Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 36



Liễu Vũ đã lên tiếng, đại tư tế không dám trì hoãn, lập tức sai phái tộc trưởng và thiếu tư tế đi chuẩn bị hàng hóa cho Trương Tịch Nhan.

Hàng hóa mà xí nghiệp dược muốn đặt mua, trước tiên phải làm hợp đồng mua bán. Nhà cung cấp sẽ dựa theo đơn đặt hàng chuẩn bị hàng hóa, sau đó đưa đến xí nghiệp rồi cầm biên nhận đến phòng tài vụ kết toán tiền hàng. Thông thường nếu có thể thanh toán tiền hàng trong vòng ba tháng đã có thể xem như không tồi. Thôn Hoa Tập còn không có giao hàng mà đã đòi nhận trước một nửa tiền hàng, làm cho người của bên xí nghiệp dược có chút không hiểu ra làm sao, hơn nữa, Trương Tịch Nhan cũng không có mang theo tiền mặt, ở trong núi không có biện pháp lên mạng chuyển tiền, vậy mà sao bọn họ lại chịu cung cấp hàng cho Trương Tịch Nhan cơ chứ. Tay giày da đi tìm đại tư tế bàn bạc, bàn không ra giải pháp bèn đi tìm Liễu Vũ: Bọn họ là xí nghiệp dược, không phải là tiểu thương bán lẻ nên không có đem theo tiền mặt để thanh toán ngay tại chỗ.

Liễu Vũ nói: "Thôn Hoa Tập mới từ bộ lạc nguyên thủy đi ra xã hội hiện đại, không có chút hiểu biết nào về thế giới bên ngoài cả, tới ngôn ngữ cũng không thông, xí nghiệp dược Cửu Lê cửa lớn ở đâu bọn họ cũng không biết, nếu kêu bọn họ phải tìm tới nơi để thu tiền hàng thì quá làm người khó xử rồi."

Tay giày da nói: "Liễu tổng nói đùa, ngài là người thành lập công ty đầu tư cho thôn Hoa Tập kia mà, những việc này đối với ngài mà nói chỉ là chút chuyện cỏn con thôi."

Liễu Vũ đáp: "Này còn không phải là thuận tiện hơn cho các người sao, bằng không thôn dân lấy hàng ra bán lẻ, nhà này bán 3000, nhà kia bán 10 ngàn, các người đều phải dùng tiền mặt để giao dịch còn tốn công hơn. Tôi vì muốn thuận tiện cho các người còn phải dùng tài khoản công ty đi đóng thuế, bây giờ còn kêu tôi phải lấy tiền của bản thân ứng trả trước cho người dân trong thôn sao, không thích hợp nha."

Tay giày da giống như vui đùa nói một câu: "Trương đạo trưởng bên kia cũng vậy mà, không phải cũng rất thích hợp đó sao."

Liễu Vũ tỉnh bơ: "Nàng nơi đó cần thiết thích hợp, đó là vợ của tôi, là thanh mai trúc mã thân ái, đã gặp qua cha mẹ hai bên cái loại này."

Tay giày da bị lời đáp trả của Liễu Vũ làm cho cả kinh sửng sốt, không biết làm sao để tiếp lời, chỉ biết cười gượng hai tiếng.

Liễu Vũ kiên trì muốn kết toán bằng tiền mặt, bọn họ lại không mang theo tiền cho nên chỉ có thể quay về thương lượng với cấp trên.

Đại tư tế nhìn việc mua bán tới tay lại bay mất, đau tim tới nỗi phải lấy tay che lại ngực.

Liễu Vũ kêu ông ấy gọi tộc trưởng và thiếu tư tế đến để tính toán hàng hóa bán chút dược liệu cho Trương Tịch Nhan, một đám người kiểm kê cả buổi trưa, tới số lượng còn đếm không được, đến nỗi tính tiền hàng sao, ha hả, Liễu Vũ cảm thấy cho dù mặt mũi của cô có như tấm thép dày ba thước cũng đều không ngăn được sự xấu hổ do bọn họ tán vào mặt cô.

Mười con rết cột lại thành một bó rết nhỏ, mười bó rết nhỏ cột thành một bó rết lớn, giá mỗi một con rết là 40 đồng, hỏi: Một bó rết lớn giá bao nhiêu tiền?

Bọn họ lấy một bó rết nhỏ có mười con đã cột xong mở ra lại, đếm từng con một: 1 con rết 40 đồng, 2 con rết 80 đồng, 3 con rết 120 đồng... Cô vừa hỏi một câu, ngắt lời một chút, tộc trưởng đã quên mất mình đếm tới số bao nhiêu, mồ hôi rơi như mưa, căn cứ theo tiếng tim đập của ông ấy có thể đưa ra hai suy đoán, một là bị dọa, hai là quá gấp.

1

Ba bó rết lớn loại cực phẩm có giá 120 tệ một con, thêm hai mươi bó rết lớn loại A giá mỗi con là 80 tệ, cộng thêm 2000kg đỉa hoang dã, mỗi ký đỉa giá 360 tệ, hỏi: tổng cộng là bao nhiêu tiền?

Thiếu tư tế đứng như trời trồng hoài nghi nhân sinh: Con rết là tính theo con, con đỉa là tính theo ký, này tính sổ kiểu gì đây hở ông trời?

Đại tư tế ngồi chồm hổm hút thuốc lá sợi, mày nhăn nhăn nhíu nhíu tới nỗi có thể kẹp chết con muỗi: phép nhân thì ông biết, phép cộng ông cũng biết, nhưng phép nhân quá lớn, lại tính thêm mấy chục loại hàng hóa khác nhau vào cùng một chỗ... lão nhân gia tỏ vẻ, tính mặt sau xong lại quên mặt trước, con số được viết bằng bút than trên mặt đất đã nhiều tới nỗi đến ông cũng không biết cái nào là cái nào. Bộ lạc Hoa Tế chỉ có một ít chữ tượng hình đại biểu cho sao trời nhật nguyệt, thiên văn tứ tượng này nọ, loài vật như rắn hay là rết đều dùng loại chữ tượng hình quăn quăn quéo quéo tượng trưng cho chữ "trùng", nhưng nhiều loại "trùng" tập trung một chỗ như vậy, đại tư tế từ thật sâu trong trái tim cảm thấy cái chữ "trùng" này không đủ để hình dung, ông không được đọc sách nhiều, chữ Hán chỉ biết viết mấy từ đơn giản, mấy chữ như "nhện", "rết", "thằn lằn" này nọ quá phức tạp, ông chưa được học qua.

Đại tư tế nảy ra sáng kiến dùng cách vẽ, vẽ ra một con rết, loại cực phẩm thì vẽ bên ngoài một vòng tròn, loại A thì vẽ hai vòng tròn, loại B thì vẽ ba vòng tròn, loại tàn phẩm thì vẽ nửa cái vòng tròn. Nhưng sau đó lại nhiều ra thêm một vấn đề, quá nhiều chủng loại, số lượng lại quá lớn, mấy chục loại gộp chung một chỗ, một chút công thức tính phép cộng của ông quả thực không đủ dùng.

Trương Tịch Nhan muốn đi lên hỗ trợ, nhưng từ đại tư tế cho đến tộc trưởng và thiếu tư tế đề tỏ vẻ cự tuyệt, bọn họ sợ nàng tính ăn gian, hố bọn họ.

Liễu - thần của bộ lạc Hoa Tế: thiệt là quá mệt lòng đi.

Cuối cùng Liễu - thần phải tự thân ra tay, trước tiên cô kêu bọn họ bó lại mớ dược liệu đã bị tháo bung bét ra, hàng hóa tính theo ký để riêng, một hồi kiểm kê cộng trừ nhân chia rốt cuộc cũng tính xong, sau đó chán chẳng buồn nói mà thu hoạch lấy một hồi cúng bái của đại tư tế và các thôn dân.

Liễu - thần sống không còn gì luyến tiếc nói với Trương Tịch Nhan: "Ngày mai tôi và cô cùng nhau xuất phát."

Trương Tịch Nhan gật gật đầu, mặt vô biểu tình quay trở về nhà trúc của Liễu Vũ, sau đó ngồi cười ngả nghiêng ngả ngửa ở trên ghế trúc trong phòng khách. Nàng đợi Liễu Vũ bước vào, vừa cười vừa hỏi: "Kho 1 có 100kg đỉa. Kho 2 có nhiều hơn kho 1 là 35kg đỉa. Kho 3 có ít hơn trung bình cộng của 2 kho là 5kg đỉa. Hỏi kho 3 có bao nhiêu kg đỉa?"

Liễu Vũ: Mẹ nó, thật muốn đấm người. Cô lạnh lùng nói: "Cô cười nhạo người khác như vậy là không đúng đâu nhen."

Trương Tịch Nhan nhịn không được vui vẻ đáp: "Không nha, tôi không có cười nhạo bọn họ, tôi đang rất đồng tình với cô. Cái thôn lớn gần cả ngàn người nhưng không tìm ra được một người có thể làm kế toán, còn không thể mời người bên ngoài vô làm." Nàng thu hồi lại vẻ vui đùa, nghiêm túc nói: "Vừa rồi hủy đi đóng gói, kiểm kê rồi đóng gói lại lần nữa khiến cho nhiều hàng hóa bị hỏng rồi."

Liễu Vũ nhướng mày: "Như thế nào? Muốn chặt giá à?"

Trương Tịch Nhan vẫn còn thiếu nợ nhân tình của Liễu Vũ nên đáp: "Cô nói giá như thế nào thì cứ lấy theo giá đó."

Liễu Vũ sâu kín liếc nhìn Trương Tịch Nhan, rất muốn nói ra câu: Tôi càng muốn nghe lời cô nói, cô muốn như thế nào liền làm như thế đó.

Ban đêm, Trương Tịch Nhan khiêng ghế trúc ở trong sân phơi vào đặt trong phòng khách, quyết định buổi tối ngủ ở phòng khách, bảo trì khoảng cách với Liễu Vũ. Liễu Vũ thường dùng ánh mắt thích một người nhìn chằm chằm nàng, thái độ đối với nàng cũng thực khác thường, thậm chí còn có chút ái muội, nàng cơ bản có thể xác định được rằng Liễu Vũ có chút ý tưởng với nàng, không biết cô lại muốn giở trò gì. Nói như thế nào đâu, Liễu Vũ vốn dĩ chính là loại người không có lợi thì sẽ không dậy sớm, tuy không phải là đen thui, nhưng tuyệt đối không trắng trẻo gì, càng không phải là loại người thân thiện nhiệt tình, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng sẽ bị Liễu Vũ nhân cơ hội làm khó dễ cò kè mặc cả, thế nhưng Liễu Vũ lại thống khoái cho nàng một cái giá cả hợp lý, ngay cả tiền đặt cọc hay việc khi nào giao tiền hàng cũng không đề cập tới.

Chị em cây khế này quá hố, đột nhiên làm người tốt việc tốt, quái dọa người.

Trương Tịch Nhan vừa mới nằm xuống ghế thì thấy Liễu Vũ từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn nàng một cái rồi đi xuống sân phơi khiêng một cái ghế trúc khác đem vào phòng khách, đặt ghế nằm song song với nàng, nghiêng người chống cằm dùng biểu tình hoa si nhìn nàng. Nàng tức giận hỏi: "Cô không cảm thấy làm như vậy thực nhàm chán hay sao hả?"

Liễu Vũ nói: "Cùng người mình thích ở bên nhau, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ cần nhìn thấy cô ấy thì sẽ không nhàm chán chút nào."

Trời nóng muốn chảy mỡ, nhưng Trương Tịch Nhan lại bị ác hàn nổi da gà toàn thân. Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước kia cô thích đàn ông đúng không?" Còn từng có bạn trai cũ, tuy rằng cách gã ta làm người khiến cho người khác một lời khó nói hết. Trương Tịch Nhan nhìn cũng cảm thấy vô lực mắng chửi, gã ta theo đuổi Liễu Vũ hơn nửa năm, trước kỳ nghỉ Tết âm lịch tỏ tình thành công. Vừa qua Tết âm lịch là lễ tình nhân, gã ta còn chưa kịp đi ăn lễ với Liễu Vũ thì đã làm trò trước mặt mọi người trong công ty nhận lời tỏ tình của cháu gái tay giám đốc tài vụ.

Liễu Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trương Tịch Nhan: "Hiện tại tôi thích những người xem tiền tài như cặn bã, ví dụ như cô vậy."

Xem tiền tài như cặn bã? Nàng? Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: Hình như cô hiểu lầm cái gì về tôi thì phải. Lúc trước nàng vì muốn có cuộc sống kiếm tiền nhẹ nhàng nên mới không nghĩ làm đạo sĩ, vất vả học tập đọc sách mười mấy năm, chạy tới tìm công việc ngành tài chính, kết quả tiền chưa kiếm được bao nhiêu thì đã bị Liễu Vũ đá lọt hố, thay nàng công bố tên tuổi khắp nơi, sau đó bị bắt về quê học phụ đạo. Nàng vì kiếm chút tiền mà cực cực khổ khổ, xuống núi chưa bao lâu bản thân đã bị rơi xuống mấy cái vết sẹo sâu đến thấy xương, mấy vết thương này đều có liên quan tới Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan chẳng còn hơi sức đâu mà mắng chửi, không muốn nói gì thêm với Liễu Vũ nữa, nàng sợ nàng nhịn không được sẽ lấy bùa lam ra hàng yêu phục ma. Liễu Vũ tu luyện cổ thuật, trong cơ thể có Hoa Thần Cổ, hơn nữa còn có vết xe đổ hơn hai ngàn năm trước thần của bộ lạc Hoa Tế gây ra chuyện ở Ba Thục, tiêu diệt Liễu Vũ tuyệt đối là làm công đức cực lớn, nếu kiểm tra đánh giá công đức thì nàng nhất định sẽ được xếp loại ưu, có thăng chức thì nàng nhất định sẽ được thăng cho chức cao nhất. Nàng ngẫm lại Lê đại lão, ngẫm lại cái thôn này có gần một ngàn người, ý niệm muốn tiêu diệt Liễu Vũ để thăng chức chợt lóe qua rồi biến mất không thấy tăm hơi. Rốt cuộc nàng chỉ muốn thi lấy một cái chức danh đạo sĩ để hành nghề, chứ không thật sự muốn đi đạo quan tu hành nhậm chức, thọc vô cái tổ ong vò vẽ muốn ra mạng người này quá không có lời.

Trương Tịch Nhan nhắm mắt lại, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì nghe thấy Liễu Vũ kêu nàng: "Trương Thập Tam" rồi nói: "Cô không cảm thấy duyên phận của hai chúng ta vô cùng thâm hậu sao?"

Nàng lạnh giọng đáp lại: "Cô mà kêu tôi là Trương Thập Tam nữa, tôi nhất định trở mặt với cô."

Liễu Vũ dùng giọng điệu nũng nịu mềm mại kêu: "Nhan Nhan."

Trương Tịch Nhan giật mình thon thót, thiếu chút nữa té lộn cổ ra khỏi ghế trúc, thật muốn chửi thề mấy câu. Nàng đứng dậy lấy chuông phép từ trong balo ra, treo trên ghế trúc.

Liễu Vũ tức khắc không dám lên tiếng nữa, an tĩnh như gà. Cô nhìn chằm chằm chuông phép không chớp mắt, mơ hồ nhớ rằng cái chuông phép này từng vang lên, thiếu chút nữa chọc cho Cổ Sơn bạo động, Trương Tịch Nhan cũng suýt vì việc đó mà bỏ mạng, nhưng người trấn áp bạo động ở Cổ Sơn và suýt chút lấy đi tánh mạng của Trương Tịch Nhan lần đó không phải là cô, lúc ấy hình như còn có một người nữa. Đột nhiên, một đạo thân ảnh bao phủ bởi hồng quang xẹt qua trong đầu cô, đầu óc của cô "oongg" lên một tiếng, đau nhức giống như muốn nổ tung...

Trương Tịch Nhan vừa mới nằm ổn thì nghe thấy Liễu Vũ kêu thảm thiết, nàng sợ tới mức run run người, cả giận mắng: "Cô đủ chưa..." vừa quay sang nhìn thì thấy Liễu Vũ gục đầu nằm trên ghế. Này lại nháo yêu cái gì đây?

Nàng cầm đèn pin chiếu về phía Liễu Vũ, chỉ thấy Liễu Vũ nghiêng đầu tránh đi ánh sáng từ đèn pin chiếu tới, hai tay ôm lấy đầu giống như đang bị đau.

Liễu Vũ tức giận kêu lên: "Trương Thập Tam, cô có bệnh hả?"

Trương Tịch Nhan: "..." Có bệnh không phải tôi, là cô kìa!

Nàng tắt đèn pin, nằm trở lại ghế trúc, cảm thấy may mắn vì ngày mai mình sẽ sớm rời đi.

Đầu Liễu Vũ rất đau, não bộ trống rỗng, nhớ không ra lúc nãy mình vừa nghĩ đến chuyện gì, cũng không hồi tưởng được lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Cô nghĩ rằng có lẽ do bản thân chọc cho Trương Tịch Nhan tức xù lông nên nàng lấy chuông phép ra thu thập cô. Cô tức giận nghĩ: Cô giỏi, cô đạo hạnh cao thâm, cô hung dữ, được lắm!

Cô như thế nào lại đi thích loại mặt hàng như Trương Tịch Nhan vậy chứ, tức quá đi mà!

Cô ôm lấy cái đầu đau như sắp nổ, muốn khóc hu hu, nói: "Tôi con mẹ nó nhất định là bị tâm thần!" Bằng không tại sao cô lại đi thích Trương Tịch Nhan, cô đâu có phải là M* đâu.

*M là Masochism trong cụm từ SM: có nghĩa là những người thích bị hành hạ hoặc bị làm cho đau đớn mới có thể đạt được kho.ái cảm khi làm /tình. Còn S là Sadism, chỉ những người thích hành hạ hoặc làm bạn tình đau đớn.

Trương Tịch Nhan cười lạnh bổ thêm một đao: "Cô có giấy chẩn đoán bệnh tâm thần rồi nha."

Liễu Vũ tức giận tới nỗi muốn cho Trương Tịch Nhan vào sổ đen. Cô đau đầu đến mức máu nóng bùng nổ, hung tợn cảnh báo: "Cô mà còn dùng chuông phép đối phó tôi, tôi nhất định đập nó ra bã."

Trương Tịch Nhan: "..." Mẹ nó, hiện tại tôi rất muốn dùng chuông phép phế cô.

Trương Tịch Nhan tức giận xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Liễu Vũ. Đây nếu là nhà nàng, nàng nhất định đá đít Liễu Vũ ra ngoài, cho cô ta ngủ ngoài núi hoang rừng vắng làm bạn với quỷ đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.