Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 107: Ảnh Đế Nổi Danh 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tám con quỷ kia bị ánh mắt như dao nhỏ của Hạ Dạ làm sợ tới mức run rẩy đứng nép vào nhau tựa một đám chim cút, nhưng không một ai chịu thỏa hiệp bước qua hàng bên trái.
Hạ Tuy không nghĩ tới tám con quỷ này cũng lại đây, vừa rồi chen chúc quá Hạ Tuy không phát hiện ra họ.

"Tám vị này còn có việc chưa xử lý xong, Tiểu Hắc, ngươi cứ đưa những vị kia đi trước đi."
Bởi vì những cô hồn dã quỷ này đều ăn thức ăn mà Giang Húc chuẩn bị, cho nên sau khi Hạ Tuy đưa một đám quỷ chen chúc trong phòng vào cửa Hoàng tuyền, bên này Giang Húc cảm giác cả người thư giãn, vô cùng ấm áp.


Giang Húc cũng chỉ cho rằng là do Hạ Tuy dặn dò trợ lý Trương đưa thức uống nóng giúp cả người cô ấy ấm lên, trong lòng cảm thấy tốt đẹp, thầm nghĩ có lẽ bây giờ thái độ của Hạ Tuy đối với cô ấy chỉ là bạn bè, nhưng ít nhất khi ở chung thì cũng đặc biệt quan tâm cô ấy hơn, mặc dù sự quan tâm đặc biệt này là bởi vì giới tính và bệnh sợ quỷ của cô ấy.

Đưa một đám quỷ đông nghìn nghịt đi ròi, trong phòng chỉ còn lại tám con quỷ kia, trong lòng lặng lẽ thở phào, vừa rồi thật sự là quá đông đúc, hắn không biết chỉ riêng trong khách sạn này thôi lại có thể có nhiều quỷ như vậy.

"Tám vị đây, là đi theo Mạc Văn tiến vào đúng không?"
Mạc Văn, chính là vị ảnh đế nổi tiếng gần mười năm nay, hiện giờ đã có phòng làm việc riêng, mấy chục nghệ sĩ ký hợp đồng cũng có mấy người nổi tiếng, xem như phát triển không tệ, trong giới giải trí dùng hình tượng giữ mình trong sạch nên thu hút được rất nhiều fan, năm trước cùng với vị nữ minh tinh tuyến hai của công ty Giang Húc công khai tình cảm.
Tuy rằng hai người hơn kém nhau hai mươi tuổi, nhưng bởi vì Mạc Văn không có scandal, nên fan của hắn vẫn chấp nhận được, nghe nói năm nay chuẩn bị kết hôn.
Những thông tin này là Hạ Tuy biết được từ chỗ Giang Húc.
Trong bốn người già, có một bà lão tóc trắng xóa bị hói nửa cái đầu hoảng sợ nhìn Hạ Tuy, do dự một lúc lâu, rồi mới nhỏ giọng mở miệng nói, “Cái gì mà Mạc Văn, đó là Lý Oa Tử nhà chúng tôi, đại sư, có phải ngài rất lợi hại hay không? Vậy ngài có thể giúp chúng tôi một chút không, nói với Lý Oa Tử một tiếng, bảo nó đừng có sửa họ lại?”
Giọng địa phương của bà lão rất khó nghe, Hạ Tuy nghiêm túc nghe một hồi mới xem như hiểu được bà lão đang nói cái gì.

Lý? Mạc Văn không phải có nhà ở nước ngoài, là Hoa kiều trở về nước sao?
Lúc trước bởi vì cái gọi là lòng yêu nước nên đã trở lại mảnh đất này, mà giọng nói của đối phương cũng mang theo khẩu âm nước ngoài, rồi lại rất nghiêm túc cố gắng học tập tiếng phổ thông, chuyện này cũng khiến hắn thu hút được vô số fan hâm mộ.
Đến bây giờ vẫn là người yêu nước điển hình trong giới giải trí, trên Weibo cũng thường đăng một ít bài viết ngập tràn năng lượng tích cực về đề tài yêu nước.

Hạ Tuy trầm ngâm một khắc, tầm mắt dừng ở người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ khoảng hai tuổi, còn đang cố gắng dỗ dàng ba đứa trẻ đừng quá tham ăn, “Bọn chúng muốn ăn thì cứ để chúng nó ăn, nếu không đủ tôi sẽ bảo người đưa vào thêm.”
Ba đứa trẻ mắt sáng như sao nhìn Hạ Tuy, lại lôi kéo cánh tay của mẹ làm nũng, hai người già khác cũng đang đẩy người phụ nữ, dùng tiếng địa phương nói cái gì đó, giọng nói nhẹ nhàng như tốc độ rất nhanh, giống như ngậm trong miệng vậy, Hạ Tuy cố gắng lắng nghe những không hiểu, có điều chắc là bảo người phụ nữ thả lỏng một chút, để những đứa trẻ ăn thức ăn.
Bởi vì người phụ nữ do dự một chút, sau đó mới gật đầu.
Hai đứa trẻ biết đi rồi vô cùng vui mừng chạy đến cạnh bàn rồi bò lên ghế, đứa bé trong ngực người phụ nữ chụp chụp cánh tay của cô ta, người phụ nữ chỉ có thể đi qua để đứa trẻ ngồi lên ghế, còn cẩn thận cài chốt của ghế dựa lại, sợ đứa bé này xoay lung tung làm đổ ghế dựa.
Trên thực tế bây giờ bọn họ đều là quỷ, căn bản đâu cần sợ ngã ghế, nhưng người phụ nữ vẫn chăm sóc bọn chúng giống như những đứa trẻ con bình thường.
"Bốn vị cũng ngồi xuống đi, nếu các vị không muốn đi đầu thai, có phải muốn nói gì với tôi không??"
Bọn họ nhìn Hạ Tuy vẻ mặt hiền hòa, liếc mắt nhìn nhau, do dự rồi cũng chậm rì rì ngồi xuống.

Kỳ thật bọn họ đã bị đói rất lâu, đã quên mất thời gian luôn rồi, những con quỷ khác ngẫu nhiên còn được người trong nhà đốt thứ này thứ kia, còn bọn họ hơn mười năm rồi không có gì cả.
Người lớn thì cũng thôi, nhưng đứa nhỏ thật sự đói đến chịu không nổi, cho nên hôm nay ngửi được mùi thức ăn, bọn họ mới dám mạo hiểm tìm đến đây.
Vừa rồi nhìn một phòng toàn cô hồn dã quỷ, bọn họ không phải người già thì chính là trẻ con, còn duy nhất một người trẻ tuổi cũng chính là người phụ nữ kia, nhưng cô ta còn phải bảo vệ ba đứa nhỏ và bốn người già, căn bản không thể đi cướp thức ăn được.
Ba đứa nhỏ, đứa lớn nhất gần mười tuổi, một đứa bảy, tám tuổi, đứa nhỏ nhất mới hơn hai tuổi.
Đứa lớn là một bé trai, cũng coi như rất có trách nhiệm, lên bàn ăn đầu tiên cầm cái đùi gà dỗ cho em gái không khóc nữa, sau đó lại mang một khay tôm đến trước mặt em trai, cuối cùng mới ngồi xuống tự mình ăn.
Hạ Tuy cũng không nóng nảy, buổi tiệc này chỉ vừa mới bắt đầu, chờ sau khi năm người lớn cũng thả lỏng cảnh giác ngồi ăn no nê, Hạ Tuy đứng dậy bước ra cửa, nhờ bảo vệ giúp đưa chút đồ ăn vặt trẻ con thích ăn vào.
Hạ Tuy ôm Hạ Dạ và Tiểu Hắc ngồi hơn một giờ, tám con quỷ lúc này mới xem như thả
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.