Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 87



Du Thanh Vi dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Liễu Vũ muốn bàn hạng mục gì với nàng ấy.

Thượng cổ long hồn, còn là một con thượng cổ long hồ bị buộc chặt với trụ đồ đằng. Chỉ cần tìm được nó, nó có muốn chạy cũng vô pháp chạy, sào huyệt của nó nằm bên trong phong thủy đại mạch, ngay tại chỗ đó bày ra phong thủy cục là có thể thu thập được nó ngay, huống hồ còn có Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ liều mạng đánh tiên phong chia sẻ bớt phần lớn nguy hiểm. Bất quá ai biết hai người đó có phải là tính để cho nàng ấy đánh tiên phong chia bớt nguy hiểm hay không nha?

Trương Tịch Nhan nhìn đồng hồ, nói: "Cũng không còn sớm, Du hội trưởng, hôm khác chúng tôi lại đến bái phỏng."

Du Thanh Vi đứng dậy tiễn khách.

Liễu Vũ: "..." Đây là muốn quậy kiểu gì?

Trương Tịch Nhan hướng Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy làm một động tác tạ lễ, nói: "Nếu chúng tôi có đầu mối về Canh Thần, nhất định sẽ báo cho hai vị."

Du Thanh Vi cười nói: "Kia như thế nào có thể không biết xấu hổ."

Trương Tịch Nhan đáp: "Theo như nhu cầu thôi."

Du Thanh Vi gật đầu: "Vậy thì tĩnh chờ tin lành của Trương đạo hữu."

Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan trở lại xe, cô lái xe ra đường lớn rồi hỏi: "Chị và Du Thanh Vi chơi trò bí hiểm gì vậy, em nhìn thế nào cũng không hiểu được."

Trương Tịch Nhan đáp: "Bùa âm lôi uy lực cực lớn, không chỉ có nơi nó tạc qua trong vòng ba mươi năm không thể mọc nổi một ngọn cỏ, mà vật sống trong phạm vi nổ mạnh cũng sẽ bị chết tới hồn phi phách tán thi cốt vô tồn. Bùa đó là bọn họ từ Âm Phủ mang ra tới, lại từ trong tay nàng ấy đưa ra ngoài, một khi gặp phải tai họa, tất là đại họa, nàng ấy cũng sẽ phải chịu liên lụy. Vật như vậy không phải cứ bỏ tiền ra là có thể mua được. Có qua có lại, chúng ta nếu có tin tức của Canh Thần thì thông báo cho nàng ấy một tiếng, nàng ấy có thể đứng ở giữa thu hoạch những gì mà nàng ấy sở cần, chúng ta cũng có thêm sự giúp đỡ."

Liễu Vũ nói: "Nàng ấy nhìn không vừa mắt những chuyện mà Canh Thần gây ra, hơn nữa rất có thể nàng ấy yêu cầu đồ vật nào đó, cho nên mới nhượng lại ba lá bùa âm lôi?"

Trương Tịch Nhan "ừm" một tiếng: "Nhưng chuyện Canh Thần làm, luôn có người nhìn và nhớ kỹ, bọn họ có lẽ sẽ không nói cái gì, nhưng ở thời điểm có thể xuất lực thì tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Người tu đạo trong lòng có đạo, có lẽ đạo của mỗi người không giống nhau, nhưng có chút nguyên tắc và giới hạn lại giống nhau. Có một số việc, bọn họ sẽ không nói, nhưng sẽ yên lặng giải quyết." Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra một chuỗi hình ảnh, ba nàng cõng nàng chạy qua cổng nhà tổ, hai người anh họ của nàng xuất quan trước thời hạn, bọn họ không nói bất kỳ lời nào, cầm kiếm yên lặng chờ hai cha con nàng chạy qua, sau đó đứng ở giữa đường giúp hai cha con nàng cản lại kẻ thù, chỉ hi vọng tranh thủ thêm một ít thời gian chạy trốn cho nàng. Nàng yên lặng quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhớ nhà, nhớ thân nhân của nàng.

Liễu Vũ cảm giác không khí trong xe có chút dị, quay đầu nhìn thấy sườn mặt và toàn thân bị bao phủ trong bi thương của Trương Tịch Nhan. Cô mở nhạc trong xe, chọn bài hát, âm lượng tăng lớn, một giọng nữ cao vút tức khắc từ trong xe bay ra tới bên ngoài xe: "A... Con cháu trong núi lớn a... Thái dương a, thái dương chiếu rọi a, người ở trong núi a..." Thanh âm lớn tới nỗi tài xế lái xe chạy ngang qua bên cạnh cũng phải ngoái đầu nhìn lại.

Suy nghĩ của Trương Tịch Nhan nháy mắt bay mất, nàng quay đầu nhìn tên bài hát hiện trên màn hình, sau đó liếc Liễu Vũ cái khứa tâm thần kia: Muốn điên!

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan tựa hồ không hài lòng lắm, nhanh chóng đổi qua bài khác.

"Cắc cắc, thùng thùng thùng, giò cháo quẩy bánh rán tới một phần, một cái trứng gà một khối tiền, thích giòn thì cho nhiều dầu..."

Trương Tịch Nhan: "..."

Liễu Vũ nói: "Nghe mấy bài hát chữa lành nhiều một chút, có lợi cho cả thể xác lẫn tinh thần."

Trương Tịch Nhan: "..."

Hai người các nàng trở lại khách sạn, Trương Tịch Nhan chào tạm biệt Liễu Vũ, dọa cho Liễu Vũ bị sốc một trận.

Liễu Vũ kêu lên: "Chị phải đi?" Cư dân mất tích vừa mới trở về hơn hai ngày, bây giờ lại muốn ra ngoài đi hoang, lỡ như lại mất tích nữa thì làm sao bây giờ? Cô nói: "Hai chúng ta thân quen như vậy, chị muốn đi đâu làm gì thì để em đi chung với chị, dù sao em cũng rất là nhàn rỗi."

Trương Tịch Nhan nói: "Tôi phải về tổ đình một chuyến."

Liễu Vũ tức khắc dùng loại ánh mắt "Chị điên rồi đi" nhìn Trương Tịch Nhan: "Chuyện nhà chị tu luyện Cổ thuật đã nháo đến ồn ào huyên náo rồi, bây giờ chị lại quay về tổ đình, lỡ như bọn họ tìm chị gây phiền toái thì làm sao bây giờ? Canh Thần diệt sát Trương gia thôn, em cũng chưa thấy có ai bên tổ đình đứng ra. Mỗi tháng em chạy về quê quán của chị ít nhất ba, bốn lần, một lần cũng không gặp qua người của bên tổ đình nhà chị. Số lần em gặp người của bên Dân Tông Hiệp còn nhiều hơn là gặp bọn họ a."

Trương Tịch Nhan nói: "Nhà tôi còn có người. Con trai lớn của anh cả tôi năm nay mới học đại học năm hai, tôi còn có một chị ba tên Trương Tịch Nguyệt, một anh tư tên Trương Hi Chính, nhà tôi cũng có bà con xa làm đạo sĩ bên tổ đình. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cần thiết đi tổ đình một chuyến."

Liễu Vũ sợ những người đó đầu óc bị nước vô không ra đối phó với Canh Thần, ngược lại coi Trương Tịch Nhan là gian tế đem đi xử lý. Cô nói: "Em bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái cho chị, em chờ bên ngoài tổ đình chắc cũng được phải không? Nếu như có chuyện gì thì em còn có thể tiếp ứng một chút."

Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ, cân nhắc một lát, gật đầu đáp ứng.

Ngành du lịch thời nay càng phát triển, tổ đình cũng trở thành một nơi thu hút khách du lịch.

Năm đó Liễu Vũ đi tìm Trương Tịch Nhan, nơi đầu tiên tìm đến chính là chỗ này, kết quả tìm khắp đạo quan cũng không tìm thấy người.

Cô vốn dĩ tính toán giả dạng làm du khách lòng vòng bên ngoài chờ Trương Tịch Nhan đi gặp quan chủ, kết quả quan chủ tự mình ra tới nghênh đón Trương Tịch Nhan, gặp mặt liền hành đại lễ, thưa: "Tham kiến Tịch Nhan trưởng lão." Trương Tịch Nhan thậm chí còn nhận lấy lễ của người ta.

Liễu Vũ: "..." Tình huống là như thế nào? Quan chủ của tổ đình không phải là đại lão lớn nhất sao? Như thế nào lại có cảm giác như Tịch Nhan bảo bảo nhà cô mới là đại lão vậy?

Quan chủ không mời các nàng đi ra hậu viện nơi có treo bảng "Du khách dừng bước", mà là dọc theo con đường du khách thường đi tham quan đi ra phía sau núi, lúc sau vòng đến ngã rẽ của một đường núi hẻo lánh mát mẻ đầy bóng râm ít người qua lại thì ông ấy đi trở về.

Đường núi này là một con đường cũ, rất hẹp, tới cái lan can cũng không có, phía bên ngoài là vách núi, thoạt nhìn vừa khó đi vừa nguy hiểm.

Một đám du khách đang đi ngược trở về, trong đó còn có người tốt bụng nói với hai nàng: "Con đường này không thông."

Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đi dọc theo đường núi chừng 50 mét thì nhìn thấy mấy bụi cây thấp bé che ở cuối đường, phía sau bụi cây là sương trắng mênh mang, phảng phất giống như đã tới vách núi.

Phía bên tay phải của cuối con đường núi là vách đá dựng đứng, nhìn kỹ mới thấy có một con đường nhỏ xíu ngoằn ngoèo như ruột dê, một sợi xích sắt chặn lại, treo biển "Nguy hiểm cấm vượt".

Trương Tịch Nhan nhấc chân bước qua xích sắt, bước lên con đường nhỏ xíu, tiếp tục đi về phía trước. Liễu Vũ nhanh chóng đuổi kịp.

Cô vừa đi lên đường nhỏ liền cảm giác có gió núi đánh úp lại, thổi đến nỗi làm người tựa hồ đứng không vững, cô ngoái nhìn lại đường nhỏ phía sau lưng, chỉ thấy bên dưới là vực sâu không thấy đáy mọc đầy cây cối, nếu là té xuống chắc không tìm được xác. Cô nhìn Trương Tịch Nhan đang đi vô cùng vững vàng ở phía trước, nghĩ thầm: "Tới chỗ này mà không có người dẫn đường, ai có thể tìm được a."

Phía trước có màn sương mù, Trương Tịch Nhan đã đi vào bên trong, Liễu Vũ vội vàng theo sau.

Rất nhanh, cô đi xuyên qua màn sương mù, bỗng có cảm giác khác thường truyền đến, cô quay đầu nhìn lại phía sau lưng, thình lình phát hiện phía sau không phải là đường núi hẹp hòi dựa vào vách núi quanh co nữa, mà là một con đường lát đá rộng chừng một mét được tu sửa vô cùng chỉnh tề.

Trương Tịch Nhan tiếp tục đi về phía trước, đầu cũng không thèm quay lại, nói: "Ngày bình thường sơn môn không mở ra, chỉ ở thời điểm có nghi thức long trọng, sơn môn mới mở ra, ngày bình thường đều phải ra vào bằng tiểu đạo."

Liễu Vũ không rõ lắm, hỏi: "Có ý gì nha?" Chẳng lẽ còn tuyến đường chính khác nữa?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Sau khi sơn môn mở ra, đại môn sẽ xuất hiện ở bậc thang cuối cùng trước quảng trường, đi qua bậc thang đó là có thể trực tiếp tiến vào quảng trường bên trong tổ đình. Chờ lát nữa đi đến trước sơn môn cô sẽ biết." Trong lúc nói chuyện, các nàng đã sắp đi đến cuối con đường, một lão đạo sĩ già thủ sơn đang ngồi trong đình hóng gió bên cạnh đường đả tọa.

Trương Tịch Nhan hướng lão đạo làm một cái đạo lễ.

Lão đạo sĩ mở mắt ra đánh giá hai người các nàng, đáp lại một cái đạo lễ, tiếp tục nhắm mắt lại.

Liễu Vũ đi theo sau Trương Tịch Nhan ra khỏi đường nhỏ thì đột nhiên phát hiện cầu thang phía trước mặt giống hệt như cầu thang ở cổng ra vào đạo quan, nhưng cổng đạo quan là điểm du lịch náo nhiệt, trên bậc thang toàn người là người, còn nơi này chỉ có một đạo sĩ đang cầm chổi trúc quét bậc thang.

Cô khó có thể tin xoa xoa hai mắt, bước nhanh đuổi kịp Trương Tịch Nhan đang leo bậc thang phía trước, đi lên đến trên cùng liền nhìn thấy đại môn của đạo quan.

Cổng lớn vẫn là cổng lớn kia, nhưng không thấy một du khách nào. Cô tiến vào đạo quan, nhìn thấy toàn là đạo sĩ mặc đạo bào, có đánh quyền, có luyện kiếm, có đả tọa, còn có đọc kinh này nọ, chính là không thấy một du khách nào, cũng không có người bán hàng rong hay nhân viên tạp vụ.

Một lão đạo sĩ tay cầm phất trần bước ra từ trong chính điện, tầm mắt dừng lại ở trên hai người các nàng.

Trương Tịch Nhan tiến lên, hành lễ: "Tham kiến chưởng giáo chân nhân."

Liễu Vũ cũng vội vàng hành lễ: "Tham kiến chưởng giáo chân nhân." Cô nghĩ thầm: Mình đây là vừa xuyên tới thế giới khác trong tiểu thuyết hả ta?

Chưởng giáo chân nhân nhẹ gật đầu, ý bảo hai người các nàng đi vào trong cùng ông ấy.

Bọn họ đi qua điện Tam Thanh, điện Tổ Sư, từ cửa hông đi vào một sân đàn mang phong sắc cổ điển.

Liễu Vũ bị lưu lại viện dành cho khách, Trương Tịch Nhan thì đi theo chưởng giáo.

Liễu Vũ ở khách viện chờ đến chạng vạng, Trương Tịch Nhan mới trở về dẫn cô đi xuống núi.

Liễu Vũ nghẹn một bụng tò mò, lúc quẹo vào đường núi không người, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Bọn họ không coi nhà chị là gian tế trà trộn vào bên trong Đạo môn đó chứ?"

Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái thật sâu.

Liễu Vũ giải thích: "Bên ngoài đều đồn như vậy, còn nói người của tổ đình đi khắp nơi lùng bắt người nhà của chị, là thật hay giả em cũng không biết nữa." Trên thực tế, lúc trước khi cô đi tìm Trương Tịch Nhan cũng đã đi tìm những người khác của Trương gia, nhưng không thấy ai. Cô thấy Trương Tịch Nhan đã chịu đủ nhiều kích thích, cho nên cũng không dám nhắc tới việc này.

Trương Tịch Nhan nghĩ nghĩ, nêu một cái ví dụ: "Nếu ngày nào đó anh trai của cô để lại cho cô toàn bộ tài sản, tới một đồng cũng không cần mình không rời nhà, anh ấy đi cưới thiên kim đại tiểu thư của băng nhóm xã hội đen có cả đống của hồi môn phong phú. Nhà của cô không có tiền không có thế không có bối cảnh bằng nhà của đại tiểu thư kia, đại tiểu thư kia còn có người bà con rất là lợi hại, mà nhà cô còn từng hung hăng đắc tội với người bà con đó, nhưng có đại tiểu thư kia ở giữa, nàng ấy có thể đảm bảo nhà của cô không bị người bà con đó tính sổ. Đại tiểu thư kia gả cho anh trai của cô, một phần vì yêu thích, một phần vì có thể đổi hộ khẩu cho con cái sau này từ dị tộc bị kỳ thị chèn ép trở thành người dân tộc Hán có thể hưởng chút phúc lợi xã hội. Cô dám phản đối sao?"

Liễu Vũ: "..." Cần thiết không được phản đối. Lượng tin tức trong chủ đề này thiệt là lớn nha. Trương Tịch Nhan vậy mà có thể đem chuyện bí ẩn như vậy nói cho cô biết, có phải nàng cũng có chút thích cô, còn thực tin tưởng cô hay không? Liễu Vũ thực vui mừng, nhưng lại sợ bản thân mình nghĩ nhiều, vì thế kiềm chế xúc động, thúc giục Trương Tịch Nhan: "Chị nói tiếp đi."

Trương Tịch Nhan tiếp lời: "Anh trai của cô cưới đại tiểu thư xã hội đen, cô thấy cảm kích, hơn nữa cũng đồng ý hôn sự này, vị đại tiểu thư kia bỏ tiền ra mua một mảnh đất của cô để xây hôn phòng an cư lạc nghiệp, sinh con cho anh trai của cô. Từ đấy về sau nàng ấy không ra khỏi cửa, tất cả tài sản đều giao cho anh trai của cô và những người con quản lý, hai nhà vẫn giống như một nhà thường xuyên qua lại với nhau, ngày lễ tết bọn họ còn đem lễ vật đến thăm hỏi cô và cha mẹ của cô. Con của anh trai cô từ nhỏ đều tiếp thu nền giáo dục của gia đình cô, tuân thủ quy củ của gia đình cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều thân thiết thưa cô út, chưa từng mất lễ phép, cô vẫn luôn xem mấy đứa nhỏ đó là con cháu của mình mà đối đãi. Bỗng một ngày, kẻ thù đến đánh bọn họ trọng thương rồi đốt nhà của bọn họ, mấy cái người dưng nước lã ở đâu chui ra chạy tới mắng bọn họ là con cháu của xã hội đen, bắt cô phải đánh chết toàn bộ cháu trai cháu gái của mình, bằng không sẽ kéo thêm nhiều người nữa tới mắng cô, cô sẽ làm như thế nào?"

Này còn cần phải nói nữa sao! Liễu Vũ nghĩ thầm: "Cho nên em không tìm được mấy người thân của chị là do tổ đình đã âm thầm đưa họ đi bảo vệ họ đúng không?" Bất quá Liễu Vũ chỉ nghĩ chứ không hỏi ra. Những việc này, Trương Tịch Nhan nếu muốn nói cho cô nghe, cô chỉ cần nghe, còn không nói cho cô, thì cô nên bớt hỏi lại là được. Cô ôm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan: "Vậy chị đưa em đến tổ đình để làm gì vậy?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Đưa cô đến cho biết chỗ, lỡ như sau này có chuyện gì, cô còn biết đường mà tìm." Đừng như lúc trước giống con ruồi không đầu loạn tìm khắp nơi.

Nếu Liễu Vũ không phải vì đi tìm nàng mà vào nhầm bộ lạc Hoa Tế, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiệu ứng cánh bướm, có đôi khi vô cùng đáng sợ. Bộ lạc Hoa Tế hiện thế, Phục Hy đại trận và xác chết của Ô Huyền cũng tái hiện theo, Lê Vị ngồi không yên, Canh Thần cũng ngồi không yên. Các đại lão đánh nhau, cuối cùng đám người các cô trở thành pháo hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.