Bản đồ nhóm sinh viên sử dụng chính là bản đồ lúc trước giáo sư Trình đi theo ông Trương Trường Thọ vào núi cứu Liễu Vũ vẽ ra, đội cứu hộ dựa theo bản đồ và dấu vết nhóm sinh viên lưu lại lần theo, dưới sự dẫn dắt của đội cứu hộ vô cùng quen thuộc với việc tham gia cứu người trong núi sâu rừng già, cùng với nhân viên kiểm lâm hướng dẫn, tốc độ của đoàn người nhanh hơn nhóm sinh viên kia rất nhiều. Sau khi bọn họ vào núi, chỉ mất hơn nửa ngày đã đến được nơi hạ trại đầu tiên của nhóm sinh viên.
Nhóm sinh viên chọn nơi hạ trại là một mảnh đất khá bằng phẳng, cách nguồn nước không xa, trên mặt đất còn lưu lại đống đá mà bọn họ xếp thành để làm bếp lửa, bình nước khoáng, que cay, vỏ bánh quy và vỏ bánh tart trứng nằm la liệt, còn có một bộ xương gà nướng ăn thừa. Bọn họ dựng lều ở một khu đất cao hơn mực nước sông, đồ ăn mang theo không phải thực phẩm chuyên dùng cho những chuyến dã ngoại, cũng không phải là đồ ăn có lượng calo cao, nước uống đều là chai nhựa, uống một chai thiếu một chai.
Đội cứu hộ hoàn toàn có thể xác định nhóm sinh viên này không hề có một chút kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã nào cả, càng muốn mạng chính là bọn họ không biết do thiếu kiến thức hay là thiếu tiền mua trang thiết bị, mà lại đi chuẩn bị đồ dùng mang theo toàn dựa trên tiêu chuẩn của mấy buổi cắm trại nơi thành thị hoặc khu du lịch, chuyện này làm cho đoàn người phi thường cảm thấy lo lắng cho tình cảnh hiện tại của nhóm sinh viên kia.
Giáo sư Trình dùng điện thoại vệ tinh gọi điện báo cáo tình huống cho trường đại học, sau đó mọi người lại tiếp tục tìm kiếm.
Núi ở đây thực sự rất dốc, khe vực sâu trung bình cỡ 2000 mét, rất nhiều nơi gần như vuông góc, đặc biệt khi tới gần bờ sông thì phần lớn sườn dốc đều ở 40, 50 độ trở lên, chỗ dốc 70, 80 độ cũng không hiếm thấy, nhiều mỏm đá phẳng lì dốc đứng giống như bị dao tước qua, bên dưới những mỏm đá này là nước sông chảy xiết, đoàn người thường xuyên phải dùng dây thừng leo núi mới có thể vượt qua được.
Trương Tịch Nhan cũng tìm thấy ký hiệu mà năm đó ba nàng vào núi tìm Liễu Vũ lưu lại, trong lòng vô lực chửi thề hành vi thám hiểm tìm chết ở những địa phương như thế này của đám dân phượt và Liễu Vũ.
Nàng mơ hồ ngửi thấy mùi xác thối như có như không, theo sườn dốc trượt xuống, phát hiện một cái xác đã phân hủy nghiêm trọng sắp biến thành xương trắng bị kẹt ở một khe đá, cái xác này vặn vẹo một cách bất thường, rõ ràng là bị trượt chân rơi từ trên cao xuống mà chết.
Giáo sư Trình cũng trượt xuống, ông nhìn mức độ phân hủy và bộ quần áo mùa hè của cái xác, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dựa theo mức độ phân hủy và cách ăn mặc này, rất có thể đây là thôn dân năm đó vào núi tham gia tìm kiếm tung tích của Liễu Vũ.
Đội cứu hộ suy xét đến việc còn phải tiếp tục đi tìm người, nên sau khi xem xét cái xác thì đánh dấu nơi phát hiện lên trên bản đồ, quyết định sau khi trở ra sẽ đến đây đem người này mang về, bọn họ tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm. Ven đường, bọn họ thỉnh thoảng phát hiện rác thải sinh hoạt và chất thải cơ thể của nhóm sinh viên lưu lại, việc này cung cấp không ít manh mối có giá trị cho việc tìm kiếm.
Đường núi ban đêm khó đi, mức độ nguy hiểm rất cao, trời vừa sập tối bọn họ liền tìm một nơi tương đối bằng phẳng để hạ trại.
Đi một ngày, đoàn người vừa mệt vừa đói, bọn họ đơn giản đi lấy ít nước đem tinh lọc qua dụng cụ lọc nước rồi nấu sôi, cho mọi người uống bổ sung nước, ăn xong lương khô, an bài tốt người trực ca đêm rồi đi ngủ sớm.
Một cái túi ngủ cùng với một tấm lót chống ẩm là đã thành nơi nghỉ ngơi, đội cứu hộ đi rải thuốc xua đuổi côn trùng rắn rết xung quanh, Trương Tịch Nhan cũng đốt một khoanh nhang đuổi trùng gia truyền của mình.
Liễu Vũ mang theo hai vị người miền núi ngủ ở khu vực gần chỗ cắm trại của đoàn người, nơi này ngược chiều gió, cách xa nhang đuổi trùng của Trương Tịch Nhan. Ba người bọn họ lầm bầm nói thứ ngôn ngữ người khác nghe không hiểu, thỉnh thoảng nhìn về phía đống vật tư và nông cụ đựng trong giỏ, mọi người chỉ nghĩ là bọn họ đang thương lượng cách để đề cao sức sản xuất của bộ lạc nguyên thủy kia, nên cũng không để tâm tới nữa.
Người trực ca đêm chỉ âm thầm phòng bị ba người Liễu Vũ ngáng chân quấy rối nháo sự làm xảy ra tình huống ngoài ý muốn, đối với bọn họ, ba người kia nếu chỉ là nói chuyện phiếm bái thần này nọ, bọn họ sẽ tận lực không quấy rầy.
Một đêm bình yên vô sự, đội cứu hộ tiếp tục xuất phát. Lúc này lộ tuyến đã lệch khỏi quỹ đạo mà đội thám hiểm của Liễu Vũ dự định đi lúc ban đầu, xác thực mà nói thì lộ tuyến này đã lệch ra khỏi hướng đi về khe vực, mà đi sâu vào bên trong núi.
Giáo sư Trình và nhóm nghiên cứu khoa học đều rất tò mò vì sao lúc trước đội thám hiểm của Liễu Vũ lại thay đổi lộ tuyến như vậy, hỏi Liễu Vũ thì Liễu Vũ chỉ nói là do người dẫn đoàn quyết định, cô không biết.
Chuyện này, Trương Tịch Nhan một chữ cũng không tin.
Tính cách của Liễu Vũ vốn không phải là một người mù quáng nghe theo ý kiến của người khác. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho bọn họ phải lâm thời thay đổi lộ tuyến.
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm tấm bản đồ vẽ tay mà giáo sư Trình đưa cho nàng nửa ngày, sau đó quay sang nhìn Liễu Vũ, hỏi: "Bức ảnh mà cô gửi cho tôi được chụp ở đâu vậy?"
Liễu Vũ mờ mịt hỏi: "Bức ảnh nào?"
Trương Tịch Nhan lấy điện thoại được cất kỹ trong túi chống nước, nhìn thấy không có tín hiệu di động, sau đó mới mở email tìm bức ảnh trong cái mail cuối cùng Liễu Vũ gửi cho nàng, đưa điện thoại sang cho Liễu Vũ nhìn rồi nói: "Là bức ảnh này đây."
Trương Tịch Nhan đưa điện thoại cho giáo sư Trình và nhóm nghiên cứu đang tò mò kia nhìn thử, nói: "Bức ảnh này được chụp trước khi Liễu Vũ và nhóm thám hiểm xảy ra chuyện, email này được gửi vào thời gian trước khi bọn họ xảy ra chuyện, khi đó chắc bọn họ vẫn còn ở trong núi. Trong ảnh chụp có một trụ đồ đằng, hẳn là tế đàn của bộ lạc Hoa Tế, nói cách khác, lúc đó bọn họ hẳn là đã đến rất gần nơi ở của bộ lạc Hoa Tế. Nhưng bọn họ ở gần bộ lạc Hoa Tế như vậy thì lấy đâu ra tín hiệu để gửi email?" Địa chỉ email của nàng và Liễu Vũ đều là hộp thư điện tử phổ thông, phải có kết nối internet mới có thể nhận và gửi email được, không phải là hộp thư điện tử có tín hiệu vệ tinh riêng.
Liễu Vũ chỉ đơn giản trả lời: "Không nhớ rõ, không biết."
Nhóm nghiên cứu thông qua góc độ ánh sáng của ảnh chụp tính toán ra kinh độ và vĩ độ, bọn họ cho ra kết quả rằng nơi chụp bức ảnh tế đàn và vị trí của bộ lạc Hoa Tế không hề cùng một chỗ với nhau. Giáo sư Mã đưa ra suy đoán: "Rất có thể bức ảnh chụp trụ đồ đằng kia không phải ở bộ lạc Hoa Tế, mà là một tế đàn bọn họ xây dựng ở nơi khác." Ông nhờ giáo sư Trình đánh dấu vị trí có khả năng là vị trí của tế đàn kia trên bản đồ, quyết định chờ sau khi tìm được nhóm sinh viên thì sẽ qua chỗ tế đàn này xem thử.
Liễu Vũ không có bất kỳ thái độ nào, nhưng trong bụng lại âm thầm quyết tâm nhất định phải tóm Trương Tịch Nhan nhốt vào trong núi.
Bọn họ lại lục soát một ngày, lúc xế chiều, tìm được một chỗ cắm trại của nhóm sinh viên, còn tìm thấy một cái lều trại chưa dỡ bỏ.
Lều trại là loại giá cả rẻ nhất có thể mua được ở bên ngoài, lúc khóa kéo được kéo ra, có không ít ruồi bọ bay tới.
Giáo sư Trình bước nhanh đến, xốc lên cửa lều, nhìn thấy bên trong có một cái xác nữ. Cô gái này cuộn tròn người thành một đoàn, tóc tai che hết khuôn mặt, trên chân không mang giày vớ, từ mắt cá chân đến bắp chân tím đen sưng phù, làn da bên ngoài bị hoại tử nghiêm trọng do trúng độc, ngay mắt cá chân có hai cái lỗ nhỏ nằm song song nhau, rất nhỏ, nhưng vô cùng sâu.
Đội cứu hộ cũng đi đến, nhìn thấy cảnh tượng này trầm mặc mất mấy giây, lúc sau mới có người lên tiếng hỏi: "Những người khác đâu rồi?"
Bọn họ chia nhau ra tìm kiếm xung quanh, sau đó nghe được một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Đội cứu viện thả dây thừng leo xuống, tìm được một sinh viên nữ bị té gãy chân, đã vô cùng suy kiệt. Bọn họ đưa cô gái này lên, đơn giản xử lý vết thương, cho cô gái uống chút nước, ăn ít thức ăn lỏng rồi hỏi: "Những người khác đâu?"
Nữ sinh viên hỏi: "Chương Manh Manh sao rồi?"
Một nhân viên trong đội cứu hộ chỉ về phía túi đựng thi thể, đáp: "Ở kia."
Nữ sinh viên nhịn không được, nghẹn ngào khóc thành tiếng, kêu lên: "Sao bây giờ các người mới đến chứ!" Lúc sau đổi thành gào khóc.
Trương Tịch Nhan: "..."
Mọi người cũng thực bất đắc dĩ, chờ cô gái khóc xong mới hỏi lại lần nữa những người khác đi đâu rồi. Sau đó biết được, giữa đêm Chương Manh Manh tự nhiên hô lên bị trặc chân, mọi người bàn bạc rồi quyết định để nữ sinh viên tên Lữ Miêu này ở lại chăm sóc, chờ đến khi quay về sẽ ghé đón các cô, những người khác tiếp tục lên đường.
Giáo sư Trình cắn răng một cái, răng đau, sắc mặt ông xanh lè. Ông hỏi Lữ Miêu: "Dấu răng của rắn rõ ràng như vậy, các cô các cậu không nhìn ra sao?"
Lữ Miêu nước mắt lưng tròng đáp: "Thầy ơi, cái mùa này làm sao mà có rắn được." Trên người cô gái còn mặc áo khoác lông vũ mỏng manh, cô nói một cách chắc chắn: "Chương Manh Manh nói cậu ấy bị trặc chân, tụi em cũng xem qua thử, quả thật giống như là bị trặc."
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô gái, nói: "Tháng hai Kinh Trập*, người xưa còn gọi là Khải Chập, vạn vật bị chấn động đi ra ngoài, chấn là sấm, điển cố nói rằng tiết Kinh Trập là mùa sâu nở, vạn vật bị tiếng sấm chấn động kinh hoàng thoát khỏi giấc ngủ đông. Hiện tại đã qua tết Thanh Minh của tháng 3 rồi."
*Kinh Trập: là một trong 24 tiết khí, bắt đầu từ ngày 5 hoặc 6 tháng 3, kết thúc vào ngày 20 hoặc 21 tháng 3 ( tính theo Dương lịch).
Lữ Miêu có chút ngốc. Cô thuộc làu làu 24 tiết khí, nhưng mỗi khi nghĩ đến các tiết trong năm thì cô chỉ có thể nghĩ ngay đến việc đầu tiên là Đông Chí ăn sủi cảo, Thanh Minh tuyết ngừng, Cốc Vũ mưa rào, đến nỗi tiết Kinh Trập gì đó còn trước cả Thanh Minh và Cốc Vũ, sương tuyết chưa tan, rắn còn đang ngủ đông mà. Cô sửng sốt mấy giây, nội tâm đột nhiên giống như có mười ngàn con lạc đà cừu ầm ầm chạy như điên giẫm qua, thiếu chút nữa lại khóc thành tiếng ra tới: Đây là Vân Nam, đây là Vân Nam, đây là Vân Nam, nơi đây không phải phương Bắc...
Đội cứu viện xác nhận còn có năm sinh viên tiếp tục đi sâu vào núi, vì vậy chia thành hai nhóm, sáu người mang theo Lữ Miêu bị gãy chân và thi thể của Chương Manh Manh mang ra ngoài, nhưng người khác tiếp tục lên đường tìm kiếm.
Giáo sư Trình tay run run: Lúc trước mấy đội cứu hộ bên ngoài vào núi tìm Liễu Vũ, đội nào cũng có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã mà còn xảy ra chuyện, mấy sinh viên kia của ông ở phương diện này hoàn toàn là tay mơ, còn không tự có ý thức bản thân gặp nguy hiểm, đến bây giờ đã có một chết một bị thương, về sau không biết còn sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Bọn họ càng tiếp tục đi về phía trước, chướng khí trong núi và sương mù càng dày đặc, cơ hồ gần như bao phủ nơi này hằng năm không tiêu tán, cây cối cũng càng lúc càng dày đặc. Trong núi âm u ướt lạnh, đủ loại động vật và độc trùng hoang dã với nhiều kích cỡ kiểu dáng tùy ý nhìn là có thể thấy ngay. Đường cũng vô cùng khó đi, bọn họ chỉ có thể túm lấy dây leo quấn quanh eo rồi đu bám, lồm cồm bò qua những tảng đá mọc đầy rêu xanh sũng nước. Rêu mọc đầy trên đá khiến cho đá trơn vô cùng, căn bản không thể đứng lên được, nhưng đường núi vừa dốc vừa khó đi, nơi nào cũng là như vậy.
Trên đường càng ngày càng ít thấy rác sinh hoạt do nhóm sinh viên bỏ lại, kim chỉ nam và la bàn cũng không nhạy, tín hiệu của điện thoại vệ tinh bị nhiễu nghiêm trọng, mỗi lần mở lên chỉ toàn nghe thấy tạp âm.
Trong đầu mọi người toát lên một suy nghĩ hoang mang: Chỗ như thế này, Liễu Vũ làm cách nào để gửi email kia đi?
Bọn họ không tìm được nhóm sinh viên kia, nhưng tìm được nơi Liễu Vũ chụp ảnh.
Không có cảnh hoàng hôn, mưa phùn rả rích, núi vẫn là núi kia, nhưng trụ đồ đằng và tế đàn thì không thấy đâu.Trên mặt đất còn lưu lại lương khô và vỏ đồ hộp chứng tỏ lúc trước nhóm người của Liễu Vũ đã từng dừng lại ở nơi này, bọn họ cũng không tìm sai chỗ.
Dấu giày của nhóm sinh viên lưu lại chỉ rõ bọn họ đi về hướng đối diện tế đàn, mấy nhân viên nghiên cứu chụp xong ảnh, làm tốt ký lục, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Dấu giày vô cùng mới, năm dấu, bốn nam một nữ, căn cứ dấu giày có thể nhìn ra tình huống của nhóm sinh viên này vẫn còn khá tốt, không có xuất hiện dấu giày sâu cạn không đồng nhất hoặc là dấu giày trộn lẫn với nhau yêu cầu dìu đỡ mới có thể đi đường.
Bọn họ đi dọc theo sườn dốc, băng qua một con suối nhỏ dưới đáy dốc, bò lên trên một đoạn thì đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người.
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn sang thì thấy một người đàn ông mặc đồ phượt, tay cầm gậy leo núi đang đứng trên một tảng đá nhìn bọn họ.
Núi sâu rừng già, không hề dự triệu đột nhiên xuất hiện một người như vậy, dọa cho Trương Tịch Nhan sợ chết khiếp. Người này nhìn hơn ba mươi tuổi, tuyệt đối không có khả năng là sinh viên của giáo sư Trình. Một đường đi tới, bọn họ không hề phát hiện dấu giày của người khác. Nàng nhìn chằm chằm người nọ, người nọ cũng nhìn chằm chằm nàng, sau đó lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Một bàn tay lành lạnh đột nhiên che lại đôi mắt Trương Tịch Nhan, giọng nói của Liễu Vũ vang lên: "Đừng nhìn, người đó là nhóm trưởng nhóm thám hiểm lúc trước của tôi."
Lông tơ trên người Trương Tịch Nhan dựng ngược. Giáo sư Mã nghe vậy tức khắc kích động, kêu lên: "Mau, mau đem anh ta mang lại đây."
Nhân viên đội cứu hộ hướng về phía người nọ hô to: "Ê —" dùng sức vẫy vẫy tay.
Người nọ xoay người nhảy xuống, biến mất phía sau tảng đá.
Giáo sư Mã nói: "Đi qua đó nhìn thử xem."
Bọn họ cách nhóm trưởng nhóm thám hiểm kia không đến 50 mét, một đám người sử dụng tay và chân bò đến tảng đá thì nhìn thấy nơi tay trưởng nhóm kia vừa nhảy xuống có một cái xác khô quắt vì mất nước, y phục của các xác này đúng là bộ y phục lúc nãy tay trưởng nhóm mặc, ngay tới cây gậy leo núi cũng giống như đúc.
Lông tơ trên người mọi người trong đoàn đều dựng hết cả lên.
Đất Vân Nam này, núi sâu rừng già đất hoang vắng, chết ở bên ngoài như vậy làm sao có thể biến thành xác khô được chứ! Mà cái xác khô này... vừa rồi còn lấy bộ dáng của người bình thường xuất hiện trước mặt bọn họ.