Chu Xá và Trần Minh cũng không phải kẻ ngốc, vừa rồi những nhân viên kiểm lâm nghe nói bọn họ là ai cũng không sợ, trong đó còn có một người lộ ra vẻ khinh thường, ánh mắt lại nhìn thoáng qua bên kia, rõ ràng địa vị của người gọi điện thoại còn cao hơn so với bọn hắn.
Đầu năm nay nhóm thiếu gia công tử cũng không còn kẻ ngốc nữa, dù sau mấy thằng ngốc trên cơ bản vài năm trước đã kéo người trong nhà xuống nước hết rồi, Chu Xá và Trần Mình coi như là nhóm thiếu gia quần là áo lụa từng trải qua sóng gió, cũng xem như tương đối có đầu óc.
Hai người mắng thầm một chút rồi thôi, cũng không khờ đến trực tiếp dẫn người qua đối đầu người ta, sau một hồi thương lượn, cuối cùng nghĩ là một cách, tìm vài tên chó săn có thể hoạt náo lại biết nghe lời đến đây dặn dò vài chuyện, lúc này một đám người mới tiếp tục trở về ăn thịt nướng, chơi trò chơi.
Tuy rằng vẫn có chút ồn, nhưng chỉ là một đám người trẻ tuổi tràn đầy sức sống nói cười ồn ào, bọn người Giang lão gia trở lại phòng trên xe đóng cửa sổ lại, hiệu quả cách âm rất tốt.
Già Lý và Lý Hải Sinh lại có Sinh hoạt phù của Hạ Tuy, Sinh hoạt phù không phải là một loại bùa, mà là chỉ chung các loại bùa linh tinh có công dụng khác nhau, những loại này là do Lý Hải Sinh dùng để luyện tập vẽ bùa, lúc này vừa hay có thể lấy ra dùng, có bùa đuổi côn trùng, bùa cách âm các thứ mỗi loại lấy ra dán lên lều trại, đẹp cả đôi đường.
Giang Húc hỏi Lão Lục vừa rồi gọi điện thoại, để anh ta hỏi thăm xem người bên kia là ai, đây là một đêm cắm trại dã ngoại cuối cùng mà cô phải hy sinh thời gian làm việc quý giá mới có được, bị làm phiền nên muốn biết rõ để sau này từ từ tính sổ.
Nếu đã gọi là cắm trại dã ngoại, nếu không ngủ trong lều thì còn gì là cắm trại nữa, cho nên tối nay Hạ Tuy hiếm khi không ra ngoài ngồi thiện, ngược lại mang theo Hạ Dạ và Tiểu Hắc trở về lều của mình.
Giang Húc vừa hỏi chuyện Lão Lục xong, quay đầu thấy Hạ Tuy định đi, nhanh chóng chạy đuổi theo, “Hạ trưởng phòng, đêm nay có thể cho em mượn Tiểu Hắc ngủ cùng một đêm không? Một mình em ngủ cảm giác hơi sợ.”
Hạ Tuy đã quen các loại từ xưng hô của Giang Húc đối với hắn, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, “Em tự hỏi nó là được.”
Giang Húc ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Hắc, đầu tiên cọ mặt vào hai bên má lông xù của nó hôn hít một hồi, “Tiểu Hắc, đi theo ngủ chung với chị nha? Chị thích nhất là bộ lông mềm mại trắng như tuyết của em đó.”
Ôi ~
Tiểu Hắc thẹn thùng liếm liếm cái mũi, ánh mắt sáng như sao nhìn Giang Húc.
Giang Húc đến cả mắt chó cũng có thể nhìn thấu được, dùng đủ loại từ ngữ khoa trương ngốc nghếch khen ngợi Tiểu Hắc, cuối cùng còn vô cùng nghiêm túc híp mắt suy nghĩ, “Tiểu Hắc, chuồng chó của em vậy mà chỉ có một tầng thôi, còn không có tủ quần áo và gương soi nữa, như vậy rất có lỗi với bộ lông xinh đẹp mềm mại của em, sau khi trở về chị sẽ tìm người thiết kế riêng cho em một cái biệt thự chuồng chó vô cùng hoành tráng lệ luôn chịu không?”
Tiểu Hắc ngạc nhiên đến nỗi lỗ tai cũng dững thẳng lên, sau đó dứt khoác bị Giang Húc lừa đi mất, lúc đi cũng không thèm quay đầu nhìn lại chủ nhân của mình, tâm trí đều nghĩ tới ây ui vậy mà có thể được mặc váy áo xinh đẹp tô điểm thêm vẻ mỹ miều của nó!
Hạ Tuy bỏ tay vào túi quần, cúi đầu nhìn Hạ Dạ nghiêng nghiêng cằm, "Đi thôi, chúng ta cũng trở về ngủ, đêm nay không tu hành."
Hạ Dạ nghiêm mặt không phản đối đi theo.
Buổi tối vẫn là Lão Lục và Lão Hắc gác đêm, hai người ngồi ghế dựa hút thuốc nhỏ giọng nói chuyện, sau đó thay phiên nhau người thức người ngủ, miễn cưỡng giữ tinh thần.
Sáng mai còn có thể ngủ bù, buổi chiều lái xe về thành phố Hải.
"Trần Trần, em xem bọn họ ngủ chưa?"
"Ngủ rồi, có một người không ngủ, có điều anh ta cũng đang ngủ gà ngủ gật, bây giờ các anh đi là vừa lúc!"
Một cô gái mặc quần sooc ngắn chuyển động kính viễn vọng trong tay, vừa bực bội đuổi muỗi vừa báo lại tình hình cho nhóm người bên dưới.
Chu Xá và Trần Minh liếc nhau cười cười, phất phất tay để vài người đi cùng hai người bọn họ, mỗi người mặc quần áo đặc chế chuẩn bị xuất phát.
Buổi tối nguyệt hắc phong cao, còn là nơi núi non hoang sơ, nếu đột nhiên có quỷ xuất hiện thì cũng rất là bình thường mà.
Cô gái tên Trần Trần nhìn thấy vài người phía dưới vẽ vài nét liền vẽ ra mặt quỷ, không biết là chuyện thế nào, cảm giác thật đáng sợ.
"Tiểu Lý Tử, cậu dẫn người đi bắt rắn, nhớ kỹ, đừng bắt loại có độc, chỉ hù dọa mấy lão già đó một chút là được, nếu thật sự cắn bị thương sẽ gây chuyện phiền phức."
Còn nếu mấy lão già bị kinh hoảng quá lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Vậy thì chỉ có thể trách bọn họ bình thường không chú ý giữ gìn sức khỏe, từng tuổi này còn chạy đến vùng núi hoang sơ để tìm kích thích!
Tiểu Lý Tử là một nam sinh gầy còm như con bọ ngựa, nghe vậy vỗ ngực cười nịnh nọt, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Nói xong mang theo hai người khác cầm đèn pin xách theo một chiếc túi xách rời khỏi bờ hồ tiến vào trong rừng.
"Nè, các anh thật sự muốn hù dọa bọn họ? Lỡ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?"
Trần Trần có cảm giác gió đã trở nên lạnh lẽo hơn, sờ sờ cánh tay, nghĩ ngọn núi này quả nhiên không thích hợp mặc quần đùi áo ngắn, một lát nữa nên đi thay bộ quần áo khác mới được.
Trần Minh đang theo đuổi Trần Trần, tuy rằng trong lòng rất khinh thường với cách nói này, nhưng không biểu lộ ra, cười vô cùng phóng khoáng, “Yên tâm, không có chuyện gì đâu, bên kia bọn họ còn có hai vệ sĩ gác đêm, bọn anh chỉ là đến phía sau lều trại và xe cắm trại của bọn họ dạo qua một vòng, nhưng bọn họ còn đang ngủ, có nhìn thấy hay không còn chưa biết đâu.”
Chu Xá nhăn mày, rõ ràng không vui vẻ mấy, có điều bởi vì Trần Minh, hắn cũng không nói gì, chỉ không kiên nhẫn đẩy một Tiểu võng hồng* đang kéo cánh tay và dùng ngực cọ vào hắn, “Đừng chen vào, nhớ rõ lát nữa dùng sức kêu một chút.” (*Tiểu võng hồng, có thể hiểu là người nổi tiếng trên mạng, như các streamer nổi tiếng, nhưng mức độ nổi tiếng không cao.)
Chu Xá và Trần Minh muốn tạo chứng cớ ngoại phạm, phương pháp tốt nhất là cùng phụ nữ ở trong xe làm chuyện này.
Trần Trần đang vịnh thang trên xe chuẩn bị leo xuống, lặng lẽ thu chân về, “Vậy các anh đi đi, em ở đây chụp vài tấm ảnh, tối nay trăng rất đẹp, mây cũng rất thú vị.”
Trần Minh vốn dĩ còn muốn để Trần Trần đến phòng của hắn làm “Nhân chứng ngoại phạm” cho hắn, nhưng vừa nghe Trần Trần còn dự định khác, cũng chỉ có thể bỏ qua, sau đó gọi một nam sinh khác vào phòng của hắn chơi trò chơi, để tạo bằng chứng hắn và đối phương cùng nhau chơi game online trong phòng.
Nhìn hai người dẫn theo vài người rời khỏi, Trần Trần ngồi trên mui xe có chút chán chường, lúc trước còn cảm thấy hứng thú với đề nghị của bọn họ, bây giờ bị gió đêm thôi qua, trong lòng lại có cảm giác bất an.
Sau một lúc lâu, trong xe cũng đã bắt đầu vang lên tiếng của tiểu võng hồng đang đóng kịch một mình kia, Trần Trần đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp, những con muỗi lúc nãy còn vây quanh cô ta bây giờ đâu rồi?
Đi ra ngoài cắm trai, đương nhiên bọn họ đã có chuẩn bị sóng âm đuổi côn trùng, có điều bởi vì vị trí Trần Trần để kính thiên văn tương đối cao, khoảng cách của xe với vị trí lều trại lại không gần, cho nên lúc Trần Trần đứng trên mui xe không thể tránh khỏi bị bọn muỗi làm phiền.
Muỗi trên núi này rất ghê gớm, miếng dán chống muỗi cũng không có tác dụng gì, nhưng sao bây giờ đột nhiên mất tích hết rồi?
Trần Trần cảm thấy lạnh cả người, suy nghĩ, điều chỉnh lại tiêu cự của ống kính viễn vọng, nhìn qua bãi cắm trại gần đó.
Không biết có phải do bọn Trần Minh nguy trang quá tốt hay không, Trần Trần nhìn một lúc lâu mà không phát hiện bóng người nào.
Trần Trần không thể tin được kiên nhẫn nhìn một hồi, nhưng bên bãi cắm trại kia vẫn yên tĩnh như trước, hai người vệ sĩ thậm chí đã đứng lên rửa mặt thay ca, xung quanh lều trại và xe đều không có lùm cây rậm rạp gì cả, tại sao lại không thấy người đâu?
Giống như, giống như những người kia đột nhiên biến mất không giải thích được...
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Trần Trần giật thót tim, sau đó trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ.
"Không đâu, trên đời này làm gì có quỷ, làm gì có chuyện không giải thích được, nói không chừng là bọn Trần Minh cố ý đi đường vòng."
Trần Trần tự mình an ủi một phen, cắn môi ánh mắt mơ hồ bất định,sau đó buông kính viễn vọng leo xuống khỏi mui xe.
"A.
.
.
Chu thiếu, a dùng sức, thật là sướng, a ~ "
Trần Trần nghe thấy tiếng diễn kịch dốc lòng hết sức của tiểu võng hồng trong phòng Chu Xá, cau mày đứng tại chỗ chần chờ giây lát.
Vốn dĩ muốn trở về phòng, như không biết tại sao, Trần Trần cảm thấy bất an, bước chân di chuyển về phía trước, chỗ đó còn có mười mấy người ngồi thành vòng tròn đang chơi trò chơi.
"Trần Trần, bọn này đang chơi ma sói, siêu kích thích, tới đây tới đây!"
"Chu thiếu thật sự cùng với tiểu võng hồng kia? Cũng quá lớn tiếng rồi đó?"
"Làm sao? Ghen hay gì? Cũng đúng, nghe tiếng cũng đủ biết Chu thiếu chắc chắn vô cùng lợi hại."
"Cậu đi chỗ khác, cậu mới là người bị ấm đầu đó!"
Bên cạnh có vài võng hồng khác nghe giọng nói của cô gái đó khinh thường khi nhắc đến hai chữ “Võng hồng”, bọn họ bất giác liếc nhìn nhau, nháy mắt đã cười giống như không nghe thấy gì, cố gắng nịnh bợ đám cậu ấm cô chiêu nhà có tiền này.
Bị xem thường thì sao, dù sao chỉ cần có thể kiếm được tiền, đầu năm nay, tự trọng đáng giá mấy đồng?
Trần Trần và một đám người chơi vài ván Ma sói, một cô gái tên là Vương Điềm liên tục bị giết, bực mình vung tay ầm ĩ nói không muốn chơi nữa.
"A, hay là chúng ta chơi trò gì kích thích hơn đi? Lúc này nguyệt hắc phong cao rừng núi hoang vắng, này là chơi đĩa tiên bút tiên gì đó đi? A đúng rồi, mấy người các cậu còn có thể phát sóng trực tiếp, để các cậu tăng thêm fan, nhất định có thể kiếm được không ít phần thưởng đâu!"
Phản ứng của Trần Trần là kịch liệt nhất, trực tiếp biến sắc đứng lên muốn đi, "Có bệnh hay sao! Nhàm chán quá rồi hả? Trên thế giới này làm sao có thể có.
.
.
có thứ kia!"
Bình thường có thể tùy ý bật thốt ra từ "Quỷ" nhưng lúc này Trần Trần lại cảm thấy nói không nên lời, cuối cùng chuyển sang dùng từ khác thay thế.
Kể từ đó có ai lại không nhìn ra được cô ta sợ quỷ?
Một cô bé có quan hệ với Trần Trần không tốt lắm bĩu môi xem thường, “Có vài người mới là có bệnh, nếu tin là không có vậy tại sao lại không dám chơi?”
Trần Trần đương nhiên không thèm quan tâm đối phương dùng chiêu khích tướng hay hay là khiêu khích kiểu gì cả, nổi quạo lên rồi trực tiếp phủi tay rời đi.
Cho dù là phải quay về chiếc xe cắm trại đó nghe tiểu võng hồng kêu rên, cũng tuyệt đối không muốn cùng đám nhóc không biết sống chết này ở chung một chỗ!
Trần Trần kịch liệt phản đối chuyện này khiến một đám người muốn thuận theo mọi người thỏa mãn lòng hiếu kỳ cũng bắt đầu giương cờ rút lui, Vương Điềm nhắc lại thì mấy người kia do dự rất lâu, có ba người tìm cớ rời khỏi, những người khác thì ngại mặt mũi của Vương Điềm, cho nên miễn cưỡng ở lại.
Còn mấy võng hồng tiếp khách kia, đương nhiên đang cố ý nịnh nọt cô bé này, mỗi người tươi cười đề xuất những truyền thuyết thần quái hơn.
Nói nhiều vô ích, chỗ này điều kiện tốt như vậy, nếu phát sóng trực tiếp nhất định có thể thu hút người xem, ở đây có một đám bạch phú mỹ cao phú soái nổi tiếng của thành phố Hải, cũng đã có thể làm tăng thêm thể diện của mình.
Hạ Tuy buổi tối hiếm khi ngủ được rất sâu, vừa vào lều nằm xuống đã sóng vai ngủ cùng Hạ Dạ, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy hắn nghiêng người ngủ, mà Hạ Dạ thì co thành một cục chui vào lòng của hắn.
Hạ Tuy sờ lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, kỳ quái, vậy mà đã hơn sáu giờ, bình thường dù thả lỏng hay mệt mỏi thì hắn đều đúng năm giờ rưỡi tỉnh lại.
Đang lúc Hạ Tuy cảm thấy kì lạ, đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp và tiếng người ồn ào.
Nghe không rõ là đang nói cái gì, có điều giọng điệu và tiếng khóc, có thể thấy là rất lo lắng.
Đầu óc Hạ Tuy nhất thời tỉnh táo lại, ngồi dậy chui ra khỏi lều, ngưng mắt nhìn về phía phát ra tiếng ồn, một đám người trẻ tuổi thần sắc hoảng sợ đang hoang mang sợ hãi chạy về phía bọn họ.
Lão Lục và Lão Hắc cũng bị đánh thức, hai người ngồi dậy từ trên ghế xếp có chút mơ màng, Hạ Tuy biết chắc bọn họ cũng bất tri bất giác ngủ quên mất.
Nghĩ đến hai người này là quân nhân đã xuất ngũ, tối qua tính cảnh giác của hai người rất cao, không thể nào xuất hiện tình huống hai người đều ngủ như chết, trong lòng nhất thời căng thẳng, đầu tiên đi qua nhìn lều của Giang Húc ở bên cạnh.
Kế đó lần lượt Giang Húc Tiểu Hắc Giang lão gia mọi người đều tỉnh dậy, đám người trẻ tuổi kia cũng đã chạy đến khu cắm trại của họ, một cô gái gương mặt trắng nõn cột tóc đuôi ngựa nhìn thấy Hạ Tuy đầu tiên đã gần như bổ nhào vào lòng ngực Hạ Tuy, bị Giang Húc vừa chui ra khỏi lều thuận tay ngăn cản, chủ động đỡ lấy người, “Các em có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Cô gái gọi là Trần Trần, tên đầy đủ là Cam Trần ánh mắt hơi hốt hoảng, nhìn chằm chằm Giang Húc, “Các người có phải đã đem giấu bọn người Trần Minh rồi không? Tối qua bọn họ chạy đến đây đùa dai giả quỷ dọa các người là bọn họ không đúng, nhưng mà chị ơi, các người cũng không thể trói bọn họ lại rồi giấu đi như vậy!”
Giang Húc vẻ mặt ngơ ngác, quay đầu nhìn Hạ Tuy, Hạ Tuy cũng có vẻ mặt mờ mịt.
"Lão Lục, Lão Hắc, hai người có nhìn thấy Trần Minh kia không?"
Giang Húc cất cao giọng hỏi trước mặt cả đám người.
Lão Hắc và Lão Lục đang lo lắng không biết cố chủ có thể cảm thấy bọn họ không làm tròn phận sự hay không, dù sao đương gác đêm lại ngủ mất.
Lúc này hai người do dự một chút, Lão Hắc không hé răng, Lão Lục thở dài, không dám cố ý nói dối, "Giang tổng, buổi tối chúng tôi gác đêm đến khoảng hơn ba giờ thì không biết xảy ra chuyện gì, cả hai đều ngủ quên, vừa rồi Hạ tiên sinh từ trong lều đi ra chúng tôi mới giật mình tỉnh lại, không nhìn thấy hay gặp ai cả."
Đám người Giang lão gia cũng đi đến đây, nghe được một chút, cũng cơ hồ hiểu được.
Tuy rằng rất giận đám người trẻ tuổi kia lại còn muốn trả thù bọn họ, có điều bây giờ đột nhiên có người mất tích, lúc này cũng không tiện nói mấy lời trách cứ.
Cam Trần vừa rồi còn ôm một chút hy vọng, cho nên mới mang theo tiểu võng hồng kia và bốn người tối qua ở chung quanh xe cắm trại chạy qua đây hỏi, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt của những người này, nhất thời khí lực chống đỡ bản thân cũng không còn nữa, cả người mềm nhũng ngã nhào xuống đất che mặt khóc lớn.
Nếu bình thường bọn họ có thể sẽ nghi ngờ bọn Giang Húc cố ý nói dối, nhưng hôm qua quả thật bọn họ cũng mơ hồ nghe được một vài âm thanh kì lạ, buổi sáng tỉnh lại phát hiện toàn bộ khu cắm trại chỉ còn lại sáu người bọn họ, loại cảm giác sợ hãi đó không thể xem nhẹ được.
Lúc này bọn họ căn bản không còn tâm trạng nghi ngờ bọn người Giang Húc, bởi vì bọn họ đã bị dọa sợ mất mật rồi.
Giang Húc không kiên nhẫn đối phó với một người khóc sướt mướt không khống chế được cảm xúc, trong đám có một cậu thanh niên trẻ cũng đang nắm đầu nắm tóc nghi thần nghi quỷ nhìn chung quanh, hỏi cái gì cũng trả lời không rõ đầu đuôi.
Vẫn là Giang lão gia và Tề lão gia nhìn thấy một cô gái hai mắt đen như gấu trúc có vẻ còn chút bình tĩnh nên an ủi vài câu, thuận đường dẫn chuyện, lúc này mới xem như biết được đại khái tối qua bên kia đã xảy ra chuyện gì..