Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 76



Lúc Liễu Vũ tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà, Hoa Thần Cổ bên trong cơ thể và bản thân cô đều uể oải không phấn chấn, cô chỉ nhớ rõ mình nằm mơ thấy ác mộng suốt cả đêm, vô số thanh âm và hình ảnh xẹt qua trong đầu, nhưng rốt cuộc mơ thấy cái gì, nhớ không ra. Đến nỗi tại sao lại ngủ trên sàn nhà... cô cũng không biết.

Cô xoa xoa đầu vẫn còn nặng trịch từ dưới sàn nhà bò dậy, tìm điện thoại chuẩn bị gọi cho Tịch Nhan bảo bảo vấn an buổi sáng, di động hết pin tắt máy, cô cắm sạc pin, chạy đi rửa mặt, sau đó liếc mắt nhìn thấy bản thân trong gương giống hệt như quỷ, trên mặt dính đầy máu, máu chảy ra từ hai mắt, mũi, miệng và tai, đọng lại trên mặt, sắc mặt còn vô cùng tái nhợt khó coi, bây giờ mà đi đóng phim kinh dị thì chắc không cần phải hóa trang.

Cô dại ra vài giây mới phản ứng lại được: Cái đệt, Lê Vị bệnh tâm thần kia lại phát điên cái gì vậy? Cô tập trung đi yêu đương không được sao? Cách xa mấy ngàn dặm rồi mà cô còn lăn lộn tôi? Đại lão, tuy rằng tôi nói cô không có bạn bè gì, nhưng đó cũng là chuyện cả tháng trước, lúc này cô mới tới thu thập tôi, có phải phản xạ hình cung của cô cũng quá dài rồi hay không? Hay là do cô bị vợ thu thập nên tức quá không biết làm gì lấy tôi ra chém cho hả giận? Nếu cô mà là bên cung ứng hàng cho tôi, tôi nhất định quỵt tiền hàng của cô không thèm trả. Thôi thôi, cô là đại lão, cô là khách VIP, cô là thượng đế, chị đây đánh không lại cô, không thèm so đo với cô.

Liễu Vũ chạy đi gội đầu tắm rửa, tổng cảm thấy ngực âm ỉ đau, tâm tình cũng rất bực bội, còn có cảm giác mạc danh thương tâm, có chút muốn khóc.

Cô thầm nghĩ: "Mới sáng sớm tỉnh dậy biết bản thân bị người thu thập, tôi mà không khóc ra tiếng đó là do tôi mạnh mẽ a." Cô tự an ủi mình, may mà tâm lý và năng lực thừa nhận của mình rất mạnh, bằng không đã sớm hỏng mất rồi. Cô gặp phải bộ lạc Hoa Tế và trở thành thần của họ, còn tái ngộ Lê Vị, đó là thực sự thảm, cũng may còn có một cái an ủi, cuối cùng cũng có thể cùng Tịch Nhan bảo bảo nhà cô môn đăng hộ đối.

Cô tắm rửa xong, khởi động lại điện thoại, gửi tin nhắn vấn an buổi sáng, còn thuận tiện mắng Lê Vị tra tấn cô này này nọ nọ, cần thiết phải kéo vợ vào hội nhóm cùng nhau khiển trách Lê Vị, kết quả Tịch Nhan bảo bảo nhà cô không trả lời gì hết.

Cô gọi điện thoại sang cho Trương Tịch Nhan, tắt máy. Sau đó cô mới nhớ ra, hôm nay Trương Tịch Nhan trở về Côn Minh, hay là đang trên máy bay? Thôi được rồi, qua hai giờ nữa mình gọi lại vậy.

Cô ra khỏi phòng ngủ đi xuống nhà ăn sáng, mẹ của cô đang cùng mấy người họ hàng đến mừng sinh nhật ba chơi mạt chược. Mẹ của cô còn nói: "Tiểu Vũ, Vân Nam có động đất, hình như ở đâu đó gần khu vực thôn Hoa Tập của con đấy."

Liễu Vũ ủ rũ, không để việc này ở trong lòng: "Vân Nam Tứ Xuyên nằm trên khu vực thường xuyên xảy ra động đất, mọi người đều bị động tới quen rồi." Cô thức dậy trễ, bữa sáng chỉ có một mình cô ăn, còn không có vợ gọi video call từ xa làm bạn, đành phải ngồi lướt điện thoại một mình.

Cô nhìn thấy tin tức, Vân Nam Nộ Giang xảy ra động đất, còn có núi sạt lở và đất lún, nhưng các thôn dân đã sớm dời đi chỗ khác, cho nên không có thương vong gì. Đại trưởng lão còn tiếp thu phỏng vấn của đài truyền hình, cảm ơn Đảng, cảm ơn chính phủ, cảm ơn chính sách giúp đỡ người nghèo, buổi sáng còn có đội thồ xe ngựa ra tới, các thôn dân trong thôn Hoa Tập đều khỏe mạnh.

Liễu Vũ nghĩ thầm: "Hiện tại việc chăn nuôi ở thôn Hoa Tập đang hừng hực khí thế, thừa dịp có động đất, để cho bên ngoài vào xem thuận tiện làm chút tuyên truyền này nọ cũng tốt." Bất quá mấy tin tức nhỏ lẻ này cũng không có độ chú ý cao, nếu không phải là do chính sách giúp đỡ người Miêu xuống núi, thì chắc một cái phỏng vấn thôn dân cũng không có, rốt cuộc chỉ là vụ sạt lở nơi núi sâu rừng già, có gì đâu mà phải chú ý tới.

Đại tư tế gọi điện thoại đến.

Liễu Vũ mở loa, liền nghe thấy tiếng đại tư tế vô cùng sợ hãi hô to thần của bộ lạc Hoa Tế ơi, ông lão lớn tuổi khóc rống liên hồi.

Liễu Vũ: "..." Không phải chứ? Không phải nói trong thôn không có thương vong gì sao? Cô vội vàng kêu đại tư tế đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói.

Đại tư tế khóc kể với cô, đêm qua, có một đoàn lửa rơi xuống bộ lạc Hoa Tế, sau đó xảy ra động đất, tế đàn sụp.

Liễu Vũ nói: "Tế đàn sụp rồi thì xây cái mới là được. Có phải các người ăn bớt ăn xén vật liệu hay không? Năm trước mới vừa xây tế đàn, động đất cấp ba cấp bốn thôi mà cũng bị sụp?" Cô hoài nghi đại tư tế đây là sợ cô truy cứu trách nhiệm nên mới vờ khóc thảm như vậy. Hừ, mới tiếp xúc với ngoại giới có một hai năm, đã học được xây công trình bã đậu rồi ha?

Đại tư tế vẫn gào khóc: "Là tế đàn ở cấm địa, hoàn toàn sụp đổ. Người bên ngoài nói là do hang động đá vôi bên trong lòng núi bị sụp cho nên mới gây sạt lở."

Liễu Vũ: "..." Cổ Sơn sụp? Tiền của cô! Cô nhanh chóng tắt điện thoại, gọi cho Lê Vị. Tế đàn có xác của Ô Huyền, Lê đại lão ơi cô mau nghĩ biện pháp đào Cổ Sơn ra đi, cô chắc chắn có biện pháp đào Cổ Sơn ra mà đúng không, toàn là tiền không đó.

Điện thoại của Lê Vị không có người nghe máy.

Cô lại gọi cho trợ lý riêng của Lê Vị, trợ lý cũng không liên hệ được với nàng ấy. Cô kêu trợ lý đi đến nhà Lê Vị xem thử, trợ lý nói rằng anh ta không biết Lê tổng ở đâu.

Liễu Vũ nghĩ nghĩ, cũng không trách trợ lý được.

Lê Vị lão yêu quái kia, chắc tới hàng xóm ở kế bên cũng không nhớ được bọn họ có người láng giềng nào như nàng ấy, không chừng một ngày nào đó nàng ấy biến mất cũng không ai cảm thấy gì. Cô đành phải gọi điện thoại an ủi đại tư tế: "Tế đàn sụp liền sụp đi, tôi còn ở đây mà, trại chăn nuôi trong thôn cũng đủ cho mọi người sinh sống rồi. Ông kêu mọi người cố gắng học tiếng phổ thông cho tốt, đi học cho tốt, về sau ra khỏi núi lớn, sẽ sống được an bình." Lại cổ vũ thêm một hồi, cuối cùng mới an ủi tốt đại tư tế đang kinh hoàng bất an.

Qua hai giờ sau, cô gọi điện thoại lại cho Trương Tịch Nhan, chuẩn bị nhờ Trương Tịch Nhan đi Cổ Sơn nhìn xem, lỡ như có cổ chạy ra ngoài, còn vớt lại được một chút.

Điện thoại của Trương Tịch Nhan vẫn như cũ không gọi được. Cô gọi vào máy bàn ở nhà tổ, rất nhanh có người nghe máy.

Đại sư Trương Trường Thọ là người nghe điện thoại, nói với cô, Trương Tịch Nhan luyện công ra đường rẽ, giống như bị tẩu hỏa nhập ma, lúc này sốt cao hôn mê, không nghe điện thoại của cô được.

Liễu Vũ: "..." Chị gái ơi à, em học cấp tốc còn không có việc gì, chị căn cơ vững vàng mà lại bị tẩu hỏa nhập ma? Tối hôm qua nấu cháo điện thoại lâu như vậy mà chị còn có thời gian đi luyện công sao? Cô lèm bèm với đại sư Trương Trường Thọ: "Trương đại sư, nhà của ngài có phải có chút quá đáng hay không? Có ai mà ba giờ sáng bắt người khác đi luyện công cơ chứ? Con thấy cái này không phải là bị tẩu hỏa nhập ma,mà là bị ngài sinh sôi tra tấn..." Cô còn chưa nói xong, bên kia phát ra một tiếng "cụp" ngắt điện thoại.

Liễu Vũ rất muốn đi thăm Trương Tịch Nhan, nhưng nếu đến thì cô cũng chỉ có thể ngồi xổm chờ ở trấn trên, không gặp được người. Có ông Trương Trường Thọ ở, Trương Tịch Nhan hẳn là sẽ không có việc gì, rốt cuộc y thuật nhà nàng không phải dạng vừa, thiếu cái tay gãy cái chân tổn thương khí hải còn có thể trị được cơ mà. Sinh nhật của ông Liễu Sĩ Tắc, cô phải ở lại nhà tiếp đãi khách khứa xã giao này nọ, nếu lúc này chạy đi, cũng không biết ba mẹ cô sẽ khó chịu trong lòng như thế nào. Liễu Vũ ngộ ra, xem như đã biết vì sao chính mình cứ tâm thần không yên.

Ngực cô đau.

Nhất định là do Tịch Nhan bảo bảo luyện công bị tẩu hỏa nhập ma.

Liễu Vũ bận rộn tiếp đãi xã giao với khách khứa, khi có thời gian rảnh liền gọi điện thoại về nhà tổ, người nghe điện thoại không phải là ông Trương Trường Thọ mà là dì Du Mẫn, mỗi lần cô gọi tới bà đều nói Trương Tịch Nhan còn chưa tỉnh, cũng không biết khi nào tỉnh.

Trong lòng cô càng thêm bất an khó chịu, vừa qua khỏi sinh nhật của ông Liễu Sĩ Tắc, ngày hôm sau cô liền trực tiếp chạy về quê của Trương Tịch Nhan, mới vừa xuống máy bay, trường học gọi điện thoại đến. Trường học nói rằng mấy em học sinh trong thôn Hoa Tập cuối tuần về nhà nghỉ, nhưng sáng thứ hai không một em nào đến trường. Lão sư đến cửa hàng phân phối nông sản của thôn, phát hiện nơi này không mở cửa, kế toán và thu ngân đều đứng chờ ở trước. Cô giáo gọi vào di động của đại trưởng lão cũng không có người nghe máy, nên đành phải gọi điện thoại cho cô.

Liễu Vũ nói cô đã biết. Cô gọi điện thoại cho những người có di động ở trong thôn, tất cả đều không có ai nghe máy.

Thật sự không thích hợp.

Cửa hàng phân phối nông sản là địa điểm để liên lạc, nhất định phải có người trực.

Cho dù đại trưởng lão không ở, cũng phải có hai thôn dân truyền tin trực ở đó, hơn nữa bây giờ đường đã làm xong, xe ngựa thồ đi ra vào cũng chỉ mất có mấy tiếng.

Sự bất an trong lòng Liễu Vũ càng thêm mãnh liệt, hình như đã xảy ra việc gì đó vô cùng đáng sợ.

Cô không ra sân bay, mua vé chuyến gần nhất bay về Côn Minh, vừa mới xuống máy bay, điện thoại của phó tổng gọi tới, nói rằng công ty nông mậu Hoa Tập đã xảy ra chuyện, ở trong điện thoại không giải thích rõ được, nói cô nên đến một chuyến nhìn xem.

Cô chạy đến công ty, chỉ thấy nhân viên văn phòng đang nghị luận sôi nổi.

Phó tổng tiến lên nghênh đón: "Liễu tổng, văn phòng của ngài..."

Cô bước nhanh đi vào văn phòng, nhìn thấy phòng chứa hàng nơi cô cất giữ cổ tài hàng mẫu, cửa chống trộm đã bị văng ra, toàn bộ hư hỏng, giống như là bị lực lượng vô cùng cường đại va đập vào. Mùi vị của cổ không dễ ngửi, nồng nặc hơn cả mấy loại rắn rết côn trùng sống trong núi rất nhiều, cổ tài bên trong đều đã bị lấy đi hết, nhưng mùi vị vẫn còn lưu lại. Cô nói: "Bên trong không có đồ vật gì đáng giá, lần trước người trong núi có gửi một ít đặc sản đến, mùi hơi nồng chút, anh tìm người đến dọn dẹp là được rồi. Lê phó tổng ở đâu?" Lê phó tổng, chính là Lê Trọng - thiếu tư tế của bộ lạc Hoa Tế. Côn Minh là thành phố trực thuộc tỉnh, điều kiện tốt hơn so với trong núi rất nhiều, Lê Trọng ở trong bộ lạc cũng xem như là người xuất chúng ngàn dặm mới chọn được một, đầu óc nhanh nhẹn học gì cũng mau, cô điều anh ta đến đây để trông coi nhà máy học kinh doanh buôn bán. Con gái của anh ta là Lê Thần cũng đi theo, các lớp bổ túc bị xếp cho học đến tràn đầy. Trợ cấp của cô, tiền lương của Lê Trọng và tiền lời chia hoa hồng cuối năm của anh ta đều dồn hết vào sự nghiệp giáo dục cho con gái.

Liễu Vũ gọi điện thoại cho Lê Trọng, không có người nghe máy, gọi cho Lê Thần, cũng không ai nghe máy.

Cô đi đến ký túc xá của Lê Trọng nhìn thử, không có người, tàn lưu khí vị nói cho cô biết, ở đây ít nhất đã hai ngày không có người ở.

Cô vội vàng chạy tới phòng thuê bên ngoài của Lê Trọng.

Lê Trọng thuê một căn chung cư cũ, cách công ty không xa, đi bộ mất khoảng mười phút, cô lái xe mấy phút là đến. Cô chạy vội đến nhà Lê Trọng, gõ cửa một cái liền nghe thấy tiếng Lê Trọng rống giận: "Giờ con mới biết đường về..."

Lê Trọng nhìn thấy người gõ cửa là ai, vội vàng quỳ rạp xuống đất dập đầu: "Thần của bộ lạc Hoa Tế."

Liễu Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Sao anh lại không nghe điện thoại của tôi?" Cô liếc mắt nhìn thấy di động nằm trên sàn nhà, linh kiện bên trong chia năm xẻ bảy. Liễu Vũ nói: "Đứng lên đi." Cô bước vào nhà, hỏi: "Sao lại thế này?"

Trình độ văn hóa của Lê Thần quá lạc hậu, cho nên phải học từ tiểu học cơ sở đi lên, bị học sinh trong lớp cười nhạo. Là tư tế tương lai của bộ lạc, ai trong bộ lạc dám không tôn kính cô bé cơ chứ, cô bé thẹn quá thành giận đè đánh học sinh tiểu học kia. Gia trưởng của học sinh tìm tới cửa, cô bé đánh luôn cả gia trưởng. Giáo viên bổ túc không dám tiếp tục dạy học sinh bạo lực như vậy, kêu cô bé thôi học. Lê Trọng thì nghĩ giáo viên là do thần của bộ lạc Hoa Tế tìm đến, giáo viên tất nhiên không có sai, vì thế mắng mỏ Lê Thần một trận, sau đó cô bé đang trong thời kỳ phản nghịch giận dỗi bỏ nhà đi hai ngày không về. Anh ta đi tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy.

Đứa nhỏ bỏ nhà đi bụi là chuyện lớn, Liễu Vũ chỉ có thể để Lê Trọng ở lại Côn Minh tiếp tục tìm con, còn cô thì chạy về thôn Hoa Tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.