nhanh nói: "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với em."
Liễu Vũ cảm thấy lúc này dù trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng số đồ vật bị mất trong tầng hầm, chuyện để cho Tịch Nhan bảo bảo nhà cô nói là "rất quan trọng", vậy khẳng định phi thường phi thường trọng yếu.
Cô rút khăn giấy lau khô nước mắt còn đọng trên mặt: "Chị nói đi." Khóc thì khóc, đó là do thực sự khó chịu không nhịn được mới cần phát tiết ra ngoài, trước sau gì thì cũng phải đối mặt với hiện thực thôi.
Cô lau khô nước mắt, ủy khuất nhìn Trương Tịch Nhan, còn muốn được an ủi dỗ dành một chút. Trương Tịch Nhan từ trước đến nay lạnh như băng sơn, rất khó có dịp thấy nàng dịu dàng dỗ dành người như vậy.
Cô lại lần nữa chui vào trong ngực Trương Tịch Nhan, một bộ em bé chịu đủ đả kích, em bé rất cần an ủi.
Lúc này không khóc, nhưng bộ dạng tiểu đáng thương ủy khuất làm cho Trương Tịch Nhan trong lòng càng khó chịu. Liễu Vũ cái khứa này lúc bị tâm thần phân liệt còn làm trời làm đất đầy đầu toàn là hố cha, đâu giống hiện tại, cả người đều héo co thành một đoàn.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an Liễu Vũ: "Mấy thứ này cùng với chuyện kế tiếp nên xử trí như thế nào còn phải dựa vào quyết định của em."
Liễu Vũ hai tay dùng sức ôm lấy eo của Trương Tịch Nhan: "Đại lão, cứu mạng a. Chuyện lớn như vậy, chưởng giáo chân nhân của tổ đình đều bị một cuộc điện thoại của chị kêu xuống núi. Chị cứu người thì cứu cho trót, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên." Bản thân có bao nhiêu cân lượng Liễu Vũ rất rõ ràng. Không có Trương Tịch Nhan, tới chỗ ngồi khóc cô cũng không có mà ngồi.
Trương Tịch Nhan nói: "Vậy tôi sẽ nói rõ ràng cho em, để em hiểu tường tận chút."
Liễu Vũ liều mạng gật đầu. Chỉ cần Trương Tịch Nhan chịu tiếp nhận việc này, nói cái gì cũng được hết trơn.
Trương Tịch Nhan nâng tay lên, xòe ra năm ngón tay: "Lê Vị, nàng ấy là Vu Thần vẫn luôn sống từ thời thượng cổ đến bây giờ, 5000 năm, là thần chỉ chân chính, nhà của nàng ấy có thể được gọi là tổ đình của Vu Giáo, điểm này không có bất luận kẻ nào có thể phản bác được. Chút nữa tôi sẽ tuyên bố tin tức ra bên ngoài nói rằng tổ đình Vu Giáo do Lê Vị lưu lại đã bị cướp sạch, phương diện này cho thấy không chỉ có di vật của Ô Huyền, mà còn có cả truyền thừa của Vu Giáo."
Liễu Vũ dùng sức hút không khí, ngực kịch liệt phập phồng, cả người đều không được tốt cho lắm. Cô tổn thất không chỉ là một viện bảo tàng!
Trương Tịch Nhan: "..." Nơi này bởi vì là chỗ ở của Lê Vị nên mới có thể được gọi là tổ đình Vu Giáo thực sự không sai, nhưng là không có truyền thừa nào hết a! Nàng vội vàng giúp Liễu Vũ thuận khí, giải thích: "Bộ lạc Hoa Tế không có chữ viết, cách Lê Vị dạy đồ đệ trừ bỏ truyền miệng ra thì chính là cực kỳ thô bạo trực tiếp đem truyền thừa nhét vào trong đầu người ta. Nếu nàng ấy có tâm tư soạn sách cải cách giáo dục, thì bộ lạc Hoa Tế không đến nỗi tất cả đều là dân thất học." Nàng thật rất muốn hỏi Liễu Vũ một câu, em có phải bị ngốc hay không? Lê Vị dạy đồ đề như thế nào, phong cách hành sự ra làm sao, em là người kế thừa toàn bộ gia sản của người ta mà còn không rõ sao hả? Bất quá Liễu Vũ bị đả kích nghiêm trọng như vậy, đầu óc phản ứng trì độn cũng thực bình thường, còn có thể ngồi ở chỗ này đã là không dễ dàng rồi.
Liễu Vũ sửng sốt một lúc, tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Trương Tịch Nhan: "Bộ lạc Hoa Tế không có chữ viết nên tất cả đều thất học, đây là chuyện mà mọi người đều biết." Không có truyền thừa, tưởng bịa ra một cái truyện thừa cũng hơi khó à nha.
Trương Tịch Nhan nói: "Nhưng Lê Vị rời đi bộ lạc Hoa Tế hơn 2000 năm, cách nàng ấy dạy đồ đệ như thế nào cũng chỉ có hai người chúng ta biết mà thôi. Đạo thống truyền thừa phải được ghi trên sách vở đều là tư duy theo quán tính của mọi người, em đi ra ngoài nói với người khác rằng Lê Vị không để lại bất kỳ quyển sách hay thư tịch nào, phương thức dạy học là dựa trên sóng điện não, xem thử xem có ai tin hay không?"
Nàng đem toàn bộ kế hoạch của mình nói trắng ra cho Liễu Vũ, Liễu Vũ nghe xong ánh mắt nhìn Trương Tịch Nhan giống như không thể tưởng tượng nổi, sau đó điên cuồng gật đầu.
Liễu Vũ ở trong lòng âm thầm thề: Sau này Tịch Nhan bảo bảo kêu đi hướng Tây, mình tuyệt đối sẽ không đi hướng Đông Nam Bắc. Thật là đáng sợ!
Trương Tịch Nhan được sự đồng ý của Liễu Vũ, mở máy tính ra, đem ảnh chụp và video trong máy ảnh sao chép vào máy tính, chọn vài tấm trọng điểm, sau đó bắt đầu soạn bài viết.
Bắt đầu từ đoạn Lê Vị và Lạc Linh xảy ra chuyện, nàng dựa theo tuyến thời gian kể lại những chuyện lớn chuyện nhỏ đã xảy ra.
Liễu Vũ ngồi bên cạnh nhìn mười ngón tay gõ bàn phím gõ đến bay lên của Trương Tịch Nhan, những sự việc mà nàng viết ra đều là chuyện có thật 100%, không có chút nào thêm bớt, nhưng sau khi trải qua bàn tay biên tập của Trương Tịch Nhan, toàn bộ manh mối lại hiện ra vô cùng rõ ràng khiến người đọc phải suy nghĩ sâu xa.
Việc mất trộm xảy ra cùng ngày các nàng quay trở lại Côn Minh.
Từ văn phòng Trương Hi Minh bị đám người tới quấy rối, đến Liễu Vũ bị cố vấn Long của Dân Tông Hiệp tập kích, lại đến trưởng phòng Ứng của văn phòng Côn Minh dẫn người bao vây biệt thự, tập đoàn Cửu Lê và xí nghiệp dược Trương Thị lọt vào hãm hại bị các cơ quan bộ môn liên hợp hành động niêm phong, sự kiện từng cọc từng việc liên tục ép sát các nàng, mà vào thời điểm những chuyện này xảy ra, tòa nhà của Lê Vị bị xâm nhập đánh cướp.
Chỉnh sửa xong tuyến thời gian, Trương Tịch Nhan liền bắt đầu đăng ảnh.
Nàng không chỉ đăng ảnh, mà còn viết phân tích bên dưới từng tấm ảnh. Ví dụ như vết bẩn hình người trên mặt đất là do bị loại linh cổ nào cắn chết sau đó biến thành huyết mủ, ví dụ như loại cơ quan trên tường kia cần dùng lực và góc độ như thế nào mới có thể phá được, còn có cách thiết kế thang lầu kết hợp với ảo trận thì sẽ có hiệu quả như thế nào, và phải tài giỏi như thế nào mới có thể phá giải được.
Nàng phân tích xong các loại cơ quan phòng ngự và cách bài trừ, sau đó tiếp tục phân tích những đồ vật bị hư hại ở hiện trường, những mảnh quần áo, hoa văn bị tàn phá có chứa đựng năng lượng phượng hoàng thuần dương. Nàng đăng ảnh những cái rương bị phá hủy, giá sách bị lật đổ, đồ cổ vô giá bị đập nát, không viết phân tích, chỉ để lại một lời bình: "Mọi người tự đánh giá." Lại đăng thêm hai tấm ảnh trấn lâu đồ, một tấm là toàn cảnh Chu Thiên Tinh Trận trên trần nhà, tấm còn lại là "Sơ đồ phác thảo kiến trúc tòa nhà của Lê Vị" do chính tay Trương Tịch Nhan vẽ ra.
Liễu Vũ nhìn chằm chằm bản vẽ không gian 3 chiều do Trương Tịch Nhan vẽ, nhìn kiểu gì cũng giống bản vẽ của kiến trúc sư chuyên nghiệp, cô thầm nghĩ: Chắc là quan niệm về sơ đồ phác thảo của học bá không giống với người bình thường chúng ta. Bản vẽ 3D rõ ràng rành mạch như vậy, mà Trương Tịch Nhan sợ mọi người xem không hiểu, còn vẽ thêm mấy hình ảnh chú thích hướng dẫn.
Sân vườn không biết đã trải qua thiên tai hay là do đánh nhau mà hỏng bét ngoài kia, bị Trương Tịch Nhan cứng rắn vẽ lại một bản vẽ hồi phục y như lúc trước, thậm chí còn có chú thích đi kèm, phía trên còn vẽ chòm sao, lại đem cây cối và hòn non bộ được bố trí trong sân liên kết với chòm sao, ngay cả cái giếng cạn trong sân cũng được khoanh lại, đánh dấu là: Chờ điều tra. Bản vẽ phục hồi như cũ của sân vườn và tầng hầm bên dưới làm Liễu Vũ nhìn mà hoa cả mắt, một đống ký hiệu đánh dấu chú thích này nọ đều dùng thuật ngữ chuyên nghiệp ghi chú làm cho cô nhìn mà như đang xem thiên thư.
Cô cho rằng Trương Tịch Nhan chỉ đăng bản vẽ phác thảo sơ đồ này nọ là xong rồi, ha hả, Trương Tịch Nhan lại tiếp tục đem ảnh chụp dấu vân tay có độ phân giải cao do nhóm La Cự chụp lại đăng lên chung.
Trương Tịch Nhan soạn xong bài viết, nhập tiêu đề "Bài phân tích từ đầu đến cuối về việc tổ đình Vu Giáo kiêm nơi ở của Vu Thần Lê Vị bị đánh cướp", kiểm tra không có sai sót gì, sau đó đăng bài.
Liễu Vũ nhìn tiêu đề bài viết mà cạn lời. Chị gái, chị chọn sai nghề rồi, chị nên đi nghiên cứu học thuật mới đúng.
Cô hỏi Trương Tịch Nhan: "Sơ đồ phác thảo mà chị vẽ, có mấy người có thể xem hiểu a?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Toàn bộ bố cục tòa nhà của Lê Vị đều dựa theo Hà Đồ Lạc Thư* suy diễn ra, Hà Đồ trọng họp, Lạc Thư trọng phân, vuông tròn che chở nhau, âm dương ôm ấp nhau, sử dụng tương hỗ lẫn nhau, lúc sau lại diễn hóa ra Thái Cực, Bát Quái, Chu Dịch, Lục Giáp, Cửu Tinh, Phong Thủy, Lê Vị lại dung nhập kiến trúc học, ảo thuật, Vu thuật, Cổ thuật vào." Nàng nói xong, đem bản vẽ chín ngôi sao ngoài sân vườn và dưới tầng hầm trùng điệp lên nhau, nói: "Đây là Cửu Tinh*". Nàng chỉ vào ảnh cái giếng cạn bị khoanh tròn trong sân: "Cái giếng này đã bị phong ấn, người của Âm Dương Đạo phái liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay. Cái giếng này nằm ở mắt Âm của Thái Cực Âm Dương, được gọi là Giếng Âm, nghe nói giờ Tý ban đêm có thể từ nơi này đi xuống hoàng tuyền. Thành Hoàng và các quỷ sai muốn về địa phủ đều sẽ từ Giếng Âm đi xuống."
*Hà Đồ: Theo truyền thuyết, vào thời vua Phục Hy, một con quái vật xuất hiện trên sông Hoàng Hà khiến cho đất vùng Mãnh Tân bên bờ Hoàng Hà dần trở nên hoang vu. Hay tin, Phục Hy đem bảo kiếm đến bờ sông, ông biết con quái vật này chính là Long Mã. Long mã cũng biết Phục Hy là bậc thánh nhân nên nhả ra một miếng ngọc cho Phục Hy. Trên miếng ngọc này có khắc những vằn nét: số 1 và 6 ở dưới; số 2 và 7 ở trên; số 3 và 8 ở tả; số 4 và 9 ở hữu, số 5 và 10 ở chính giữa. Sau này các nhà dịch lý dựa vào truyền thuyết trên mà mô tả, minh họa nó thành mô hình, được gọi là Hà Đồ (họa đồ trên sông Hoàng Hà). Đồng thời, vua Phục Hy căn cứ vào đó để lập ra Tiên Thiên Bát Quái. Hình minh họa ở cuối chương.
*Lạc Thư: Vào thời vua Đại Vũ, nước lũ tràn lan khắp nơi. Lúc vua Đại Vũ đang trị thủy thì phát hiện một con rùa lớn bên bờ Lạc hà, con rùa dâng một miếng ngọc cho ngài. Miếng ngọc này có khắc Lạc Thư, Đại Vũ theo đó đẩy lùi nước lũ, phân định chín châu (cửu châu), đồng thời viết sách "Hồng Phạm". Chu Văn Vương đời sau căn cứ vào Lạc Thư để lập ra Hậu Thiên Bát Quái. Hình minh họa ở cuối chương.
*Cửu Tinh: Khái niệm Cửu Tinh bắt nguồn từ văn học Trung Quốc cổ đại. Trên bầu trời phía Bắc có chòm Bắc Đẩu gồm 7 ngôi sao, trong đó ngôi sao thứ 1 có tên là Tham Lang, thứ 2 là Cự Môn, thứ 3 là Lộc Tồn, thứ 4 là Văn Khúc, thứ 5 là Liêm Trinh, thứ 6 là Vũ Khúc, thứ 7 là Phá Quân. Bảy ngôi sao này được gọi chung là Bắc Đẩu Thất Tinh. Trên thực tế, ở hai bên của Vũ Khúc và Phá Quân còn có 2 ngôi sao mà mọi người ít khi để ý đến đó là Tả Phụ và Hữu Bật. Hai ngôi sao này cộng với bảy ngôi sao trong chòm Bắc Đẩu hợp thành Cửu Tinh. Bắc Đẩu Thất Tinh chuyển động thuận chiều kim đồng hồ quanh sao Bắc Cực, sao Bắc Cực nằm ở hướng chính bắc của trái đất. Số của Lạc Thư Cửu Cung và phương vị của Bát Quái được xác định theo sự chuyển động của chòm Bắc Đẩu quanh sao Bắc Cực.
Liễu Vũ chớp chớp mắt, nói: "Nói cách khác, có lẽ ngày đẹp trời nào đó, em đang ngủ, đột nhiên có quỷ bò từ trong giếng ra, nói không chừng còn đu lên cửa sổ đi vào phòng đứng ở mép giường rồi cười hì hì nhìn em ngủ phải không?"
Trời còn chưa sáng, em kể ba cái chuyện quỷ ma gì vậy hả! Trương Tịch Nhan hít một ngụm khí lạnh giật mình thon thót, lông tơ cả người dựng đứng lên. Nàng cố gắng nén giận, hỏi Liễu Vũ: "Em cố tình hay cố ý vậy hả?" Nàng đúng là mắt mù rồi, cho nên mới thấy Liễu Vũ lúc nãy khóc thật đáng thương, quay đầu lại liền đi dọa người tới.
Liễu Vũ đáng thương hề hề ôm lấy cánh tay Trương Tịch Nhan: "Là do chị kể chuyện ma trước mà, chị nói vậy, sau này em làm sao dám ở chỗ này nữa." Cô chỉ chỉ sơ đồ phác thảo của Trương Tịch Nhan, nói: "Bản vẽ phức tạp như vậy, em xem không hiểu gì hết trơn, chỗ này chỗ nọ toàn là cái gì đâu không... Em còn phải ngồi lo lắng nửa đêm có con Sadako từ trong giếng bò ra bắt em..." Cô mới nói được một nửa, đã bị Trương Tịch Nhan dùng sức bóp chặt cánh tay, đau tới nỗi vội vàng nuốt mấy lời còn lại vào bụng, dùng sức mím môi, đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan âm thầm lắc đầu, đứng dậy, chuẩn bị đi về phòng ngủ một giấc, nhớ lại lời nói của Liễu Vũ, không dám ngủ, tức giận tới mức chụp gối ôm đập đầu Liễu Vũ.
Chưởng giáo chân nhân mang theo đại đệ tử và người của phòng luyện khí suốt đêm chạy xuống núi, lên chuyến bay sớm nhất đi Côn Minh, buổi sáng 10 giờ đã có mặt ở tòa nhà của Lê Vị. Lúc bọn họ đến nơi, trùng hợp nhóm tiểu nhị phân tán bên ngoài cũng đã gấp gáp trở lại, trong sân đứng đầy người.
Trương Tịch Nhan kêu Liễu Vũ thức dậy, đưa nhóm người chưởng giáo chân nhân đi xuống tầng hầm.
Nhóm của La Cự điều tra suốt một đêm, đem toàn bộ dấu vết lưu lại hiện trường thu thập xong, việc còn lại chính là công tác vệ sinh và chữa trị các vật phẩm bị hao tổn, hiện giờ người của tổ đình đã đến, Trương Tịch Nhan phó thác toàn bộ việc này cho bên tổ đình.
Nàng nói với chưởng giáo chân nhân: "Thứ Liễu Vũ để ý là đồ vật, hy vọng ngài có thể tận lực chữa trị và bảo tồn vật phẩm bị hư tổn. Sau khi chữa trị xong, tạm thời đưa tất cả về tổ đình bảo quản, sau này chúng tôi sẽ tự đến lấy."
Chưởng giáo chân nhân gật đầu, hỏi: "Bên kia thì sao?" Đây là tổ đình của Vu Giáo, cho dù bị cướp sạch, nhưng kiến trúc cách cục, pháp trận còn sót lại và bố cục phong thủy đều là những vật vô giá. Chu Thiên Tinh Trận kia, bố cục và cách bày trận từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài của cả tòa nhà, có thể nói là hòa hợp thành nhất thể, đăng phong tạo cực.
Trương Tịch Nhan nói: "Có thể không bị thất truyền, có thể tiếp tục truyền thừa phát triển rộng rãi là điều may mắn. Rất nhiều sự tình, xin nhờ cả vào chưởng giáo." Liễu Vũ để ý chính là tiền, đối với cô mà nói Chu Thiên Tinh Trận còn không đáng giá bằng mấy viên đá quý khảm trên đó. Đối với người của tổ đình mà nói, đá quý không có chút giá trị nào, đáng giá chính là có thể học được cách bố trận kia. Tổ đình dốc hết sức giúp Liễu Vũ bảo tồn đồ vật không tăng thêm tổn thất, còn bọn họ thì thông qua quan sát sao chép lại những thứ mà Lê Vị lưu lại, học đi đôi với hành, tăng tiến thêm trong tu hành, hai bên đều thỏa mãn nhu cầu của nhau.
Chưởng giáo chân nhân gật đầu đồng ý, xem như cùng Trương Tịch Nhan đạt thành giao dịch.
Trương Tịch Nhan nói tiếp: "Nhóm tiểu nhị của tôi sẽ tiếp tục điều tra về bọn trộm cướp kia, tôi lo lắng bọn họ gặp phải bất trắc, thỉnh cầu chưởng giáo chân nhân bảo hộ bọn họ chu toàn."
Nhóm tiểu nhị đang làm việc cạnh đó nghe thấy lời nói của Trương Tịch Nhan liền sôi nổi quay đầu lại, vừa ngoài ý muốn vừa cảm động. Bọn họ chỉ là tiểu nhị bình thường, cô chủ thế nhưng lại phó thác cho một vị đại lão cấp bậc cao như thế.
Chưởng giáo chân nhân lại gật đầu lần nữa: "Cứ yên tâm."
Trương Tịch Nhan nói lời cảm tạ, cáo từ chưởng giáo chân nhân, dắt Liễu Vũ đi lên trên lầu.
Nàng vừa đến phòng khách, liền thấy Âu Dương Hào xuất thân từ đại học khoa học kỹ thuật thần thần bí bí kêu: "Cô chủ." Rồi chỉ chỉ vào laptop trước mặt.
Trương Tịch Nhan cùng Liễu Vũ đi qua, thình lình nhìn thấy giao diện máy tính là ảnh chụp so sánh dấu vân tay, mẫu vân tay bị so sánh trùng khớp có kèm theo cả khuôn mặt của trưởng phòng Ứng văn phòng Côn Minh. Nàng sửng sốt, hỏi: "Vân tay... cái này không phải được bảo mật sao? Làm sao mà anh có được? Anh hack hệ thống của nhà nước à?"
Âu Dương Hào đáp: "Đâu có đâu à, rất nhiều công ty chuyên thu thập dữ liệu người dùng... giá cả cũng không đắt."
Bao gồm cả vân tay? Trương Tịch Nhan tin anh ta mới có quỷ! Bất quá, rắn có đường của rắn, chuột có lối của chuột, rối rắm mấy việc vụn vặt làm gì. Nàng dặn dò: "Đừng đi hack hệ thống máy tính của nhà nước ăn cắp thông tin là được. Nếu không có vấn đề gì lớn thì gửi kết quả so sánh cho tôi."
Âu Dương Hào làm động tác OK, đem kết quả so sánh in ra thành báo cáo, gửi cho Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan lại soạn một bài viết mới với tiêu đề "Trưởng văn phòng Côn Minh của Dân Tông Hiệp dẫn đầu việc cướp của là như thế nào!", nội dung bài viết là: Không cần phải nói gì nhiều, xem ảnh là biết.
Nàng đem bản báo cáo so sánh dấu vân tay đăng lên, sau đó chuyển tiếp lại bài viết vừa đăng lúc rạng sáng, để một cái icon mỉm cười nhắc nhở: Khuyến nghị đọc cả hai bài viết này, hiệu quả càng xuất sắc.