Đạo Trưởng Thành Thân Đi

Chương 13: Đạo trưởng hoa cúc



“Sư phụ, người còn chưa nói cho ta biết này mấy bồn hoa cúc này ở đâu ra?” Công đạo xong rồi, ta ráo riết tra hỏi Thanh Vận.

Thanh Vận nhìn ta nhẹ cười: “Qua mấy ngày nữa là đến mùa cài hoa cúc đầu tháng chín, tuy đạo quán chúng ta không làm nông nhưng vẫn cần cầu may.”

“Mùa cài hoa cúc? Đây là mùa gì?” Ta buồn bực hỏi.

Ta chỉ biết ngày chín tháng chín là lễ trùng cửu nhưng chưa từng thấy mùa cài hoa cúc trên lịch làm nông, chẳng lẽ đây là phiên bản xa xưa nhất của lễ trùng cửu?

“Đây là tập tục cúng Nông Thần ở Bình Ngư Trấn, tương truyền xưa kia có một ác quỷ, nếu vào mùa thu không mang theo hoa cúc bên người sẽ bị ác quỷ tàn sát bừa bãi trong tiết tháng chín. Pháp lực của hắn vô biên, có thể khiến nữ nhân không thể sinh nở, nam nhân có thể mất mạng, còn phá hoại mùa màng. Cho nên hàng năm vừa đến ngày chín tháng chín, ngươi sẽ thấy ai cũng cài hoa cúc bên người, để giải trừ điềm dữ, tai qua nạn khỏi.”

Thanh Vận kiên nhẫn giải thích nhưng ta vẫn còn nghi ngờ. Theo trình độ keo kiệt của Thanh Vận, xuất xứ của mấy bồn hoa cúc này thật sự khiến người ta không thể không hoài nghi.

“Thất nhi...”

Đang lúc ta suy tư về nguồn gốc của mấy bồn hoa cúc, Thanh Vận bỗng chăm chú nhìn ta, thấp giọng kêu.

“Sư phụ, người gọi ta có việc gì?” Vì sao ta vừa nhìn ánh mắt này của Thanh Vận đã thấy nóng lạnh toàn thân.

“Thất nhi, sư phụ chợt thấy ngươi cải nam trang thật là thanh tú, mặt trắng môi hồng, không ít nữ thí chủ thích dáng vẻ này của ngươi, hay là sau này cứ giả làm nam đi?” Thanh Vận trầm ngâm nói.

“...”

Thanh Vận thật dám xem Thanh Vận Quan là thanh lâu sao! Muốn ta mỗi ngày cải nam trang bán rẻ tiếng cười mua vui cho một đám nữ nhân đã chồng con đề huề, không thể nào!

Ta ráng đè nén gân xanh cuồn cuộn, cười sáng lạn bất thường: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy như vậy thật không ổn, đồ nhi vốn là nữ giới, xuất đầu lộ diện như thế thật sự không hợp lễ nghĩa!” Dứt lời liền không thèm để ý tới hắn, xoay người vào đạo quán.

Căn cứ vào tính cách hay trả thù cá nhân của ta, thịt kho Tô Đông Pha đêm đó biến thành thịt ba chỉ kho dấm đường. Vốn dĩ ta chỉ định cho một ít dấm chua vào, đáng tiếc không dám mua nhiều thịt ba chỉ nên nồi thịt kho thưa thớt vô cùng.

Nói đến món thịt ba chỉ kho dấm đường này, đây là công trình nghiên cứu vất vả, xanh xao của ta, Thanh Vận không khen ta dũng cảm đổi mới thì thôi, ngược lại còn trừng mắt nhìn ta lạnh lẽo khác thường, lập tức ta liếc lại ra chiều lấy ơn báo oán. Cho nên mới nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, dù ta mới chỉ là hoàng hoa khuê nữ nhưng cũng không thua kém chút nào.

Có lẽ mẫu thân Thanh Vận chưa nói cho hắn biết dấm chua chẳng những có thể tiêu trừ mệt nhọc, ổn định tiêu hóa mà còn có thể tăng cường chức năng của thận, làm giãn mạch máu. Thanh Vận gì cũng ăn nhưng không ăn dấm. Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy làm người không thể kén ăn, kiêng ăn, ăn uống phải cân đối để về già không sinh bệnh.

Ôi chao... Thật đáng tiếc...

Ta gắp một miếng thịt kho dấm đường để vào chén Thanh Dạ: “Sư huynh, nếm thử đi, ngoài gia vị bình thường ta còn bỏ thêm chút nguyên liệu mới.”

“Tạ sư muội.” Thanh Dạ nhận miếng thịt của ta, hơi nghiêng mình quay mặt sang nơi khác.

Sư huynh, sư muội có thể hiểu được đối mặt với Thanh Vận ngươi quả thật nuốt không trôi, cặp mắt âm trầm, lạnh lẽo kia thật khiến người ta đứng ngồi không yên, nảy sinh sợ hãi. Nhưng ngươi cũng nên biết, hiếm khi hai người chúng ta có thể độc hưởng cả nồi thịt, cứ xem hắn như không khí, dù sao cũng không làm được gì. Trời đất bao la, giờ phút này ăn thịt là quan trọng nhất.

Ta cười cười bỏ một miếng thịt vào miệng, sau đó gắp một ít rau xanh để vào chén Thanh Vận: “Sư phụ, dùng bữa.”

“...”

Đêm đó, khẩu vị sư phụ không tốt lắm, chỉ dùng nửa chén cơm. Điều này càng làm ta sâu sắc cảm nhận chuyện sư phụ ta là cái loại không ăn thịt sẽ không vui.

Ngày kế, hương khói trong Thanh Vận Quan vẫn nghi ngút như trước, khách viếng thăm không ngừng lui tới, tên tiểu nhân Thanh Vận liền thừa cơ sai ta xoay như chong chóng, trách không được trên đời này có câu ‘chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy’. Ta là nữ tử còn Thanh Vận lại là tiểu nhân. Còn nhớ lần trước khi Thanh Vận nói câu này với ta, khuôn mặt thổn thức vạn phần, bây giờ nghĩ lại thật châm chọc cỡ nào.

Sư phụ, chúng ta tám lạng nửa cân, đừng có rùa cười ba ba cụt đuôi, ba ba chê rùa da nhám!

Đám oanh yến đến Thanh Vận Quan mỗi ngày đơn giản chỉ muốn chuyện trò dăm ba câu với Thanh Vận và Thanh Dạ, phụ nhân có tuổi thích nhờ Thanh Vận bốc quẻ. Hắn bày ra năm mươi que gỗ, trong đó để một que ra trước nói là đại diện cho Thái Cực, còn lại chia làm hai nhóm đại diện cho thiên địa Lưỡng Nghi. Kế đó biến hóa hỗn loạn, lần một, lần hai, lần ba, cho đến khi người ta choáng váng đầu óc chẳng tài nào phân biệt được nữa mới bảo đã xong rồi.

Thanh Vận chỉ cần căn cứ vào quẻ tượng tùy tiện nói một hai câu. Nếu là đại cát sẽ khiến người ta cao hứng cúng không ít tiền công đức. Nếu là đại hung thì Thanh Vận sẽ lấy một lá bùa gấp sẵn trong tay áo ra, nói người ta mang theo có thể giải trừ hung hiểm, các thí chủ này lập tức sẽ rối rít cảm tạ, đương nhiên cũng không tiếc tiền công đức.

Kết quả là, mặc kệ Thanh Vận nói gì, tiền công đức cũng không ít. Mớ bùa chú trừ tà tung ra mỗi ngày của hắn có thể lên tới hai mươi mấy cái.

Hôm nay, có một nữ tử mày rậm mắt to, mắt đục ngầu đến Thanh Vận Quan. Quần áo thô ráp, váy dài loang lổ, lấm bẩn, vốn dĩ là màu trắng nhưng cơ hồ đã chuyển thành màu xám. Mái tóc khô vàng bện thành một túm thả sau đầu, hễ đi là đung đưa theo. Nhưng nàng khiến ta chú ý là vì tên của nàng.

—— Thiết Hương Phù.

Nổi danh như vậy, muốn ta không chú ý cũng khó. Nàng vừa tiến vào đạo quán thì đám oanh yến lập tức bắt đầu xì xào nhưng cũng có người chào hỏi.

“Hương Phù, hôm nay ngươi không giúp cha ngươi rèn sắt, đến Thanh Vận Quan làm gì?” Một vị phụ nhân hình như quen nàng, cười hỏi.

“Thì ra là Trương thẩm, người cũng biết mười lăm này ta sẽ gả cho Đoàn gia nhị công tử, có chút không an lòng muốn đến đạo quán cầu tổ sư phù hộ phù hộ!” Thiết Hương Phù mạch lạc trả lời, giọng nói gai góc càng có vẻ thô thiển hơn đám oanh yến.

“Đây là bùa phù hộ. Xem như hôm nay Hương Phù ngươi đến đúng chỗ rồi, Thanh Vận đạo trưởng của Thanh Vận Quan chẳng những đạo hạnh cao thâm, hơn nữa cũng rất có đạo đức. Mấy ngày trước còn đến chỗ ta mua hai con cua, hỏi cách làm để tự mình chế biến cho hai đồ đệ nếm thử mà lại quên mua cho bản thân. Trên đời này tìm đâu ra một sư phụ tốt như vậy chứ!” Phụ nhân vô cùng thổn thức cảm thán. Dứt lời đã cắp giỏ ra khỏi Thanh Vận Quan.

“...”

Ta bình tĩnh liếc mắt về phía Thanh Vận, hắn giống thần tượng bị một đám oanh yến vây quanh, dường như cảm giác được ánh mắt nóng bừng của ta, quay đầu liếc ta một cái, sau đó lại mỉm cười xuất trần thoát tục.

Tự mình chế biến cho hai đồ đệ nếm thử... mà lại quên mua cho bản thân...

Một người mặt dày đến cỡ nào mới có thể nói được những lời ti bỉ vô sỉ như vậy!

Phụ nhân kia đi rồi, cặp mắt đục ngầu của Thiết Hương Phù quét một vòng đạo quán, nhìn Thanh Vận rồi lại nhìn Thanh Dạ, bước chân dứt khoát đi về hướng Thanh Dạ, gạt đám oanh yến sang một bên gọi: “Thanh Vận đạo trưởng...”

Thanh Dạ hơi sửng sốt nhìn Thiết Hương Phù, kế đó ánh mắt tràn đầy ý cười, ôn nhu nói: “Bần đạo gọi là Thanh Dạ, Thanh Vận chính là sư phụ bần đạo.”

Thiết Hương Phù nhìn Thanh Dạ "A" một tiếng, sau đó quay đầu liếc nhìn Thanh Vận rồi nói với Thanh Dạ: “Thì ra ngươi là Thanh Dạ, ta cũng thấy ngươi không phải, bình thường người làm sư phụ tuổi tác đều khá lớn.” Nói xong quay người đi ngược về phía Thanh Vận, để lại Thanh Dạ mờ mịt, bất đắc dĩ cười cười.

“Phốc... Ha ha...” Ta ở một bên khắc chế không được nở nụ cười ra tiếng.

Thiết Hương Phù này rất được.

Nếu nàng biết tuổi tác sư phụ khá lớn, còn tìm Thanh Dạ sư huynh làm gì? Không phải có ý đồ tiếp cận sao!

Thiết Hương Phù mới vừa đến trước mặt Thanh Vận, đạo trưởng đạo mạo kia tự giác lui về sau ba bước, sợ váy dài cũ kỹ của Thiết Hương Phù làm dơ quần áo của mình.

“Thanh Vận đạo trưởng, mười lăm này Hương Phù gả cho Đoạn nhị công tử làm vợ, cầu ngài làm phép ban cho Hương Phù bình an, sống lâu trăm tuổi.” Thiết Hương Phù không dùng đệm lót mà trực tiếp quỳ gối xuống đất.

“Thí chủ mau đứng lên.” Thanh Vận kiêng kỵ tà váy lấm bẩn của Thiết Hương Phù, đưa tay đỡ nàng lên. “Thí chủ có gì muốn nói với bần đạo, xin hãy vào bên trong mới nói rõ.” Nói xong lách ra khỏi đám oanh yến, dân Thiết Hương Phù vào nội điện.

Ta tò mò, vụng trộm trốn ngoài cửa thám thính, chỉ nghe Thiết Hương Phù kể hết mọi chuyện trước giờ của mình cho Thanh Vận, còn nói tuy nàng đã biết mười tám năm nay đều may mắn nhưng khó tin bản thân có thể sống sót dưới tay sát thủ nữ tử Đoạn nhị công tử nên cố tình đến Thanh Vận Quan cầu tổ sư phù hộ.

Thanh Vận lại cầm mớ gỗ của hắn bốc một quẻ giùm nàng, phán hai chữ: “Đại hung!”

Tiếp đó là tiếng tiền đồng va chạm lách cách, e rằng số lượng cũng không ít, chỉ nghe Thiết Hương Phù bối rối xin Thanh Vận giúp nàng gặp dữ hóa lành, tìm được đường sống trong nẻo chết. Thanh Vận đưa cho nàng gì đó rồi mới nói: “Bùa này rất mạnh, chỉ cần mỗi ngày thí chủ mang theo bên mình chắc chắn gặp dữ hóa lành.”

Ta ở ngoài cửa nghe, thổn thức không thôi, mỗi tối lúc Thanh Vận vẽ bùa, ta đều đứng một bên giúp hắn mài chu sa, hắn vẽ hươu vẽ vượn rất bình thường, ta nhắm mắt cũng có thể vẽ được. Cứ vậy mà cả đống bùa ra đời hàng loạt, mỗi người mỗi khác, công dụng cách nhau cả vạn dặm.

Nếu đến cầu bình an sẽ gặp dữ hóa lành, nếu sợ thần sợ quỷ sẽ đuổi ma diệt tà, nếu có nguyện vọng sẽ được như ý. Vậy thì sư phụ đây không phải vẽ bùa, là nguyền rủa mới đúng.

Lúc ta đang dán lỗ tai lên cửa thưởng thức tài giả thần giả quỷ của Thanh Vận, cửa điện đột nhiên bị mở ra từ bên trong khiến ta ngã nhào lăn vào lòng hắn như một củ cà rốt.

“Thất nhi, ngươi đứng ngoài cửa điện làm gì?” Từ trên đỉnh đầu, giọng Thanh Vận vang lên ôn hòa, điềm tĩnh lạ thường nhưng đối với người kinh nghiệm đầy mình như ta lập tức nghe thấy ý tứ nghiến răng nghiến lợi.

Ta lập tức bò ra khỏi lòng Thanh Vận, thẳng lưng chỉnh sửa quần áo, cười khô héo: “Tiền điện nhiều việc, đồ nhi tính đến gọi sư phụ, ai ngờ đúng lúc sư phụ lại đẩy cửa ra...” Lời nói dối sứt sẹo như thế ngay cả ta còn không tin, làm sao lừa được Thanh Vận.

“Đạo trưởng, Hương Phù cáo từ trước.” Thiết Hương Phù nhìn ta rồi nói với Thanh Vận.

“Thí chủ đi thong thả...” Thanh Vận nở nụ cười xuất trần. Đợi Thiết Hương Phù đi rồi mới hết sức chăm chú đếm số quan tiền không ít trên bàn.

“Sư phụ, người không sợ lỡ Thiết Hương Phù xảy ra chuyện, thanh danh của người sẽ bị hủy hoại sao?” Ta cố ý chuyển đề tài nhằm che giấu sự xấu hổ vì nghe lén.

Thanh Vận cất tiền vào tay áo, vẫn không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Thất nhi, nếu vừa rồi ngươi nấp ở bên ngoài nghe lén, chẳng lẽ không nghe sư phụ dặn nàng không được để lộ việc này cho người khác sao?”

“Nghe được, nhưng nếu bùa của sư phụ không linh nghiệm, nàng bất mãn nói cho người khác nghe thì sao?” Lời này vừa nói ra, nhất thời ta cảm giác có một giọt mồ hôi lạnh nhiễu xuống đất, đây không phải ta tự thừa nhận mình có nghe lén chuyện của Thanh Vận sao.

Lúc này Thanh Vận mới ngẩng đầu nhìn ta rồ lập tức cúi xuống lại, bình thản nói: “Vi sư đã dặn nàng không được tiết lộ, nếu nàng nói ra, chuyện mất linh nghiệm sao có thể oán trách vi sư? Nếu nàng không nói, sao có ai biết được? Thất nhi, ngươi cũng biết người chết không thể mở miệng.”

“...”

Nếu Thiết Hương Phù không kể cho ai nghe, vạn nhất nàng bị Đoạn nhị công tử khắc chết cũng không ai hay biết Thanh Vận từng cho nàng một đạo bùa gặp dữ hóa lành. Nếu nàng may mắn sống sót, chắc chắn là nhờ đạo bùa may mắn của Thanh Vận đem lại bình an. Từ nay về sau, mức độ đạo hạnh cao thâm của Thanh Vận này càng nâng lên một bậc. Trách sao Thanh Vận phải mời nàng vào nội điện.

Ta nhìn Thanh Vận xuất trần thoát tục cất tiền vào tay áo, thoáng chốc cảm thấy lạnh cả người.

Sư phụ, đồ nhi vốn chỉ nghĩ người ra vẻ đạo mạo mà thôi, không ngờ tâm cơ của người cũng thâm trầm đến vậy. Vạn nhất một ngày kia ngươi chợt thấy đồ nhi biết được quá nhiều, người có khiến đồ nhi không thể mở miệng nữa hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.