Đối với việc có lão tổ tông trở thành cá lọt lưới chạy ra ngoài, Trương Tịch Nhan không có chút nào ngoài ý muốn.
Vạn Quan Trận của Trương gia càng giống như là núi quan tài hoặc là tòa lầu làm từ quan tài, nền đất bên dưới bị sụp, vô số quan tài ở phía trên trực tiếp rơi xuống. Cổ thi không giống như người sống sẽ yếu ớt tới mức ngã chết hoặc là chết ngạt trong quan tài. Nhóm lão tổ tông đều là một đám da dày thịt béo đao chém không xi nhê, máy chém mà nàng từng dùng để chém đầu một lão tổ tông thuộc về loại hình có cấu trúc cơ quan rất lớn, đơn vị tính bằng tấn, với lại bên trong cơ thể của cổ thi đã bị thay đổi kết cấu, cho dù bị tảng đá đập cho nát cả nội tạng lẫn xương cốt thì họ cũng chưa chắc chết hẳn. Hoặc là thân thể bọn họ đã chết, nhưng đầu óc vẫn có thể dựa vào cổ trùng tiếp tục duy trì sự sống, nói không chừng cái đầu còn có thể lăn qua lăn lại, ngày nào đó lỡ như nhìn thấy một cái đầu người chạy cời cời trên mặt đất thì cũng không làm người quá ngạc nhiên.
Vạn Quan Trận bị phá hủy, quan tài sụp xuống lòng đất, nhưng không có ai đi đào lên để dọn dẹp sạch sẽ quan tài bên dưới, thời gian lâu dần, nước mưa thấm xuống lòng đất cọ rửa đi lớp dược liệu dùng để phong trụ cổ thi, hoặc là trong lúc sụp xuống quan tài bị bể nát khiến cho bùa chú phong ấn cũng mất hiệu lực, mấy lão tổ tông tự nhiên sẽ tỉnh lại.
Lấy sức mạnh của cổ thi và bộ móng vuốt sắc bén, mấy lão tổ tông đào ra thông đạo từ lòng đất lên trên mặt đất cũng không phải việc gì khó. Nàng đoán chừng bọn họ có thể đào đường lên mặt đất, số lượng chắc chắn không phải một hai người, rất có thể đã đem lòng đất đào ra bốn phương thông suốt.
Trương Kiều Nghiên nói với Trương Tịch Nhan: "Hiện tại tiền trong nhà đều do con giữ, con nói thử xem, nên đem bọn họ đi thiêu hay là mua quan tài mới tu sửa lại lăng mộ đem bọn họ chôn trở về đây?" Tiền của bà đã xài hết trơn, đòi tiền không có, muốn mạng thì có một cái.
Trương Tịch Nhan nghe vậy ánh mắt nhìn bà nội ba đều thay đổi.
Trước kia khi bà nội ba vẫn còn là bộ xương khô quái cũng đã thực quá phận, hiện tại khôi phục mỹ mạo càng là muốn lên trời đục lỗ. Tuy rằng nhóm lão tổ tông đã trở thành cổ thi, nhưng thật ra nhiều ít vẫn còn lưu lại chút kí ức lúc còn sống, cổ tính nhiều hay ít hơn nhân tính khó mà nói rõ, nhưng ít ra cho tới bây giờ chỉ nhận được tin tức bọn họ ăn lợn rừng chứ không phải ăn thịt người. Nhóm lão tổ tông gặp khó khăn, đất an nghỉ bị xốc lên, còn muốn bị con cháu bất hiếu dùng lửa đốt. Nàng nghĩ thầm: "Bà nội ba, bà thật sự không sợ bước lên vết xe đổ bị tổ tông nguyền rủa của ông Liễu Sĩ Tắc à."
Nàng nói: "Oan có đầu nợ có chủ, ai xốc quan tài nhóm lão tổ tông nhà chúng ta lên, thì để cho nhóm lão tổ tông đi tìm bọn chúng. Cổ thi ngàn năm tỉnh lại, phỏng chừng không có ai không đói bụng, hiện tại nhà chúng ta không phải thiếu người đi đánh Canh Thần sao? Đây là có sẵn một đội quân đầy sức chiến đấu a. Ngài cũng tu luyện thuật ngự cổ mà đúng không, tìm đại một chiếc xe container nào đó vận chuyển nhóm lão tổ tông đến nơi bộ lạc Ứng Long tụ tập, thả bọn họ ra có oan báo oan, có thù báo thù, để cho nhóm lão tổ tông đè đám người tu luyện của bộ lạc Ứng Long ra ăn một trận no bụng đi. Còn ngài, có thể thuận tiện vơ vét của cải của bộ lạc Ứng Long, đả kích bọn chúng từ tiền tài vật chất đến nhân mạng. Nhóm lão tổ tông được ăn no, quan tài cũng gom đủ tiền mua. Một hòn đá trúng mấy con chim."
Nàng đem Giò Heo ra ngoài nhờ nó đi cùng bà nội ba: "Cho ngài tìm một tay quản lý nhóm lão tổ tông nè." Cấp bậc linh cổ gieo trong người nhóm lão tổ tông kém xa Giò Heo, tạm thời ủy khuất Giò Heo đi làm chó chăn cừu vậy.
Trương Tịch Nhan nói xong liền trải giấy trắng ra vẽ bản đồ, vừa vẽ vừa giảng giải: "Nếu muốn đánh bọn chúng, thì chọn chỗ lớn mà đánh. Chỗ lớn muốn tiền có tiền muốn người có người, đánh sụp mấy cái, bọn chúng sẽ ngồi không yên ngay. Dựa theo nơi bọn chúng lựa chọn cư trú có thể thấy rõ bọn chúng rất coi trọng phong thủy long mạch, cái này quả thực giống như một cái bóng đèn sáng trưng, cứ tìm được long mạch lớn thì chắc chắn nơi đó có chỗ định cư lớn, chọn một cái chuẩn một cái."
Trương Tịch Nhan lưu loát an bài xong hết mọi chuyện, hai người lớn bàn chuyện với nhau, Trương Đạo Côn không cắm vào được lời nào, Trương Đạo Dĩnh bởi vì còn quá nhỏ nên chuyện gì cũng không biết, cả người ngây ngây ngốc ngốc đứng nhìn.
Trương Kiều Nghiên đứng dậy đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, thấy Trương Tịch Nhan đang xoàn xoạt vẽ bản đồ, bản đồ vẽ ra nhìn hệt như mới được in, bà thầm nghĩ: "Không hổ là tổ tông. Thôi được rồi, ngài đã lên tiếng phải bảo vệ hậu duệ của ngài, tôi cũng không còn lời gì để nói." Bà mắt lé liếc nhìn Giò Heo đang nằm trong cổ đỉnh, thế nhưng lại có thể từ khuôn mặt trùng của nó nhìn ra vẻ không vui. Bà lấy một khối thuốc mỡ được bịt kín từ trong tay áo ra, bẻ mấy miếng bỏ vào miệng, ăn đến ngon lành.
Giò Heo nhìn chằm chằm khối thuốc mỡ trong tay Trương Kiều Nghiên mắt không thèm chớp lấy một cái, miệng vô ý thức mấp máy, linh cổ vương đã lâu không được ăn cơm nên vừa đói lại vừa thèm. Nếu không phải cố kỵ hơi thở và huyết mạch trên người Trương Kiều Nghiên, cùng sợ hãi công pháp mà bà tu luyện, chỉ sợ nó đã không kìm nén được nhào lên ăn cướp rồi.
Trương Kiều Nghiên nhìn Giò Heo thèm ăn tới nỗi nước mắt chảy ra từ khóe miệng, lúc này mới dùng ngón tay ngoắc ngoắc nó.
Giò Heo lộ ra thần sắc giãy giụa.
Trương Kiều Nghiên lại bẻ thêm một miếng bỏ vào miệng, giả vờ tính cất đi mớ còn lại. Giò Heo 'vèo' một phát bay đến trước mặt Trương Kiều Nghiên, cùng bà mặt đối mặt, hai mắt to như hạt đậu xanh chớp chớp chớp, bộ dáng như thể 'tui chạy qua rồi nè bà cho tui ăn miếng với'.
Trương Kiều Nghiên chậm rì rì bẻ một miếng thuốc mỡ, đút cho Giò Heo: "Đi theo Trương Tịch Nhan có cái gì tốt đâu, con bé đâu có cho mi ăn." Bà vén tay áo lộ ra túi bên trong chứa đầy đồ ăn vặt cho Giò Heo xem, bà đây mới là đại gia nhen chưa. Cháu gái tổ tông của bà là loại hình không dính khói lửa phàm tục, từ nhỏ đến lớn cho cái gì ăn cái đó, một tháng liên tục ăn bữa sáng đều là cháo trắng bánh bao cũng chỉ hơi nhíu mày một xíu, cuối cùng chính bà là người chịu không nổi, lui quân trước.
Trương Kiều Nghiên kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, chậm rì rì đút Giò Heo ăn thực thi kế hoạch dụ dỗ, khóe mắt lén lút quét qua Trương Tịch Nhan, thầm nghĩ: "Tổ tông đúng là tổ tông a." Năm bà hơn mười tuổi, nhìn thấy đám cổ trùng trong ngục tối không biết vì sao không bao giờ dám ra khỏi cổng lớn, vì thế hiếu kỳ tìm tòi cuối cùng phát hiện ra điện thờ ngay phía trên cổng lớn.
Điện thờ đóng một lớp bụi cực dày, không biết đã bao nhiêu năm chưa mở ra, bà nghĩ rằng bên trong chắc là vị tổ tông đã tắt thở nào đó, thói quen ngứa tay tìm tòi, sau đó bị đánh. Bên cạnh bà không có ai khác, người phụ nữ ngồi bên trong điện thờ cũng không hề động đậy, thế nhưng lại có một bàn tay đánh bùm bùm lên mông của bà, cái mông bị đánh sưng hết cả lên. Bà cảm thấy chắc chắn là do người phụ nữ ngồi bên trong điện thờ giở trò quỷ, vì thế đi đến Tàng Thư Lâu tìm kiếm, sau đó tìm được quyển ký lục an táng các đời liệt đại tổ tông, phát hiện bên trong thiếu một người — Lê Trùng Trùng. Thi thể của lão tổ tông Trương Trấn Sơn nằm trong quan tài bằng ngọc đã biến thành xương trắng, người đáng lẽ nằm cùng một quan tài với lão tổ tông là Lê Trùng Trùng lại không thấy đâu, cũng không có mộ chôn quần áo hay di vật. Bà không dám leo lên điện thờ, đứng trước cổng lớn của ngục tối hô to: "Lê Trùng Trùng, tui là bà nội của bà nè." Có gió thổi qua, bôm bốp hai bạt tai ùa tới, mặt bà sưng lên. Đối diện với lão tổ tông trấn thủ ngục tối ưa bạo lực kia, bà chỉ có thể im lặng nuốt nước mắt vào trong bụng nhận thua, không dám kể ai nghe.
Lại qua mấy chục năm, vợ của Trường Thọ về nhà tổ dưỡng thai, dưỡng đến hơn chín tháng gần đến tháng thứ mười, đột nhiên có một đêm mọi người ngủ say một cách quỷ dị, rạng sáng 3 giờ bị tiếng khóc của trẻ con đánh thức, mới phát hiện vợ của Trường Thọ đã sinh, mái ngói của nhà tổ bị gió to thổi bay mất một nửa, đồ vật cây cối trong sân bị thổi cho rơi rớt tan tác, tháng 11 cùng năm, trên trời đột nhiên có sét đánh xuống khiến cho một cây cổ thụ trong sân bị đánh nát, để lại dấu vết sét đánh xuống kéo dài tới cửa phòng.
Đứa nhỏ này đến vô cùng cổ quái, nhưng con bé xác xác thực thực là huyết mạch của Trương gia, con ruột của hai vợ chồng Trương Trường Thọ. Bọn họ đều cảm thấy đây hẳn là một vị đại năng nào đó đầu thai đến nhà bọn họ, Trương Trường Thọ sợ bị người tính ra thiên cơ chạy tới cửa cướp con, từ đó rửa tay chậu vàng rời núi vào thành phố lớn sinh sống chuyên tâm nuôi dạy con gái.
Tới kim ô thần điểu có tinh huyết phượng hoàng trấn hồn và Vu Thần thời thượng cổ bà đều đã gặp qua, cho nên đối với chuyện cao nhân đắc đạo chuyển thế cũng không cảm thấy hiếm lạ gì, huống hồ muốn chuyển thế cũng không phải tùy tiện là có thể chuyển, này cũng cần phải coi duyên pháp a.
Đầu tiên muốn chuyển thế cần phải có tu vi cao thâm bảo vệ, để sau khi chết thần hồn bất diệt. Người thường hoặc người có tu vi thấp, trừ khi có nguyên do đặc thù, thì bình thường sẽ tán rất nhanh. Thần hồn bất diệt cũng không phải có thể tùy tùy tiện tiện đầu thai.
Thần hồn và thân thể của thai nhi được dựng dục cùng nhau từ trong bụng mẹ, mạnh mẽ nhập vào thì không gọi là đầu thai, đó là đoạt xá, thai nhi tuy yếu ớt nhưng có nguyên khí bẩm sinh bảo hộ, nếu mạnh mẽ đoạt xá thì thường sẽ dẫn đến việc sinh non, thai chết lưu hoặc trở thành đứa ngốc. Có trường hợp cực kỳ hiếm, chính là thần hồn toái tán tự do bên ngoài nhờ cơ duyên xảo hợp bị hút vào bụng mẹ từ lúc thai nhi vừa dựng dục biến thành một sinh mệnh mới, cái này khả ngộ bất khả cầu, so với trúng vé số còn khó hơn, không cần nghĩ. Các đại lão muốn đầu thai chuyển thế thường chỉ có thể đi con đường thứ ba: Tìm được thai nhi trời sinh không hồn không phách lại có mệnh cách tương xứng, ngay thời khắc dưa chín cuống rụng thừa dịp nguyên khí bẩm sinh không tán liền đầu thai chuyển thế. Quá gấp, lực lượng cường đại đột nhiên ùa vào trong bụng mẹ, rất có thể sẽ khiến cho sản phụ sinh non hoặc xuất huyết quá nhiều một xác hai mạng, dẫn đến thất bại. Quá chậm, nguyên khí bẩm sinh tán đi, thần hồn và thân thể không thể dung hợp, cũng thất bại nốt. Đầu thai, thiệt đúng là một kỹ thuật sống, yêu cầu phải tu luyện đến cảnh giới nhìn thấu tạo hóa, có được bản lĩnh nhìn thấu thiên cơ mới có thể nhìn đến sợi tơ vận mệnh chú định ràng buộc đối tượng mà mình sẽ đầu thai chuyển thế.
Chuyển thế đầu thai là quá trình niết bàn trọng sinh chặt đứt quá khứ, từ thời khắc hồn phách tiến vào bên trong thân thể mới liền ý nghĩ đã từ bỏ hết quá khứ, đến khi xuất thế sẽ là một sinh mệnh hoàn toàn mới, có thể bảo lưu lại chỉ có lực lượng thần hồn cường đại không giống người thường, so với người thường thông minh và có tiền đồ hơn một chút. Từ xưa đến nay, người tài ba xuất hiện lớp lớp, nhà của bà càng không thiếu người tài giỏi, bởi vậy cũng không hiếm lạ gì. Chưa từng nghĩ đến, đứa nhỏ này càng lớn càng giống người trấn thủ ngục tối kia, không hoạt bát cũng không năng động như bạn cùng lứa, trời sinh khí tràng cường đại. Khi còn nhỏ không nhìn ra tới, chờ đến lúc con bé chừng 10 tuổi, bà càng nhìn càng cảm thấy giống, mạo hiểm việc mấy chục tuổi còn phải bị tét mông chạy tới nghiệm chứng, phát hiện vị kia tuy vẫn ngồi trong điện thờ trấn thủ ngục tối, nhưng đã không còn phát ra tiếng động, cho dù bà leo lên tháo trang sức, bóp mặt bóp vếu cũng không thèm phản ứng lại.
Trong lúc Trương Kiều Nghiên ngồi thất thần hồi ức nhân sinh, Trương Tịch Nhan đã vẽ xong bản đồ. Nàng đưa bản đồ cho bà nội ba, hỏi số tài khoản của bà rồi chuyển khoản một số tiền sang. Nàng nói: "Có Đạo Côn và Đạo Dĩnh, xem như có hy vọng truyền thừa. Nhà tổ bị núi chôn lấp, nhưng hiện tại có máy xúc đất, đào lên dọn dẹp cũng không quá tốn công, nhà kho cũng bị chôn ở dưới, cổ tài và pháp khí bên trong chắc chưa bị đè hỏng. Cuối tuần tòa nhà của Lê Vị tháo dỡ xong xuôi, khóa học lần này cũng kết thúc, con sẽ về nhà tổ giải quyết mọi chuyện."
Trương Kiều Nghiên gật đầu, nói: "Được rồi, con cứ quyết định đi." Bà cất bản vẽ vào trong túi áo, ném một khối thuốc mỡ vô cổ đỉnh dụ Giò Heo chui vào, sau đó ôm cổ đỉnh đi ra ngoài. Bà vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Liễu Vũ đứng dựa tường chờ Trương Tịch Nhan bên ngoài, bỗng nhiên có ý tưởng ném Liễu Vũ vào trong cổ đỉnh luyện thêm mấy lần. Bà chỉ là làm cho tổ tông quỳ xuống gọi bà là bà nội mấy tiếng thôi, cái khứa này còn lợi hại hơn, ha hả...
Liễu Vũ bị ánh mắt của bà nội ba nhìn đến cả người nổi da gà, thầm nghĩ: "Bây giờ bà đã biến thành đại mỹ nữ, chuyện mà bộ xương khô quái hay làm nên bỏ qua đi a." Không thể trêu vào cái người lòng dạ hẹp hòi này, cô ép sát vào vách tường luồn qua người bà nội ba chui vào trong phòng, chạy đến ôm chặt Trương đại lão vẫn là an toàn nhất, rốt cuộc đây chính là đại lão dám nổi giận với cả bà nội ba. Cô đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, nhỏ giọng hỏi: "Tịch Nhan bảo bảo, em cảm giác bà nội ba vừa phóng sát khí với em, chị phải bảo vệ em cho tốt nhen."
Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ rồi chỉ chỉ hai bạn nhỏ đang ngồi đoan đoan chính chính trong phòng: Đừng có hèn như vậy, cháu nó đang nhìn kia kìa.
Liễu Vũ nói với Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh: "Khuya rồi, hai đứa đi ngủ sớm một chút, vậy mới cao lên được." Cô mạnh mẽ lôi Trương Tịch Nhan về phòng: "Cô giáo Trương, có qua có lại mới toại lòng nhau, chị dạy học cho em, bây giờ em cũng dạy lại cho chị, bài học hôm nay là thăm dò kết cấu thân thể người."
Trương Tịch Nhan nghe vậy, vui vẻ đáp: "Được nha." Nàng hỏi: "Cơ thể con người có bao nhiêu đốt xương?"
Liễu Vũ nghiêm trang trả lời: "Em muốn cùng chị thăm dò kết cấu thân thể kiểu khác."
Liễu Vũ hơi mỉm cười, nói thầm trong bụng: "Thăm dò kết cấu hang động trong cơ thể." Vừa lúc có người đi ngang qua, hơn nữa khuất phục dưới sự hung hãn của Trương đại lão, cô không dám nói ra khỏi miệng, chỉ cười thần bí: "Chờ chút nữa chị sẽ biết."
Trương Tịch Nhan đầy đầu mờ mịt, cân nhắc một chút, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không biết chỗ nào không thích hợp. Nàng âm thầm cảnh giác đi theo Liễu Vũ về phòng, hết thảy bình thường nhưng cũng không bình thường, nói tốt muốn đi thăm dò kết cấu thân thể, nhưng vừa vào phòng Liễu Vũ lại chạy đi tắm.
Trương Tịch Nhan rất là kinh ngạc: Liễu Vũ có cái tật xấu thích tắm rửa từ lúc nào vậy kìa?