Tuy rằng có ba tấm kim bạc tiền làm an ủi, nhưng trong tầng hầm giờ đã trống trơn, cả tòa nhà thì rách nát, khiến cho Liễu Vũ cảm thấy có chút tiêu điều.
Cô dự tính đem những món đồ cổ bị vỡ đóng gói bán cho lái buôn, những thứ có niên đại xa xăm không được phép giao dịch buôn bán thì quyên tặng cho viện bảo tàng. Bọn họ muốn phục hồi chúng cũng được, đem những mảnh vỡ đi triển lãm cũng được, hay ném trong rương để cho nó đóng bụi cũng tốt, tùy bọn họ vậy. Liễu Vũ lười biếng ngồi trên ghế sofa, lái buôn đồ cổ cùng với chuyên gia và nhân viên công tác của viện bảo tàng chân trước chân sau theo nhau tới cửa. Tất nhiên cô sẽ không chọn bán cho riêng một nhà nào, cô thả ra tin tức, để cho nhóm lái buôn tự đến xem hàng rồi ra giá cạnh tranh nhau. Gọi cả người bên viện bảo tàng lẫn lái buôn đến cùng một lúc, cũng là vì tránh cho bọn họ nổi lên tâm tư đem những thứ có thể bán lấy ra quyên tặng, hoặc là đem những thứ không thể bán bán đi mất.
Lái buôn đồ cổ trước khi tới mua hàng cũng đã đi dò hỏi thông tin về Liễu Vũ, nghe nói cô là một phú nhị đại, thừa kế tài sản vô cùng lớn của một người bà con xa, một đêm phất nhanh, sau đó a, tuổi trẻ không hiểu chuyện, đắc tội người khác, tòa nhà bị càn quét, đồ vật đáng giá đều bị đập nát, cho nên bây giờ mới muốn bán đổ bán tháo. Lúc trước tập đoàn Cửu Lê do cô đứng tên cũng bị các cơ quan liên thủ niêm phong, may mà quản lý cao tầng của tập đoàn xuất lực cho nên mới bình ổn lại. Lúc trước cô này còn đầu tư vào thôn Hoa Tập nào đó, hiện tại chẳng có chút tiếng vang gì, chắc chắn chỉ là một đứa ngốc lắm tiền mà thôi.
Nhóm lái buôn ôm tâm tư đi mua hàng của một tên ngốc lắm tiền, sáng sớm đã tới cửa, nhưng lại thấy có người còn nhanh chân hơn đến trước cả bọn họ.
Một nhóm thanh niên trai tráng vạm vỡ đang đào đất trong sân, lôi ra những món đồ được chôn bên dưới lòng đất. Bức tượng điêu khắc vừa được đưa lên vô cùng uy mãnh khí phách sinh động như thật, thoạt nhìn giống như không phải phàm vật, quan trọng nhất chính là bên ngoài đã hình thành một lớp hóa thạch, không biết nó được chôn dưới lòng đất bao lâu, màu đất nơi đào nó lên cũng không giống với màu đất xung quanh. Ngay lập tức có lái buôn chuyên thu mua tượng cổ chui qua dây cảnh giới tính đi lại gần nhìn cho rõ hơn, mới đi được hai bước thì bị nhóm người đang đào đất căng lên lều bạt che lại.
Bọn họ đi vào phòng khách, nhìn thấy Liễu Vũ liền lên tiếng hỏi thăm xem đồ vật vừa đào lên trong sân có bán không.
Liễu Vũ đáp: "Không bán."
Có lái buôn chưa từ bỏ ý định, tỏ vẻ chỉ cần hàng chất lượng thì giá cả rất dễ nói, đám người đang đào bên ngoài kia ra giá như thế nào, thì bọn họ cũng ra giá như vậy.
Cũng có lái buôn tương đối cẩn thận, nhìn người đang ngồi trong phòng uống trà liền đánh lui ý định cạnh tranh.
Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, đang ngồi trong phòng uống trà ôm laptop gõ bùm bùm, từ cách ăn mặc cho đến khí chất đều không hề tầm thường. Sau lưng nàng có hai người đàn ông trẻ tuổi chừng hơn ba mươi khí thế bưu hãn đứng bảo hộ, hai người này không mặc đồng phục của vệ sĩ, mà là quần áo cao cấp được định chế riêng, đứng thẳng tắp vô cùng đoan chính, ánh mắt khi nhìn người khác rất sắc bén, vừa thấy liền biết không dễ chọc, cũng không phải là người bình thường có thể chọc đến.
Quần áo của hai người này giống hệt những người đang đào đất bên ngoài. Người ta đã đến trước chọn hàng, mà bọn họ cũng không có gốc bự như người ta, ăn không vô.
Trương Tịch Nhan ngồi uống trà, nhất tâm nhị dụng. Một bên soạn bài viết, chuẩn bị tung ra một quả bom nặng ký hấp dẫn hỏa lực của bên phía Đạo môn đồng thời giúp Du Thanh Vi phân tán bớt sự chú ý từ bên ngoài, một bên thì tọa trấn tòa nhà của Lê VỊ.
Hiện tại tòa nhà đang phát động trận pháp, những thứ được chôn trong sân, cái nào cái nấy đều muốn mạng người, cho dù nàng đã hạ phong ấn trước, nhưng cũng sẽ tùy thời có thể xuất hiện biến cố lấy đi tánh mạng của nhóm tiểu nhị. Hiện tại bọn họ đang đào năm Ôn Thần trong sân. Năm ÔnThần do Lê Vị chôn xuống không giống với năm Ôn Thần trong Đạo giáo. Trong Đạo giáo có Xuân Ôn (ôn dịch vào mùa xuân) Trương Nguyên Bá, Hạ Ôn Lưu Nguyên Đạt, Thu Ôn Triệu Công Minh, Đông Ôn Chung Sĩ Quý, và tổng quản Trung Ôn Sử Văn Nghiệp, có nguồn gốc bắt đầu từ thời nhà Tùy. Năm Ôn Thần do Lê Vị chôn xuống đất có tạo hình tương tự với những Ôn Thần được thờ phụng ở khu vực Đông Nam Á hiện nay, khuôn mặt cùng hung cực ác, vẻ ngoài dị dạng, do năm người liền thể kết nối với nhau, mười cánh tay giơ lên những pháp khí khác nhau của Vu Tộc, sát khí quanh quẩn. Đất sét đắp nặn lên tượng của năm Ôn Thần này có pha trộn cổ trùng và linh cổ ký sinh bên trong, chúng nó có thể ăn thịt người đúng theo nghĩa đen.
La Cự và một thủ hạ đứng canh gác bên cạnh Trương Tịch Nhan. Nếu có chuyện gì, Trương Tịch Nhan chỉ cần quay đầu lại là có thể phân phó anh ta đi làm ngay, rất thuận tiện.
Nhóm lái buôn đồ cổ tìm Liễu Vũ chưa nói được hai câu, người của viện bảo tàng đã tới.
Liễu Vũ nói: "Người của viện bảo tàng lấy những đồ vật mà pháp luật cấm mua bán mang đi hết đi, những thứ còn lại đóng gói bán đấu giá. Không đồng ý thì cổng lớn ở đằng kia, không tiễn." Cô lười theo chân bọn họ nói lời vô nghĩa, chạy đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, nhìn thấy Trương Tịch Nhan đang ngồi bận rộn soạn bài viết chỉ điểm hang ổ của Canh Thần nằm chỗ nào, cô nói: "Chị không đi làm phóng viên giải trí cũng uổng ghê."
Lái buôn đồ cổ và người của viện bảo tàng hai mặt dòm nhau.
Đều làm trong ngành đồ cổ văn vật này nọ, đều ở trong cùng một thành phố, có giao lưu với nhau hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất là bọn họ đều biết mặt nhau.
Bảy lái buôn đồ cổ cùng với hai người của viện bảo tàng, cùng nhau đi vào nhà kho, nhìn thấy những mảnh vỡ nằm đầy trên đất mà cả đám đều há hốc mồm.
Một ông giáo sư già chạy đến trước mặt Liễu Vũ chỉ tay mắng cô: "Nhiều đồ vật quý giá như vậy, tại sao cô không bảo quản cho thật tốt, để cho hư hỏng hết rồi..." Ông ta vô cùng đau đớn đổ ập một đốn mắng lên đầu Liễu Vũ, nước miếng văng cả lên trên mặt cô.
Liễu Vũ: "..."
Trương Tịch Nhan rút một tờ khăn giấy trong hộp ra đưa cho Liễu Vũ: "Lau mặt đi, dạ dày của ông ta không tốt, hơi thở có chút nặng mùi."
La Cự thấy vậy, nhanh chóng cùng thủ hạ tiến lên mạnh mẽ mời ông giáo sư già kia ra ngoài. Anh ta nói: "Việc này a, nếu ông có ý kiến thì đi tìm đám người lúc trước xông vào đây cướp bóc mà mắng, hoặc đi tìm người quản lý an ninh khu này mà chửi. Những món đồ đó đều thuộc quyền sở hữu của Liễu tổng, bị hư hại, cô ấy còn đau lòng hơn bất kỳ ai ở đây, tôi nói chút lời không khách khí, tài sản là của cô ấy, cô ấy muốn xử trí như thế nào, người khác không có quyền xía vào." Anh ta vỗ vỗ ngực thuận khí cho ông giáo sư già rồi chuẩn bị đưa ông ta đi trở lại nhà kho.
Anh ta vừa mới nói xong, một tay tiểu nhị lôi một người đàn ông trẻ tuổi chưa đến ba mươi đi vào nhà, trên cổ người trẻ tuổi này còn đeo giấy chứng nhận của viện bảo tàng.
Tiểu nhị kia kêu lên: "Anh La, tên này gọi điện thoại báo cảnh sát, nói chúng ta trộm đào văn vật dưới lòng đất."
Tên trẻ tuổi gỡ bàn tay của tiểu nhị đang nắm áo mình ra, nói: "Văn vật bên dưới lòng đất đều thuộc sở hữu của quốc gia."
Trương Tịch Nhan quay sang nhìn Liễu Vũ.
Liễu Vũ: "..." Con mẹ nó chứ, cô đi quyên tặng đồ cổ thôi mà còn quyên ra thêm phiền toái tới.
Trương Tịch Nhan đứng dậy, đi qua, nhìn thấy nhóm lái buôn đồ cổ và người của viện bảo tàng cũng đi theo ra tới. Nàng nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, rồi hỏi tên trẻ tuổi kia: "Ai nói với anh đồ vật chôn trong sân là văn vật?" Nàng trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: "Từ phương diện nào đó tới nói, những cái đó cũng xác thực là văn vật."
Tên trẻ tuổi lên tiếng: "Chịu thừa nhận là được rồi, chờ đội khảo cổ đến đây đi."
La Cự và nhóm tiểu nhị dùng ánh mắt nhìn thằng ngu dòm chằm chằm tên trẻ tuổi kia, có người lắc đầu, có người hừ cười ra tiếng.
Liễu Vũ bị máu nóng dồn lên não, mắng: "Đồ vật bên trong nhà kho chưa đủ cho các người lấy đi hả, giờ còn muốn lấy đồ dưới lòng đất luôn à." Cô tiến tới, nắm lấy cổ áo tên trẻ tuổi kia lôi ra ngoài sân.
Người của viện bảo tàng thấy vậy vội chạy lên ngăn cản, hô to: "Bà chủ Liễu, Liễu tổng."
Tượng năm Ôn Thần đã được đào lên, phủ pháp bố bên trên, bỏ vào trong hộp gỗ.
Liễu Vũ cầm lấy cây búa cạy đinh gỗ đóng bên trên hộp, kéo pháp bố ra, thúc giục Hoa Thần Cổ bên trong cơ thể giải trừ phong ấn năm Ôn Thần. Cô chỉ vào tên trẻ tuổi kia: "Đem đi được thì cho các người luôn."
Nhóm La Cự thấy thế, cả đám nhanh chóng lui về phía sau, nhóm lái buôn đồ cổ muốn đi lên xem náo nhiệt cũng bị nhóm La Cự chặn lại: "Đừng có qua đó."
Bức tượng năm Ôn Thần tỏa khói đen ra ngoài, tròng mắt hung tợn hiện lên hồng quang, trong miệng chúng vươn ra những xúc tu, đưa qua đưa lại, tựa như đang dò xét hoàn cảnh xung quanh, sau đó rất nhiều con sâu nhỏ bò ra từ bên trong pháp khí của những cánh tay Ôn Thần cầm nắm.
Tên trẻ tuổi sợ tới mức thụt lùi về sau. Liễu Vũ mạnh mẽ đè hắn lại, hắn giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, mắt thấy đám sâu kia bò đến càng lúc càng gần, hắn sợ tới mức gào thét ầm ĩ không thôi.
Bức tượng năm Ôn Thần bỗng nhiên tản ra hóa thành một đoàn sương đen cao chừng hai ba tầng lầu. Đoàn sương đen này giống như đúc với bức tượng điêu khắc khuôn mặt năm Ôn Thần, vô cùng sống động. Nó ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rít gào, mở ra đôi mắt màu đỏ âm u nhìn xuống đám nhân loại trên mặt đất. Ánh mắt hung ác tàn bạo cộng với khuôn mặt khủng bố và thân thể dị dạng làm cho người thấy không rét mà run.
Nhóm lái buôn đồ cổ sợ tới mức chân mềm nhũn, té ngã lộn nhào chạy trốn ra ngoài, nhưng lại bị số lượng lớn sâu trùng chặn lại đường đi. Người của viện bảo tàng và nhóm lái buôn sợ tới mức chen chúc co rút lại cùng nhau, liều mạng lết đến bên cạnh nhóm người La Cự.
Nhóm tiểu nhị biết đồ vật mà bọn họ đào lên sẽ rất đáng sợ, cô chủ đã dặn dò bọn họ mấy trăm lần rằng phải thật cẩn thận, còn tự mình ngồi trong nhà tọa trấn, nhưng bọn họ không nghĩ tới nó lại khủng bố và kinh dị tới mức này.
Liễu Vũ lạnh mặt liếc nhìn tên trẻ tuổi đã bị dọa cho tè ra quần kia: "Kêu đội khảo cổ tới đào đi. Tôi đào đồ vật trong nhà tôi đó, thế nào, có ý kiến gì. Có ý kiến thì kêu nó đi theo đi." Cô vừa nói vừa chỉ vào quái vật dị dạng trên cao.
Quái vật dị dạng thấy Liễu Vũ chỉ về phía nó, ngoan ngoãn quỳ xuống, thần phục cúi đầu.
Liễu Vũ: "..." Cô kinh ngạc nhìn đám cổ trùng kia, sửng sốt một lúc, sau đó nhìn về phía con linh cổ vương đang nằm ở vị trí phần đầu, nghĩ thầm: "Đồ chơi này còn có chỉ số thông minh nữa hả ta?" Tư thế quỳ gối của đối phương quá tiêu chuẩn, cô thiếu chút nữa đã nhỡ mồm thốt ra câu 'bình thân', may mà kịp thời kiềm lại, bày ra phong cách tổng tài cao lãnh.
Năm Ôn Thần tức khắc càng thêm cung kính.
Trương Tịch Nhan nói: "Liễu Vũ, trấn áp linh cổ."
Liễu Vũ có chút không phản ứng kịp, ngạc nhiên nhìn Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan nói: "Em là người giải trừ phong ấn, cho nên em phải dùng trấn áp linh cổ pháp môn thu phục nó." Thứ này vẫn luôn bị Lê Vị phong ấn nuôi dưỡng trong bức tượng năm Ôn Thần, chỉ cần tượng không bị vỡ phong ấn không bị phá thì nó không cách nào ra được. Liễu Vũ là thần của bộ lạc Hoa Tế, tu luyện cổ thân, bên trong cổ loại thuộc về dạng có thể xưng vương xưng bá. Ôn Thần cổ đều đã quỳ xuống trước mặt Liễu Vũ, vì thế đương nhiên phải thu nó rồi.
Nàng là Đạo Cổ song tu, đã có Hoa Thần Cổ và Giò Heo, cho nên thu hay không thu thứ này đối với nàng mà nói không quá có ý nghĩa. Liễu Vũ không như vậy, có thêm năm Ôn Thần, về sau đi đánh nhau cũng sẽ có thêm một nguồn trợ giúp không thua kém gì Giò Heo.
Liễu Vũ phục hồi lại tinh thần, không hề do dự, lập tức làm theo.
Cô chậm rãi vươn tay đem áp lực cường đại bao lại năm Ôn Thần, không ngừng đè ép. Thân mình của năm Ôn Thần nhanh chóng thu nhỏ lại, đám sâu nhỏ lúc nãy chạy ra ngoài cũng nhanh chóng rút về trong cơ thể của nó như thủy triều. Thân mình của nó càng ngày càng nhỏ, cuối cùng co rút lại thành tượng điêu khắc năm Ôn Thần. Giờ phút này tạo hình của nó không còn ngồi xếp bằng đả tọa chịu người thờ phụng giống những bức tượng trong chùa miếu nữa, mà là tư thế cúi đầu quỳ xuống đất. Cảm xúc từ lòng bàn tay truyền đến nói cho Liễu Vũ biết rằng, bên trong bức tượng điêu khắc này là vô số cổ trùng đang chen chúc nhau. Cô tiếp tục phát lực đè ép, ép cho những con cổ trùng bên trong nhanh chóng cắn nuốt dung hợp lẫn nhau, giống như cách mẫu cổ Hoa Thần Cổ hấp thu tử cổ.
Bức tượng nhanh chóng co lại rồi vỡ nát, không lâu sau nó biến thành một thứ giống như cục máu màu đỏ đen mấp máy.
Liễu Vũ không dừng lại, tiếp tục áp súc. Thứ giống như cục máu càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một vật tròn màu đen to như trái nhãn bay lơ lửng trong không trung. Liễu Vũ cầm lấy vật tròn, hỏi Trương Tịch Nhan: "Đây là thứ đồ chơi gì vậy?" Cô vừa nói xong liền nghe được trong đầu có một thanh âm, xác thực mà nói cách nó câu thông với cô giống hệt như hoặc âm cổ mà cô đeo trên cổ, chỉ trong nháy mắt nó đã đem bản thuyết minh cách sử dụng tải lên não cho cô. Cô đem Ôn Thần cổ đã biến thành cổ châu ném lên không trung, cổ châu nháy mắt hóa thành năm Ôn Thần cao gần hai ba tầng lầu vẻ mặt hung thần ác sát, năm cái đầu đồng thời há to mồm máu, pháp khí Vu Tộc nắm trong tay phun sâu trùng ra ngoài như thể không cần tiền.
Liễu Vũ thầm kêu trong bụng: "Ai da má ơi, cái đồ chơi này còn đáng sợ hơn cả hoặc âm cổ nữa a." Cô nhanh chóng triệu hồi thứ đồ chơi này lại. Năm Ôn Thần lập tức co rút lại thành một viên cổ châu to như trái nhãn bay trở lại trong tay Liễu Vũ. Liễu Vũ cười tủm tỉm cầm cổ châu đưa cho Trương Tịch Nhan xem: "Của từ trên trời rớt xuống a. Thiếu chút nữa vì không biết mà đem về thờ rồi." Lúc trước cô chỉ nghĩ thứ đồ chơi này dùng để dưỡng cổ rất không tệ, lấy cổ ung đặt chung với tượng năm Ôn Thần là có thể dưỡng ra nhóm cổ trùng chất lượng cao, rồi vận chuyển về thôn Hoa Tập, không nghĩ tới lại có thể thu được một con linh cổ vương.
Trương Tịch Nhan nói với nhóm La Cự: "Các anh tiếp tục đào đi, cẩn thận một chút." Nàng nói xong, quay trở lại phòng khách tiếp tục bận rộn.
Nhóm tiểu nhị chân có chút mềm. La Cự thấy vậy, nói: "Sợ cái gì, có cô chủ ở đây kia mà."
Nhóm tiểu nhị nghĩ nghĩ, cũng đúng ha. Lúc này mới tiếp tục làm việc.
Nhóm lái buôn đồ cổ phục hồi lại tinh thần, sôi nổi cáo từ, té ngã lộn nhào bỏ chạy.
Liễu Vũ nhìn về phía mấy người của viện bảo tàng: "Các người báo cảnh sát thì tự đi mà giải thích với họ. Bằng không, tôi sẽ giúp đội khảo cổ đào mấy thứ này lên rồi gửi tới viện bảo tàng cho các người."
Một đám người bị dọa cho nằm liệt mặt mày tái mét.
Tên trẻ tuổi vừa báo cảnh sát lúc nãy vội vàng lắc tay: "Không không không, chúng tôi từ bỏ."
Liễu Vũ vô cùng thống khoái: "Được, nếu các người đã không cần, vậy thì không cho các người. Nhưng là, các người báo cảnh sát, thì tự đi mà giải quyết đi."
La Cự cười tủm tỉm đưa một tấm danh thiếp cho người dẫn đầu: "Tiêu chuẩn hạng nhất, phục vụ đẳng cấp, giá cả tuy có đắt một xíu, nhưng tuyệt đối đáng đồng tiền bát gạo. Những mảnh vỡ trong nhà kho, các ngài có muốn anh em chúng tôi đóng gói giúp không?" Anh ta còn chỉ công trường đang khai quật trong sân: "Thứ vừa rồi kia, là do anh em chúng tôi đào lên đó." Nhiều mảnh vỡ đồ cổ như vậy, sau khi được phục hồi chữa trị thì vẫn rất có giá trị. Cho dù không thể phục hồi được thì lấy một mảnh ra cũng đủ mở triển lãm rồi. Tốn chút tiền kêu người đóng gói dọn đi dùm, không lỗ lã gì.
Ông giáo sư già lúc nãy phun nước miếng đầy mặt Liễu Vũ vội vàng ra tiếng: "Tôi muốn tôi muốn."
Những người còn lại cũng sôi nổi đáp lời. Những món đồ bên trong nhà kho cùng với những thứ trong sân được đào lên kia đâu có giống nhau đâu à? Hơn nữa báo cáo cũng đã gửi cho bên trên, nếu để Liễu Vũ quyên tặng cho nơi khác, bọn họ không lấy được đồ vật trình cho cấp trên thì biết tìm ai mà khóc.
Liễu Vũ mới không cho bọn họ vừa lòng đẹp ý, đã tặng không đồ vật mà còn gây phiền toái cho cô, hiện tại đừng có mà nghĩ lấy đi một mảnh từ trên tay cô.
Cô nắm cổ châu năm Ôn Thần trong tay, vui vẻ hí hửng trở lại phòng khách, hôn một cái 'chụt' lên trên má của Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái, kiểm tra lại bài viết mà nàng vừa soạn xong, sau đó đăng lên trên diễn đàn. Tiêu đề là "Bàn về hang ổ ẩn sơn của Canh Thần ở hồ Động Đình", mở đầu là một tấm bản đồ, vẽ vị trí hồ Động Đình và phong thủy long mạch, không chỉ có chỉ ra vị trí của phong thủy huyệt, mà còn dự đoán những hướng thay đổi của phong thủy cách cục bên trong.
Tấm bản đồ thứ hai, là hang ổ ẩn sơn của Canh Thần bên trong hồ Động Đình.
Ẩn sơn là tên do Trương Tịch Nhan tự đặt, bởi vì ngọn núi này đã được che giấu đi. Còn việc như thế nào tìm ra ẩn sơn, thì nàng đưa ra hai chỉ dẫn, thứ nhất là trình bày suy đoán và phân tích nguyên lý tạo nên ẩn sơn, thứ hai đơn giản trực tiếp thô bạo, phong bế tất cả đường đi bên ngoài vào ẩn sơn, canh me bắt lấy người từ trong ẩn sơn đi ra ngoài, để cho bọn chúng dẫn đường.
Kiến nghị: Không nên vây công.
Báo trước: Lần sau sẽ đăng bài viết về nơi tụ tập của bộ lạc Ứng Long và chú giải.