Trương Đạo Côn cõng Trương Tịch Nhan còn phải kéo theo thanh đao nặng ì kia, trọng lượng đè ép khiến cậu không chạy được bao xa đã mệt đến không nhấc chân lên nổi, cảm giác trên lưng cõng theo một ngọn núi, trong tay thì kéo theo cả một con sông. Cậu thở hổn hển như trâu, đặt Trương Tịch Nhan xuống ven đường, ngã xuống đất nằm thở phì phò như thể lên cơn động kinh. Thanh đao đầu rồng cũng ném qua một bên, ai thích nhặt thì nhặt đi, anh đây vác hết nổi rồi, giờ có thể cõng cô út đi lên núi đã rất không tệ.
Trương Đạo Dĩnh cũng phụ kéo thanh đao chạy một đường, không tốt hơn Trương Đạo Côn bao nhiêu, cô bé cong người xoa eo, thấy anh trai nằm trên mặt đất thở đến thoải mái, vì thế cũng bắt chước nằm xuống thở theo.
Trương Đạo Côn bớt mệt một chút, ngẩng đầu nhìn xuống chân núi, thấy không có người đuổi theo, lúc này mới nắm chặt thời gian điều tức vận khí để mau chóng khỏe lại. Hơi thở còn chưa ổn định, bỗng nhiên cậu ngửi thấy mùi xác thối tanh hôi, sợ tới mức giật mình thon thót, thiếu chút nữa bị sốc hông. Chỗ này còn ở chân núi, cổ thi thì ở bên trong núi, có trận pháp phong bế, chúng nó làm sao có thể chạy ra đây được chứ?
Cậu cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy một cổ thi thân hình cao lớn đang đứng bên cạnh nhìn xuống hai anh em cậu, làn da sần sùi hóa sừng, khuôn mặt dữ tợn, quần áo rách tung tóe, này không phải cổ thi tổ tông đi theo bọn họ cả ngày hôm nay thì còn là ai nữa. Sao ông ấy lại chạy ra đây?
Trương Đạo Côn sợ tới mức không dám thở, lén lút thụt lùi ra phía sau, nhớ tới cô út còn nằm trước mặt, tính lôi kéo cô út cùng nhau chạy trốn, nhưng một người trưởng thành ngất xỉu, cõng lên đã tốn hết sức, muốn lặng lẽ kéo đi thì thật sự không có khả năng. Cậu thầm nghĩ: "Tổ tông, ngài không có đói bụng đó chứ? Đừng nói là ngài muốn ăn thịt người nhen?" Đang suy nghĩ thì cậu nhìn thấy cổ thi tổ tông ngồi xổm xuống, kéo quần áo che lại bả vai đang lộ ra ngoài của cô út, giúp cô út che đậy kín mít, rồi cõng người lên lưng đi vào trong núi.
Trương Đạo Côn: Tổ tông, ngài muốn cõng cô út của tụi con đi đâu vậy?
Cậu nhìn thanh đao đầu rồng nằm trên mặt đất, nghĩ thầm: Lưỡi đao này rất sắc bén, một đao chém đứt cổ của cổ thi tổ tông chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng thanh đao quá nặng, cậu dùng sức cả hai tay cũng chưa chắc nhấc nó lên nổi. Trương Đạo Côn lại nghĩ nghĩ: "Thử vận dụng nội công xem có thể nhấc nó lên không." Nhưng mà chân khí trong đan điền của cậu cũng chẳng có bao nhiêu a.
Cậu còn đang cân nhắc xem làm cách nào có thể chém đứt cổ của cổ thi tổ tông cứu lấy cô út, liền thấy cổ thi tổ tông quay đầu lại hướng cậu phát ra tiếng gào rống trầm thấp, còn hất hất đầu, ý bảo cậu đuổi theo cho kịp.
Trương Đạo Côn: Ảo giác hả trời?
Trương Đạo Dĩnh kêu: "Tổ tông, thanh đao nặng quá, tụi con vác không nổi."
Trương Đạo Côn theo bản năng tính nhào qua bụm miệng Trương Đạo Dĩnh, quả thực khóc không ra nước mắt: Em gái, làm như vậy thiệt không xong đâu à. Lỡ như tổ tông ăn luôn ba người chúng ta thì làm sao bây giờ?
Cậu còn chưa nghĩ xong, tổ tông đột nhiên quay lại nắm lấy áo xách cậu lên.
Trương Đạo Côn sợ tới mức kêu la thảm thiết: "Huhu — bỏ con ra đi mà —" Cậu duỗi tay tính nắm lấy thanh đao chấm dứt cổ thi tổ tông, nhưng tốc độ của tổ tông quá nhanh, không đợi cho cậu sờ tới thanh đao thì áo lông dê giữ ấm cậu đang mặc trên người đã bị lột ra, còn bản thân cậu thì bị ném văng té ngã lộn nhào trên mặt đất. Cậu nhân cơ hội té ngã lăn ra xa hai, ba chục mét, hô to: "Tiểu Dĩnh chạy mau —" Kêu xong thì nhìn thấy tổ tông đã lấy áo lông dê của cậu bọc lấy chuôi thanh đao đầu rồng, xách nó lên, cõng cô út đi vào trong núi.
Trương Đạo Côn: "..."
Trương Đạo Dĩnh đi đến kéo Trương Đạo Côn đứng dậy: "Anh cả, đừng có sợ, tổ tông sẽ phù hộ chúng ta."
Trương Đạo Côn nhìn thấy tổ tông cõng cô út đi xa, không ăn hai anh em cậu cũng không ăn cô út, lúc này mới vội vàng kéo Trương Đạo Dĩnh đuổi theo. Trên thân chỉ còn lại mỗi cái áo ba lỗ, lạnh tới mức cậu liên tục hắt xì.
Trương Đạo Dĩnh lấy áo khoác nhỏ của mình trong balo ra đưa cho anh trai, cởi luôn khăn quàng cổ đang đeo đưa cho anh. Trương Đạo Côn lựa chọn giữa việc bị đông lạnh cảm mạo nơi núi rừng hoang vắng với việc tiếp nhận ý tốt của em gái, cậu lựa chọn tiếp nhận ý tốt của em. Lấy khăn quàng quấn quanh cổ, còn áo khoác nhỏ thì cột quanh thân, bảo tồn chút hơi ấm, sau đó cõng em gái đuổi theo.
Hai anh em bị cổ thi tổ tông ném ở xa xa phía sau, cũng may do ông ấy quá thúi, chỉ cần đi theo mùi là có thể tìm được.
Nhóm tiểu nhị đi đến trấn trên, gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan, người nghe máy là Trương Đạo Côn.
Trương Đạo Côn kêu bọn họ tạm thời ở lại trấn trên, đi mua sắm thêm một số lều trại và đồ dùng cắm trại cộng với thuốc giảm đau hạ sốt, cùng với một mớ quần áo giữ ấm mùa đông đưa đến dưới chân núi chờ cậu.
Nhóm tiểu nhị vừa nghe liền biết có chuyện, không hỏi nhiều, đáp ứng yêu cầu của cậu, nhanh chóng chia nhau ra làm việc, đồng thời gọi điện thoại cho La Cự hội báo tình hình.
La Cự vừa chạy tới quê quán của Lão Lỗ, tìm được chị dâu Tần Hương Hương vợ Lão Lỗ ở nhà mẹ đẻ.
Cha con nhà họ Tần đã thu xong hết lễ hỏi chuẩn bị gả Tần Hương Hương tái giá cho người khác, kiếm thêm tiền nhà trai tặng cho để đi thành phố lớn mua nhà cho cháu trai học đại học, tự nhiên không chấp nhận để cho nhóm La Cự đưa Tần Hương Hương đi. Bên nhóm người đến hỏi vợ cũng đã tới trước cửa, ngăn chặn nhóm La Cự lại.
Ông Tần kia trực tiếp mở mồm mắng chửi, nói bọn họ là thứ đồ không đàng hoàng, không có tư cách xen vào việc nhà của ông ta.
La Cự thuận tay đấm lên bức tường trắng nhà ông ta một cái, một khối gạch bị anh ta sờ sờ móc xuống, sau đó lại bị anh ta bẻ ra làm đôi, anh ta bóp miếng gạch trong tay dùng sức xoa nắn mấy cái, gạch liền vỡ thành từng miếng nhỏ rớt xuống đất. Anh ta nói: "Chú à, gạch xây nhà này của chú không được tốt cho lắm, lúc anh Lỗ còn sống, anh ấy có cho chú tiền xây nhà mà phải không, sao chú không đi mua gạch tốt một chút vậy."
Cả căn nhà đầy người, nháy mắt tắt tiếng, ai cũng nhìn chằm chằm bảy người đàn ông lực lưỡng ăn mặc không hề tầm thường kia.
Thái độ La Cự vô cùng cung kính, nói: "Chú Tần, ngài là cha của chị dâu tôi, chúng tôi không dám không tôn trọng ngài. Chúng tôi và anh Lỗ là anh em vào sinh ra tử với nhau, các anh em đã sớm lập ra quy củ, nếu ai không còn nữa, vợ con và gia đình người thân của người đó sẽ do anh em chúng tôi chăm sóc, nếu ai muốn ăn tuyệt hậu hoặc khi dễ cô nhi quả phụ, thì xin lỗi, chúng tôi sẽ dựa theo quy củ giải quyết." Anh ta lớn tiếng nói: "Ai muốn chị dâu của tôi tái giá, được, để tôi làm mai cho, lấy tiền đi theo anh em chúng tôi xuống gặp anh Lỗ, anh Lỗ xem mặt xong, cảm thấy việc này có thể thành, thì anh em chúng tôi sẽ cho chị dâu thêm của hồi môn, bảo đảm chị ấy được gả ra ngoài một cách vẻ vang. Nhưng nếu không thành, xin lỗi nha, ở lại phía dưới bồi anh Lỗ của chúng tôi đừng mong mà trở lại."
Anh ta chấm ngón tay xuống đất, nói tiếp: "Chịu hay không chịu, nói một câu, anh em chúng tôi lập tức đi mua tam sinh nghi thức lễ khai đàn tác pháp, chú Tần, ngài cùng với cậu lớn, cậu nhỏ, và người anh em muốn thay anh Lỗ của chúng tôi chăm sóc cho chị dâu kia, chúng ta cùng nhau đi xuống gặp anh Lỗ, tôi bảo đảm lúc dắt các người đi như thế nào thì khi về các người vẫn sẽ như vậy, trừ khi anh Lỗ muốn giữ ai lại thôi."
Lúc trước hậu sự của Lão Lỗ là do La Cự lo liệu, mời phong thủy tiên sinh đến vọng sơn điểm huyệt, kết quả La Cự nói chỗ ông ta chọn không tốt, kêu đổi chỗ khác. Phong thủy tiên sinh không phục, La Cự liền kêu người đào chỗ ông ta chỉ lên, nhìn thấy dưới đó có nguyên một cái tổ mối. Sau đó anh ta cùng mấy anh em tự đi chọn nơi làm mồ mả cho Lão Lỗ, người nhà của Lão Lỗ kêu cha anh ấy đến xem, hai bên cảm thấy không thành vấn đề mới bắt đầu xây dựng. Mọi người đều biết anh ta là người thạo nghề, ngay cả phong thủy tiên sinh lúc đó cũng tán thưởng bọn họ có bản lĩnh, là cao nhân. Dân quê rất tin vào những chuyện này, có chuyện lúc trước, cộng thêm thái độ và lời nói có vẻ như khách khí nhưng thực ra vô cùng đơn giản thô bạo của La Cự bây giờ, hơn nữa mấy cha con nhà họ Tần chột dạ, thật không dám đáp ứng. Người đến hỏi vợ thấy tình huống này, cũng không dám đi mạo hiểm, lên tiếng hỏi lễ hỏi phải làm sao. La Cự nói: "Ai thu lễ hỏi thì đi mà tìm người đó." Anh ta kêu Tần Hương Hương: "Chị dâu, đi thôi."
Tần Hương Hương thấy vậy, kêu bọn họ chờ một lát, vội vàng chạy lên lầu lấy vali hành lý đã giấu từ trước đó xách xuống lầu, đi theo nhóm La Cự không quay đầu nhìn lại.
Nhóm La Cự đi đến nhà cha của Lão Lỗ đòi tiền và cháu gái.
Trong nhà không một ai, trốn hết rồi.
La Cự lớn giọng kêu: "Ai da, hòa thượng chạy, miếu còn có thể trốn được sao." Anh ta lập tức phân phó mấy tiểu nhị đi mua một con gà trống cùng với giấy tiền nhang đèn và giấy trắng.
Mọi người đều là anh em lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm với nhau, cho nên vô cùng ăn ý, lập tức lái xe đi mua, không tới nửa tiếng đã mua đủ đồ vật cần thiết, một đám người không cần La Cự phân phó, giống mô giống dạng đi vòng quanh căn nhà thắp nhang thỉnh thần, lấy giấy trắng cắt thành hình nhân, máu gà trống thì nhỏ một vòng quanh nhà.
Hàng xóm láng giềng nhìn thấy trận thế này, xúm lại cùng nhau, đứng cách xa một khoảng, nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ.
La Cự phe phẩy cây cờ chiêu hồn mua ở đạo quán bắt đầu kêu: "Anh Lỗ ơi, có người muốn ăn tuyệt hậu tiền của nhà anh, anh có đồng ý cho họ ăn không a..." Giọng nói lớn đến mức mọi người có mặt đều nghe thấy được. Anh ta lại kêu to: "Nếu anh nghe thấy được thì trả lời anh em chúng tôi ba tiếng, làm cho cờ chiêu hồn lung lay ba cái a..." Anh ta vừa kêu, vừa vận dụng chân khí ít đến đáng thương trong cơ thế quán chú đến cây cờ chiêu hồn, nhưng không khống chế được lực độ, cho nên gậy trúc làm cờ chiêu hồn đương trường vỡ nát.
La Cự khiếp sợ, sau đó hô to: "Anh Lỗ, anh Lỗ ơi, anh đừng tức giận, đừng tức giận..."
Người vây xem thấy thế sợ tới mức phát ra thét chói tai.
Gậy trúc to bằng ngón tay cái thế nhưng vỡ nát ngay trước mắt bọn họ, Lão Lỗ là giận đến mức nào a. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi, không ít người chạy đi tìm mấy cha con họ Lỗ đang trốn tránh, nói cho bọn họ biết, mấy người kia đến nhà thỉnh Lão Lỗ hiện hồn, cờ chiêu hồn còn vỡ nát bấy.
Lỗ cha khá tự tin: "Tao là cha của nó, nó dám làm gì tao cơ chứ." Ông ta hùng hổ chạy về, vừa đến cửa nhà, nhìn thấy trước cổng lớn lượn lờ một mảng khói vàng, có bóng đen hình người đứng bên trong khói vàng đó. Bên ngoài mảng khói vàng, bày bát hương cắm nhang đèn, gà cúng, giấy tiền vàng bạc thiêu đốt. Vợ Lão Lỗ khóc đến tê tâm liệt phế, muốn nhào vào trong đám khói, miệng thì gọi to: "Lão Lỗ —"
Hai tay tiểu nhị bên cạnh liều mạng giữ lấy cô, kêu: "Chị dâu, âm dương cách biệt, âm dương cách biệt a." Kia cũng không phải là anh Lỗ hiện về, là kỹ xảo được làm ra để giả thần giả quỷ dọa người, nếu thật sự đi vào là lòi ngay.
Lỗ cha có chút sợ, nhưng lại nghĩ: "Tao là cha của mày, tại sao tao phải sợ mày chứ." Ông ta mới vừa lao ra thì nghe thấy La Cự nói to: "Anh Lỗ, anh em chúng tôi biết anh tức giận. Chuyện như thế nào anh cũng biết rồi đó, đây là chuyện gia đình của anh, mấy anh em không tiện nhúng tay vào, quy củ các anh em đều biết, anh không vui chuyện cha của anh và ba người anh em lòng lang dạ sói kia ăn tuyệt hậu nhà anh, thì anh cứ làm theo quy củ đi, ban đêm đưa bọn họ đi hết là được. Chị dâu, còn có cháu gái, anh em chúng tôi nhất định thay anh chăm sóc cho họ, ai muốn cướp gia tài của anh, thì để người đó đi xuống bồi anh a —" Câu cuối cùng là vận khí đan điền rống ra, rống còn to hơn cả loa công suất lớn.
Cha của Lão Lỗ hai chân mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất, sau đó nhìn thấy khói vàng tan đi, bóng đen trong đó cũng biến mất, chỉ còn lại một con rắn đen dài chừng nửa mét nằm trên mặt đất, lạnh lẽo thè ra lưỡi rắn.
La Cự lấy một cái hộp nhỏ có chứa hương dẫn cổ bên trong, ngồi xổm xuống, đặt trên mặt đất rồi kêu: "Anh Lỗ, tới đây đi."
Rắn đen 'vèo' một phát hóa thành một đường chỉ đen bay vào trong hộp.
La Cự lại hét to: "Anh Lỗ, trời còn chưa có tối, anh tạm thời ở trong đây đi." Anh ta đóng nắp hộp lại, dùng sức bấm vào cơ quan dưới hộp, con cổ trùng nhỏ ngưng tụ thành hình rắn đen tức khắc tán ra nằm dưới đáy. Anh ta mở hộp ở góc độ mà cha Lão Lỗ và mấy người xung quanh có thể thấy được, làm bộ như bản thân đang mở ra để kiểm tra xem anh Lỗ có còn ở bên trong hay không, sau đó nói với tiểu nhị đứng bên cạnh: "Các anh em, anh Lỗ đi rồi." Anh ta đi đến bên cạnh Tần Hương Hương đã khóc đến xụi lơ, nói: "Chị dâu, đi thôi, tiền của anh Lỗ, anh ấy sẽ tự đi đòi lại."
Tần Hương Hương ôm lấy chân của La Cự: "Chú La, chú La ơi, chú để cho chị gặp lại Lão Lỗ một lần nữa đi, cho chị gặp lại Lão Lỗ đi chú..."
Lỗ cha cũng bò lại ôm lấy chân La Cự: "Thằng cả, tiền của thằng cả, tôi... tôi sẽ trả hết cho nó, một... một đồng cũng không lấy. Tiền mà thằng hai, thằng ba, thằng tư chia nhau, tôi cũng sẽ kêu chúng nó trả lại hết. Cậu... cậu làm ơn nói với thằng cả dùm tôi, kêu nó đừng trở về, đừng có tới tìm chúng tôi..."
La Cự cho mấy người anh em một ánh mắt, để bọn họ đến đỡ Tần Hương Hương dậy, còn bản thân thì kéo cha của Lão Lỗ đã bị dọa cho nằm liệt đứng lên: "Chú Lỗ này, thừa dịp trời còn chưa tối, nhanh đi làm đi." Bên kia hai người em trai thứ ba và thứ tư của Lão Lỗ nhìn thấy trận thế như vậy liền bỏ chạy lên trấn trên mời phong thủy tiên sinh tới giúp.
Vừa rồi mấy tiểu nhị đi lên trấn trên mua nhang đèn giấy tiền vàng bạc ở chỗ phong thủy tiên sinh đã tự báo môn hộ, cũng nói rõ ý đồ đến đây, rào trước đón sau xong xuôi hết cả, nếu bây giờ ông ta đứng ra thì chính là muốn cùng người đấu pháp. Mấy người kia đều là người vết đao liếm máu sau lưng có môn phái lớn chống đỡ, kiếm tiền bằng cách bán mạng, ông ta ngại sống lâu hay sao mà dám đứng ra? Ông ta nếu dám đứng ra, bảo đảm sống không qua được đêm nay, vì thế từ chối hai anh em kia: "Anh cả của các người là người có đạo hạnh a." Sau đó đẩy hai anh em kia ra khỏi cửa, đóng lại.
Chỉ trong chốc lát, người của Lỗ gia đã có mặt đầy đủ. La Cự kêu hai tiểu nhị đi ra ngoài dọn sạch những thứ vừa rải quanh nhà, đỡ cho truyền ra lời đồn không tốt, lúc này mới đi vào trong, kêu đám người kia chuyển tiền trả lại vào tài khoản của Tần Hương Hương, căn nhà của Lão Lỗ thì để lại cho cha của anh ấy dưỡng già, xem như là phần báo hiếu cuối cùng mà một người con trai như anh ấy phải trả cho cha. Lỗ Tứ không còn tiền để trả lại, sau khi ép hỏi, hắn ta mới nói là đã đánh bạc hết sạch.
La Cự cười cười: "Lỗ Tứ, chú mày tuy là anh em của anh Lỗ, nhưng anh em thì cũng phải tính rõ ràng. Tiền, trước chạng vạng hôm nay nếu không trả được, vậy thì không cần trả nữa."
Lỗ Tứ không thể tin được hỏi lại: "Thật sao?"
La Cự lấy bóp tiền ra, rút 2000 tệ đặt lên trên bàn, nói: "Các anh em đưa tiền biếu đi."
Mấy tiểu nhị lấy tiền ra, người nhiều người ít đưa cho hắn ta.
Lỗ Tứ vẻ mặt kinh hỉ, duỗi tay muốn lấy tiền, sau đó bị cha của hắn ta quăng cho một bạt tai té vào góc tường. Ông ta mắng to: "Đó là tiền phúng điếu cho mày đó thằng ngu!" Đoán mệnh mà cho ngược lại tiền, là do tính ra mệnh ăn mày. Thiếu nợ người ta mà để người ta cho tiền ngược lại, vậy mà mày cũng dám nhận!
Trong nhà Lỗ Tứ là nhỏ nhất, thiếu nợ cờ bạc, thời điểm chia tiền hắn ta nhanh chân nhanh tay giành phần lớn, còn hố ngược lại hai thằng anh và ông cha già. Hắn ta vừa có tiền, tay chân ngứa ngáy không nhịn được, hai ngày đã tiêu xài hết, hiện tại vẫn thiếu nợ cờ bạc bên ngoài.
Lỗ cha đem toàn bộ tiền dành dụm của bản thân đắp vào vẫn không đủ điền vào lỗ hổng của Lỗ Tứ. Ông ta kêu Lỗ Nhị và Lỗ Tam ra, ba anh em bọn họ đều quen thói duỗi tay ra xin tiền Lão Lỗ, hiện giờ Lão Lỗ không còn nữa, Lỗ Tứ lại từng lừa hai thằng anh của mình, hiện giờ một xu bọn họ cũng không lấy được, cho nên hai tên đều nói không có tiền, đi mất.
Lỗ cha tưởng xin La Cự thư thả một thời gian.
La Cự nói: "Người đến đòi nợ là anh Lỗ. Mỗi lần anh ấy lên dương gian cũng không dễ dàng gì, nếu để anh ấy ba ngày hai đầu tìm tới cửa, nhà của ngài không có chuyện cũng thành có chuyện a."
Lỗ Tứ thấy không thể trả được tiền, muốn bỏ chạy.
La Cự nói: "Anh cả của chú mày đến tìm chú mày, các người là anh em ruột thịt, có liên hệ huyết thống, chú mày còn thiếu anh ấy tiền bán mạng mà có, thiếu nợ trả tiền thiên kinh địa nghĩa, cho dù chú mày có trốn đến dưới chân Bồ Tát cũng không tránh được. Chú mày muốn chạy đi đâu nói nghe thử coi?"
Lỗ Tứ sợ tới mức phát run, cầu cứu nhìn Lỗ cha.
Lỗ cha cắn răng: "Tôi bán nhà, bán xe, trả cho phần của nó."
Nhóm tiểu nhị mặt vô biểu tình nhìn bọn hắn.
La Cự lấy thẻ ngân hàng của Lỗ cha đặt vào trong tay ông ta, nói: "Chú Lỗ này, đều là con trai của chú cả. Anh Lỗ bán mạng đổi lấy tiền, chú cầm đi chu cấp cho anh em của anh ấy, còn muốn ăn tuyệt hậu nhà anh ấy! Anh Lỗ của chúng tôi là con ruột của chú thật sao?" Anh ta nói xong, đứng dậy, hai tay dùng sức vỗ ba cái lên vai Lỗ Tứ: "Làm tốt lắm! Cướp tiền từ tay vợ của người anh quá cố đi đánh bạc! Tao phục chú mày!" Anh ta lấy tiền phúng điếu lúc nãy nhét vào trong tay hắn ta, ẵm con gái của Lão Lỗ, kêu Tần Hương Hương, đi ra khỏi Lỗ gia.
Lỗ Tứ đứng dựa vào tường, cảm thấy sau ba cái vỗ của người kia, một cỗ khí lạnh từ dưới lưng lan tràn khiến hắn ta rùng mình: "Cha, sao con thấy hơi lạnh."
La Cự thấy sắc trời không còn sớm, vì thế để mấy tiểu nhị hộ tống vợ con Lão Lỗ đi vào thành phố nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường, còn anh ta thì mang theo hai tiểu nhị ngồi tàu cao tốc suốt đêm chạy đến nhà tổ, sau đó gọi điện thoại cho nhóm tiểu nhị đang ở Trương gia thôn hỏi thăm tình hình.
Nhóm tiểu nhị bên kia nói với anh ta, chưa gặp được cô chủ, chỉ thấy mỗi Đạo Côn thiếu gia cả người bốc mùi xác thối. Đạo Côn thiếu gia chỉ mặc cái áo ba lỗ, bị đông lạnh tới chảy nước mũi, bất quá thoạt nhìn còn tốt, chỉ có chút cảm lạnh, mấy loại thuốc giảm đau hạ sốt hình như là mua cho cậu ấy. Còn cô chủ, Đạo Côn thiếu gia không nhắc đến một chữ, nhưng là bọn họ nghe được một tin tức, tối hôm qua cô chủ thi triển thần thông cách không đoạt lấy thanh đao đầu rồng của Canh Thần.
La Cự cho rằng bản thân nghe lầm, hỏi lại: "Ai? Đao gì bị đoạt cơ?"
"Canh Thần, thanh đao đầu rồng, cô chủ dẫn địa sát chi khí cách không đoạt lấy."