Trương Tịch Nhan dẫn cổ thi tổ tông, cùng với hai anh em Trương Đạo Dĩnh và Trương Đạo Côn men theo con đường mòn trên núi đi về phía Trương gia thôn, ven đường có thể tùy ý nhìn thấy pháp trận, phù bố, bùa chú và các loại pháp khí đuổi ma đủ loại kiểu dáng, chân chính thứ tốt cơ hồ không có, phần lớn đều là thứ tầm thường như nhau. Những lá bùa trấn thi dán trên cây, nét vẽ còn kém hơn cả mấy lá bùa lúc trước nàng bán ở đạo quan cho người cầu bình an an ủi tâm lý. Đinh táo mộc dùng để bày trận thì xác thực được chế tạo từ cây táo, nhưng một chữ phù văn cũng không khắc lên, cho nên chẳng mang theo một chút từ trường hay pháp lực nào cả, không có tác dụng gì, chỉ là một cây đinh gỗ vô cùng bình thường. Chuông phép và cờ phép có mùi nhang đèn rất nồng, nhưng lại không có chút từ lực nào, phảng phất như thể chỉ đốt nhang đèn hun khói cho chúng nó rồi lấy ra dùng chứ không có đặt bên dưới tượng của chân thần để cúng bái.
Phía trước có tiếng nói đùa giỡn của mấy người trẻ tuổi truyền đến, có người còn đang thổi phồng thanh bảo kiếm nào đó và chủ nhân của thanh kiếm, ý tứ chính là cho dù là cương thi ngàn năm hay là lệ quỷ ngàn năm, gặp phải thanh kiếm này nhất định không thể chịu nổi một kiếm, đối phó với Trương Tịch Nhan dễ như bỡn không nói chơi. Trương Tịch Nhan tò mò, cố ý đi vòng qua nhìn thử xem là tuyệt thế thần binh gì, nhìn thấy ba người trẻ tuổi mặc đạo bào bị một đống người vây quanh.
Ba đạo sĩ trẻ tuổi, trong đó có một người cao lãnh ngồi trên tảng đá đả tọa, hắn đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm la bàn đang cầm trong tay, sau đó theo phương hướng kim la bàn vừa chỉ nhìn nhìn thì thấy nhóm Trương Tịch Nhan đang đứng, sợ tới mức đồng tử co rút lại mấy cái.
Hai đạo sĩ trẻ còn lại thì đang đứng chung một chỗ, một người bộ dáng rụt rè khiêm tốn đứng giữa đám người tận hưởng cảm giác chúng tinh củng nguyệt, người còn lại thì vẻ mặt mang theo ý nịnh bợ. Ba đạo sĩ trẻ này đều đeo kiếm, đạo sĩ cao lãnh đeo kiếm kim tiền, được chế tạo từ tiền đồng, dài chừng sáu, bảy mươi centimet, bên ngoài thanh kiếm nổi lên vầng sáng nhàn nhạt. Đạo sĩ khiêm tốn thì ôm một thanh kiếm ngọc, linh quang lượn lờ, tựa hồ mới được lấy ra từ nơi uẩn dưỡng. Đạo sĩ nịnh bợ còn lại thì đeo thất tinh kiếm, đúc từ thép nguyên chất, loại mà mấy ngàn tệ có thể mua được bên ngoài.
Trương Tịch Nhan tức khắc minh bạch, cây kiếm mà bọn họ khoác lác đại khái chính là thanh kiếm ngọc kia. Ngọc rất giòn, dễ vỡ, chế thành kiếm, hơi vô ý để rớt xuống đất một cái là coi như xong. Nếu đem nó làm pháp khí để sử dụng thì hẳn là thuộc về dạng pháp khí hệ công kích. Muốn sử dụng loại kiếm ngọc này, cần phải có đạo hạnh cao thâm, lấy kiếm làm môi giới dẫn tụ linh khí xung quanh rồi dùng linh khí tạo thành kiếm ý, trảm thi giết địch. Đạo sĩ khiêm tốn kia đạo hạnh chỉ cao hơn Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh một chút, nhưng vẫn ở cảnh giới tụ nguyên cảnh, miễn cưỡng lắm có thể đánh ra một chiêu, nhưng uy lực thì chả có bao nhiêu. Gặp phải cấp bậc thi cổ như lão tổ tông nhà nàng, tới gãi ngứa cũng không đủ. Mười mấy tên này gộp lại cũng không đủ cho lão tổ tông gào rống phun nước miếng mấy hơi nữa là.
Đạo sĩ cao lãnh cầm kiếm kim tiền đứng lên, mồ hôi lạnh theo thái dương của hắn chảy xuống cằm, hắn hô to: "Sư đệ." Giọng nói đều lạc.
Trương Tịch Nhan lười đi so đo với bọn họ, nói với Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh: "Đi thôi."
Mọi người nghe thấy tiếng hô to của đạo sĩ cao lãnh, quay đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy Trương Tịch Nhan đang xoay người đi vào trong núi, tức khắc kích động hô to: "Đừng để cho bọn chúng chạy!"
"Bắt lấy Trương yêu nữ!"
Đạo sĩ cao lãnh: "..."
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao trong phim truyền hình mấy con yêu tinh khi thấy người thường liền bỏ chạy. Nếu nhào lên đánh, này có khác gì lực sĩ 1m8 đi nhà trẻ khi dễ mấy bạn nhỏ cơ chứ, rất mất mặt a. Nếu không đánh, thì lại bị bọn họ xông lên vừa mắng vừa đánh vừa chửi.
Đạo sĩ khiêm tốn dựng kiếm trước ngực, nhanh chóng niệm chú, vận khí, linh quang trên thân kiếm sáng rực. Hắn la lên một tiếng: "Trảm!" Một đạo linh quang bay ra từ thanh kiếm ngọc thẳng tiến về phía Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan: "..." Cổ thi tổ tông đứng kế bên sao mi không trảm mà mi đi trảm ta.
Nàng giơ tay hóa giải kiếm ý, nhìn đạo sĩ trẻ tuổi vừa mới đánh ra một kiếm đã hao hết chân khí sắc mặt trắng bệch, thật sự hoài nghi rằng có thể do hắn quá ưu tú, vì thế trưởng bối lòng dạ hiểm độc trong nhà muốn diệt hắn cho đứa nhỏ khác thượng vị, cho nên mới phái hắn đến nơi này làm pháo hôi.
Một đám người kêu to vô cùng hung hãn, bọn họ chạy ra xa mấy mét, nhưng thấy ba đạo sĩ trẻ tuổi không nhúc nhích chút nào, vì thế sôi nổi quay đầu lại cổ vũ ba người kia, vô cùng kích động, đạo trưởng, thời điểm ngài trảm yêu trừ ma kiến công lập nghiệp đã đến rồi, thi triển kiếm trong tay ngài đi, cho yêu nữ này biết thế nào là lợi hại, tiến lên.
Đừng nhìn cổ thi tổ tông bộ dáng lớn lên giống quỷ mà lầm, nhìn thấy đám người kia, nó cũng rất khinh thường ra tay, hai tay chắp sau lưng bày ra bộ dáng tiên phong đạo cốt hừ lạnh.
Trương Tịch Nhan phóng xuất Hoa Thần Cổ, để cho chúng nó chui vào trong lòng đất đuổi theo khí tức của người sống và cổ thi, lấy phạm vi cổ thi hoạt động và khu vực mà người của Đạo môn phong sơn làm định giới, dùng Hoa Thần Cổ bày ra ảo trận, khống chế mấy ngọn núi lân cận.
Nhóm người trước mặt nguyên bản còn đang ồn ào hung hãn, đột nhiên giống như đứng ngủ, tiến vào trạng thái mộng du, mơ mơ màng màng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh giây trước còn thấy bọn họ hùng hùng hổ hổ, cho rằng bọn họ muốn xông lên xin cô út của mình đấm cho một phen, giây tiếp theo đã thấy bọn họ như bị trúng tà đứng ngây ngốc không nhúc nhích.
Trương Tịch Nhan nói với Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh: "Đi thôi." Nàng đi hai bước, phát hiện cổ thi tổ tông đáng lẽ phải bị choáng đứng yên một chỗ thế nhưng lại dường như không có việc gì đi theo nàng. Nàng kinh ngạc nhìn về phía cổ thi tổ tông, cổ thi tổ tông tựa hồ cũng không rõ vì sao nàng lại nhìn nó như vậy, nó đối diện với tầm mắt của nàng hai giây, lại liếc nhìn xung quanh một vòng, trong mắt toát ra hoang mang, sau đó cung kính vái chào, tựa như đang dò hỏi nàng có chuyện gì vậy.
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: Tổ tông đúng là tổ tông a, trở thành cổ thi rồi mà còn có thể trâu bò như vậy.
Nàng yên lặng quay đầu đi về phía Trương gia thôn.
Cổ thi tổ tông không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh nhìn thấy cổ thi tổ tông hung hãn như vậy mà còn bị cô út thu thập tới dễ bảo, sự hâm mộ và bội phục giống như nước sông cuồn cuộn chảy dài không dứt.
Lúc nhóm Trương Tịch Nhan bắt đầu đi trở về Trương gia thôn, thì chưởng giáo chân nhân cùng với người của các môn phái đến từ ngũ hồ tứ hải đã xuống tới chân núi. Bọn họ đi đến trấn trên, tìm một khách sạn rồi bao trọn gói, chờ những đệ tử được phái ra ngoài trở về, đồng thời thương nghị chuyện Trấn Sơn phái nuôi dưỡng cổ thi cùng với chuyện Trương Tịch Nhan tu luyện Vu Cổ.
Yêu nữ kia đã làm nên trò trống, muốn đối phó với ả thật sự không dễ.
Lúc này mọi người bắt đầu đổ tội lên đầu chưởng giáo chân nhân, nếu không phải do ông ấy bao che giữ gìn, nhân lúc còn sớm tiêu diệt ả, thì cũng sẽ không có tai họa như bây giờ. Các phái liên hợp lại bức bách tổ đình, muốn bọn họ cấp cho một cái công đạo, yêu cầu bọn họ phải đi tiên phong trong việc tiêu diệt Trương Tịch Nhan.
Ngay lúc bọn họ ồn ào đến túi bụi, một vị phong thủy tiên sinh đứng bên cửa sổ nhìn về phía Trương gia thôn đột nhiên lên tiếng đầy ẩn ý: "Mọi người không phát hiện ra rằng từ sau khi chúng ta xuống núi, đến bây giờ không hề có thêm người nào khác xuống núi sao."
Cũng vào lúc này, Trương Tịch Nhan, Trương Đạo Côn, Trương Đạo Dĩnh cùng cổ thi tổ tông đã đi đến bên ngoài Trương gia thôn.
Trương Tịch Nhan kêu Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đi nghỉ ngơi, còn nàng thì triệu hồi cổ thi và những người của các môn phái đã bị ảo thuật khống chế đi đến Trương gia thôn. Thi hài của những người bị cổ thi ăn thịt thì để cho cổ thi khiêng về cùng với di vật của họ. Nàng để cho những người bị ảo thuật khống chế mang theo những thi hài mà bọn họ nhìn thấy trên đường, bản thân thả ra Hoa Thần Cổ đi tìm kiếm những người đã tử nạn trong núi, sau khi phát hiện thì dùng Hoa Thần Cổ bọc lấy mang về. Trời vừa tối, một đám người ánh mắt đờ đẫn cùng với nhóm cổ thi ôm thi hài trên tay từ bốn phương tám hướng ồ ạt đi tới Trương gia thôn. Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đang ngồi gặm lương khô, bỗng nhiên nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân vang lên, ngẩng đầu lên thì thấy một số lượng lớn cổ thi và người sống giống như zombie vây thành đang vượt qua đồng ruộng hoang phế và núi rừng bao la đi về phía mình, hai đứa nhỏ sợ tới mức vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, run như máy cày.
Rất nhanh, cổ thi và người sống đã đi tới phế tích của Trương gia thôn.
Bên dưới phế tích có rất nhiều hang động do cổ thi đào ra, có nơi thậm chí sụp xuống, bên dưới lòng đất vẫn còn có cổ thi hoạt động, nhưng bởi vì Trương Tịch Nhan thả ra Hoa Thần Cổ bố trí ảo trận, lực lượng đáng sợ làm cho chúng nó cảm thấy sợ hãi, tất cả an tĩnh ngủ đông, không dám nhúc nhích.
Trương Tịch Nhan điều khiển đám người và cổ thi tách ra, lại tách riêng đám người của bộ lạc Ứng Long, sau đó lấy giấy bút bắt đầu đăng ký thân phận cho bọn họ.
Nàng hỏi, đối phương đáp, từng người đều được ghi lại, đến từ môn phái nào, tên, đạo hào, năm sinh, số chứng minh nhân dân, sư phụ là ai.
Hỏi xong người của Đạo môn, nàng tiếp tục hỏi người của bộ lạc Ứng Long, nếu hỏi những vấn đề quá sâu xa sẽ dễ dàng kích phát cấm chế, cho nên nàng không thèm hỏi, chỉ tra xét tên họ, năm sinh, số chứng minh nhân dân, hiện đang thuộc môn phái nào.
Nàng đăng ký xong xuôi, đem đám người của bộ lạc Ứng Long rút sạch tinh huyết hồn lực biến thành tro tàn, lấy hạt huyết châu vừa thu thập được đưa cho cổ thi tổ tông, kêu nó cầm đi phân phát cho những cổ thi tổ tông đói khát khác lót dạ một chút, ăn xong rồi thì thành thật nằm dưới lòng đất đừng có đi ra nữa. Nàng lại dùng thuật ngự cổ hạ đạt mệnh lệnh đồng dạng cho tất cả các cổ thi.
Hai anh em Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh ôm nhau cứng ngắc, nhìn cô út cầm quyển vở làm đăng ký cho những người trúng tà kia hệt như đi tra hộ khẩu, hai đứa nhỏ cảm thấy cô của mình vừa trâu bò vừa đáng sợ, lại vô cùng tò mò tại sau cô út lại có thể có được năng lực như bây giờ?
Người quá nhiều, hơn một ngàn, Trương Tịch Nhan ghi danh sách xong đã tới nửa đêm, Trương Đạo Côn quá buồn ngủ nên dựa vào balo ngủ ngon lành, Trương Đạo Dĩnh thì nằm trên đùi anh trai ngủ đến chảy cả nước miếng. Nàng đánh thức hai anh em, kêu cả hai đi theo nàng cùng nhau xuống núi.
Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh vẻ mặt mờ mịt: Đêm hôm khuya khoắt, xuống núi làm gì.
Trương Tịch Nhan chỉ chỉ những người bị trúng ảo thuật vẻ mặt đờ đẫn ngu dại: "Đưa bọn họ xuống núi." Nguyên bản hơn một ngàn người, người của bộ lạc Ứng Long trà trộn vào gần một nửa, nhưng đều bị nàng rút đi tinh huyết và hồn lực cho nhóm cổ thi tổ tông ăn, hiện giờ còn lại hơn 700 người.
Hai anh em nghe cô út nói phải đi, sợ tới mức giật mình thon thót, tức khắc tỉnh ngủ, nhanh chóng thu thập balo đi theo cô út. Hai anh em một chút cũng không nghĩ đãi ở bên cạnh nhóm cổ thi tổ tông, kia quá đáng sợ a.
Đêm khuya, Trương Đạo Côn cầm đèn pin, nắm tay em gái đi theo phía sau cô út, sau lưng bọn họ là một đội ngũ thật dài mênh mông cuồn cuộn, đám người này vẻ mặt ngây dại ôm theo xác của những người bị người khác giết chết, hoặc là xương cốt của những người bị cổ thi ăn thịt đi xuống núi, hình ảnh này còn khủng bố hơn cả phim kinh dị, đáng sợ tới mức Trương Đạo Côn phải đi tè hết mấy lần, đồng thời cũng hiểu rõ tại sao cô út lại muốn suốt đêm đưa người xuống núi. Ban đêm, dùng ảo thuật có thể che giấu rất tốt. Ban ngày ban mặt, đội ngũ lớn như vậy, không có bóng tối che lấp, tia cực tím của mặt trời sẽ gây tổn thương Hoa Thần Cổ, quá lao lực.
***
Nhiều người chưa xuống núi như vậy, trong núi thì toàn là cổ thi. Cổ thi sợ hãi ánh mắt trời và tia cực tím, ban ngày thì trốn ở những nơi âm u, đến buổi tối sẽ chạy tung tăng khắp núi đồi, hơn nữa còn có Trương Tịch Nhan đứng giữa gây rối, đám người Đạo môn thật sự lo lắng nàng sẽ lấy những người còn chưa xuống núi kia đi điền bụng cho cổ thi. Ai cũng đứng ngồi không yên, không dám trì hoãn thêm, bắt đầu nghĩ biện pháp cứu người.
Bọn họ vô cùng nôn nóng, muốn tổ chức đội ngũ vào núi cứu người, nhưng có tới mấy ngọn núi, rừng rậm cỏ dại mọc um tùm, còn có cổ thi ngàn năm tùy thời sẽ nhảy ra vồ, rất có thể cứu người không thành còn đem bản thân đắp đi vào. Chờ đến hừng đông sao? Đến hừng đông thì chắc thi thể cũng không còn chứ nói chi tới người sống! Cần phải tiếp viện gấp! Trước mắt lực lượng gần nhất có thể tiếp viện chính là người của tổ đình và Dân Tông Hiệp. Người bên Dân Tông Hiệp đang điều phái nhân thủ chạy tới.
Chẳng sợ chưởng phái chân nhân đã mở miệng nói mặc kệ chuyện của Trấn Sơn phái, nhưng nhiều người mắc kẹt trong núi như vậy, ông ấy có muốn mặc kệ cũng không được. Tổ đình bị gây áp lực, chỉ đành đưa tin xuống núi, tăng thêm nhân sự viện thủ.
Nửa đêm, nhân thủ chi viện đã đến đủ, bọn họ đang chuẩn lao tới Trương gia thôn đánh bất ngờ cho đối phương không kịp trở tay, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Tịch Nhan dắt theo một đội ngũ thật dài xuống núi.
Người phụ trách điều tra nhìn thấy đội ngũ thật dài phía sau Trương Tịch Nhan thì bị dọa cho tái mặt, chạy như bay trở về hội báo tình huống.
Trương Tịch Nhan đi tới chân núi, nhìn thấy đèn xe chiếu sáng rực, nơi đây đã tụ tập gần ngàn người, nàng nhìn mà sửng sốt mất mấy giây. Nàng nghĩ thầm, hiện giờ giao thông phát triển, triệu tập nhân thủ xác thật rất nhanh. Người tới chi viện ăn mặc trang phục của tổ đình và Dân Tông Hiệp chiếm hơn phân nửa.
Vu cổ, cổ thi, thiên hạ bất dung. Bộ lạc Ứng Long đem chuyện Trương gia thôn nuôi dưỡng cổ thi ra làm hịch văn kêu gọi người Đạo môn đến thanh trừ, tổ đình cũng bị cuốn vào. Tổ đình ở ngay bên cạnh Trương gia thôn, một khi cổ thi ra tới gây hại, tổ đình chính là nơi bị họa cập đầu tiên, bọn họ không có lập trường nào để không tiêu diệt cổ thi, mà các phái khác cũng bức bách tổ đình đứng ra đánh tiên phong gặm khối xương cứng là Trương Tịch Nhan.
Con đường vùng quê chỉ đủ một chiếc xe chạy qua giờ đã bị chen đầy, một bên là Trương Tịch Nhan và đội ngũ thật dài phía sau, một bên là nhóm người chuẩn bị tiến lên cứu viện.
Đại lão các phái nghe tin đều đã chạy đến, một đám tức giận trợn mắt nhìn Trương Tịch Nhan, hận không thể xé sống nàng ra.
Trương Tịch Nhan nâng cao âm lượng thông báo cho những người có mặt ở đây: "Chiều nay ở Chu thôn, ngoài Trương Giao của Trấn Sơn phái và Bạch Diễn của Lĩnh Nam chết trong tay tôi, còn có 294 người của bộ lạc Ứng Long bị tôi biến thành tro bụi. Sau khi phong sơn, người của bộ lạc Ứng Long chết thêm 315, người còn lại của các phái khác không có thương vong. Những người chết trước khi phong sơn, tôi đã mang theo thi hài và di vật xuống núi. Những người phía sau tôi bị trúng ảo thuật, chỉ cần dùng nhang tỉnh thần và chuông phép là có thể giải." Nàng nói xong, giơ lên bản danh sách: "Danh sách ở đây, các người tự thẩm tra đối chiếu đi."
Chưởng giáo chân nhân từ trong đám người bước ra, biểu tình phức tạp nhìn Trương Tịch Nhan. Trương Tịch Nhan đưa bản danh sách cho ông ấy, sau đó đột nhiên nâng lên tay phải, làn điệu cổ xưa được nàng ngâm xướng vang lên, hơi thở khủng bố từ dưới chân nàng lan tràn ra ngoài, bao phủ đám người trước mặt.
Người xung quanh thấy thế sắc mặt đại biến, không ít người rút ra vũ khí tấn công Trương Tịch Nhan, nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay.
Trong đám người, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người đó thống khổ ngã xuống, huyết nhục nhanh chống khô khốc, quần áo và vũ khí bọn chúng cầm trong tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng phai màu hư hỏng cuối cùng hóa thành bột phấn tan đi...
Chỉ trong giây lát, trên mặt đất có thêm hơn 500 cái xác khô nhanh chóng biến thành tro tàn, trong tay Trương Tịch Nhan nhiều thêm một viên tinh thể lộng lẫy đỏ như máu long khí lượn lờ. Nàng lên tiếng thông báo: "Bộ lạc Ứng Long, 523 người." Rồi xoay người đi trở về trong núi.
Không ít người trong Đạo môn tức giận đến mức toàn thân phát run, mắng to: "Yêu nghiệt!" Càng có người giận không thể át huy động pháp khí trong tay giết về phía Trương Tịch Nhan, một kích thất bại, đợi đến khi nhìn kỹ thì thấy Trương Tịch Nhan đã mang theo Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đi xa cả trăm mét.
Đại lão các phái bị thảm trạng trước mắt kích thích không nhẹ, nào có thể để cho nàng rời đi, lập tức thi triển thần thông đuổi theo, bọc đánh Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan dùng sức dậm một chân lên mặt đất, lực lượng như sấm bên dưới lòng đất cuồn cuộn lao ra, đem ruộng đất và đường đi xốc bay, địa sát chi khí đen đặc như mực phun trào từ lòng đất ra ngoài hình thành một cái lốc xoáy thật lớn, nàng mang theo Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đứng phía trên lốc xoáy, chậm rãi bay lên, cách mặt đất chừng mười mét. Khí chất của nàng trở nên không giống ngày thường, càng thêm quạnh quẽ càng lộ uy nghi, ánh mắt phảng phất như thể trải qua thật dài năm tháng lắng đọng, trở nên giống như sao trời thâm thúy u trầm. Nàng nhìn các đại lão vừa đuổi tới gần, một thanh âm hoàn toàn bất đồng với Trương Tịch Nhan lúc bình thường từ trong miệng nàng truyền ra: "Kẻ giúp đỡ Canh Thần, giết!" Nàng vừa dứt lời, lốc xoáy dưới chân bộc phát ra lực lượng vô cùng cường đại, hình thành màn sương mù màu đen giống như xiềng xích túm lấy những người vừa đuổi tới, kéo bọn chúng xuống lòng đất.
Mười mấy người vừa đuổi tới toàn bộ đều bị sương đen như dây xích quấn quanh, bọn chúng liều mạng giãy giụa nhưng chỉ phí công, tiếng la cũng chưa kịp phát ra đã bị kéo vào trong lòng đất.
Khí thế trên người Trương Tịch Nhan chợt cất cao, xoáy nước trên mặt đất không ngừng khuếch tán, sát khí màu đen tràn ngập bốn phía khiến cho không khí giống như đang vặn vẹo, lực lượng cường đại tựa hồ có thể xé nát tất cả, khiến cho người của các phái sợ tới mức chạy trối chết đào vong.
Bọn họ chạy thoát, nhưng những chiếc xe dừng ven đường thì không được tốt như vậy, chúng nó bị cuốn vào lốc xoáy như thể bị cuốn vào máy nghiền rác siêu lớn, tất cả đều nát bét.
Đại lão các phái liều mạng che chở môn hạ đệ tự lùi về phía sau, pháp bảo như không cần tiền ném tới tấp ra ngoài, nhưng chỉ như ném đá trên sông, một cái cũng chưa làm được trò trống gì thì đã mất đi tác dụng.
Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh treo ở giữa không trung, trong mắt người khác chỉ thấy toàn gió lốc, xung quanh đều là cuồng phong, nhưng hai anh em thì lại cảm thấy sóng yên gió lặng một chút phong ba cũng không có, chỉ có sương đen khủng bố tràn ngập xung quanh, cùng với cô út giống như bị ai bám vào người, hai anh em lần nữa ôm nhau run bần bật, nước mắt nước mũi trào ra. Nếu không phải nhà không còn nữa, hai anh em thật sự đã trốn về không dám ra ngoài, cô út thiệt là quá đáng sợ.
Người của các phái chạy ra xa chừng một trăm mét, mới cảm thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại. Bọn họ quay đầu nhìn lại, phía sau như cũ là màn sương đen lượn lờ ấp ủ lực lượng khủng bố. Ba người Trương Tịch Nhan vẫn lơ lửng giữa không trung, hai đứa nhỏ ôm nhau run thành một đoàn, hiển nhiên cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Trương Tịch Nhan nhìn thẳng về phía trước, thiên nhãn giữa trán biến thành xoáy nước hô ứng với lốc xoáy bên dưới chân nàng. Nàng vươn tay, tựa như hư nắm vật gì đó, lại tựa như đang phân cao thấp cùng một lực lượng cường đại khác, khiến cho tay nàng không khống chế được run rẩy. Biểu tình của nàng vô cùng lạnh lẽo lộ ra hơi thở nùng liệt sát khí, đôi mắt lại sáng như sao trời, khiến cho nàng trông vô cùng mỹ diễm tuyệt sắc.
Tiếng rồng gầm gừ loáng thoáng như từ hư không truyền đến, trong sương đen có quang mang lóa mắt ẩn hiện, tiếp đó sấm sét ầm ầm, hình như có cái gì vừa xé rách sương đen.
Trương Tịch Nhan vốn dĩ dùng một bàn tay hư nắm thứ gì đó, hình như thực cố hết sức, vì thế dùng tay còn lại giúp đỡ tay kia, giống đang kéo co. Gân trên tay nàng nổi hết cả lên, miệng mũi chảy máu, nhưng nàng lại hồn nhiên không màng tới.
Xoáy nước giữa trán và lốc xoáy dưới chân nàng càng mãnh liệt hơn, phảng phất muốn tạc vỡ không gian.
Nàng giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn hai anh em Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đang ôm thành một đoàn. Tiếp đó hai anh em đã được nàng đưa ra ngoài, rơi xuống đám người.
Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đột nhiên cảm giác được hai chân đạp lên mặt đất cứng rắn, sửng sốt không thôi, sau đó phát hiện bản thân đang đứng bên trong đám người đến thảo phạt, hai anh em bị dọa hết hồn. Trương Đạo Côn ôm chặt em gái, lén lút trốn vào một góc. Cậu nhóc nghĩ nghĩ, nhích đến bên người chưởng giáo chân nhân tìm kiếm che chở.
Chưởng giáo chân nhân liếc nhìn hai anh em một cái, ngầm đồng ý để cho hai đứa nhỏ trốn bên cạnh mình. Bảo hộ hai đứa nhỏ này một chút, cũng sẵn tiện để hai đứa nhỏ làm bùa hộ mệnh.
Trương Tịch Nhan đột nhiên kêu to một tiếng, lực lượng cuồng bạo phóng xuất ra ngoài, quần áo nàng mặc trên người bị xé nát, nàng điên cuồng hấp thu sương đen xung quanh. Hai tay đang hư nắm thứ gì đó, liều mạng kéo nó.
Nơi nàng vươn tay xuất hiện một cái khe có sấm sét ầm ầm, cái khe kia càng lúc càng lớn, ánh sáng cũng càng ngày càng lóa mắt, đồng thời có một lượng lớn sương máu từ chỗ ánh sáng bay ra ngoài, giống như mạt sắt gặp nam châm chặt chẽ bám vào thân thể Trương Tịch Nhan, làm cho nàng biến thành một huyết nhân.
Từ từ, một thanh đao đầu rồng từ trong cái khe bay ra tới, đầu khác của nó bị một cái long trảo tản ra ngọn lửa nóng rực ánh vàng giữ chặt.
Long trảo tràn ngập lực lượng nắm lấy chuôi đao, ra sức kéo nó trở lại, đồng thời dùng chân khí cùng với chân hỏa thuần dương bọc lấy thanh đao, ý đồ đuổi sương đen đang quấn trên mũi đao đi, đoạt lại thanh đao. Thanh đao bị giằng co lôi kéo giữa không trung, máu tươi ồ ạt bay ra khỏi thanh đao rồi bị sương đen hút đi, tất cả trôi về phía Trương Tịch Nhan. Trận giằng co kéo dài gần mười phút, tia huyết quang cuối cùng cũng biến mất khỏi thanh đao đầu rồng. Thanh đao trở nên sáng như tuyết, lóa mắt, không còn thấy một chút huyết tinh nào.
Tiếng rồng gầm gừ phẫn nộ vang lên. Cái khe do sương đen tạo ra nháy mắt khép lại, tia sét biến mất, tiếng sấm cũng không còn vang lên.
Trương Tịch Nhan nhắm mắt lại, hôn mê rơi xuống đất. Quần áo trên người nàng biến thành mảnh vụn, tóc dài rối rung, nằm trên con đường thôn quê gồ ghề lồi lõm như vừa mới bị máy xúc đất đào qua.
Sương máu và sương đen trong không trung ngưng tụ thành một hạt châu tràn ngập sát khí và huyết quang bay vào trong cơ thể Trương Tịch Nhan.
Trương Đạo Côn phục hồi lại tinh thần, bản năng sinh tồn nói cho cậu biết rằng nơi này không thể ở lâu, cậu lôi kéo Trương Đạo Dĩnh còn đang ngẩn nguời chạy về phía Trương Tịch Nhan, cởi áo khoác dài của mình ra bọc lấy cô út của mình, rồi bế nàng lên chạy vào trong núi.
Trương Đạo Dĩnh chạy theo hai bước, đột nhiên chân đá phải thứ gì, cúi đầu nhìn xem thì thấy đó là một thanh đao đầu rồng.
Thanh đao vô cùng cổ xưa khí thế, rất sắc bén, chuôi đao giống như làm từ mỹ ngọc hay xương cốt gì đó được mài giũa đến bóng loáng, vừa nhìn là biết đồ cổ. Đồ rơi bên người cô út thì đương nhiên là của cô út rồi. Trương Đạo Dĩnh nhanh chóng nhặt lên. Thanh đao rất nặng, nó cực kỳ sắc bén nhưng không có vỏ đao, cô bé không cầm nổi, lại sợ khiến cho bản thân bị thương nên chỉ đành nắm lấy chuôi đao kéo lê trên đất đuổi theo anh trai. Cô bé nhìn thấy anh mình đã chạy xa, gấp gáp hô to: "Anh cả chờ em với."
Trương Đạo Côn lo lắng đám người kia canh lúc cô út hôn mê nhào lên thu thập bọn họ, sợ tới mức không nhẹ, nghe thấy tiếng la của Trương Đạo Dĩnh từ đằng sau truyền tới, cư nhiên còn chưa đuổi kịp, cậu gấp tới mức hô to: "Chạy theo cho kịp đi." Vừa gấp vừa sợ, lạc hết cả giọng, cậu sợ em gái chạy phía sau xảy ra chuyện, vì thế đặt cô út ở ven đường rồi chạy ngược về đón em gái, sau đó nhìn thấy cô bé đang kéo một thanh đao đầu rồng mệt đến đứng không thẳng nổi người.
Đao ở đâu ra vậy trời? Ai nha, mặc kệ. Chạy trốn quan trọng hơn. Cậu tiến lên tính ẵm em gái, nhưng em gái lại vác theo thanh đao, vì thế đành phải hỗ trợ cô bé xách đao, kết quả thanh đao này quá nặng, một tay căn bản nhấc không nổi. Cậu dùng hai tay nhấc thử ước lượng cân nặng của thanh đao, sau đó bội phục mà nhìn về phía Trương Đạo Dĩnh đã mệt đến mồ hôi đổ đầy đầu, thanh đao nặng như vậy mà em có thể kéo đi được cũng hay thiệt.
Thanh đao này nhìn giống như không phải vật tầm thường, ném lại ở chỗ này không tốt cho lắm, vì thế hai anh em cùng nhau kéo lê thanh đao chạy tới bên cạnh Trương Tịch Nhan. Cậu cõng cô út của mình lên lưng, dùng một tay phụ em gái kéo thanh đao, gian nan chạy vào trong núi.
Đám người của Đạo môn không dám đuổi theo, nhìn ba người rời đi, sau đó bọn họ kiểm tra lại thương vong của môn phái mình, thu dọn tàn cục, yên lặng rút lui.