Trương Tịch Nhan vừa kéo cửa sau xe ra thì phát hiện bầu không khí trong xe có chút quái dị, Liễu Vũ đầy mặt ủy khuất nhìn ba của nàng, ba của nàng thì vẻ mặt ghét bỏ bộ dáng như thể "cô có cửa chắc", hoàn toàn chướng mắt Liễu Vũ. Lão Lỗ nắm chặt tay lái mắt nhìn thẳng: Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không biết. Nàng ngồi vào xe, đóng cửa lại rồi hỏi: "Làm sao vậy?"
Ông Trương Trường Thọ nhìn Liễu Vũ, nói: "Con ngon thì lặp lại những gì vừa mới nói lúc nãy xem."
Liễu Vũ nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng mình lại, một chữ cũng không chịu nói, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trương Tịch Nhan, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Ông Trương Trường Thọ cười lạnh: Nha, thì ra là đồ hai mặt. Lời Liễu Vũ nói ra, tới một sợi tóc ông cũng không tin. Liễu Vũ nói bản thân gieo tình cổ cho Trương Tịch Nha, chứ không phải Hoa Thần Cổ. Liễu Vũ thích Trương Tịch Nhan? Nhìn cái bộ dáng ngốc nghếch của con bé này mà xem, con gái bảo bối của ông làm sao có thể nhìn trúng được cơ chứ.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Liễu Vũ liền đoán được là chuyện như thế nào, nàng nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, kêu Lão Lỗ lái xe về nhà.
Ông Trương Trường Thọ đem lời mà Liễu Vũ nói với ông lúc nãy nói cho Trương Tịch Nhan nghe.
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan, lúc thì gật đầu lúc thì lắc đầu: Thích là thật, nhưng hạ cổ không phải tôi.
Đối với ánh mắt cầu cứu của Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan vờ như không thấy, nàng chỉ chăm chú trang điểm lại. Sắc mặt nàng không tốt, sợ về đến nhà sẽ dọa mẹ nàng hết hồn, dùng phấn nền che che một chút. Mẹ nàng chỉ là người bình thường, trang điểm nhẹ là có thể lừa gạt qua đi.
Mẹ nàng vừa nhìn thấy nàng liền hỏi: "Sao về tới Côn Minh mà không thèm về nhà, còn ra khách sạn ở nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Không có ạ, bệnh tình của Liễu Vũ lại tăng thêm, con sợ cô ấy dọa đến mẹ."
Liễu Vũ đang cúi đầu cởi giày, nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên nhìn Trương Tịch Nhan, nếu không phải ông Trương Trường Thọ còn đang ở chỗ này, cô nhất định thể nào cũng phải nhào lên cào hai cái cho mặt nàng nở hoa.
Bà Trương nghe vậy, vội vàng vỗ vỗ Trương Tịch Nhan: "Đừng có nói bừa." Bà cười nói với Liễu Vũ: "Mẹ nhìn Tiểu Vũ tinh thần rất tốt mà. Vào nhà ngồi đi con, đừng chấp nhặt với chị Tịch Nhan của con nha."
Liễu Vũ cười ngọt ngào với bà Trương, ngoan ngoãn thưa: "Con chào dì Du ạ." Bà Trương họ Du, tên Du Mẫn.
Bà Trương nói: "Ngoan quá, mau đi rửa tay ăn cơm, đồ ăn đã làm xong hết rồi." Sau đó bà giới thiệu chị dâu Quách Yên của Trương Tịch Nhan cho Liễu Vũ. Liễu Vũ lúc giả vờ ngoan là thật sự ngoan, miệng ngọt vô cùng, có cô ở, một bữa cơm ăn đến vô cùng náo nhiệt, bà Trương và chị dâu đều cảm thấy cô không giống bệnh tâm thần chút nào.
Trương Tịch Nhan an an tĩnh tĩnh ăn cơm, ngẫu nhiên đáp lời vài câu với ba mẹ và chị dâu. Từ trước đến nay nàng vốn ít nói, mọi người cũng đã quen.
Nàng ăn cơm xong, nói với Quách Yên: "Chị dâu, phiền chị dọn phòng khách cho Liễu Vũ, tụi em ở lại hai ngày rồi đi." Nàng quay sang nói với ông Trương Trường Thọ: "Ba, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi ạ." Thấy Liễu Vũ đứng dậy muốn đi theo, nàng ngăn lại: "Cô cứ tự nhiên như ở nhà." Thái độ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Liễu Vũ hơi hơi mỉm cười, chạy đến bên người mẹ vợ tương lai xum xoe.
Trương Tịch Nhan đối với chuyện tu luyện cổ thuật cũng không bài xích, chỉ là sợ giống như Liễu Vũ bị người khống chế thân bất do kỷ mà thôi. Hiện giờ nếu ba nàng đã biết, không cần thiết lại che giấu nữa, có bệnh thì nhân lúc còn sớm chữa trị, có vấn đề thì nhanh chóng dập tắt.
Trương Tịch Nhan và ông Trương Trương Thọ đi vào thư phòng, trước tiên để ông chẩn bệnh cho nàng, xem xem đại não của nàng có bị cổ quấy nhiễu xuất hiện dị thường hay không, nàng nói: "Từ lúc con đi vào thôn Hoa Tập, chính là chạng vạng ngày mười bảy tháng trước cho đến đêm hôm sau, ý thức không rõ ràng cho lắm." Nàng đem tất cả những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này kể một cách rõ ràng tỉ mỉ cho ông Trương Trường Thọ nghe, bao gồm sự hiểu biết về bộ tộc Cửu Lê, chuyện của Lê Vị và Ô Huyền, ngay cả suy đoán về Lạc Linh cũng nói ra.
Nàng sẽ không vì lo lắng liên lụy đến ba mà chuyện gì cũng gạt ông không nói ra. Ba nàng phải biết rõ, mới có thể trước tiên phòng bị, nhanh chóng an bài mọi chuyện. Nếu nàng xảy ra chuyện, còn có thể nghĩ cách cứu nàng, chẳng sợ cứu không được, ít nhất cũng biết được tình huống như thế nào. Nếu nàng im lặng lừa gạt, ba mẹ sẽ vô cùng lo lắng, chỉ biết càng thêm dày vò, trong nhà không kịp phòng ngừa, tổn thất sẽ lớn hơn nữa.
Ông Trương Trường Thọ mở nhà kho của Trương Hi Minh, đem các loại pháp khí, dược liệu, bùa chú nhằm vào cổ loại dọn đến trong thư phòng, cái nào cũng lấy ra thử một lần với Trương Tịch Nhan, cuối cùng xác nhận: "Tư duy không bị ảnh hưởng, nhưng trúng cổ quá sâu, không có cách giải." Ông cũng thật cạn lời với Liễu Vũ: lần đầu tiên trúng Hoa Thần Cổ, Trương Tịch Nhan chính mình giải, tim đập và hô hấp ngừng lại, cái đó chỉ là cơn sốc, chỉ cần hồi sức cho tim phổi hoạt động trở lại là hoàn toàn có thể chịu đựng vượt qua một kiếp. Cho dù Liễu Vũ không học y thuật không biết cấp cứu, nhưng cô biết cổ thuật, có rất nhiều chủng loại cổ có thể làm trái tim đập trở lại, tùy tiện tìm một hai loại đem ra cấp cứu, xong việc đốt một lá bùa đuổi cổ là xong. Nhưng rốt cuộc Liễu Vũ chỉ là một người thành thị trẻ tuổi bị trúng cổ nhưng may mắn không chết, một góc cửa của cổ thuật cũng chưa sờ đến, dưới loại tình huống lúc ấy, xém chút nữa đã bị hù chết, phỏng chừng cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Ông Trương Trường Thọ thật sự không có cách nào đem mọi chuyện trách đến trên đầu Liễu Vũ, chỉ có thể âm thầm mắng mỏ vài câu.
Ông Trương Trường Thọ có mối giao tình nhiều năm với ông Liễu Sĩ Tắc, chi phí sinh hoạt của cả nhà ông không ít đều xuất từ tay ông ấy, không thể khoanh tay đứng nhìn, ông nói với Trương Tịch Nhan: "Liễu Vũ đứa nhỏ này tuy lòng dạ hẹp hòi, nhưng bản tính không xấu, con xem chỉ điểm một chút, tốt xấu gì cũng dạy chút căn bản, đừng để cho con bé tự mù quáng lăn lộn chính mình xảy ra chuyện thì khổ." Ông nói tiếp: "Lê Vị truyền cổ thuật cho con, con cứ luyện, cứ coi như là có thêm một bản lĩnh để phòng thân."
Theo cách nhìn của ông Trương Trường Thọ, Lê Vị nếu chỉ nghĩ lợi dụng Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ làm công cụ sử dụng, căn bản sẽ không có khả năng làm cho các nàng biết được nhiều như vậy. Nàng ấy có thể để cho Trương Tịch Nhan hiểu biết về lịch sử của bộ tộc Cửu Lê, lai lịch của Hoa Thần Cổ và gút mắt giữa nàng ấy với Ô Huyền, thật sự giống như đang truyền lại đạo thống cho đồ đệ.
Trương Tịch Nhan gật gật đầu, trong lòng yên tâm thêm hai phần. Nàng thu dọn pháp khí và dược liệu trong thư phòng, thấy đã đến giờ cơm chiều liền xuống lầu ăn cơm, sau đó bồi mẹ nàng đi dạo cho tiêu cơm, rồi quay trở về thư phòng bắt đầu viết "Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển".
Liễu Vũ thấy cửa thư phòng khép hờ, Trương Tịch Nhan thì đang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc cầm bút lông xoát xoát xoát viết liên tục gì đó, biểu tình phá lệ nghiêm túc, cô lén lút đi vào, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều trang giấy, chữ viết trên đó còn chưa khô mực. Cô hừ một tiếng, chọc ghẹo: "Nha, khắc khổ dữ nha, còn luyện viết bằng bút lông nữa chứ, làm đạo sĩ không đủ, còn muốn làm thư pháp gia? Trương học bá —" Cô õng ẹo kéo dài giọng, vị dấm chua ghen tị cách mười con phố cũng có thể ngửi được.
Trương Tịch Nhan không thèm để ý đến cô.
Liễu Vũ hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay chộp thỏi mực chuẩn bị phá rối.
Giọng nói lạnh lẽo của Trương Tịch Nhan vang lên: "Giá trị chế tạo thỏi mực cô đang cầm trên tay còn quý hơn cả vàng ròng đấy."
Liễu Vũ không tin: "Chị nói như thể cái này là gạch vàng trong Kim Loan Điện vậy."
Trương Tịch Nhan đáp: "Mực ngàn năm, viết chữ để ngàn năm cũng không phai màu, cổ trùng cũng không hủy được, giấy đốt thành tro, chữ viết vẫn còn."
Liễu Vũ nửa tin nửa ngờ thò lại gần ngửi ngửi, ngay lập tức đầu váng mắt hoa ghê tởm buồn nôn, quay đầu bỏ chạy khỏi thư phòng vọt vào toilet bên cạnh, ói đến trời đất quay cuồng nước mắt tuôn xối xả, dạ dày đều co rút, cô quỳ bẹp bên bồn cầu không đứng dậy nổi.
Cô phẫn hận mà nghĩ: Trương Thập Tam này đúng là có độc mà!
Đồng dạng trúng Hoa Thần Cổ, dựa vào cái gì Trương Thập Tam lại không bị cái gì hết trơn?
Liễu Vũ tức quá là tức, ở trong toilet nghỉ ngơi hơn mười phút, mới dùng bộ dáng giống như thể vừa bị mười mấy tên cao to đạp cho mấy chục đạp lết trở về thư phòng, giận dữ nâng cằm Trương Tịch Nhan, lời nói tàn nhẫn còn chưa kịp bay ra khỏi miệng thì thấy trong lỗ mũi của Trương Tịch Nhan nhét hai cục bông gòn. Liễu Vũ: "..." Cô tức khắc không còn lời nào để nói.
Trương Tịch Nhan đẩy tay Liễu Vũ ra, nói với Liễu Vũ: "Giúp tôi nhìn xem, trí nhớ của tôi có bị kém đi không."
Liễu Vũ chớp chớp mắt, nghĩ thầm, dùng thỏi mực có thể diệt được cả cổ trùng vô cùng quý giá tới viết chữ, không phải là luyện thư pháp nha? Viết cái gì ấy nhỉ. Cô cầm lấy một tờ giấy đọc thử, tức khắc: "..." Chị đây tốt xấu gì cũng đã học qua nghiên cứu sinh*, liếc mắt một cái liền nhận ra Trương Thập Tam là viết chữ Triện phồn thể, chữ nào cũng vô cũng xinh đẹp, được lắm, muốn chơi nổi chứ gì, tạm biệt.
*Bằng nghiên cứu sinh bên TQ tương đương với bằng thạc sĩ ở VN.
Cô quyết đoán thả mấy tờ giấy xuống bàn, đi ra ngoài, đi được hai bước nhịn không được quay đầu lại, giãy giụa hỏi: "Chị viết cái gì vậy?" Cô chỉ nhận ra được mấy chữ phồn thể là âm, dương, còn mấy chữ phía trên cái hình nhân kia là cái chữ quỷ gì? Một hình tròn, chính giữa có dấu chấm, đó là đầu, ở dưới có thêm nhiều nét to, là thân mình tứ chi hả ta? Còn có cái chữ giống như cây xương rồng, chữ gì vậy trời? Cô học ngành tài chính, không phải học ngành Hán ngữ học, cũng không có học thư pháp.
Liễu Vũ: "..." Ngoạn ý này, cô chỉ nhớ rõ mỗi cái tên mà thôi.
Trương Tịch Nhan thực hoài nghi nhìn Liễu Vũ, hỏi: "Bằng cấp của cô là bỏ tiền ra mua à?"
Liễu Vũ hung tợn trừng mắt với Trương Tịch Nhan, hít thở sâu mấy lần, nói thầm trong bụng: "Tui nhịn!" Cô quay đầu, giận dữ bước ra khỏi thư phòng: Học giỏi ghê gớm lắm sao, trí nhớ tốt là ngon à, biết viết chữ Triện thì hay lắm chắc! Khóc một dòng sông nha, cô lại lần nữa bị chỉ số thông minh của Trương Tịch Nhan nghiền áp.
Cô đi xuống lầu, đến phòng khách xem TV, có một xíu xiu buồn bực.
Trương Tịch Nhan viết xong đem phơi cho ráo mực, sau đó dùng máy photo trong thư phòng copy ra hai bản, một bản để lại cho ba nàng, một bản cầm đi đưa cho Liễu Vũ, bản viết tay thì đóng thành sách, chờ lần sau về nhà tổ thì đưa nó vào Tàng Thư Lâu. Giờ này ba nàng đã đi ngủ, vì thế nàng đem một bản copy bỏ vào trong két sách ở thư phòng. Nàng đang chuẩn bị gõ cửa phòng Liễu Vũ thì chợt thấy có dị, bên trong phòng tựa hồ không có người.
Người có hô hấp, có tim đập, có tản ra nhiệt lượng, chỉ cần có ngũ cảm nhạy bén là có thể cảm nhận được ngay.
Đã hơn nửa đêm, Liễu Vũ không ở trong phòng của mình, chạy đến nơi nào rồi?
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Sẽ không đi đến phòng của mình đấy chứ?" Nàng do dự bước về phòng của mình, còn chưa đẩy cửa ra thì thấy bên dưới kẹt cửa tỏa ra ánh đèn. Nàng mở cửa, nhìn thấy Liễu Vũ nằm trên giường của nàng, chăn chỉ che lại ba chỗ, những chỗ khác đều lộ ra bên ngoài, còn hướng nàng ngoắc ngoắc tay, đầu ngón tay mơn trớn chân dài, bộ dáng yêu mị vẻ mặt lẳng lơ.
Nàng vứt cho Liễu Vũ một cái mắt lạnh: Bệnh tâm thần!
Nàng bước vào phòng, đem một bản copy đặt trên đầu giường: "Bản này là của cô." Kéo tủ quần áo ra lấy bộ áo ngủ đi đến phòng tắm.
Liễu Vũ: "..." Cô thực hoài nghi dòm ngó lại bản thân mình: Ủa mình không đẹp hả ta? Không phải nửa che nửa lộ là gợi cảm nhất sao? Trương Tịch Nhan, sao chị không xốc chăn lên nhìn ngắm một chút?
Liễu Vũ lại nhìn nhìn xấp giấy A4 đặt trên đầu giường, đây là cái quỷ gì? Cô cầm lên lật xem thử, tức khắc hoài nghi nhân sinh: Vì sao tui lại thích Trương Tịch Nhan cái thứ này, rốt cuộc chỗ nào của tui xảy ra vấn đề? Nàng có cái gì đáng giá để người khác thích? Tui bị điên rồi chăng?