Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 145



Liễu Vũ làm việc từ trước đến nay vô cùng có hiệu suất, từ nhà Trương Tịch Nhan đi ra, ngồi vào xe Liễu Lôi liền lấy điện thoại ra chuyển tiền phí cố vấn cho Du Thanh Vi.

Chưa đến hai phút, Du Thanh Vi gọi điện thoại tới: "Cố vấn gì vậy?"

Liễu Vũ kể cho Du Thanh Vi nghe mớ rắc rối của nhà cô, hỏi nàng ấy: "Có thể mời Thành Hoàng hỗ trợ giải quyết không?"

Du Thanh Vi nói cho Liễu Vũ, muốn giải quyết tổ tông nhà cô thì dễ thôi, nhưng vấn đề là nhà cô đã chịu nguyền rủa, tánh mạng cả nhà bị nhóm tổ tông nắm trong tay làm con tin.

Liễu Vũ hỏi: "Không có cách giải sao?"

Du Thanh Vi đáp: "Cũng không phải không có cách giải, rốt cuộc nhóm tổ tông nhà cô chỉ là đám lão quỷ lâu năm, đạo hạnh không cao. Bên phía tôi có thể nhờ Thanh Hoàng phái quỷ sai đi tróc nã bọn họ, bên phía cô thì cần cô dùng linh cổ bảo vệ người nhà. Cổ tính thuần âm, linh cổ sẽ cắn nuốt âm tà quỷ vật, nhóm tổ tông nhà cô còn chưa đủ cho mấy con linh cổ của cô đớp một ngụm nữa là, nhưng mà nhà cô bị nhóm tổ tông nguyền rủa cho nên hai bên có liên lụy chặt chẽ, bên này cô phá chú, bên kia rất có thể hồn phi phách tán. Loại nguyền rủa này, phương pháp tốt nhất là thờ phụng bọn họ rồi cùng cộng sinh, có tổ tông phù hộ không phải tốt hơn sao?"

Thần mẹ nó chứ tổ tông phù hộ. Liễu Vũ cảm thán một câu: "Nếu mấy năm nay ba tôi không ôm chặt đùi của đại sư Trương Trường Thọ thì nhà tôi, ha hả..." Sớm chơi xong rồi.

Du Thanh Vi nghe vậy liền không khuyên nữa. Cộng sinh là coi trọng chuyện hai bên cùng có lợi. Duyên pháp trên đời này đều là một ngụm nước, một miếng ăn. Ông Liễu Sĩ Tắc bán phần mộ tổ tiên, bị tổ tông nguyền rủa. Tổ tông của Liễu gia chỉ biết đòi hỏi rồi đi tai họa con cháu, Liễu Vũ có năng lực phản kích tự nhiên sẽ không nguyện ý cứ tiếp tục bị bọn họ quản chế. Nếu tổ tông Liễu gia nguyện ý buông tha con cháu, đi đến chỗ Thành Hoàng âm ty, vậy cũng coi như có nơi chốn để ở, chuyện rắc rối ở Liễu gia cũng có thể kết thúc trong êm đẹp. Nhưng nếu bọn họ làm quỷ linh rồi mà vẫn cứ muốn lưu lại địa giới của dương gian quấn lấy con cháu đời sau, thì cả bên Thành Hoàng lẫn bên Đạo môn đều sẽ không chấp nhận. Liễu Vũ tìm đến nàng ấy, quả thực chuyện này đúng là thuộc về chuyện Âm Dương Đạo phái nên giải quyết.

Du Thanh Vi chỉ cho Liễu Vũ cách dùng linh cổ bảo vệ người nhà, hẹn thời gian xong xuôi, ngắt điện thoại.

Liễu Vũ không tính toán để chuyện này sang năm mới mới giải quyết.

Năm mới khởi đầu mới, không tốt sao?

Liễu Lôi lái xe, nghe thấy Liễu Vũ nói chuyện điện thoại xong liền lên tiếng: "Đó là tổ tông nhà mình a."

Liễu Vũ tức giận trợn trắng mắt liếc Liễu Lôi: "Dù sao thì bọn họ cũng chẳng tai họa đến em được. Nhưng anh ngẫm lại đứa nhỏ trong bụng chị dâu đi. Chuyện ba gây ra, liên quan gì đến đứa nhỏ trong bụng chị dâu cơ chứ?" Thằng quỷ nhỏ kia xác thật không ra gì, mà dòng họ nhà cô từ gốc rễ đã không xong, chỉ có anh trai của cô là nhìn còn đàng hoàng một chút. Tranh thủ lúc cô còn chưa rời đi giải quyết cho xong chuyện này, để cho con cháu của Liễu gia về sau có thể sống yên ổn một chút. Cô và anh trai được đại sư Trương Trường Thọ che chở lớn lên, nhưng con trai của anh cô không có cao nhân bảo vệ.

Cô và Liễu Lôi về đến nhà liền phóng xuất ra Hoa Thần Cổ, không chỉ bảo vệ người trong nhà, mà cả căn biệt thự đều được cổ trùng phong kín, sau đó mới gọi cho Du Thanh thông báo có thể động thủ.

Ông Liễu Sĩ Tắc và mẹ Liễu không hề cảm nhận được điều gì.

Liễu Lôi thì vô cùng lo lắng, lấy tất cả pháp khí và chiêu thức mà sư phụ cho lúc trước ra dùng, lợi dụng việc trang trí tân niên trong nhà lén lút bày một cái trận pháp phòng ngự, còn đem pháp khí phòng thân đưa cho ba mẹ và bạn gái, rồi làm bộ như không có việc gì đi theo Liễu Vũ vào phòng khách xem TV cùng cả nhà. Anh ấy mới vừa chuẩn bị ngồi xuống sofa, chợt thấy cả người lạnh lẽo, da gà dựng hết cả lên, mà bên ngoài biệt thự cũng bắt đầu nổi lên âm khí và sát khí, giống như có thứ gì không tốt tìm tới cửa.

Ông Liễu Sĩ Tắc không thoải mái vặn vẹo thân mình, nhìn về phía máy điều hòa, rất là buồn bực. Sao tự nhiên lạnh quá vậy nè, máy điều hòa vẫn còn mở mà nhỉ. Ông cầm lấy điều khiển chuẩn bị tăng nhiệt độ lên thêm, nhìn nhìn, 29 độ, buông điều khiển ra. Ông ngẫm nghĩ, cảm thấy không yên tâm, hôm nay là 30 Tết rồi, đi đốt nhang cúng tổ tiên một chút cho yên lòng. Ông đứng dậy tính lên lầu đi từ đường, đốt vài nén nhang cho mấy cái bài vị ghi tên của liệt đại tổ tông Liễu gia. Ông vừa đứng lên thì nghe thấy trên lầu nơi đặt từ đường truyền đến tiếng đồ sứ rơi vỡ, tức khắc sắc mặt đại biến, chuẩn bị chạy nhanh lên xem sao.

Liễu Vũ nói: "Ba, không có chuyện gì, ngồi xem TV tiếp đi."

Bên ngoài biệt thự, gió to đột nhiên nổi lên, thổi cho mấy hàng cây lớn ào ào rung động.

Liễu Vũ giơ ngón tay bắn ra, ba viên hạt châu chứa linh cổ vương phóng ra ngoài. Cô đứng dậy, kéo rèm che tất cả cửa sổ, ngăn trở tầm nhìn của ba mẹ và chị dâu khỏi cảnh tượng bên ngoài.

Thành phố cấm bắn pháo hoa, gần 12 giờ đêm, bên ngoài vang lên tiếng pháo trúc từ nơi xa truyền đến, hòa tan với tiếng gió âm gào thét ngoài biệt thự.

Hai phút sau, ba con linh cổ vương bay trở về, rơi vào trong lòng bàn tay của Liễu Vũ.

Bên ngoài khôi phục lại sự yên tĩnh, âm khí và sát khí cũng tan đi.

Ông Liễu Sĩ Tắc và Liễu Lôi đều bất chợt cảm thấy cảm giác âm lãnh hằng năm quấn thân đã không còn, cả người nhẹ nhàng, ngay cả tinh thần cũng tốt thêm vài phần.

Liễu Lôi kinh dị nhìn về phía Liễu Vũ, im lặng dò hỏi: Không có chuyện gì chứ?

Liễu Vũ gật gật đầu. Giỡn cái gì vậy, Thành Hoàng âm ty, Hoa Thần Cổ cộng thêm đại lão của Âm Dương Đạo phái ra tay, giải quyết mấy con quỷ già kia còn không dễ như trở bàn tay à. Bỗng nhiên, trong đầu Liễu Vũ xẹt qua một tiếng chửi thề kèm theo tiếng khóc than đau khổ, giống như có ai đó đang vừa chửi mắng vừa nguyền rủa cô. Cô vô cùng khó chịu, thầm nghĩ: "Ai u, 30 Tết rồi, sắp giao thừa tới nơi, còn nguyền rủa tôi nữa ha."

Trương gia, Trương Kế Bình một người ngồi ngay ngắn trước bàn ăn chờ Liễu Vũ đang ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình bên kia trở về và Trương Tịch Nhan đang ở trên lầu sửa sang lại di vật xuống cùng anh ăn bữa cơm tất niên.

Bỗng nhiên, một cảm giác khác thường truyền đến, anh tập trung cảm nhận, phát hiện thằng nhóc con bị anh diệt một ngọn đèn dương hỏa đã chết. Anh thầm nghĩ: "Không đúng nha." Một người bị diệt hết ba ngọn đèn dương hỏa mới phải chết, một ngọn không còn, nhiều lắm chỉ là dễ bị âm hồn tà ám bám theo, đeo mấy lá bùa hay vật hộ mệnh gì đó cũng có thể hóa giải. Anh suy đoán có khả năng thằng nhóc con kia lại gây chuyện gì đó.

Giờ phút này, thằng nhóc quậy đang ăn bữa tối tất niên với gia đình, nó bị một miếng xương gà mắc trong cổ họng, ánh mắt hoảng sợ nhìn trân trối lên trần nhà, hô hấp khó khăn giãy giụa trong chốc lát rồi trợn mắt tắt thở, sau đó bị một đoàn âm khí bọc lấy cuốn hồn bay đi.

Lúc thằng nhóc xảy ra chuyện, cả nhà của nó đều cảm giác được gió âm nổi lên từ bốn phía, trong nháy mắt thằng nhóc tắt thở, có một trận gió âm thổi lướt qua người bọn họ, thằng nhóc liền không còn động đậy.

Lúc đầu bọn họ bị tình huống thằng nhóc mắc nghẹn xương gà làm cho luống cuống tay chân, sau lại bị thằng nhóc tắt thở dọa sợ, bà ngoại của thằng nhóc, cũng chính là cô tư của Liễu Vũ, đột nhiên nhớ ra chuyện Liễu vũ đá cháu ngoại bà ta văng ra ngoài sân nằm im không động đậy, kết quả vừa mới báo cảnh sát, cháu ngoại của bà ta lại tung tăng nhảy nhót như thường, bà ta tức khắc nghĩ là do Liễu Vũ làm, nỗi đau mất đi cháu ngoại cùng với việc bị hai ông anh trai mắng mỏ vì bênh vực bà ta mà bị Liễu Vũ đòi sa thải khỏi công ty, bi phẫn giận dữ đan xen, vừa kêu khóc vừa mắng chửi nguyền rủa Liễu Vũ.

Cha của thằng nhóc kia vội vàng ôm nó chở đến bệnh viện.

Lúc bọn họ đưa nó đến bệnh viện thì khuôn mặt của nó đã chuyển sang màu đỏ tím, mùa đông trời lạnh còn bị gió âm thổi qua một trận, thi thể nó trở nên lạnh băng.

Cha của thằng nhóc thấy bác sĩ không thể cứu được con của mình, đương trường nổi điên đập phá đại náo bệnh viện.

Liễu Vũ thật vất vả chờ đến 12 giờ để ăn cơm tất niên, thì ông Liễu Sĩ Tắc nhận được điện thoại của cô em gái thứ tư gọi đến, vừa bắt máy đã nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng kêu khóc chửi rủa ầm ĩ cả lên. Ông yên lặng tắt điện thoại, sau đó tới chuông điện thoại của Liễu Lôi vang lên.

Liễu Lôi bắt máy, nghe thấy bên kia mắng to Liễu Vũ là yêu tinh hại người, hại chết cháu trai của bà ta. Anh ấy trực tiếp tắt máy, đứng dậy, lấy điện thoại của mẹ Liễu tắt nguồn.

Liễu Vũ ăn cơm với gia đình xong, thu hồi cổ trận trong nhà, nói: "Trương Tịch Nhan còn chờ con về ăn cơm, con đi trước đây ạ." Cô đứng dậy đi ra ngoài.

Liễu Lôi tiễn Liễu Vũ ra cửa, nghĩ đến các nàng vốn dĩ muốn quay trở về ăn Tết cùng gia đình, thế mà lại náo loạn ra những chuyện như thế này, tâm tình của anh ấy khó tránh khỏi cảm thấy trầm trọng và bất đắc dĩ. Anh ấy ôm Liễu Vũ một cái, nói: "Sống với sư muội thật tốt nhé, em cũng phải hạnh phúc đấy." Anh ấy không biết Liễu Vũ có chú ý thấy bản thân cô bây giờ đặc biệt giống Trương Tịch Nhan hay không, lạnh lùng nhàn nhạt, khách khí xa cách. Giống như thể những chuyện náo loạn kia, đã nháo cho Liễu Vũ không còn cảm tình gì với gia đình nữa. Anh ấy nói: "Nơi này vĩnh viễn là nhà của em."

Liễu Vũ cười cười, ôm lại Liễu Lôi một cái, sau đó tán thành một đoàn sương mù cổ rồi biến mất.

Liễu Vũ xuất hiện bên ngoài nhà của Trương Tịch Nhan, lại hóa thành sương mù cổ chui qua khe cửa, bay lên trên lầu, hiện thành người đứng bên cạnh Trương Tịch Nhan, cười tủm tỉm nói: "Tịch Nhan bảo bảo, em bỗng nhiên thông suốt cảm ngộ được cách các chị vèo một cái biến mất rồi tìm được đến bên cạnh người cần tìm nha nha nha." Trong lòng có nhớ thương, sau đó thật giống như có vận mệnh chú định định vị được đối phương đang ở đâu, cảm ứng được liền nháy mắt có thể tìm đến bên cạnh.

Trương Tịch Nhan đem một đống đồ vật đã sắp xếp tốt bỏ vào trong thùng giấy, lấy băng dính dán lại, nói: "Chúc mừng em, cổ thuật lại tinh tiến không ít, tiến thêm một bước cách không phải người càng gần." Nàng nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu: "Phương pháp mà em vừa nói là bản lĩnh của Linh Tộc, quỷ coi như là loại thấp kém nhất trong Linh Tộc, gọi là linh thể, em tu luyện cổ thân, nên cao cấp hơn một chút." Băng dán xoàn xoạt kéo ra dán kín thùng giấy, đặt bên cạnh nhiều thứ đồ khác. Cái nào nàng cũng luyến tiếc không muốn vứt đi, trừ bỏ những thứ đem theo bên người, những thứ còn lại đều được đóng gói để đem chôn.

Liễu Vũ chọt chọt Trương Tịch Nhan, nói: "Không cần vội đóng gói, cậu con trai ghẻ đang giống như thằng ngốc ngồi dưới nhà chờ chúng ta xuống ăn cơm tất niên kìa."

Thằng ngốc - con trai ghẻ - Trương Kế Bình: "..."

Trương Tịch Nhan gật gật đầu, đi rửa tay sạch sẽ, xuống lầu ăn cơm. Nàng tính đem đồ ăn đi hâm nóng lại, sau đó phát hiện thằng ngốc Trương Kế Bình kia đã tự hâm nóng xong, đồ ăn đang bốc khói nóng hầm hập.

Trương Kế Bình nói: "Từ khi mẹ đem con đi chôn, con không còn được ăn bữa cơm tất niên nào nữa."

Trương Tịch Nhan: "..." Trương gia lại không có tập tục tế tổ đêm 30, cơm tất niên gì ở đây. Nàng khui chai rượu đặt trên bàn, rót cho mỗi người một ly, ngồi xuống, nâng ly lên nói: "Chúc mừng năm mới."

Trương Kế Bình nâng ly lên, nhìn nhìn Liễu Vũ, đối với việc a cha không còn nữa, giờ phải ngồi ăn tất niên với mẹ kế ghẻ không có quen cho lắm, bất quá ngày tư ngày Tết, thôi, không thèm so đo. Anh chạm ly với hai nàng, uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm lấy đôi đũa chạy về phía một bàn thức ăn ngon mà bản thân đã đợi cả đêm.

Xuống núi, chuyện vui vẻ nhất không gì khác chính là được thưởng thức đủ loại thức ăn ngon mà trước đây có thấy cũng chưa thấy qua bao giờ nói chi tới ăn.

Liễu Vũ vẫn còn no, không có hứng thú ăn uống, cô thấy Trương Tịch Nhan cũng có vẻ không muốn ăn gì, liền rót cho Trương Tịch Nhan một ly rượu, sau đó phát hiện, bên cạnh còn có một người không chỉ là con ghẻ, mà còn là một cái bóng đèn công suất lớn, khiến cho cô muốn thân mật hay trêu chọc Trương Tịch Nhan một xíu cũng không được. Thôi, kệ cậu ta. Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Chúng ta uống một ly đi."

Trương Kế Bình nghe nói là 'chúng ta' mà không phải là 'hai ta', cho nên buông đũa xuống, rót rượu nâng ly.

Liễu Vũ: "..." Liên quan gì tới cậu?

Trương Kế Bình: "..." Ánh mắt gì vậy? Không vui à? Anh đưa ly rượu về phía Trương Tịch Nhan: "Mẹ, con trai kính ngài."

Trương Tịch Nhan sống sờ sờ bị Trương Kế Bình kêu một tiếng nổi hết da gà, lật đật uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Cơm tất niên gì mà ăn đau hết cả dạ dày! Nàng nói với Trương Kế Bình: "Cậu dùng bữa đi, tôi và Liễu Vũ uống rượu một chút."

Trương Kế Bình đã quen với bộ dáng này của nàng, gật đầu đáp: "Vậy con không khách sáo đâu." Sau đó đôi đũa không ngừng lại, đầu cũng không ngóc lên. Chuyện vui nhất của ngày Tết chính là cả bàn đồ ăn đều là của anh.

Trương Tịch Nhan đóng gói thu dọn đồ đạc xong, cũng vừa kết thúc kỳ nghỉ đông.

Liễu Vũ đến Liễu thị vào ngày đầu tiên đi làm của năm mới, không phải đi phát bao lì xì đầu năm, mà là đi sa thải người. Họ hàng thân thích có quan hệ với Liễu gia, mặc kệ có liên quan hay không liên quan, toàn bộ sa thải, nên cấp tiền bồi thường bao nhiêu thì cấp đủ bấy nhiêu, để cho bọn họ soạn đồ về nhà ngay trong ngày.

Toàn bộ công ty trên dưới đều há hốc mồm.

Họ hàng bên Liễu gia đã sớm biết cô sẽ làm như vậy, hùa nhau đi đến trước văn phòng của Liễu Vũ chuẩn bị dựa theo kịch bản chặn người lại gây sự náo loạn, lại thấy đoàn đội luật sư của Liễu Vũ đang ngồi đầy văn phòng bàn bạc chuyện gì.

Lúc bọn họ đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Liễu Vũ dùng ánh mắt lãnh lệ nhìn bọn họ, vô cùng dọa người. Lời nói đến bên miệng cũng bị dọa cho nuốt trở về, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Liễu Vũ lấy điện thoại gọi cho phòng bảo vệ, xong nói với đám người kia: "Bài vị của nhóm tổ tông trong từ đường đã bị nát hết, bọn họ cũng không còn nữa, sau này rốt cuộc không thể lại quậy phá gì được, do tôi làm đó. Cháu trai của cô tư, là bị bắt đi cùng với nhóm tổ tông. Các người còn vấn đề gì nữa không?"

Đám người vừa xông tới bị lời nói của Liễu Vũ làm cho hoảng sợ, cái gì cũng không dám nói nữa, lui ra ngoài.

Ông Liễu Sĩ Tắc và Liễu Lôi biết Liễu Vũ muốn đi đóng vai người xấu sa thải những người họ hàng trong công ty, cũng hiểu rõ tính tình của cô, nên cũng để cô thỏa sức thể hiện. Nhưng mà, hai người không ngờ tới Liễu Vũ không chỉ sa thải người khác, mà còn tự sa thải luôn chính bản thân mình. Chờ đến lúc hai người nhận được tin tức chạy đến công ty thì Liễu Vũ đã đi rồi, để lại văn kiện chuyển nhượng tất cả cổ phần và tài sản trên danh nghĩa của cô. Cổ phần trong tập đoàn Liễu thị, bộ sưu tập siêu xe ở Việt thành, cùng với những căn hộ nhà ở mà ông Liễu Sĩ Tắc mua cho cô, tất cả đều để lại, viết xong văn kiện ủy thác, toàn quyền giao cho luật sư xử lý.

Liễu Lôi lập tức gọi điện thoại cho Liễu Vũ.

Liễu Vũ nói: "Đừng khẩn trương, không có việc gì, chỉ là tài sản trên danh nghĩa của em nhiều quá thôi."

Liễu Lôi: "Em nghĩ anh sẽ tin lời này của em à."

Liễu Vũ nói: "Thôi được rồi, Trương Tịch Nhan phải đi báo thù cho gia đình nàng, em cũng phải vì những người đã chết ở thôn Hoa Tập báo thù, tuy rằng phần thắng cao, nhưng cũng nên đề phòng vạn nhất. Trước tiên an bài tốt cho mọi người, sẽ không có nỗi lo về sau."

Liễu Lôi đáp: "Anh biết ngay mà, năm nay thấy em và sư muội đều có chút không thích hợp. Cho anh tham gia nữa."

Liễu Vũ trả lời: "Thôi đi, chút bản lĩnh này của anh, tới tép riu cũng không so lại nữa là." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Nói nghiêm túc này, cho dù đánh thắng, có thể em cũng sẽ không trở lại, mà trực tiếp rời đi."

Liễu Lôi hỏi: "Đi đâu à?"

Liễu Vũ cười đáp: "Đi làm thần tiên nha."

Liễu Lôi bốp chát: "Em bớt nhây đi."

Liễu Vũ nói: "Không có nhây. Anh biết đấy em đã không còn là người nữa, trời mới biết nếu em tiếp tục sống cùng mọi người thì sẽ lại xảy ra chuyện gì. Anh à, nhà của chúng ta, em không về được nữa, chăm sóc cho ba mẹ thật tốt nha. Việc này anh biết là được rồi, đừng nói cho ba mẹ. Sinh ly tử biệt, họ lớn tuổi rồi."

Liễu Lôi nói: "Anh sẽ nuôi em mà, anh sẽ cung phụng cho em, coi như là nhà mình thỉnh em về làm Bồ Tát, có được không?"

Liễu Vũ cười cười, tắt điện thoại, ngay sau đó tươi cười đọng lại, có chút khó chịu, cũng có chút mờ mịt, cảm thấy bản thân càng sống càng không ra hình người.

Cô cảm thấy phía sau có chút dị, quay lại thì thấy Trương Tịch Nhan xuất hiện phía sau lưng, đang đứng nhìn cô. Cô nói: "Nghe lén người ta nói chuyện điện thoại là không đúng nhen chưa." Còn triệt cả cổ trận phòng ngự của cô nữa chứ.

Trương Tịch Nhan tức giận liếc bệnh tâm thần kia một cái, trước tiên gọi lại cho Liễu Lôi, nói cho anh ấy đừng suy nghĩ nhiều, Liễu Vũ có nàng chăm sóc, sẽ không có việc gì, sau đó để lại số điện thoại của Trương Đạo Côn cho anh ấy, có thể thông qua cậu nhóc nghe được tin tức của hai nàng, bất quá nàng vẫn dặn dò anh ấy rằng đừng dính dáng đến chuyện của Đạo môn nữa, sẽ tốt cho cả nhà hơn. Tiếp đến nàng gọi cho ông Liễu Sĩ Tắc, giải thích với ông ấy, lúc trước Liễu Vũ bởi vì tiến nhầm vào bộ lạc Hoa Tế nên phải bắt đầu tu luyện cổ thân, không thích hợp ở lại trong xã hội hiện đại, không thôi sẽ bị người của những cơ quan khác đến tìm phiền toái, sau này cô sẽ ở lại Trương gia thôn tu luyện cùng nàng. Nếu có chuyện gì thì Liễu Lôi biết cách như thế nào để liên hệ với các nàng. Nàng đã thu xếp xong di vật của ba mẹ, phải quay lại Trương gia thôn lập bia mộ chôn quần áo và di vật cho họ, hết Tết sẽ đi ngay, nàng còn có tang sự trong người nên không tiện đến tạm biệt ông bà Liễu.

Ông Liễu Sĩ Tắc vô cùng tin tưởng vào chiêu bài của Trương Tịch Nhan, khuyên nhủ nàng không nên quá đau buồn thương tâm, sau đó giao phó Liễu Vũ cho nàng: "Các con và người thường không giống nhau, chú biết. Tiểu Vũ có con chăm sóc, chú rất yên tâm. Các con phải sống thật tốt, không cần phải lo lắng cho chúng ta đâu." Một hồi khách sáo dặn dò xong xuôi, ba Liễu ngắt điện thoại.

Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan: "Tịch Nhan bảo bảo, em không biết là chị có thể nói nhiều tới cỡ vậy luôn đó."

Trương Tịch Nhan lạnh lùng liếc Liễu Vũ một cái, gọi lại cho tài xế xe tải mới vừa gọi cho nàng nhưng nàng bận nói chuyện với ba Liễu không nghe máy được, điện thoại vừa đổ chuông đã thấy xe tải chạy đến trước cổng.

Liễu Vũ: "..." Xe tải à? Cô quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan: Doraemon chuyển nhà mà còn muốn dùng tới xe tải là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.