Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 128



Bà nội ba Trương Kiều Nghiên tuy không bận đến mức không có thời gian trở về ăn Tết, nhưng xác thực bà cũng có rất nhiều việc cần làm.

Dựa theo kế hoạch của Trương Tịch Nhan thì bà sẽ đem theo nhóm cổ thi tổ tông đi đánh phá mấy chỗ lớn của bộ lạc Ứng Long, nhưng mà, tên Canh Thần kia phá hủy Vạn Quan Trận của nhà bà, lại hoàn mỹ tránh đi lão tổ tông đời thứ hai Trương Kế Bình, khiến cho bà một cái cổ thi tổ tông cũng không dám mang, lén lút bày trận rồi bỏ chạy. Từ trước đến nay bà chưa từng nghe Lê Trùng Trùng nói chuyện bao giờ, tính tình Trương Tịch Nhan thì trầm mặc ít nói, nhưng Trương Kế Bình lại là cái lảm nhảm. Trương Kế Bình biến thành cổ thi dây thanh quản bị hư mất, nói chuyện ê ê a a, hơi thở tanh hôi muốn chết, cố tình lại rất thích lèm bà lèm bèm, còn là tay lảm nhảm thích lèm bèm sức chiến đấu cao đến lên trời trong toàn bộ tổ lăng. Chuyện khiến bà hối hận nhất cuộc đời này chính là đi xốc quan tài của Trương Kế Bình, khi đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xốc quan tài của ông ấy xong bị ông ấy đấm cho một trận nên rất không phục, còn vứt đồ vô quan tài của người ta. Bà vừa chạy vừa mắng tổ tông, mồm liên thanh như pháo nổ càng mắng càng hăng, sau đó, ha hả... nói ra tất cả đều là nước mắt!

Này hết thảy ngọn nguồn đều là do chưa đến kỳ khai quan bảo dưỡng quan tài mà bà lại đến xốc quan tài của Trương Kế Bình lên, bị ông ấy đấm cho một trận, sau đó bà thừa dịp ông ấy chui ra ngoài đi ngục tối không biết làm gì trong đó, bà liền thả một đống cứt vào trong quan tài của ông ấy... cứt còn nóng hôi hổi, vừa mới ra lò, bốc lên nhiệt khí, sau đó, vừa quay đầu lại, lão tổ tông đời thứ hai kia đang đứng cách đó không xa nhìn bà chằm chằm, rõ ràng là một cổ thi, nhưng từ biểu tình có thể nhìn ra rất rõ ràng rằng ông ấy không vui tẹo nào, sau đó ông ấy nổi điên.

Bà và lão tổ tông đời thứ hai bắt đầu vung tay đánh nhau, thiếu chút nữa đã bị đánh chết, may là trong lúc nguy cấp bà kịp thời hô to: "Để con đổi cho ngài cái quan tài mới", lúc này mới bảo vệ được mạng nhỏ, nhưng thù thì đã được kết giữa bà và lão tổ tông đời thứ hai, khó mà xóa bỏ.

Lão tổ tông đời thứ hai chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của bà thì lập tức từ trong quan tài nhảy ra, khinh công xuất thần nhập hóa không gây ra chút tiếng động nào của bà đều là nhờ lão nhân gia kia bức ép ra tới. Bà bị Lê Vị hạ cổ 60 năm mất đi khứu giác cũng chưa cảm thấy có chỗ nào không ổn, ít nhất lúc bảo dưỡng cho nhóm tổ tông trong tổ lăng, bị vị tổ tông thích lèm bà lèm bèm lải nha lải nhải phun cho một trận bà cũng không ngửi thấy mùi mồm thối.

Tính cách kén cá chọn canh tỉ ma tỉ mỉ của lão tổ tông đời thứ hai kia cùng Trương Tịch Nhan đúng là một mạch truyền ra, quan tài muốn lau khô cả trong lẫn ngoài, mỗi lần thay đổi dược liệu bảo dưỡng thì cần đổ bỏ hết cái cũ rồi rửa cho sạch sẽ, đệm lót quan tài cũng phải thay cái mới, phải đẹp. Lão tổ tông nhập táng 2000 năm, nhà người khác thì chắc quần áo lẫn thi thể đều đã mục nát hết, nhưng tới lão tổ tông đời thứ hai này, mỗi lần khai quan đều phải thay quần áo mới, tuy rằng cổ thi ngại nước không thích tắm rửa gội đầu, nhưng ông ấy lại muốn dầu gội và sữa tắm khô, còn phải vuốt dầu lên tóc, mùi hoa quế mới chịu.

Cổ thi tanh hôi hỗn hợp với mùi dầu hoa quế vuốt tóc, bức cho bà đây luyện bế khí công đến trình độ vác quan tài mấy chục gần trăm ký cũng không thở dốc lấy một hơi. Lão nhân gia còn thích kiểm tra trả bài đột xuất, không có việc gì lại chạy đến Tàng Thư Lâu lấy đại hai quyển sách về bắt bà trả bài. Nếu bà không thuộc, thì đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi Vạn Quan Trận đi ăn cơm. Bà cầm sách, không thể đọc thầm, mà phải đọc lớn tiếng diễn cảm này nọ, giọng nói phải thật to, nếu không lão tổ tông đời thứ hai kia sẽ lèm bèm lải nha lải nhải tới mức bà chịu thối không nổi nhận thua. Nhưng bà lớn tiếng đọc sách như vậy thì sẽ đánh thức những vị tổ tông đang ngủ khác, khiến cho mọi người đều hiểu lầm rằng bà ở không rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi xốc quan tài tổ tông lên. Đúng là bà thường xuyên xốc quan tài người ta, nhưng không phải ai bà cũng xốc nha, phải xem xét vật phẩm bồi táng và cổ loại gieo trên người các tổ tông cùng với nhan giá trị của họ nữa kìa.

Trương Kiều Nghiên cảm thấy nếu như bà dám làm trò bắt Trương Tịch Nhan quỳ trước mặt gọi bà nội ba gì gì đó, thì chắc chắn lão tổ tông đời thứ hai sẽ tặng ngay cho bà một cỗ quan tài mới, bảo đảm cho bà nằm đến êm ái có muốn giả vờ chết cũng không được.

Trương Tịch Nhan còn muốn rủ bà về ăn Tết chung với lão tổ tông đời thứ hai nữa a, ha hả!

Sống sót khỏe mạnh không tốt hay sao? Ăn lẩu một mình không bị ai giành đồ ăn không tốt à?

Bà quyết đoán cho Trương Tịch Nhan vào danh sách đen, tiếp tục ngồi ăn nồi lẩu Bắc Kinh của mình.

Cửa phòng ăn riêng bị đẩy ra, một bà già tóc bạc da đồi mồi bước vào, ngồi xuống vị trí đối diện. Bà này tuổi tác khá lớn, trên cổ đeo một chuỗi ngọc bích màu sắc thuần hậu, cổ tay đeo vòng tay làm từ huyết ngọc, ngón tay cũng đeo nhiều nhẫn bằng đá quý, quần áo mặc trên người giá cả cũng vô cùng bất phàm, cả người toát ra vẻ vô cùng quý khí. Bà già kia cười nói: "Trương Kiều Nghiên."

Trương Kiều Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thể từ túi da nhăn dúm dó kia nhận ra người này rốt cuộc là ai. Bà gãi gãi cằm, hỏi: "Cho hỏi vị nào đây?"

"Hạ Thúy Thúy."

Cái lẩu hết ngon liền.

Trương Kiều Nghiên "ờ" một tiếng, tiếp tục vớt thịt trong nồi lẩu, xâu thịt dê mới vừa chín tới nhưng nhai trong miệng giống như nhai dây thun.

Hạ Thúy Thúy có người chị họ bên nội tên là Hạ Cốc Vũ, 60 năm trước người đó dùng chân hỏa thuần dương thiêu đốt bản mạng linh cổ của Lê Vị và chính bản thân mình thành tro tàn. Hạ Cốc Vũ chết rồi, nhưng vận khí của người đó vẫn che chở Hạ gia hơn 60 năm, Hạ Thúy Thúy là một kẻ được thơm lây trong đó, cũng là một trong số những người nằm trong sổ đen của Trương Kiều Nghiên. Nguyên nhân chủ yếu chính là phiền, quá trời phiền! Năm đó khi bà và Hạ Cốc Vũ chơi chung với nhau làm trời làm đất quậy banh xóm làng, thì cô ả cứ treo trên cửa miệng một câu: "Ba tôi là cục trưởng, tôi là thiên kim của cục trưởng, Hạ Cốc Vũ, chị là cháu gái của cục trưởng mà tại sao lại có thể đi chơi chung với cái thứ nhà quê kia vậy chứ, thật là mất mặt mà, cô ta còn mang giày vải thủng lỗ nữa, xấu quá trời xấu." Con mẹ nó chứ, đó là giày thập phương của đạo sĩ a. Chê bà nhà quê hai lúa, chê bà mặc đạo bào xấu, chê giày của bà khó coi, còn chê bà nghèo. Bà mới từ trong núi xuống phố, tất nhiên sẽ kém với người thời thượng nơi thành phố rồi, nói ba cái trên thì bà còn tạm chấp nhận, nhưng chê bà đây nghèo là ý gì? Bà tùy tiện lấy một cái nắp quan tài bằng gỗ của lão tổ tông nhà bà đây ra thôi thì cũng có người tới tranh nhau cướp mua giá cao a, nhà bà đây dùng gỗ Kim Tơ Nam Mộc* làm quan tài kia kìa, nói bà nghèo, bà nhổ vào! Bà đây thiên sinh lệ chất, chỉ cần hơi chút cách tân lại bộ đạo bào là tiên khí bay bay ngay, tới nỗi Hạ Cốc Vũ cũng phải mê mẩn nâng cằm của bà, đòi cưới bà nữa kìa. Đáng thương khi đó quá trẻ tuổi không hiểu chuyện, bị Hạ Cốc Vũ tán tỉnh mấy lần thế mà lại tin là thật, kết quả Lê Vị mới là chân ái của Hạ Cốc Vũ, vừa nhìn nhau một cái là đính ước ngay, lại nói thêm nữa tất cả đều là nước mắt. Sau đó Hạ cục trưởng rớt đài, Hạ Thúy Thúy lại khóc la: "Hạ Cốc Vũ, chị là đồ không lương tâm, thấy chết mà không cứu." Cứu con khỉ chứ cứu, chính mình đi tìm đường chết, thần tiên cũng cứu không được.

*Kim Tơ Nam Mộc: là một loại cây gỗ quý đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc, phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía nam sông Trường Giang. Gỗ của cây này có mùi thơm, thớ gỗ như những sợi tơ vàng được hình thành tự nhiên, sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời. Vì là loại gỗ quý hiếm nên từ xưa đến nay, dù là vua chúa, vương hầu, tướng lĩnh hay những người giàu có đều muốn sở hữu một món đồ nội thất làm từ kim tơ nam mộc. Thậm chí, vào thời phong kiến cổ đại, chỉ có hoàng tộc, nhà vua mới được sử dụng loại gỗ này. Cho nên nó còn được mệnh danh là "gỗ hoàng đế".

Hạ Thúy Thúy nhìn Trương Kiều Nghiên, cười tủm tỉm nói: "Trương Kiều Nghiên, cô và chị họ của tôi là sinh tử chi giao, tro cốt của chị ấy còn ở chỗ của cô kia kìa, sao cô lại có thể không để ý đến tôi cơ chứ."

Trương Kiều Nghiên ngẩng đầu nhẹ nhàng đáp trả một câu: "Cũng đâu phải là tro cốt của cô ở chỗ tôi đâu."

Hạ Thúy Thúy bị nghẹn họng, ngay sau đó lại cười nói: "Nhìn cách nói chuyện của cô kìa, mấy thập niên không gặp, vẫn có thể làm người giận sôi như trước. Bọn họ nói cô cải lão hoàn đồng, tôi không tin, không nghĩ tới thế nhưng lại là sự thật, còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn so với năm mà tôi mới quen biết cô nữa."

Bữa ăn này là hết cách ăn tiếp rồi! Trương Kiều Nghiên buông đũa, nói: "Bớt giả vờ giả vịt đi, có chuyện thì nói, có rắm thì phóng."

Hạ Thúy Thúy: "Đơn thuốc cải lão hoàn đồng của cô, cô ra giá đi."

Hơn 60 năm không gặp, mặt nhăn thành miếng da gà, nhưng khẩu khí vẫn rất lớn ha! Trương Kiều Nghiên lười phản ứng bà ta.

Hạ Thúy Thúy đưa danh thiếp cho Trương Kiều Nghiên: "Thực lực của tôi rất có bảo đảm. Bên ngoài đều đồn rằng vụ hỏa hoạn ở Bành Trạch sơn trang và những vụ án mất tích đều do cô gây ra, còn nói bên trong Bành Trạch sơn trang có bí khố, nhưng đã bị cô dọn sạch, bọn họ đang truy tìm cô đó. Nếu cô hợp tác với tôi, tôi sẽ bảo đảm cho cô được an toàn không gặp phải chuyện gì. Nể tình chị họ Cốc Vũ, tôi cũng muốn giúp cô một tay a."

Trương Kiều Nghiên thật sự không muốn để ý tới bà ta. Ô Huyền đã quay trở về Bất Chu Sơn, Hạ Cốc Vũ đã sớm trở thành hồi ức không muốn nhớ lại. Nhưng nhắc tới quá khứ, vẫn có chút nhói tim nha. Bà đẩy trả lại tấm danh thiếp, gọi phục vụ vào tính tiền.

Hạ Thúy Thúy chậm rãi nói: "Trương Kiều Nghiên, tôi biết cô rất có thể đánh, nhưng chỉ cần cô động thủ một cái, hoặc là vào cục cảnh sát ngồi, hoặc là bị truy nã toàn quốc, chút năng lực này tôi vẫn có thể làm được."

Trương Kiều Nghiên nói: "Đầu óc là một thứ tốt, cô xứng đáng có nó." Bà đẩy dĩa óc heo chưa nấu chín tới trước mặt Hạ Thúy Thúy. Nói xong liền đặt tiền mặt trên bàn, mở cửa đi ra ngoài.

Vệ sĩ của Hạ Thúy Thúy đứng bên ngoài chặn kín cửa, nhưng mà, cửa vừa mở ra, bọn họ cái gì cũng chưa nhìn thấy liền toàn bộ tê dại ngã xuống đất, người nào cũng miệng sùi bọt mép cả người run rẩy, người phục vụ đứng gần đó sợ hãi không thôi.

Trương Kiều Nghiên kêu: "Nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát kêu xe cứu thương a."

Hạ Thúy Thúy vội vàng đuổi tới cửa, nhìn thấy vệ sĩ nằm đầy đất, cả kinh choáng váng, chỉ vào Trương Kiều Nghiên kêu lên: "Cô làm!"

Trương Kiều Nghiên ném cho bà ta hai chữ: "Đồ ngu." Rồi đạp lên mấy tên vệ sĩ nằm trên đất, coi bọn họ như thảm thịt người, nghênh ngang đi ra ngoài.

Năm đó, trong mắt của bà và Hạ Cốc Vũ thì Hạ Thúy Thúy được dán cái mác là 'cô em họ não tàn thiểu năng trí tuệ'.

Bà đi đến bãi đỗ xe lấy xe, trời lạnh cực kỳ, tuyết bay lả tả, bà lái chiếc xe thể thao mui trần chạy về phía Bành Trạch sơn trang bị đã đốt thành phế tích nằm cạnh một cái hồ.

Đêm hôm trước, Bành Trạch sơn trang bốc lên một trận hỏa hoạn rất lớn, trừ bỏ người dọn vệ sinh, người làm vườn và những người tạp vụ, còn lại từ vệ sĩ, khách khứa cho đến chủ nhân, không một ai chạy thoát.

Có một loại lửa gọi là 'địa sát linh hỏa', đây là ngọn lửa màu đen được dựng dục từ bên trong đan điền của người tu luyện địa sát chi khí. Lửa này là lửa lạnh, thuần âm hỏa, có thể thiêu trụi từ thần hồn cho đến thân thể. Những kẻ mất tích kia đều đã táng thân trong địa sát linh hỏa thi cốt vô tồn hồn phi phách tán.

Bành Trạch sơn trang là một chi của tộc chủ Hoài Dương Long gia thuộc bộ lạc Ứng Long.

Thân thể mà lúc trước Canh Thần bám vào chính là xuất từ nơi này, nói về bối phận, khối thân thể đó phải gọi Hoài Dương Lão Long là bác cả. Hơn 60 năm trước, có kẻ thần bí thiết cục, dẫn các nàng đến gặp Lê Vị, sau khi Hạ Cốc Vũ và Lê Vị yêu nhau thì đánh thức ký ức bị phong ấn của Hạ Cốc Vũ, khiến cho cô ấy và Lê Vị xảy ra tranh chấp quyết tuyệt, cuối cùng một người chết đi hồn vào luân hồi, người còn lại bị trong thương biến mất suốt hơn 60 năm. Hạ Cốc Vũ chết, chết vào năm 24 tuổi. Bà và Hạ Cốc sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng lại không thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Kẻ thần bí năm đó tên là Long Trạch, xuất thân từ Bành Trạch sơn trang.

Xe chạy tới một chỗ cách Bành Trạch sơn trang không xa thì dừng lại, bà yên lặng nhìn đống phế tích kia.

Khi bà tạo ra trận hỏa hoạn kia, không chỉ đốt sạch Bàng Trạch sơn trang, mà ngay cả rừng cây bên ngoài cũng bị thiêu trụi. Sơn trang xây bên hồ biến thành phế tích, khắp nơi trong đống đổ nát đều có dấu vết bị đốt trụi.

Có đoàn xe đỗ bên ngoài Bành Trạch sơn trang, chừng hai, ba chục chiếc.

Rất nhiều người tu hành và nhân viên an ninh bao vây Bành Trạch sơn trang, còn có người khiêng những cái rương lên xe.

Bành Trạch sơn trang xác thực có bí khố, nhưng bà không thèm tìm.

Bành Trạch sơn trang xảy ra chuyện, không có khả năng cả một nhà già trẻ đều tụ tập đông đủ, luôn sẽ có những con cá lọt lưới luyến tiếc người nhà và tài bảo trong bí khố quay trở lại tìm kiếm. Hiện tại không phải sao, bí khố còn đó, những con cá lọt lưới kia sốt ruột quay trở về đào bí khố kéo ra ngoài chở đi, bằng không, kẻ khác đến sau nhất định sẽ đào ba thước đất lên lấy bí khố đi mất, bọn chúng sẽ không vớt được cái gì.

Trương Kiều Nghiên nương mưa tuyết bay đầy trời, giết về phía Bành Trạch sơn trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.