Đạo Trưởng Thành Thân Đi

Chương 20: Đạo trưởng đáng khinh



“Ngươi mới nói có người nhờ ngươi bói toán hỏi khi nào được ẵm cháu?” Thanh Vận hơi nhíu mày, nhìn ta hỏi.

“Dạ... Nàng còn gọi ta là tiên cô...” Ta trả lời bất lực.

“...”

Nhất thời Thanh Vận cũng đen mặt.

Chờ mặt hết đen, Thanh Vận vụng trộm hé cửa nội điện, kéo ta qua chỉ vào trong điện: “Thất nhi ngươi chỉ cho vi sư xem người đó là ai?”

Người Thanh Vận kề sát lưng ta, vì đứng lâu ở tiền điện mà trên người còn ám mùi nhang khói với...

… Mùi thịt kho tàu...

Ta thật sự rất muốn hỏi một câu: ‘Sư phụ, cơm trưa của ngài dính hết lên quần áo rồi sao?’

Điều khiến ta cảm thấy xấu hổ nhất là hơi thở của Thanh Vận, ngứa ngáy bên tai, tim cũng khó chịu. Còn vì sao tim cũng khó chịu thì chính ta cũng không biết.

“Sư phụ, người đừng đứng gần như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân!” Ta nhỏ giọng khinh bỉ.

Cho dù lúc nàyThanh Dạ sư huynh không thấy, ta cũng muốn lặng lẽ thủ thân như ngọc vì hắn.

Trong lòng ta không khỏi thầm khen, mình quả thật là nữ tử trinh tiết, thật hy vọng có người lập đền thờ trinh tiết nổi danh vạn dặm cho ta.

Thanh Vận lúc này mới phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần, thoáng xấu hổ lui về sau một chút, ho nhẹ hai tiếng phá vỡ không khí ngượng ngùng: “Ngươi chỉ cho vi sư xem đó là ai!”

“Chính là phụ nhân búi tóc kiểu song kế đang bái tế tổ sư.” Ta nhỏ giọng trả lời.

Thanh Vận nhìn một hồi rồi lẩm bẩm: “Phụ nhân này vành tai quá nhỏ, xương gò má nhổ cao, hẳn là người vô phúc. Muốn ẵm cháu lúc tuổi già, chỉ sợ vô vọng.”

“Sư phụ, không ngờ người còn có thể xem tướng!” Ta quay đầu nhìn Thanh Vận vô cùng sùng bái, trong mắt lóe sáng.

“Sư phụ, người thấy tướng mạo đồ nhi thế nào? Có số vượng phu không?” Ta lập tức hưng phấn gạt lão phụ nhân kia sang một bên, nếu có thể vượng phu, Thanh Dạ cưới ta sẽ tốt đẹp biết bao.

Thanh Vận liếc ta không lên tiếng, từ trong mắt hiển hiện rõ ràng hai chữ ‘khinh thường’.

“Ngươi cũng thấy vi sư bốc quẻ bói toán không ít, tùy tiện đùa nghịch một chút là được. Sau đó ngươi đưa bùa này cho phụ nhân kia, dặn nàng đặt bên gối. Nếu bị hỏi lại, ngươi nói thiên cơ không thể tiết lộ, bảo phụ nhân kiên nhẫn chờ đợi mới được.” Thanh Vận lấy một đạo bùa trong tay áo đưa cho ta.

“Đã biết.” Ta cầm lá bùa, tràn đầy tự tin đi ra nội điện. Tài năng thực sự ta không có, khả năng lừa gạt ta được trời cho!

Khụ... Không phải, sai rồi, ta cũng không phải hạng lừa đảo bẩm sinh. Chỉ vì gần mực thì đen gần nên bị Thanh Vận làm hư rồi.

Ta trở về cương vị công tác của mình còn Thanh Vận vẫn bình thản, ung dung rơi vào vòng vây đám oanh yến.

Ta đi đến trước mặt phụ nhân, tạo dáng mười phần như tiên cô, xuất trần thoát tục hết cỡ nhưng thực chất cũng na ná vẻ bình thản, ung dung giả tạo thường ngày của Thanh Vận.

Ta lạnh nhạt nói với lão phụ nhân: “Thí chủ, bần đạo mới vừa xin sư phụ, giờ có thể bốc một quẻ cho thí chủ.”

“Lão thân tạ ơn tiên cô.” Phụ nhân nói cảm tạ xong nhìn ta chờ mong.

Ta lấy ra năm mươi que gỗ, rút ra một cây đại diện cho Thái Cực đặt ở giữa, tùy ý chia bốn mươi chín cây còn lại thành hai nhóm tượng trưng cho Thái cực lưỡng nghi. Sau đó ta không tài nào nhớ Thanh Vận làm thế nào, tự mình đùa nghịch, xáo trộn lẫn lộn, nhìn quẻ tượng không biết là cái giống gì thản nhiên cười cười.

“Tiên cô, thế nào rồi? Khi nào lão thân được ẵm cháu?” Lão phụ nhân thấy ta bốc quẻ xong, lập tức khẩn trương.

Ta rút đạo bùa Thanh Vận đưa lúc nãy ra, ung dung cười nói: “Thí chủ chỉ cần đặt lá bùa này bên gối, có thể phù hộ ngài sớm ngày ẵm cháu đích tôn.”

“Vậy lão thân còn phải chờ bao lâu?

Quả nhiên không ngoài dự tính của Thanh Vận, phụ nhân lập tức hỏi như vậy.

Ta cười thâm sâu khó lường, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu nói ra sẽ mất linh nghiệm. Bần đạo chỉ có thể nói cho thí chủ, cháu tương lai của người chắc chắn là nhân trung long phượng, việc tốt thường khó cầu, cho nên xin thí chủ kiên nhẫn chờ đợi.”

Lão phụ nhân tiếp nhận bùa chú rồi tấm tắc khen ngợi, nói ta quả thật là Hà tiên cô chuyển thế, chúc ta với Lữ Động Tân Đoạn Tang Mặc vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão. Sau đó lúc ta suýt nữa ngất xỉu thì ngừng khen, đi đến thùng công đức thả vào mấy chục quan tiền.

Ta hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thùng công đức, đây chính là những đồng tiền đầu tiên ta kiếm được sau khi lạc đến thế giới này! Từ giờ trở đi, cho dù ta buôn bán lời vàng muôn bạc vạn cũng không thể thay thế được địa vị của mấy quan tiền đầu tiên này trong lòng ta vì đó thực chất là quá trình từ không kiếm được tiền cơm gạo đến biết cách làm ra tiền cơm gạo, còn chuyện sau này kiếm được bao nhiêu chỉ là đổi số mà thôi.

Nhưng mọi người thường cố ý quên đi câu ‘họa phúc khôn lường’!

Vì ta thuận lợi thay Thanh Vận kiếm được mớ tiền đầu tiên, rốt cục Thanh Vận đã phát hiện tiềm năng to lớn của ta, cũng chính là giá trị lợi dụng trên lý thuyết.

Bữa tối hôm đó, Thanh Vận nhìn ta cười tình cảm vô cùng, không những không giành món thịt Tô Đông Pha yêu thích của hắn mà còn chủ động gắp vào bát ta. Ta nhìn ánh trăng giả dối bên ngoài, bắt đầu hoài nghi hắn bị chó cắn đổi tính, vì thế mặc kệ Thanh Vận, cứ nghĩ hắn thần kinh thất thường.

“Thất nhi, ăn nhiều chút...” Thanh Vận gắp một khối miếng thịt Tô Đông Pha thật lớn bỏ vào chén ta, tuy cười thật nhẹ nhưng cũng đủ sức di dời sự chú ý của Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc đang vùi đầu ăn cơm. Nhìn ánh mắt Đoạn Tang Mặc và Thanh Dạ ngó qua Thanh Vận, ta mới biết không phải chỉ có mình ta nghĩ Thanh Vận bị chó cắn đổi tính.

“Sư, sư, sư phụ... Không, không, không cần...” Ta bưng chén xê dịch ra một chút, Thanh Vận hành động tuyệt không đơn giản, có ai thấy chồn chúc tết gà mà yên tâm chưa?

“Thất nhi, ngươi trốn gì chứ?” Cặp mắt Thanh Vận chứa chan sủng nịch nhìn ta cười nói.

Sủng nịch, đúng vậy! Chính là sủng nịch!!

Ta đây vừa thấy rõ hai chữ ‘sủng nịch’ trong đáy mắt Thanh Dạ lập tức bủn rủn tay chân, toàn thân nổi sẩy.

“Sư phụ, đồ nhi không ăn, ngài ăn đi!” Ta ráng tươi cười với hắn.

“Vì sao không ăn? Ngày thường không phải ngươi thích món này nhất sao? Còn không nhận?” Thanh Vận ôn nhu cười cười, giữ nguyên đôi đũa đang gắp miếng thịt đợi ta tiếp nhận.

Ta lập tức bỏ chén xuống, vẻ mặt cầu xin, khẩn khoản nói: “Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, xin người tha cho đồ nhi!”

Cho dù ngay cả ta cũng không hiểu mình sai chỗ nào nhưng bộ dáng này của Thanh Vận thật sự rất khủng bố, còn khủng bố hơn hắn quắc mắt nhìn ta. Đó giống như nỗi sợ khi chứng kiến một người đã chết tự dưng bật dậy nói ngươi ăn nhiều một chút đi, lúc đó mà còn dám mừng rỡ tiếp nhận thì không phải bất thường lắm sao?

Thanh Vận buồn cười nhìn ta: “Thất nhi, ngươi sao vậy? Vi sư chỉ cho ngươi một miếng thịt, ngươi sai gì chứ?”

“Sư phụ, đồ nhi thật sự biết sai rồi, ngài hãy tha cho đồ nhi...” Ta khóc rống cầu xin. Thanh Vận ôn nhu như vậy thật khiến ta đau chân rút gân, nổi da gà khắp người!

“Sư phụ, sư muội còn nhỏ, nếu nàng phạm vào sai lầm xin sư phụ hãy tha thứ cho nàng.” Thanh Dạ một bên khuyên nhủ, cặp mắt ôn nhu vô cùng lo lắng.

Khóc...

Ngay cả sư huynh cũng phát giác Thanh Vận không ổn, lần này ta chết chắc rồi.

“Các ngươi làm sao vậy? Vi sư chỉ gắp thịt cho Thất nhi thôi...” Thanh Vận buồn cười nhìn chúng ta.

“Sư phụ, người muốn xử phạt thì xử phạt ta đi.” Đoạn Tang Mặc vốn không lên tiếng cũng đã mở miệng. Ánh mắt tuấn lãng hơi nhăn lại, đồng tử đen nhánh kiên nghị nhìn Thanh Vận.

Rơi lệ đầy mặt...

Sư đệ, thật sự là hoạn nạn gặp chân tình, không uổng công sư tỷ ngày thường đối xử tốt với ngươi!

Sư tỷ biết ngươi thích ăn cánh gà, sau này chỉ cần ngươi muốn ăn cánh gà cứ nói cho sư tỷ, dù ngươi thích ăn thịt kho tàu hay thèm rượu, sư tỷ chắc chắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi. Hơn nữa cho dù đã nửa đêm buồn ngủ, sư tỷ cũng ngồi dậy làm cho ngươi!

Cho nên nếu sư phụ muốn trừ tiền chợ, ngươi bù tiền cho sư tỷ đi, sư tỷ biết chút tiền lẻ đó không đáng gì với ngươi. Nếu sư phụ muốn xử phạt về thể xác, ngươi đường đường là một người nam nhân da dày thịt thô cũng chịu đòn thay sư tỷ đi, sư tỷ chỉ là nữ tử yếu đuối không thể chịu nổi mấy chuyện cung hình, ngoạt hình hay nhỏ sáp, đâm kim đâu. Nếu sư phụ muốn dạy dỗ trách mắng, thân mình cao dài của ngươi hoàn toàn có thể che khuất dáng người nhỏ bé của sư tỷ, ngăn cản mọi cơn mưa nước miếng của Thanh Vận.

Nếu ngươi cứu sư tỷ lúc này đây, sư tỷ suốt đời cảm tạ đại ân đại đức của ngươi! Mỗi ngày thắp ba nén nhang thơm ngát cung phụng!

Nghĩ vậy ta cũng bớt sợ, sư đệ là hậu thuẫn kiên cố nhất của sư tỷ!

“Sư phụ, ngài có gì cứ nói thẳng. Đồ nhi nếu dám nhận miếng thịt này của người sẽ giảm thọ!” Dứt lời tự tay gắp một miếng khác cắn một cái, nước thịt nhiễu ra khóe miệng, ta thuận tay kéo tay áo Thanh Vận lau lau.

“Ngươi!!” Thanh Vận nhanh chóng rút áo về, miếng thịt tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn rơi một góc chín mươi độ xuống cái tô trên bàn khiến nước thịt bắn ra tung tóe.

Thanh Vận trừng cặp mắt gian ác nhìn ta, nhất thời ta giống như bị cắn rứt, xấu hổ vô cùng.

“A, sư phụ, thật xin lỗi... Chỉ vì thịt quá ngon khiến đồ nhi nhất thời thiếu suy nghĩ!” Ta áy náy nhìn Thanh Vận nói.

“Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy!” Thanh Vận chán ghét quần áo dính đầy dầu mỡ, căm giận nói với ta.

“Sư phụ ý nói người là tiểu nhân? Hay là... Nữ tử?” Dứt lời ta ra vẻ thẹn thùng, che miệng cười cười.

Thanh Vận hầm hầm trừng ta, đang lúc ta đắc ý vạn phần bỗng khóe miệng kia hé nụ cười phá lệ bình thản ung dung, giống như những tức giận vừa rồi là mây bay gió thoảng.

“Sư phụ, ngài cười gì?” Không phải bị ta kích thích quá nên chưa già đã trúng gió?

Thanh Vận cười nhẹ: “Vi sư bỗng nghĩ tới một việc, cho nên bỗng dưng buồn cười thôi.”

“Sư phụ nghĩ tới chuyện gì?” Ta buồn bực hỏi.

Thanh Vận ý cười ngập mắt liếc ta rồi mới mở miệng: “Vi sư sực nhớ đạo bào của mình là do Thất nhi giặt giũ, đồ nhi hiếu kính với sư phụ như thế, thật quá thiệt thòi rồi.”

“...”

Ta nhìn quần áo Thanh Vận, thịt kho và dầu mỡ dính vào tạo ra một mảng ố vàng rất lớn.

Nhất thời đầu ta đau đớn. Đúng là tự làm bậy không thể sống, khi không ta lại kéo áo Thanh Vận chùi miệng làm gì! Nơi này lại không có bột giặt tẩy siêu trắng, chỉ có một khối gỗ chà xát, cho dù ta có chà đến rách da chảy máu cũng không sạch nổi!

Thanh Vận dường như còn chê ta không đủ hối hận, nhẹ cười nói tiếp: “Thất nhi, đạo bào này của sư phụ đành phải làm phiền ngươi, nhớ rõ phải giặt sạch như lúc ban đầu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.