Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 123



Liễu Vũ đem linh cổ vương và những bức tượng điêu khắc phong ấn linh cổ vương vận chuyển trở về thôn Hoa Tập, khiến cho các thôn dân một phen sôi trào, từ trong phế phủ phát ra lời cảm tạ thần của bộ lạc Hoa Tế.

Liễu Vũ thì lại sầu lo về những linh cổ vương đã bị phong ấn kia: Để chỗ nào bây giờ? Mấy thứ này chỉ cần chạy ra ngoài một con thôi cũng thực muốn mạng người. Lỡ như có người nổi lên tâm tư xấu xa thả linh cổ vương ra ngoài sẽ làm liên lụy đến toàn bộ thôn. Phải lập ra quy củ mới được, linh cổ vương cũng cần phải có người trông giữ.

Liễu Vũ nghĩ đến cha con Lê Trọng và Lê Thần. Cô thông qua Hoa Thần Cổ cảm ứng, gọi bọn họ quay trở về, sau đó điện thoại cho Trương Tịch Nhan đang trên đường chạy về nhà tổ, nhờ nàng hỗ trợ kiến tạo một nơi an trí linh cổ vương. Nơi này phải có an ninh thật nghiêm ngặt, vừa muốn phòng ngừa linh cổ vương đào tẩu, vừa muốn ngăn chặn kẻ khác đến trộm linh cổ vương, tốt nhất nên thiết kế một cái khảo nghiệm để đạt được truyền thừa gì đó, người không tu luyện Hoa Thần Cổ sẽ khó có thể lấy được linh cổ vương.

Trương Tịch Nhan đồng ý, kêu Liễu Vũ tạm thời trông coi linh cổ vương cho tốt, nàng cần an bài chuyện ở nhà tổ trước, rồi đi phá hủy đại trận bên dưới tòa nhà của Lê Vị, sau đó mới chạy đến chỗ cô.

Nhóm người La Cự mới đi được nửa đường đến nhà tổ thì nhận được điện thoại của vợ Lão Lỗ gọi đến, hướng bọn họ cầu cứu.

Sau khi Lão Lỗ chết, văn phòng đã bồi thường cho gia đình anh ấy số tiền an ủi rất lớn, Liễu tổng lại tặng thêm cho một số tiền, các anh em cũng hùn thêm một ít, bọn họ vốn nghĩ với số tiền lớn như vậy thì vợ và con của anh ấy có thể an cư lạc nghiệp học hành đến nơi đến chốn ở tỉnh nhỏ, không cần phải lo lắng chuyện ăn mặc. Thế nhưng, quê quán của Lão Lỗ còn rất phong kiến và sống theo chế độ tông tộc, anh ấy không còn nữa, cha và những người anh em của anh ấy liền đến nhà lấy sạch tiền ăn tuyệt hậu. Gia sản của Lão Lỗ sau khi chết sẽ thuộc về nhà họ Lỗ, con gái không có quyền thừa kế, còn vợ thì không có quan hệ gì với gia đình chồng cả, vợ chỉ là người ngoài, tiền được chia đều cho cha và các anh em của anh ấy. Ngày mùa đông lạnh lẽo, hai bên gây gổ, vợ của Lão Lỗ bị đuổi ra khỏi nhà, con gái bị cha của Lão Lỗ giữ lại, ông ta nói rằng dù con gái chỉ là thứ nuôi lỗ vốn, nhưng nó mang họ Lỗ, nuôi lớn rồi còn có thể đòi được chút tiền thách cưới.

Trong góc của xe, cậu trai trẻ nhỏ giọng nói: "Anh La, thanh quan cũng khó quản việc nhà." Một bên là vợ con của anh Lỗ, một bên là cha và anh em của anh ấy, hai bên đều có quan hệ huyết thống. Bọn họ từng đi theo anh Lỗ vào sinh ra tử, nếu người nhà của anh ấy gặp phải chuyện khó xử thì bọn họ nhất định sẽ giúp một tay, còn đằng này là người trong nhà náo loạn với nhau, vậy thì giúp kiểu gì?

La Cự nói với điện thoại: "Chị dâu, em và các anh em sẽ đến ngay." Anh ta cúp máy, quay sang nói với cậu trai trẻ: "Cái gì chuyện trong nhà? Ăn tuyệt hậu mà gọi là chuyện trong nhà hả? Anh Lỗ hy sinh trước cửa nhà của Trương gia, việc này nếu để cô chủ biết được thì nhất định nàng sẽ không mặc kệ, nhưng mà thử để cô chủ biết xem, cậu chống hai mắt lên mà xem nàng chém người a." Anh ta lập tức phân phó các anh em đang vận chuyển trang thiết bị khí giới này nọ tiếp tục chạy về nhà tổ, còn bản thân thì dẫn theo vài người thân thủ thủ tốt đánh đấm giỏi chạy đến quê quán của Lão Lỗ.

La Cự mở kênh liên lạc riêng của nhóm tiểu nhị, nói: "Các anh em, tro cốt của anh Lỗ là do đích thân tôi thu thập từ trên ghế xe, lúc đưa tang cho anh ấy, tôi cũng là người tiễn anh ấy nhập mồ. Cha của anh Lỗ đã nhận tiền an ủi, cũng là do chính tay tôi đưa cho ông ta. Tiền an ủi cho vợ và con của anh ấy thì có liên quan gì đến anh em của anh ấy chứ? Anh em chúng ta vào sinh ra tử, còn không phải là vì muốn dành dụm tiền nuôi vợ nuôi con hay sao. Con gái của anh ấy còn nhỏ như vậy, cha thì đã mất, mẹ bị đuổi ra ngoài, tiền an ủi vốn dĩ thuộc về hai mẹ con con bé lại bị chú bác cướp hết. Nếu chuyện này xảy ra với chính gia đình của chúng ta, thì chúng ta có thể an tâm sao?"

Lập tức có người lên tiếng: "Anh La, đón cháu gái về đi, tôi sẽ nuôi con bé."

Lại có người nói: "Đúng rồi, đón cháu gái về cho con bé đi theo cô chủ học chút bản lĩnh, sau này có bị ai khi dễ, con bé cũng có thể đánh trả."

La Cự nghe bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận, đóng kênh liên lạc, sau đó gọi cho Trương Tịch Nhan dò hỏi xem nên giải quyết như thế nào.

Trương Tịch Nhan hỏi: "Cô bé bao lớn rồi?"

La Cự đáp: "Mười một tuổi."

Trương Tịch Nhan lại hỏi thăm tình huống của vợ Lão Lỗ.

La Cự đã từng đến chỗ đó nên biết rõ. Địa phương này xem con gái đã gả ra ngoài như bát nước hất đi, nhà mẹ đẻ là mặc kệ không quan tâm. Hiện tại ở nông thôn rất khó tìm vợ, Lão Lỗ còn đang trong tang kỳ, người mai mối đã tìm tới cửa, nhà cha vợ của Lão Lỗ thay phiên nhau đến khuyên bảo chị dâu tái giá, nói rằng đã nhận đủ lễ hỏi, do có một đời chồng nên thách cưới thấp, chỉ có 28 ngàn tệ thôi, sắp xếp xong xuôi hết rồi. Vợ của Lão Lỗ không muốn tái hôn, nhưng bị người bên nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ ép buộc, lần đó cũng nhờ La Cự đứng ra ngăn cản mới thôi, không nghĩ tới bây giờ lại náo loạn. Vợ của Lão Lỗ là một người rất truyền thống, chỉ biết nghĩ cho chồng cho con.

Theo lý thuyết, bên kia có quan hệ huyết thống với Lão Lỗ, bọn họ là người ngoài không tiện nhúng tay vào. Nhưng Trương Tịch Nhan đã thấy qua những vết thương trên người Trương Đạo Côn, cho nên nàng biết được rằng ở thời điểm gặp nạn, có khi người có quan hệ huyết thống muốn cướp giết thì ra tay còn tàn nhẫn hơn cả kẻ thù. Số tiền an ủi cho vợ con Lão Lỗ rất lớn, cho dù muốn mua nhà định cư ở đô thị cấp 1 cũng đủ, ở nông thôn là số tiền lớn tới mức rất nhiều người làm cả đời cũng không bao giờ có được. Những nơi có truyền thống tông tộc phong kiến, có đôi khi ăn người không nhả xương.

Nàng nói: "Nhà ở của Lão Lỗ nơi đó thì bỏ đi, còn số tiền an ủi mà chúng ta đưa cho vợ con anh ấy, lấy lại hết một xu cũng thể thiếu. Xong việc các anh đưa vợ và con của anh ấy đến chỗ tôi."

La Cự 'dạ' một tiếng: "Cảm ơn cô chủ."

Trương Đạo Côn chờ Trương Tịch Nhan ngắt điện thoại mới lên tiếng: "Cô út, chúng ta đã cho tiền an ủi rồi mà còn muốn xen vào việc nhà của họ nữa à."

Trương Tịch Nhan nói: "Lão Lỗ, La Cự và nhóm tiểu nhị chính là dùng mạng để kiếm tiền, nhưng nói đi nói lại vẫn phải có tình nghĩa. Lúc Lão Lỗ chết, cô vừa mới tiếp nhận công việc làm ăn của anh hai, anh ấy xem trọng phần ân tình đối với anh hai cho nên mới đi theo bảo vệ chị dâu và cháu gái, sau đó chết bên ngoài cổng nhà của anh hai, bị Canh Thần chém một đao biến thành tro bụi. Nhóm La Cự đứng ra bảo vệ vợ con của Lão Lỗ, chính là vì tình nghĩa đã từng vào sinh ra tử cùng nhau."

Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Trương gia thôn không còn, cô và bà nội ba không thấy đâu, chị ba và anh tư trốn về tổ đình, Liễu Vũ, La Cự vẫn mang theo các anh em bảo vệ văn phòng. Lúc cô đến văn phòng, bọn họ bị nhóm người Hoài Dương Lão Long đánh cho trọng thương té ngã trên đất, nhưng không ai hèn nhát cúi đầu chịu thua. Sau khi bọn họ biết anh hai đã không còn nữa, liền nói với cô, phải vì anh hai báo thù, có chết cũng phải báo thù cho anh hai." Nàng nhìn về phía Trương Đạo Côn: "Nếu lúc trước con đến nương nhờ không phải là Trương Nghĩa Dung hay nhà anh tư, mà là bọn họ, bọn họ cũng sẽ liều chết bảo vệ con."

Trương Đạo Côn gật gật đầu: "Dạ, con hiểu rồi."

Trương Tịch Nhan nói: "Con dàn xếp cho vợ và con của Lão Lỗ đi."

Trương Đạo Côn đáp: "Dạ, con sẽ thu xếp thật tốt cho bọn họ."

Trương Tịch Nhan hỏi: "Con có biết vì sao chú hai bị mất hai chân không?"

Trương Đạo Côn đáp: "Dạ biết. Lúc trước chú hai có kể cho con nghe."

Trương Tịch Nhan kể: "Lần đó vào núi, chú hai của con mất hết hai chân, nhóm tiểu nhị ra đến bên ngoài cũng không còn hình người, nhưng một người cũng không thiếu, đều còn sống thoát ra. Bọn họ dưới tình huống đạn tận lương tuyệt giúp nhau chống đỡ chịu đựng gần hai tháng, vẫn luôn cầm cự đến khi ba của cô vào núi đón bọn họ ra ngoài. Ảo trận vây khốn bọn họ, cô đã từng bố trí một cái giống hệt ở phòng làm việc Côn Minh của Dân Tông Hiệp. Chỉ mới nửa ngày, người trong phòng làm việc sống sót đi ra ngoài chưa tới mười người, số người chết hơn một trăm." Nàng nói với Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh: "Bọn họ đem mạng sống giao cho chúng ta, chúng ta không được làm cho bọn họ thất vọng."

Trương Tịch Nhan dẫn theo Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh ngồi máy bay đến tỉnh lị, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau lên tàu cao tốc đi đến huyện thành, rồi ngồi xe đò đến trấn trên, ăn xong cơm trưa mới tiếp tục đi về phía Trương gia thôn.

Bọn họ vừa mới đến thị trấn, liền thấy con đường dẫn về phía Trương gia thôn đậu đầy xe, trong đó có rất nhiều xe mang biển số tỉnh khác, tỉnh nào cũng có. Bên cạnh xe là từng nhóm người tốp năm tốp ba tụ tập, có mặc đạo bào, có mặc trang phục luyện Thái Cực, cũng có quần áo bình thường, hoa hòe lòe loẹt.

Trương Tịch Nhan cảm thấy kỳ quái, bèn gọi điện thoại cho đại sư huynh chưởng giáo dò hỏi tình huống.

Đại sư huynh chưởng giáo vô cùng kinh ngạc hỏi: "Sư muội không biết gì à?"

Trương Tịch Nhan hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Đại sư huynh chưởng giáo đáp: "Có người của Trấn Sơn đạo phái hướng các môn phái trong Đạo môn xin giúp đỡ, thỉnh mọi người giúp quét sạch cổ thi chạy ra từ trong tổ lăng, còn gửi kèm cả ảnh chụp cổ thi ngàn năm." Sư huynh gửi định vị cho nàng, kêu nàng đến nhanh lên, nói rằng có cổ thi từ bên trong Trương gia thôn chạy đến các thôn khác.

Trương Tịch Nhan lập tức đi đến một thôn nhỏ cách Trương gia thôn không xa, nhìn thấy thôn dân đã chạy hết ra ngoài, kinh hoảng không thôi, người của Đạo môn bao vây thôn, các loại phù trận, lưới phép giăng kín mít còn dày đặc hơn cả mạng nhện.

Trong thôn phát ra một tiếng cổ thi phát cuồng gào rống, thanh âm kia vô cùng hồn hậu hữu lực tựa như sóng biển đánh úp lại từng trận, rõ ràng là chân khí nội gia phát ra.

Người của Đạo môn đứng ven đường sôi nổi nhìn về phía Trương Tịch Nhan, không ít người lên tiếng mắng chửi Trấn Sơn phái là tà ma ngoại đạo nuôi dưỡng cổ thi hại người.

Chưởng giáo chân nhân mang theo người của tổ đình vừa từ trời nam biển bắc quay trở về đứng trước cửa thôn canh chừng.

Trước mặt bọn họ là lưới phép treo đầy pháp linh và phù trận.

Gió thổi qua khiến cho tiếng chuông của vô số pháp linh đồng loạt vang lên, thanh âm kia ồn ào tới nỗi khiến cho nàng cũng phải bực bội đầu óc ong ong.

Cổ thi trong thôn phát ra tiếng gầm gừ cuồng táo không dứt, trung khí vô cùng, hiển nhiên lúc sinh thời đạo hạnh không thấp, hiện tại chưa toàn toàn bị cổ trùng điều khiển, vẫn còn biết vận chuyển chân khí trong cơ thể.

Chưởng giáo chân nhân nhìn thấy Trương Tịch Nhan, nói với nàng: "Pháp trận phong sơn do bà nội ba của con bày ra bị người phá hủy một góc, có cổ thi xông vào trong thôn, hai gia đình gặp nạn."

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, một cỗ lực lượng từ dưới chân của nàng truyền vào trong lòng đất, tiếp đó mặt đất chấn động, những pháp linh đang kêu vang không ngừng giống như lọt vào sự công kích sôi nổi nứt vỡ.

Trong thôn liên tục phát ra vài tiếng gầm thét của cổ thi, lực xuyên thấu của âm thanh đó vô cùng mạnh, chấn cho màng nhĩ phát đau.

Tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng đánh nhau từ trong thôn truyền ra, tựa hồ là cổ thi đang đánh nhau với người, có người còn bị tao ngộ độc thủ.

Người xung quanh cảm thấy khác thường, sắc mặt đại biến, sôi nổi lên tiếng khiển trách, hỏi Trương Tịch Nhan muốn làm cái gì. Thậm chí có người còn khởi xướng công kích đối với Trương Tịch Nhan, nhưng bị chưởng giáo chân nhân và người của tổ đình chặn lại.

Trương Tịch Nhan ngẩng đầu lên, phát ra tiếng huýt gió bén nhọn. Trán của nàng hiện lên hình lốc xoáy, tiếng huýt gió còn lớn hơn của tiếng cổ thi gầm rống, biến thành từng tầng từng tầng sóng âm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, giống như đang triệu hoán gì đó.

Cổ thi trong thôn cũng phát ra tiếng huýt gió đáp lại Trương Tịch Nhan.

Nơi xa, Trương gia thôn nằm sâu bên trong núi lớn, tiếng huýt gió vang lên hết đợt này đến đợt khác, chim chóc kinh hoàng bay đầy trời, hơi thở khủng bố tràn ngập.

Cách cửa thôn không xa xuất hiện thân ảnh của một khối cổ thi. Đầu xù tóc rối, quần áo trên người rách nát tới nỗi không nhìn ra kiểu dáng chất liệu. Làn da của cổ thi xanh lè bong lên từng lớp sừng sần sùi, bên trong tròng mắt lẫn đồng tử đều đen nhánh không có lòng trắng, hai răng nanh dài nhọn sắc bén, thoạt nhìn vô cùng hung hãn khủng bố. Cổ thi bộ dáng tàn nhẫn nhìn về phía nhóm người xung quanh phát ra tiếng gào rống uy hiếp, tựa hồ rất nôn nóng, cổ thi liên tục nhìn về phía Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan ngừng tiếng huýt gió, giương mắt nhìn về phía vị lão tổ tông cổ thi. Thẻ bài bằng đồng vẫn còn đeo trên cổ của cổ thi, mặt trên có khắc thân phận và vị trí đánh số quan tài. Đây là tổ tông đời thứ hai nhà nàng. Tầm mắt của nàng đối diện với ánh mắt của cổ thi, cổ thi vốn đang gào rống đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan cực kỳ nhân tính hóa, phảng phất giống như quen biết nàng.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: "Các vị đồng đạo, thỉnh hỗ trợ diệt trừ cổ thi. Nhà chúng tôi là danh môn chính phái chính thống, làm sao có thể dưỡng ra mấy thứ như vậy cơ chứ, thiệt là tạo nghiệt mà."

Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, thấy rõ đó là ông thúc công cáo trạng tinh kia, bộ dáng ông ta giống như chịu đủ đả kích lão lệ tung hoành. Nàng nghĩ thầm: "Trương gia có thứ con cháu như ông mới là tạo nghiệt." Nàng nói với Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh: "Đi theo sát cô." Dứt lời liền đi về phía cổ thi tổ tông.

Trương Đạo Côn bị dọa cho hai chân mềm nhũn, té lăn ra đất, kêu lên: "Cô út." Cho dù là tổ tông, nhưng nó sẽ ăn thịt người a, không thấy xung quanh miệng của nó toàn là máu, hàm răng còn dính thịt vụn sao.

Trương Đạo Dĩnh kéo Trương Đạo Côn: "Anh cả mau đứng lên đi."

Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Trương Đạo Côn: "Cổ thi đáng sợ lắm à? Con mà còn đứng ở chỗ này, chút nữa sẽ có người muốn mạng của con đấy." Nàng nhìn về phía những người của Đạo môn đứng phía sau Trương Đạo Côn: "Cho dù là môn phái nào, trọng địa tổ đình xảy ra nhiễu loạn thì cũng chỉ nên lén lút giải quyết. Tự bại lộ ra rồi mời chào thiên hạ đồng đạo đến, là muốn đào mồ chôn bản thân a." Giọng nói vừa dứt, một cổ khí thế cường đại phát ra từ trên người nàng.

Ông thúc công kia mới khóc một nửa, 'đùng' một tiếng nổ thành mảnh nhỏ, phạm vi mười mét xung quanh dính đầy máu tươi thịt nát xương vụn, người đứng gần đó cũng bị văng dính máu me be bét khắp người, trong nhất thời cảnh tượng vô cùng thảm thiết.

Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đều bị dọa sợ.

Có một lão giả tính tình táo bạo tu vi cao thâm hét lớn một tiếng: "Yêu nữ!" Rút kiếm đeo trên lưng ra đâm về phía Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan tay không đoạt đao sắc, dùng kiếm chém ngược lại lão giả kia, tay còn lại tung chưởng đánh bay ông ta. Người nọ té lăn trên đất, máu tươi phun trào từ vết thương trên cổ, miệng mũi hộc ra bọt máu. Trương Tịch Nhan đầu cũng không quay lại, ném mạnh thanh kiếm của người nọ, thanh kiếm xé gió bay đến đâm vào hốc mắt ông ta, sâu khoảng 10cm.

Một tên trẻ tuổi hô to: "Sư phụ!" Chạy như bay đến.

Một người của tổ đình nói khẽ với Trương Tịch Nhan: "Đó là Bạch Diễn tiên sinh ở Lĩnh Nam."

Một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng của tổ đình đi ra khiển trách: "Tịch Nhan trưởng lão, cô làm gì vậy hả?"

Chưởng giáo chân nhân phất tay, ý bảo ông ta không nên lên tiếng.

Lão đạo sĩ tức giận nói: "Dưỡng cổ gây họa, chẳng lẽ còn muốn bao che cho Trấn Sơn phái bọn họ nữa à?"

Trương Tịch Nhan kéo Trương Đạo Côn té lăn trên mặt đất dậy, nắm tay Trương Đạo Dĩnh đi về phía cổ thi. Dây bùa và lưới phép nào cản đường, nàng liền trực tiếp xé bỏ.

Cổ thi tổ tông nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan không chớp mắt, ánh mắt toát ra cảm xúc của con người, phảng phất như nhìn thấy thân nhân xa cách đã lâu.

Lão đạo sĩ kia nhìn thấy nàng vẫn còn tiếp tục đi về phía cổ thi, tức giận khiển trách: "Trương Tịch Nhan, cô làm gì vậy hả?"

Trương Tịch Nhan nhìn quanh bốn phía, người tới đây rất nhiều, vây kín toàn bộ thôn, biển người tấp nập. Quần áo và khí tức của bọn họ vô cùng hoa hòe lòe loẹt, trong đám người này còn có không ít người của bộ lạc Ứng Long trà trộn vào. Nàng nhìn về phía lão đạo sĩ kia: "Ngài không cần phải gấp gáp phủi sạch quan hệ như vậy." Nàng nhàn nhạt liếc nhìn đám người xung quanh, nhẹ nhàng dùng chân khí truyền giọng nói đi xa: "Lấy lý do cổ thi xuất thế để lên án, sau đó hô hào vận động nhân thủ đến đây quét sạch, thật là một bước đi hay." Nàng chậm rãi giơ tay phải lên, làm động tác nắm hờ, lời hát hiến tế cổ xưa được nàng nhẹ nhàng ngâm xướng, vô cùng du dương dễ nghe, một cỗ cảm giác khác thường từ dưới chân nàng tràn ra ngoài, hướng về bốn phía xung quanh.

Có người hô to: "Ngăn ả lại." Trong đám đông, có kẻ chạy ra giết về phía Trương Tịch Nhan, còn có cả cung tiễn ám khí bay về phía nàng.

Tiếng 'đoàng' thật lớn vang lên, một viên đạn bay về phía Trương Tịch Nhan.

Tiếng súng nổ vang khiến cho đám đông chấn động. Người trong Đạo môn đều là dùng bản lĩnh và thuật pháp để tranh đấu với nhau, chứ không dùng tới vũ khí hiện đại.

Có người kêu: "Đối phó với thứ yêu nữ như vậy, không cần khách khí với ả."

Mũi tên ám khí cùng với viên đạn giống như bay qua hư ảnh trong suốt xuyên qua Trương Tịch Nhan, trúng vào đám người phía sau, tức khắc có vài người bị thương.

Cùng lúc đó, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, những kẻ tấn công Trương Tịch Nhan thống khổ té ngã trên đất, gân cổ nổi hằn lên, có những hạt máu từ trong cơ thể bọn chúng bay ra, trôi vào lòng bàn tay của nàng, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi bọn chúng đã biến thành xác khô. Chết đến cực kỳ thống khổ, thân thể co quắp, bộ mặt vặn vẹo, miệng há to đến cực điểm.

Lực lượng giống như nguyền rủa lấy Trương Tịch Nhan làm tâm khuếch tán ra xung quanh, càng ngày càng có nhiều người ngã xuống đất, thống khổ giãy giụa, nhanh chóng chết đi biến thành xác khô.

Một lượng lớn huyết châu từ bốn phương tám hướng bay trở lại trong lòng bàn tay phải của Trương Tịch Nhan ngưng tụ thành một viên tinh thể đỏ như máu vô cùng tươi đẹp, long khí từ bên trong hạt châu dật tràn ra ngoài hóa thành từng cái hư ảnh hình rồng.

Trong khoảnh khắc, trong ngoài thôn nằm xuống hơn một trăm cái xác khô bộ dạng vô cùng thê thảm.

Bàn tay của Trương Tịch Nhan nhiều ra thêm một viên hạt châu lộng lẫy bắt mắt tươi đẹp như máu to cỡ trái nhãn. Giọng nói vững vàng đạm nhiên trước sau như một phát ra từ miệng Trương Tịch Nhan: "Oan có đầu nợ có chủ, ân oán giữa chúng tôi và bộ lạc Ứng Long không liên quan đến các người, các người đi đi." Hơi thở quỷ dị từ bốn phía nhanh chóng lui về dưới chân của nàng, sau đó biến mất không thấy.

Lúc này đám người mới hồi phục lại tinh thần, bọn họ không biết chính mình vừa rồi là do quá mức khiếp sợ đến quên cử động hay là do bị định tại chỗ không nhúc nhích được, cả đám đều tràn ngập kinh hãi. Một lúc lâu sau mới có người kêu lên: "Trương Tịch Nhan, cô..."

Trương Tịch Nhan không để ý đến bọn họ, dẫm lên mớ xác khô dưới chân, nắm tay Trương Đạo Dĩnh, dẫn theo Trương Đạo Côn và cổ thi tổ tông đi về phía Trương gia thôn.

Đám người nhìn chằm chằm cổ thi ngàn năm đi theo phía sau Trương Tịch Nhan, thẳng đến khi bọn họ ra khỏi thôn đi lên trên núi biến mất giữa rừng cây, lúc này đám người mới từ từ tìm lại được giọng nói của mình, một lần nữa đem tầm mắt dời về phía mớ xác khô nằm trên mặt đất.

Một trận gió thổi tới, những cái xác khô kia giống như bị lực lượng lớn nào đó quét đến khó có thể thừa nhận, thi thể lẫn quần áo và phụ kiện trên người toàn bộ vỡ thành bột phấn bị gió thổi tán đi, không để lại chút dấu vết nào.

Hàn ý nháy mắt từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu thẩm thấu toàn thân, đám người nghĩ lại mà sợ không thôi.

Bọn họ nhìn về phương hướng của Trương gia thôn, cảm thấy nơi đó giống như mãnh thú phệ người, chôn dấu không biết bao nhiêu bí mật không muốn người biết và nguy hiểm không cách nào trốn thoát.

Chưởng giáo chân nhân nặng nề thở dài, tuyên bố một câu: "Từ nay về sau tổ đình sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Trấn Sơn phái." Sau đó dẫn dắt đệ tử rời đi.

Nếu lúc trước ông ấy chỉ mới hoài nghi Trương Tịch Nhan là Lê Trùng Trùng, bây giờ khi nhìn thấy thái độ của cổ thi đối với Trương Tịch Nhan thì ông đã có thể xác định được. Tranh đấu giữa những thần linh thời thượng cổ với nhau, không phải kẻ hèn chỉ mới tu đạo vào thập nhiên như bọn họ có thể trộn lẫn đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.