Đạo Trưởng Thành Thân Đi

Chương 28: Đạo trưởng nịnh bợ



“Sư phụ, người buông đồ nhi ra trước! Nam nữ thụ thụ bất thân!” Ta chảy mồ hôi ròng ròng nhắc nhở Thanh Vận.

Cảm giác bi ai vì không thể quay về được mới vừa rồi vì sự kinh hoàng do Thanh Vận gây ra mà lập tức biến mất trong tích tắc, ta thật đáng thương, vất vả lắm mới buồn thương như vậy.

Thanh Vận dọa ta như vậy khiến ta chợt bừng tỉnh, rốt cục phát hiện tư thế lúc này của hai người hơi bất ổn. Hắn vẫn bình tĩnh như trước, tự nhiên buông ta ra, xoay người ngồi xuống. Ta đứng tại chỗ nhìn Thanh Vận, cân nhắc xem mình nên lui ra ngoài hay ngoan ngoãn ngồi học Thanh Đạo tiếp.

Kết quả Thanh Vận mở miệng trước: “Thất nhi, ngồi đi. Tâm sự với sư phụ...” Dứt lời cầm lấy ấm trà trên bàn rót hai chén nước rồi tự mình bưng một ly lên uống.

“Sư phụ muốn tán gẫu gì với đồ nhi?” Ta hơi do dự nhưng vẫn ngồi xuống, dáng vẻ không được tự nhiên như con dâu mới về nhà chồng. Mấu chốt hơn nữa chính là mình mới rồi còn hận Thanh Vận muốn đập chết hắn mà giờ lại vâng lời thế này, rất kì lạ.

“Hôm qua ngươi nói ngươi bị người ta xô xuống sông?” Thanh Vận nhíu mày nhìn ta chậm rãi hỏi.

“Dạ...”

Nhớ lại nỗi sợ hôm qua, ta nghĩ ở đây có người muốn lấy mạng ta, nhất thời không thể không run sợ.

Bỗng nhiên, một bàn tay thon dài xoa đầu ta, rất nhẹ nhàng.

Ta kinh ngạc nhìn Thanh Vận, chỉ thấy hắn cười nhẹ, giọng nói hòa hoãn, êm ái dị thường: “Yên tâm, có sư phụ ở đây. Đừng sợ! Nếu ngươi lại rơi xuống giữa sông lần nữa, sư phụ cũng vớt ngươi lên được.”

“Xì...” Ta khinh thường bĩu môi với Thanh Vận.

Từ khi nào Thanh Vận cũng bắt chước Thanh Dạ dịu dàng? Đợi ta rơi xuống giữa sông mới lao ra cứu thì kịp sao! Lần này nếu không phải ta phước lớn mạng lớn, thứ hắn vớt lên chính là một thi thể lạnh lẽo!

Cũng không biết vì sao, nhờ cái xoa đầu êm ái của hắn mà ta cũng bình tâm lại. Xem như không tay nghề của hắn, dịu dàng như vậy, hiền hòa như vậy...

Cái gì?!?! Hiền hòa?!?!

Ta lập tức giật mình vì suy nghĩ này của bản thân!

Tổ sư, ta bị trúng tà!

Thiên linh linh địa linh linh, yêu ma quỷ quái mau mau biến mất! Thi hành!

Thanh Vận nhìn vẻ mặt của ta rồi liếc mắt oán giận, từ từ rụt tay về, tiếp tục thưởng trà.

“Thất nhi, ngươi có nhớ diện mạo của người nọ không?” Thanh Vận giương mắt, thản nhiên hỏi ta.

“Thấy rõ! Là hai tên mặc trang phục gia đinh của Đoạn phủ!”

“Đoạn phủ?” Cặp mắt dài hẹp kia hơi nhướn lên.

“Đúng vậy!” Ta khẳng định.

Kế đó, ta lần lượt kể lại chi tiết mọi chuyện phát sinh cho Thanh Vận. Đương nhiên, thừa cơ tự khen mình cơ trí, ý chí sinh tồn mãnh liệt cho đến tận lúc được Thanh Vận đến cứu...

Ai ngờ Thanh Vận sau khi nghe xong không khen ta, ngược lại nhìn chằm chằm ly trà trong tay không nói gì. Ta đoán Thanh Vận đang tra xét nên không quấy rầy hắn, mãi cho đến khi uống cạn một ly trà mà Thanh Vận vẫn giữ nguyên tư thế kia, rốt cục mọi kiên nhẫn tiêu tan.

“Sư phụ, người nghĩ xong chưa?”

Người tính nghĩ đến lúc con gà trống ở Thủy Vân Am đối diện kia gáy chào bình minh luôn sao!

Thanh Vận giương mắt liếc ta, vẻ mặt tự nhiên uống hết ly trà trong tay, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Thất nhi, ngươi biết hôm qua mình sai ở đâu không?”

“Ta sai?!?!” Ta nhìn Thanh Vận khó hiểu.

Rõ ràng ta mới là nạn nhân, vì sao Thanh Vận còn hỏi ta sai ở đâu, đầu hắn chứa bùn sao!

“Đúng, là ngươi sai!” Thanh Vận dứt khoát trả lời.

“Vậy sư phụ nói xem ta sai ở đâu!” Ta hầm hầm hỏi.

“Ngươi sai ở chỗ hôm qua không dẫn theo Mặc nhi!”

“Sư đệ?”

Kỳ thật ta cũng từng nghĩ về chuyện Thanh Vận nói, hôm qua hai tên kia mặc trang phục gia đinh Đoạn phủ, hơn nữa vẫn không ra tay mạnh bạo mà rườm rà chụp thuốc mê rồi mới ném ta xuống sông, chỉ sợ có ý muốn dàn cảnh ta bị trượt chân té sông, chết ngoài ý muốn.

Nếu vậy xem ra số khắc nữ nhi từ nhỏ đến giờ của Đoạn Tang Mặc phải xem lại rồi.

“Nếu ngươi dẫn theo Mặc nhi, chuyện hôm qua sẽ không phát sinh.” Thanh Vận ung dung bình thản nói.

Ta nhìn Thanh Vận đầy ngờ vực: “Sư phụ đã biết việc này do ai gây ra?”

Nếu như không biết, sao giọng điệu Thanh Vận lại chắc như bắp vậy?

Thanh Vận nghe xong, khóe miệng bỗng tươi cười quỷ dị, khiến ta cũng lạnh cả người theo.

“Thất nhi, ngươi luôn kiếm cách ăn bớt tiền chợ mỗi ngày của vi sư phải không?” Cặp mắt gian xảo nhìn ta đầy thâm ý.

Hai má ta nhất thời nóng lên.

“Sư, sư phụ, người, người, nói bậy!!” Ta lắp bắp phản bác.

Thanh Vận vẫn chưa bắt tại trận, có chết ta cũng không chịu thừa nhận!!

“Sư phụ có nói bậy hay không, Thất nhi là người rõ nhất.” Thanh Vận ra vẻ thấu đáo tường tận.

“...” Ta nhìn cặp mắt tinh tường của Thanh Vận, nhất thời rơi lệ đầy mặt.

Sao lúc trước ta không nghĩ tiểu xảo ngây thơ, vặt vãnh này khó qua mặt Thanh Vận tinh ranh này chứ? Ông trời ơi.

May mà Thanh Vận vẫn chưa gặn hỏi tới cùng, thậm chí còn chủ động chuyển đề tài: “Thất nhi, tại Bình Ngư Trấn này, sự có mặt của ngươi có thể nói là có cũng được mà không có cũng không sao, nếu ngươi không đắc tội với ai hoặc cản đường ai, chắc chắn không có ai muốn lấy mạng của ngươi ác độc như vậy.”

Thanh Vận chủ động dẫn ta vào sương mù, vì sao ta càng nghe càng mất hứng?

Thanh Vận không để ý tới ánh mắt bất mãn của ta, lập tức nói tiếp: “Mấy kẻ mặc trang phục gia đinh của Đoạn phủ cũng chỉ có hai cách giải thích, một là vu oan, nếu ngươi may mắn sống sót ngoài dự tính của bọn họ thì sẽ giá họa cho Đoạn phủ. Vậy đáp án còn lại chỉ có một, đó chính là trong Đoạn phủ có người muốn lấy mạng ngươi.”

“Là vì đồ nhi có thể khắc chế số mạng khắc nữ nhi của sư đệ?” Ta thật cẩn thận hỏi.

Thanh Vận bỗng dùng một ánh mắt cực kì vui mừng nhìn ta, trìu mến xoa đầu ta như vuốt ve chó con: “Thất nhi, xem ra ngươi vẫn chưa dại dột bất trị như vi sư tưởng.”

“...” Ta nhất thời nổi gân xanh cuồn cuộn, nặng nề vươn tay ra gạt phăng bàn tay Thanh Vận đang đặt trên đầu.

Đây chính là câu nói miệng chó không phun được ngà voi! Cực kì chính xác!

Thanh Vận sau khi bị ta lạnh nhạt cười cười hỏi tiếp: “Nếu Thất nhi đã biết vì bản thân có thể khắc chế số mạng của Mặc nhi mà gặp họa sao lại không đoán ra chủ mưu đằng sau?”

Ta cố gắng tự hỏi một hồi, thật tình đến nguyên nhân vì sao Đoạn Tang Mặc nhất định phải khắc nữ nhi cũng không đoán ra chứ đừng nói gì tới thân phận kẻ chủ mưu. Nhưng ta không thể mất thể diện trước mặt Thanh Vận khiến hắn chê cười nên đành tùy tiện đưa ra một cái tên.

“Đoạn lão gia!” Ta nghĩ sao cũng thấy hắn có khả năng nhất, hắn là chủ nhân Đoạn phủ, gia đinh đương nhiên phải nghe lời hắn.

Ta thừa nhận ta ngây thơ.

Thanh Vận mới vừa rồi còn tươi cười thật vui mừng nhất thời băng giá, lạnh tanh nói với ta: “Vi sư nghĩ ngươi đã được khai sáng, không ngờ vẫn chỉ là một cái đầu gỗ!” Dứt lời tức giận vung phất trần đánh lên đầu ta.

“A!” Ta bị đau ôm lấy cái đầu nhỏ nhắn đáng thương, ngu ngốc cũng phải chuyện gì xấu xa!

“Ngu đồ cũng không thể dạy!” Thanh Vận một bên thở ngắn than dài, như đang gặp chuyện cực kỳ bi thảm.

“Vậy sư phụ nói xem ai mới là kẻ chủ mưu! Chỉ sợ sư phụ cũng không biết, cố ý lừa ta!” Ta hầm hầm trả lời.

Đây chính là đạo quán bạo lực! Thanh Vận tuyệt đối có khuynh hướng bạo lực không nhỏ!

Thanh Vận rót thêm một ly trà rồi uống một hơi cạn sạch, hệt như mượn rượu tiêu sầu. Uống xong mới mở miệng ra chiều khó chịu: “Ngươi nói xem từ nhỏ đến lớn, nữ nhân duy nhất may mắn sống sót dưới sát khí của Mặc nhi là ai?”

Đầu gỗ của ta lập tức đảo một vòng, trong đầu vụt lên một câu trả lời tốt nhất!

“Mẫu thân của sư đệ! Đoạn phu nhân!!” Đoạn Tang Mặc từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân của hắn nói chuyện với hắn mà vẫn may mắn sống sót thì những người khác đều đã chết một cách vô cùng khó hiểu.

“A! Đồ nhi đã hiểu!!” Nhờ Thanh Vận nhắc nhở, ta nhất thời hiểu ra, chuyện gì cũng sáng tỏ.

Những nữ nhân bị Đoạn Tang Mặc khắc chết từ nhỏ đến giờ đều là thị thiếp của Đoạn lão gia, còn có nha hoàn trong Đoạn phủ, các nữ tử khác ngoài Đoạn phủ biết hắn có số khắc nữ nhân lập tức lánh xa hắn như rắn rết nên vẫn chưa tới số mà mất mạng.

Nhưng bữa giờ ta ngang nhiên thân mật với Đoạn Tang Mặc, khiến toàn Bình Ngư Trấn đều biết, như thế sẽ ngáng chân Đoạn phu nhân nên bà ta tìm cách khiến ta chết oan chết uổng, như vậy lời nói dối về số mạng khắc nữ nhân của Đoạn Tang Mặc mới có thể được chứng thực, Đoạn phu nhân cũng có thể dựa vào đó tiếp tục mưu hại các nữ tử khác, khiến Đoạn lão gia không thể nạp thiếp!

Thanh Vận nghe xong mới nén lại cơn giận còn sót lúc nãy, nói với ta: “Mặc nhi từ nhỏ đã khắc chết tỳ thiếp của Đoạn lão gia, hơn nữa vài ngày trước Đoạn Liễu Yên cũng từng rơi xuống ao suýt bỏ mình, ai ngờ nàng lại tráo hồn với Phương Hải Kinh phải nhờ vi sư cứu vớt. Việc này cũng không sao nhưng ngươi lại có thể phá được số mạng của Mặc nhi, từ nay về sau Đoạn phu nhân mất cái lá chắn Đoạn Tang Mặc này rồi, ngươi nói, bà ta có thể tha cho ngươi sao!”

Ta nhất thời ngậm tăm trước chân tướng sự việc, chỉ có thể há miệng ngây ngốc.

“Ngươi dẫn Mặc nhi lại đây, việc nhà của hắn để hắn tự mình xử lý, kẻo lại gây họa cho ngươi! Sau này mạng của Đường Thất là mạng của ngươi, phải kiềm chế một chút! Đừng bất cẩn để rơi xuống sông nữa, không phải lần nào cũng may mắn như thế!” Thanh Vận nhăn mặt cau mày nói với ta.

“Nói cho sư đệ?” Ta thật vất vả mới bình thường trở lại.

“Ngươi đã nhìn thấy diện mạo của hai tên gia đinh Đoạn phủ kia, ngươi nghĩ Đoạn phu nhân sẽ bỏ qua sao? Nếu không nói cho Mặc nhi thì ngươi chờ chết lần nữa?” Thanh Vận thoáng cười nhạo.

“Nhưng nếu sư đệ biết thì...” Ta hơi chần chừ nhìn Thanh Vận.

Nếu để Đoạn Tang Mặc biết số mạng khắc nữ nhân của mình từ nhỏ đến giờ đều do âm mưu của mẫu thân, tuổi trẻ nóng máu sẽ không biết hắn có thể làm lớn chuyện hay không.

Nếu chiếu theo câu nói ‘suy bụng ta ra bụng người’, nếu mẹ ta đối xử với ta như thế thì quả thực tựa như trời sụp. Đoạn Tang Mặc không chừng sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ. Từ nay về sau, ‘lam nhan bạc mệnh’ đi đời nhà ma, ta cũng không có sư đệ để tùy ý chà đạp, bảo ta làm sao chịu nổi!!

“Ngươi quan tâm Mặc nhi vậy sao?”

Ngay khi ta đang chần chờ thì Thanh Vận bỗng nhiên lên tiếng, cặp mắt xếch sắc bén, khiến ta lạnh sống lưng.

“Hắn là sư đệ của đồ nhi, sao đồ nhi có thể bất cần như vậy!” Ta chính nghĩa lẫm liệt trả lời, đánh chết cũng không để Thanh Vận biết được chủ ý thật trong đầu.

“Vậy ngươi chết oan cũng được, dù sao cũng không liên quan đến vi sư. Ngươi vì Mặc nhi, chết có ý nghĩa, đừng mong vi sư giải oan giùm ngươi! Đêm đã khuya, vi sư mệt rồi, ngươi về phòng đi!” Thanh Vận dứt lời đứng lên, cặp mắt sắc bén hướng ra cửa, lộ rõ ý đuổi người.

Ách...

Kỳ thật tính sao cũng thấy sinh mạng quan trọng hơn đối tượng chà đạp.

“Sư phụ, đừng mặc kệ đồ nhi. Người là sư phụ đáng kính nhất, thân ái nhất trong lòng đồ nhi, trừ người ra, đồ nhi còn có thể dựa vào ai chứ?” Dứt lời ta nháy mắt đáng thương như nai tơ nhìn Thanh Vận, ý đồ công hãm trái tim kiên cố của hắn.

Thanh Vận nghe xong bỗng nở nụ cười bình thản khác thường, hỏi: “Vậy giữa sư phụ, Dạ nhi và Mặc nhi, ai mới là người quan trọng nhất trong lòng ngươi?”

Quan trọng nhất đương nhiên là Thanh Dạ! Hắn là chuẩn phu quân tương lai của ta!

Nhưng ta có ngốc cũng hiểu rằng nếu lúc này nói thật thì cứ chờ chết oan đi!

“Đương nhiên là sư phụ quan trọng nhất!” Ta nói xong còn ra vẻ xấu hổ, thành khẩn nhìn Thanh Vận, sợ hắn không tin.

Thanh Vận nghe xong hài lòng cười nói: “Nếu sư phụ quan trọng với Thất nhi nhất, vậy Thất nhi chỉ cần nghĩ cho sư phụ được rồi, chuyện Mặc nhi cứ giao cho vi sư.”

“...” Trán ta lại nổi gân xanh.

Thanh Vận chết tiệt, Thanh Vận thối tha, ta bợ đỡ hắn nhiều như vậy mà vẫn khăng khăng huỵch toẹt hết cho Đoạn Tang Mặc, bắt hắn thừa nhận sự thật tàn khốc này! Ta nịnh hắn nãy giờ có ích gì chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.