Sương mù và sát khí trong núi càng ngày càng dày đặc, tầm nhìn dần trở nên thấp hơn, cho dù dùng đèn pin cường quang cũng không thể chiếu xa hơn hai mét, đá và cỏ cây xung quanh cũng trở nên mơ hồ. Băng tuyết tan đi, những tảng đá nhỏ nước, sờ lên liền cảm giác được sự băng hàn lạnh lẽo đến tận xương từ ngón tay lan đến toàn thân, phảng phất như thể nhiệt độ của xương cốt bị hạ thấp hẳn mấy độ.
Một gã đàn ông trung niên tay cầm la bàn không ngừng đo trắc phương hướng, sau đó phát hiện kim trên la bàn không dùng được nữa, không cách nào phân biệt được Nam Bắc thì thôi đi, thế nhưng từ trường nơi này cũng hoàn toàn rối loạn.
Sát khí giảm bớt, nhưng âm khí lại càng nồng nặc, không trung tối đen tới mức một chút ánh sáng le lói cũng không nhìn thấy được, trên mặt đất không còn tuyết đọng lá rụng cây mục, mà là một mảnh thổ địa cằn cỗi toàn đá lởm chởm, những cục đá này cũng thay đổi không giống bình thường chút nào. Toàn thân chúng đen nhánh lạnh lẽo giống hệt như hắc diệu thạch, cầm trong tay thì thấy âm hàn đến tận xương, phảng phất như thể chúng đều là do âm khí ngưng tụ mà thành. Trong bóng đêm, vô số tiếng thì thầm khe khẽ quanh quẩn vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng huýt gió tương tự như cổ thi gào rống phát ra.
Kẻ có kiến thức rộng rãi kịp phản ứng lại, hét lớn: "Là Du Thanh Vi! Không tốt!"
Nghe thấy tiếng nói vang lên, đám người còn lại vội vàng hội tụ lại nơi vừa phát ra tiếng nói, không bao lâu, bên cạnh kẻ vừa lên tiếng đã có năm tên đồng bọn tụ tập. Tuy bọn chúng đều xuất thân từ bộ tộc Ứng Long, nhưng không phải cùng một gia tộc dòng họ, tình huống hiện tại cũng không quản chuyện phân biệt này nọ, sôi nổi lên tiếng dò hỏi kẻ vừa hét lớn lúc nãy: "Lão Hoàng, có phải anh đã phát hiện ra cái gì không?"
Kẻ được gọi là lão Hoàng kêu lên: "Đường Âm Dương, vừa rồi lúc sương đen bao phủ, xuất hiện đường Âm Dương, hiện tại chúng ta đã bị đưa xuống đường Âm rồi." Hắn vừa nói, vừa ngưng tụ chân khí vào hai tay tạo thành một lớp bảo vệ bên ngoài cơ thể, sau đó hắn nhặt lên một cục đá, nói: "Nhìn thấy không, loại đá này là âm thạch được ngưng tụ bởi âm sát khí trên đường Âm mà thành, những nơi xuất hiện loại đá này thì âm khí và sát khí sẽ rất nặng, là nơi dưỡng thi thiên nhiên, nhất định sẽ có thi quái. Các anh có nghe tiếng gào xa xa kia không, không phải tiếng của cổ thi, mà là tiếng của thi quái. Con ả Du Thanh Vi kia, sức chiến đấu khó mà nói rõ, nhưng phong thủy pháp trận và bản lĩnh hố người lại là..." Tốc độ nói chuyện của hắn rất nhanh, trong giọng nói còn lộ ra vẻ khẩn trương, thúc giục đồng bọn: "Nhanh, tìm đường thoát. Đi theo dương khí tìm giếng Âm Dương hoặc là giếng Âm, tìm được giếng Âm, trước khi hừng đông leo ra ngoài."
Bỗng nhiên, một giọng nói nũng nịu chậm rãi mang theo vài phần thản nhiên vang lên: "Tới cũng tới rồi, gấp gáp vậy làm chi?"
Đám người ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, trông thấy một người phụ nữ trẻ chừng hai mươi mấy tuổi đang đứng trên một dốc đá, còn có một con rồng trắng nhỏ quấn quanh người, nhưng không thấy bạn đồng hành của nàng ấy là Lộ Vô Quy đâu cả.
Du Thanh Vi nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi cũng đi lộn a. Các người bị lôi tới đây không phải do tôi làm, tìm Trương Tịch Nhan mà khiếu nại, đừng có tìm tôi." Cái nồi này nàng ấy mới không vác.
Lão Hoàng là người đầu tiên lên tiếng: "Hội trưởng Du, Trương Tịch Nhan hứa cho các người cái gì, chúng tôi sẽ cho gấp mười lần như vậy."
Du Thanh Vi cười nói: "Rất thẳng thắn nha, tôi thích." Nụ cười của nàng ấy càng sâu hơn: "Nhưng có câu nói gọi là đạo bất đồng thì khó lòng hợp tác, huyết án ở thôn Hoa Tập và Trương gia thôn, mọi người đều xem ở trong mắt ghi tạc ở trong lòng."
Một tên trẻ tuổi họ Lữ trong đám người lên tiếng: "Hội trưởng Du, những thứ được nuôi dưỡng trong Trương gia thôn kia cô cũng thấy rồi đấy. Bọn chúng nuôi dưỡng cổ thi, ai cũng có quyền đứng ra tiêu diệt."
Du Thanh Vi đáp trả: "Nhà bọn họ nuôi dưỡng cổ thi cũng đâu có nuôi ở địa giới dương gian đâu. Đều là hồ ly ngàn năm, vờ làm sói đuôi to cái gì, nhà các người xây bàn long trụ cung phụng tà thần mà còn không cho phép người khác cung phụng tổ tông nhà họ à? Nói đi nói lại, cung phụng cái gì không quan trọng, quan trọng chính là cung được thì quản được. Trương gia thôn từ lúc bị diệt thôn đến bây giờ cũng không có một con cổ thi nào chạy ra khỏi ngọn núi này, mà tà thần do các người cung phụng đã xổng chuồng chạy ra đồ sát hai cái thôn rồi a."
Lão Hoàng nói: " Hội trưởng Du, những việc đó đều là ân oán giữa bộ lạc Ứng Long và bộ lạc Hoa Tế."
Du Thanh Vi vặn ngược: "Vậy 81 cặp đồng nam đồng nữ bị đưa vào ẩn sơn là có thù hay có oán với các người?"
Tên trẻ tuổi họ Lữ nói: "Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, để cho Trương Tịch Nhan đắc thế thì mọi người ai cũng đừng mong sống tốt đẹp, có đôi khi hy sinh là chuyện tất yếu khó tránh khỏi."
Du Thanh Vi nói thầm trong bụng: "Sao mình lại rảnh rỗi đi theo bọn chúng nói lời vô nghĩa vậy kìa." Nàng ấy không thèm nói nữa, xoay người muốn đi, lại phát hiện phía sau đột nhiên nhiều ra thêm một người vẻ mặt không hiểu gì hết nhìn nàng ấy.
Trương Tịch Nhan có thể cảm giác được những người khác xông vào, nhưng không nghĩ tới trong những người này thế nhưng lại có cả Du Thanh Vi và Đại Bạch vừa bay trên trời rời đi lúc nãy. Hai người các nàng giết hồi mã thương à? Còn chui xuống cả nơi này?
Trên mặt Du Thanh Vi hiện lên một chút xấu hổ, ngay sau đó vừa ăn cướp vừa la làng: "Trương Tịch Nhan, chỗ này là chỗ nào ở nhà cô vậy hả, hố người cũng không thông báo trước một tiếng gì hết trơn."
Trương Tịch Nhan hơi hoảng hốt. Nàng thực hoài nghi Du Thanh Vi đây là nghĩ đi tra xét bí mật Tàng Thư Lâu và ngục tối của nhà nàng, nhưng nàng không có chứng cứ. Nàng tức khắc có chút lo lắng có nên bảo hộ lột da hay không. Người phụ nữ tên Du Thanh Vi này có điểm tặc a.
Du Thanh Vi vội vàng giải thích: "Vào nhầm, vào nhầm ấy mà."
Tộc trưởng Hoàng thấy thế cười nói: "Hội trưởng Du, đều là hồ ly ngàn năm, đừng giả vờ làm gì, còn không phải là tới vì truyền thừa của Trương gia thôn hay sao. Ai gặp thì có phần, dễ nói mà."
Du Thanh Vi liếc xéo tộc trưởng Hoàng một cái: "Ông muốn châm ngòi ly gián hả?"
Tộc trưởng Hoàng đáp: "Đúng vậy, tôi là muốn châm ngòi đó. Đường Âm ở dưới Trương gia thôn sẽ dẫn tới nơi nào, mọi người đều rõ ràng. Tới việc cổ thi của Trương gia thôn không bị nuôi dưỡng ở địa giới dương gian mà ngài cũng biết được rõ ràng rành mạch, thiệt khiến người suy nghĩ sâu xa à nha." Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, một khi Trương Tịch Nhan nổi lên nghi kỵ với Du Thanh Vi, chỉ cần hai người các nàng không liên thủ được với nhau, thì đó chính là cơ hội của bọn chúng. Thật đúng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.*
*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: một câu thơ trong bài thơ Du Sơn Tây Thôn của thi nhân Lục Du. "Liễu ám hoa minh" thông thường có ngụ ý rằng khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy.
Du Thanh Vi chỉ vào tộc trưởng Hoàng rồi hỏi Trương Tịch Nhan: "Cô tin hắn hay là tin tôi"
Tộc trưởng Hoàng không đợi Trương Tịch Nhan trả lời, giành nói trước: "Tự nhiên là tin hội trưởng Du rồi. Nhưng mà nè hội trưởng Du, cô tới nơi này làm gì thế?"
Những tên khác phân tán ở xung quanh tụ tập lại bên nhau, phát hiện bóng dáng của Trương Tịch Nhan và Du Thanh Vi, sôi nổi đuổi tới.
Tộc trưởng Hoàng nhìn thấy có thêm nhiều người nữa lại đây, ý đồ muốn gây khó dễ Du Thanh Vi và Trương Tịch Nhan, vội vàng giơ tay ngăn cản: "Hội trưởng Du, ngài giải thích rõ ràng cho mọi người đi, để tránh cho chúng ta nổi lên xung đột, ngài nói có phải hay không?"
Du Thanh Vi vung quạt xếp đang cầm trong tay, nói: "Đại Bạch, cắn hắn."
Đại Bạch co rụt đầu lại, quấn chặt trên người Du Thanh Vi không chịu xuống. Đối phương người đông thế mạnh, nó chỉ là một con rồng nhỏ thôi, sợ quá đi à.
Du Thanh Vi tức giận quay đầu dùng quạt xếp chỉ vào Đại Bạch.
Vuốt rồng của Đại Bạch gắt gao ôm lấy cánh tay Du Thanh Vi, nói không buông liền không buông, nói không đi liền không đi. Khiến cho Du Thanh Vi tức tới mức phải chửi thề.
Trương Tịch Nhan nhìn Du Thanh Vi một cái thật sâu, xoay người biến mất.
Du Thanh Vi ngây người chớp chớp mắt, nhảy vài bước đến chỗ Trương Tịch Nhan vừa đứng lúc nãy, nhìn tới nhìn lui, sờ soạng nửa ngày, nói: "Đại Bạch, giúp chị tìm xem chỗ này có cái cơ quan nào không." Không có cơ quan, không có sự kích động hai khí âm dương, lại có thể lặng yên không một tiếng động đi đến, lại lặng yên không một tiếng động rời đi. Ảo giác sao? Nhưng rõ ràng Trương Tịch Nhan bản nhân vừa đứng ở chỗ này cơ mà.
Tộc trưởng Hoàng hét to: "Bắt lấy Du Thanh Vi." Một cái roi phép từ trong tay hắn bay ra, hắn đạp lên trên một tảng đá ý đồ nhảy lên tấn công Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi giơ tay trái, bắt lấy roi phép, co lên chân phải, giống như cuồng long vẫy đuôi, trực tiếp đá tộc trưởng Hoàng bay ra ngoài. Khi chân nàng ấy đá vào ngực tộc trưởng Hoàng, một cỗ chân long chi lực cường đại bộc phát ra tới khiến cho không khí và quần áo của tộc trưởng Hoàng gợn lên như gợn sóng, đá đến ngực của tộc trưởng Hoàng đương trường lõm xuống, cỗ lực lượng cường đại đánh vào phía trước ngực rồi đi ra từ phía sau lưng, tiếng xương cốt răng rắc vỡ vụn vang lên, xương cột sống gãy làm đôi đâm qua da thịt lộ ra ở sau lưng, trong đó một nửa đã nát bấy. Thân thể tộc trưởng Hoàng đập vào vách đá, vô lực xụi xuống đất, hai mắt trừng to, không còn động đậy.
Một đạo phù văn màu vàng xuất hiện phía trên đỉnh đầu của hắn rồi nhanh chóng bao phủ toàn thân, máu thịt của hắn cấp tốc khô héo, phù văn màu vàng bọc lấy huyết châu bay lơ lửng trong không trung, nhưng lại giống như vật vô chủ chỉ đứng yên tại chỗ. Thi thể của tộc trưởng Hoàng hóa thành bột mịn rơi trên mặt đất, tử trạng giống hệt như những thôn dân của thôn Hoa Tập.
Đám người kia nghe thấy tộc trưởng Hoàng kêu gọi, lập tức hưởng ứng, nhưng mà bọn chúng còn chưa kịp ra tay, tộc trưởng Hoàng đã bị Du Thanh Vi một chân đá chết, khiến cho cả bọn cả kinh không hẹn mà đồng loạt dừng tay lại, có chút không thể tin tưởng nhìn một màn trước mắt.
Du Thanh Vi và Trương Tịch Nhan liên thủ với nhau, bọn chúng đương nhiên sẽ đi điều tra tin tức về nàng ấy. Ai cũng nói rằng nàng ấy có được ngày hôm nay đều là nhờ Càn Khôn tiên thai kia ở cạnh bảo hộ, bản thân chỉ có chút bản lĩnh về phong thủy pháp trận, âm mưu dương mưu thì nhiều vô số kể, nhưng không có bất luận kẻ nào nói rằng sức chiến đấu của nàng ấy mạnh đến như thế, mỗi khi gặp chuyện đánh nhau, nàng ấy đều kêu Càn Khôn tiên thai Lộ Vô Quy nhào lên trước.
Bọn chúng ngây người mất hai giây, rất nhanh kịp thời bình tĩnh lại, tên trẻ tuổi họ Lữ kêu to: "Mọi người cùng nhau xông lên, bắt Du Thanh Vi mới có thể tìm được đường ra ngoài."
Du Thanh Vi lấy ra hai lá bùa phong cương dán trên đùi rồi kích hoạt, tức khắc, có gió tụ bên dưới chân nàng ấy nâng nàng ấy lên, khiến cho cả người nàng ấy nhẹ như yến. Nàng ấy nâng chân nhảy ra ngoài, nhưng đột nhiên ngừng lại, sau đó, một cú tung người nhảy ngược trở lại bám vào vách đá phía trên đầu đám người kia, lại liên tục mấy cái xoay người linh hoạt, mà đuổi ở phía sau nàng ấy là một đạo tàn ảnh màu đỏ âm u. Tốc độ của nàng ấy cực nhanh, nhưng tàn ảnh kia tốc độ cũng không chậm hơn nàng ấy nửa phần.
Bỗng dưng, một tiếng va chạm nặng nề cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn đồng thời vang lên.
Đám người kia định thần nhìn lại, chỉ thấy Du Thanh Vi đang cưỡi ở trên đầu một con quái vật hình người toàn thân đỏ như máu. Quái vật này nói là hình người, nhưng nó trông còn khủng bố hơn cả cổ thi, cả người gầy đét khô quắt, giống hệt như một cái xác khô bị ngâm trong máu.
Hai tay của Du Thanh Vi chấn trụ con thây máu lên vách đá.
Đám người kia lúc này mới thấy rõ, không biết từ khi nào, trên vách đá đã bò đầy một đám quái vật toàn thân đỏ như máu, bọn chúng có hình dáng như người, nhưng lại bò bằng cả bốn chi giống như khỉ, đeo bám trên vách đá hệt như đi trên đất bằng.
Có kẻ hét to: "Là Minh Hà huyết hầu."
Du Thanh Vi nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn kẻ vừa hét kia, nghĩ thầm: "Thây máu còn có biệt danh sang chảnh là Minh Hà huyết hầu nữa hả ta?" Con thây máu bị nàng ấy vặn gãy cổ, vô lực rơi xuống vách đá, còn nàng ấy thì nhanh chóng bám lấy vách đá treo người giữa không trung.
Thây máu rơi xuống đất, chảy ra một vũng máu nâu đen.
Du Thanh Vi hô to: "Đại Bạch, đi thôi."
Đám người kia lại phát ra tiếng hò hét: "Ngăn ả lại."
Sau đó bọn chúng nhìn thấy con rồng trắng nhỏ đột nhiên từ cánh tay Du Thanh Vi bay ra, quấy lấy nàng ấy bay thẳng tắp lên trời cao.
Có kẻ lấy nỏ ra bắn về phía rồng trắng nhỏ.
Một đạo ánh sáng hình Thái Cực từ quạt xếp của Du Thanh Vi bay ra, đánh vào mũi tên, khiến nó rơi xuống đất. Du Thanh Vi lại lấy ra thêm một lá bùa, hô: "Thiên địa vô cực, âm dương mượn phép, mở." Bùa từ trong tay nàng ấy bay ra ngoài dừng ở giữa không trung hóa thành một mảnh phù quang, âm khí xung quanh nhanh chóng tụ thành một đoàn màu đen hình cầu to chừng nắm tay khóa lại bên trong lá bùa. Du Thanh Vi dùng tay kết ấn, hét lớn một tiếng: "Chí âm nội tồn dương." Pháp ấn vừa dùng tay kết đánh ra một đạo linh quang vừa lúc đụng vào đoàn hắc cầu kia, hiệu quả như như nước đổ vào dầu đang sôi. Tức khắc, sương đen nổ tung, mà trung tâm của vụ nổ xuất hiện một đoàn sương mù màu trắng, ánh sáng khó thấy được từ bên ngoài chiếu vào, là ánh sáng của tuyết trắng giữa bầu trời đêm, còn có dương khí tươi mới dật tràn từ lỗ hổng sau vụ nổ có đường kính chưa tới hai mét kia.
Lối ra!
Lối ra xuất hiện ở ngay trước mặt đám người kia, nhưng là trên trời cao cách mặt đất mấy chục mét.
Bọn chúng trơ mắt nhìn rồng trắng nhỏ chở theo Du Thanh Vi biến mất ở lối ra, sau đó một lá bùa rơi xuống, đồng thời kèm theo giọng nói của Du Thanh Vi: "Chí dương nội tồn âm, xuất khẩu, đóng." Ánh sáng trắng lóa mắt hội tụ lại, hình thành một điểm đen, điểm đen ngay sau đó nổ tung dung hòa với không trung đen ngòm của đường Âm, không còn nhìn thấy chút bóng dáng nào của lối ra nữa.
Du Thanh Vi tự mở một lối ra chạy ra ngoài, nàng ấy còn đóng lại nó! Xuất khẩu, đóng, rõ ràng là nói cho đám người kia nghe.
Cả đám bị nàng ấy làm cho tức giận muốn ná thở.
Bỗng dưng, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Một tên trong số bọn chúng bị con quái vật toàn thân đỏ như máu vật ngã xuống đất, con quái vật kia cắn một ngụm lên cổ tên đó, sinh sôi xé xuống một miếng thịt, ngẩng đầu mồm to nhai nuốt. Khi nó ngẩng đầu lên nhai thịt, hàm răng sắc bén dính đầy máu tươi lộ ra trước mắt đám người kia, cộng với bộ dáng hung ác, khiến cho người thấy không rét mà run.
Tiếng kêu gào thảm thiết kia giống như tiếng chuông mở ra một trận huyết nhục thịnh yến, những con quái vật đang đu bám trên vách đá bắt đầu nhào về phía đám người.
Lúc này bọn chúng bỗng nhiên hiểu ra, sức chiến đấu của Du Thanh Vi là từ đâu luyện ra được. Nhìn thân thủ lúc nãy khi nàng ấy vặn gãy cổ Minh Hà huyết hầu, chứng tỏ nàng ấy thường xuyên tiếp xúc với loại quái vật này, từ trong hang ổ chúng nó giết ra ngoài. Còn bọn chúng đụng phải đám quái vật này, cái gì cũng chưa nhìn rõ, người đã bị phác gục trên mặt đất.
Trong khoảng khắc, bên dưới vực sâu đen nhánh nằm sâu trong ngục tối phát ra vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết đến tê tâm liệt phế.
Nơi này, Trương Tịch Nhan đã từng tới, nhưng nàng chỉ đứng ở trên đỉnh vực, bản năng cảm nhận được nguy hiểm và sợ hãi, cho nên nhìn thoáng qua liền rời đi.