Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 2: Ra khỏi nhà





Hạ Tuy nằm trên giường nhìn trần nhà, ngẫm lại hiện giờ chính mình cũng được gọi là phú nhị đại*, ăn mặc không lo còn có thể vung tay ném tiền theo đuổi một tiểu minh tinh, rồi bất giác nhíu mày.

Hạ Tuy đã bị ông trời già dày vò đến độ coi sống cực khổ như là một thói quen nên bất luận thế nào cũng không tưởng tượng được mình lại có thể sống lãng phí vô dụng đến như vậy, lúc này việc cấp bách cần suy nghĩ là làm sao đúng lí hợp tình khôi phục lại nhịp độ nghỉ ngơi làm việc của mình như cũ.

Còn người kia tên gọi Giang Húc là "bà vợ" trước lúc hắn hôn mê đã bảo hắn tay trắng rời đi, điểm này lại khiến Hạ Tuy thở phào nhẹ nhõm, mặc dù từng có một bà vợ, nhưng vừa tỉnh dậy lại phát hiện không có nữa, ít nhất cũng không cần làm hắn nhọc lòng.

Còn không đợi Hạ Tuy nghĩ nhiều, cửa phòng bị người ta gõ hai tiếng tượng trưng, cũng không đợi Hạ Tuy trả lời, một thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang thắt cà vạt đeo mắt kính đã đẩy cửa bước vào.

Người nọ là trợ lý đời sống Trương Kiện của anh cả, cũng là người vẫn luôn giúp bản thể hắn và anh cả truyền lời qua lại.

Hạ Tuy không quen lúc có người ở đây thì mình lại ở trên giường, cho dù là ngồi cũng không được, cho nên Hạ Tuy không chút hoang mang ngồi dậy xốc chăn lên, đi đến ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, lưng thẳng hai tay để trên đùi, hơi gật đầu chào Trương Kiện, hành vi cử chỉ vô cùng nghiêm túc.

Trương Kiện hơi giật mình, có điều ngẫm lại lần này bị Giang gia đuổi về, sợ là nhị thiếu gia cũng bị dọa sợ, nên cho rằng nghiêm túc chính là chột dạ, cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao một người bình thường, tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nghĩ đến mấy chuyện xuyên không người này nhập xác người kia các kiểu, chớ nói chi Trương Kiện vẫn là một thanh niên nghiêm túc một lòng vì sự nghiệp không quan tâm tới phim ảnh tiểu thuyết này nọ.


Bình tĩnh ngẫm lại, mặc dù nhận thức của một người đã thay đổi cực kì lớn nhưng cũng không ai cảm thấy kì lạ, trừ phi là người vô cùng thân thiết, nếu không ai lại đi quan tâm anh là tâm thần hay thật sự lột xác.

Hạ gia và Giang gia đều là hào môn nhất nhì ở Hải thành, chính là loại truyền thừa vài thế hệ đó.

Đương nhiên, lại nói vì sao tiểu minh tinh Liễu Y Y vẫn luôn coi "Chính mình" là lốp xe dự phòng mà không trực tiếp dây dưa leo lên, ngoại trừ việc ghét hắn bề ngoài mập ú khó coi, nguyên nhân còn bởi vì cậu hai nhà họ Hạ thật ra không có chút quyền thế hay địa vị gì.

Nói đến Hạ Tuy lần này luân hồi đầu thai cũng không tính là quá tốt, tuy rằng phương diện tiền bạc không thành vấn đề, nhưng thân nhân duyên mỏng.

Bởi vì là ngoài ý muốn mang thai (vỡ kế hoạch), sinh ra lại là con trai, người trong Hạ gia lo lắng hai anh em sau này lớn lên sẽ có tranh đấu, cho nên cố ý nuôi thả một đứa.

Có thể Hạ Tuy lúc còn chưa đầy tháng đã chịu đủ sự dày vò, mặc dù cha mẹ Hạ gia lúc đầu còn chút tình yêu thương nhưng về sau khó tránh khỏi phiền lòng bực bội.

Cho dù là tình cảm gì đi nữa, cũng không thể chống cự lại việc cứ bị mày mòn như vậy.

Mặc dù sau đó bà nội nói là đau lòng cháu trai nhỏ, mang theo cháu trai nhỏ đi tìm Đại hòa thượng trị hết loại bệnh lạ kia, sau này Hạ Tuy dần dần lớn lên, tự nhiên bộ dạng khờ khạo trì độn cũng dần hiện rõ.

Kể từ đó, người Hạ gia tất nhiên càng không mong đợi nhìn thấy Hạ Tuy, quả thực xem Hạ Tuy như là một vết nhơ của Hạ gia bọn họ, Hạ Tuy từ nhỏ chỉ thường tiếp xúc với người làm hoặc bảo mẫu mà thôi.

Nói đến việc đi học, trong trường bạn bè thầy cô cũng không thích Hạ Tuy khờ khạo ngốc nghếch, phản ứng lại chậm hơn người ta một nhịp.

Sau đó cha mẹ Hạ gia gặp tai nạn máy bay, chỉ bởi vì trước đó gọi điện thuận miệng nhắc tới hôm đó có phải sinh nhật Hạ Tuy hay không, mà trùng hợp chuyến bay của vợ chồng Hạ gia là vào hôm đó, cho nên người Hạ gia liền nhận định vợ chồng Hạ gia là gấp về để mừng sinh nhật con trai nhỏ Hạ Tuy, vì thế trên đầu Hạ Tuy bé nhỏ lại bị gắng thêm tội khắc chết cha mẹ.

Anh trai Hạ Phong chỉ lớn hơn Hạ Tuy ba tuổi, lúc cha mẹ qua đời cũng chỉ mới sáu tuổi, người tiểu, bị người chung quanh cứ nói mãi bên tai như vậy mười mấy năm, chờ lúc lớn lên cũng thuận tình hợp ý mà nhớ tới tội danh tự nhiên mà có của em trai, rồi từ đó lại càng không muốn nhìn mặt em trai.

Cho nên nói Hạ Tuy thật ra từ nhỏ đến lớn ở Hạ gia là một đứa trẻ đáng thương, lớn lên lại trở thành một anh chàng đáng thương, người ngoài nhìn thấy hắn ăn không ngồi rồi đợi lãnh tiền là được hời rồi, lại càng xem thường cậu hai nhà họ Hạ lười biếng vô dụng.

Nhưng trải qua cuộc đời từ một đứa trẻ đáng thương trở thành một anh chàng đáng thương như vậy, lại chỉ đổi được một tiếng thở dài của Hạ Tuy.

Hai người có quan hệ kiếp trước kiếp này, đạo trưởng vừa là Hạ Tuy, Hạ Tuy vừa là đạo trưởng, hiện giờ có thêm kí ức tiền kiếp của đạo trưởng, rất nhiều chuyện nhìn không thấu buông không được, Hạ Tuy bây giờ cũng hoàn toàn buông bỏ.

Theo một tiếng thở dài kia, cho dù là thất tình lục dục hay là rối rắm tích tụ từ lâu, tất cả đều trôi theo, tâm thần vô dục, tìm đến tự nhiên, tuân theo bản tâm, tìm về bản ngã, hồi tâm thủ tính.

Hạ Tuy ở Thanh Phong đạo quan thờ chính là một trong ba vị Thông Thiên tôn giả Triệu Công Minh, những thứ quanh co rối rắm đó hắn không hiểu, dù sao từ lúc sư phụ truyền đến đời hắn thì bọn họ đều một lòng theo đuổi Tự nhiên đạo.


Đây là nói cho dễ nghe một chút, chứ nói theo kiểu của sư phụ lão ngoan đồng kia thì chính là môn phái của bọn họ tu hành theo sở nguyện, thích gì học đó mà thôi.

Lúc còn bé được nghe không ít thần thoại truyền thuyết, Hạ Tuy từ lúc nhập môn đã dốc lòng theo đuổi rèn luyện võ nghệ tu tập đạo pháp trảm yêu trừ ma.

Bởi vì khi còn nhỏ nói không thích, sư phụ cũng phá lệ theo đuổi những gì mình thích, vì thế cũng không miễn cưỡng ép hắn học, những thứ xem phong thủy bói toán các thứ này kia, cũng là sau khi sư phụ qua đời Hạ Tuy cảm thấy nhàn rỗi nên tùy ý học một chút, rốt cuộc cũng không phải là tinh thông lắm.

Hạ Tuy luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, những thứ không tinh thông, hắn là tuyệt đối sẽ không lấy ra lừa gạt người, bình thường chỉ dùng để giúp mình tìm dấu vết lúc hàng yêu trừ ma mà thôi.

Hạ Tuy nghiêm trang chững chạc tự mình suy tư, Trương Kiện đi đến, lễ phép cười gật đầu với Hạ Tuy đang ngồi trên ghế bên giường, sau đó đưa một tập hồ sơ ra trước mặt Hạ Tuy, "Nhị thiếu, đây là hiệp nghị ly hôn của cậu và Giang tiểu thư, cậu kí một chữ là lập tức có hiệu lực. Mặt khác Hạ tổng có dặn, vì để ăn nói với Giang gia, Hạ gia sẽ không cung cấp tài chính cho cậu nữa, nhà cũ Hạ gia cũng tạm thời không tiếp đón cậu, sau này biết sai hối lỗi rồi mới có thể quay về."

Trên mặt cười khách khí như vậy mà lời nói thì không tốt đẹp gì, đây rõ ràng là uyển chuyển đuổi người mà.

Chớ nói chi trong lời nói còn có cái gì nhà cũ tạm thời không tiếp đãi hắn, thật sự là từ đầu tới cuối ám chỉ anh cả Hạ Phong.

Đương nhiên, tình hình thực tế cũng không tệ hơn bao nhiêu, Hạ Tuy sau khi đám cưới đã bị đẩy ra khỏi nhà dọn về ở một trong những biệt thự đứng tên của Giang Húc, quả thật giống như đã gả ra ngoài vậy.

Kỳ thật hôn nhân trước kia cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là để sự hợp tác càng thêm ổn thỏa mà thôi, nếu rủi có gì bất trắc, đối phương cũng sẽ truy cứu đến Hạ Tuy trước tiên.

Hạ Tuy cũng không quan tâm những việc đó, nghiêm mặt gật đầu, cũng không dị nghị, vươn tay nhận hồ sơ, "Bây giờ liền ký tên sao?"

Trương Kiện nhất thời ngơ ngẩng, đánh giá lại Hạ nhị thiếu từ đầu đến chân, vẫn là tên ngốc mập mạp kia, có lẽ là biết tự mình đuối lý, cho nên không dám giãy dụa gì.

Như thế rất tốt, Trương Kiện trên mặt mỉm cười, lại đưa cho Hạ Tuy cây bút rồi chỉ vào một khoảng trống, "Phải, ký xong tôi sẽ đưa qua cho Giang tổng."

Hạ Tuy mặc dù có được kí ức trước lúc luân hồi, nhưng có thể bởi vì hồn phách và cơ thể chưa dung nhập, người chiếm chủ đạo vẫn là đạo trưởng, cầm bút ký tên còn có chút không quen, hắn vẫn luôn dùng bút lông .

Có điều Hạ Tuy cũng không lộ ra cái gì, chỉ cầm bút rồi nghiêm túc kí tên, bởi vì hắn sợ sơ ý lại viết thành chữ cổ.

Trương Kiện nhìn Hạ Tuy ký tên, tuy rằng chữ phổ thông rất bình thường, nhưng cầm bút có vẻ dùng sức rất nhiều.

Có lẽ lúc cậu hai ký đơn ly hôn trong lòng cũng không bình tĩnh nên cầm bút mới dùng lực như thế.

Hạ nhị thiếu biết thức thời như vậy, Trương Kiện cũng vui vẻ, tốt xấu ngoan ngoãn còn có thể cho chút ngon ngọt, cất kỹ văn kiện, Trương Kiện lại từ trong hồ sơ lấy ra một tấm thẻ, hai tay đưa tới, "Đây là Hạ tổng lấy thân phận anh trai bình thường để cho cậu, bên trong có năm mươi vạn, mật mã là sáu số một, chỉ cần không hoang phí, cũng đủ để nhị thiếu sống một khoảng thời gian."


Nếu mà tiêu xài hoang phí thì sẽ như thế nào, tất nhiên phải chịu cảnh màn trời chiếu đất rồi, dù sao với sự điên cuồng theo đổi cái cô Liễu Y Y gì đó của nhị thiếu, một cái túi xách mấy chục vạn cũng không đủ nhét kẽ răng.

Cũng không biết nhị thiếu vì sao mà có thể khờ đến trình độ này, năm nay cũng đã hai mươi sáu, bị người ta dụ dỗ lừa gạt từ lúc đại học cho tới bây giờ, cũng đã sáu, bảy năm, hàng năm lấy nhiều tiền hoa hồng của công ty như vậy mà còn không đủ xài, không biết đã xài hết bao nhiêu tiền rồi nữa.

Trước đó Hạ tổng có dặn dò, nếu đối phương nghe lời, thì tấm thẻ này mới được đưa ra, nếu đối phương không hợp tác, vậy tấm thẻ coi như không tồn tại.

Hạ Tuy cũng bất ngờ đẩy tay ra phía trước, ra hiệu từ chối, "Không cần, nhờ trợ lý Trương giúp tôi mang trả lại anh cả đi."

Trương Kiện sửng sốt, rồi sau đó bật cười, tiếp tục đưa thẻ tới, "Nhị thiếu vẫn đừng nên giận Hạ tổng, Hạ tổng cũng là vì để Giang tổng không tìm cậu gây phiền phức thôi."

Hạ Tuy kiên quyết không nhận, Trương Kiện muốn đặt thẻ lên giường, Hạ Tuy bất động như núi, "Anh để ở đây tôi cũng sẽ không mang đi."

Trương Kiện nghĩ nghĩ, chỉ có thể giữ thẻ lại, cũng lười quan tâm Hạ nhị thiếu không có tiền sẽ sống như thế nào, người chết vì sĩ diện, vậy thì nên chịu một chút khổ sở mới đúng.

"Nhị thiếu bởi vì sợ quá mà ngất xiu, bác sĩ kiểm tra rồi, sau khi cậu tỉnh lại là có thể xuất viện, thủ tục xuất viện cũng không cần làm gì, như vậy tôi về công ty trước, hẹn gặp lại nhị thiếu."

Trương Kiện quả thật lễ phép chu đáo, tuy rằng sự lễ phép chu đáo cũng có vẻ lạnh nhạt, nhưng với Hạ Tuy thì cũng có thể chấp nhận được.

Dù sao cũng là người xa lạ, Hạ Tuy cũng không phải am hiểu phép tắt đối nhân xử thế ở nơi này, nếu là mỗi người đều có thể làm việc theo quy tắt thì rất tốt.

Hạ Tuy đứng dậy nhìn đối phương mở cửa rời đi, chính mình xoay người đi vào toilet trong phòng bệnh.

Thử dùng mấy thiết bị hiện đại hóa giải quyết thủ tục ngũ cốc luân hồi* các thứ, đứng trước gương nhìn bản thân mình, mặt mày vẫn là những đường nét quen thuộc, chỉ là hơi bị thịt mỡ chèn đến biến dạng ngũ quan, cằm cũng có vài ngấng mỡ, khó trách vừa rồi hắn làm động tác gật đầu lại khó khăn như vậy.

*Phú nhị đại: nhà giàu đời thứ hai *Ngũ cốc luân hồi: đi vệ sinh mà nói cho sang đó mn, lần đầu biết đến cụm từ này là coi Tây du kí cách đây mười mấy năm, thật là hoài niệm mà.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.