Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 60: Mộng Cảnh Của Bút Thần 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối mặt với câu hỏi của Giang Húc, Hạ Tuy đưa ra đáp án khẳng định, "Hơn nữa so với những người qua đường khác, ông ấy còn có một khí tức đặc biệt.

Có người đang thông qua nhân vật của ông ấy để theo dõi cô.

"
Lời này vừa nói ra, Giang Húc lúc này thay đổi sắc mặt.

Mặc dù nhân vật đó là ông nội của mình, nhưng tưởng tượng rằng có một thực thể không biết tên ở bên cạnh mình hơn một tháng trời, Giang Húc khó tránh khỏi liên tưởng đến những loại yêu ma quỷ quái trong phim kinh dị.


Hạ Tuy cho rằng Giang Húc đang ghê tởm dụng ý của người cầm bút, dù sao đó là cố ý theo dõi, giống như đội trưởng Dương đã nói, "Nhân vật chính" muốn mở rộng hậu cung.

Nhờ có đội trưởng Dương hằng ngày phổ cập kiến thức, Hạ Tuy bây giờ cũng có chút hiểu biết nhất định rồi, hậu cung của nam chính nhất định sẽ có đủ loại mỹ nữ.

Hoặc là xinh đẹp khả ái hoặc ôn nhu thanh tú hoặc nhiệt tình như lửa, dù sao nhất định sẽ tập hợp đủ loại phong cách khác nhau, giống như sưu tập tem vậy, mặc kệ có thích hay không toàn bộ đều phải thu vào tay.

Hạ Tuy không tưởng tượng, nhưng nghiêm túc phân tích các điều kiện của Giang Húc, sắc đẹp? Khẳng định là có, hơn nữa còn là loại xinh đẹp vô cùng phong tình kia nữa, nói theo tên tiểu tử Chu Khải thì, tính tình phóng khoáng ham thích sự nghiệp, xinh đẹp sắc sảo nhưng lại đối với nhân vật chính vô cùng dịu dàng, đây chính là tiêu chuẩn của chính cung nương nương của hậu cung rồi.

Dáng người thì!
Hạ Tuy vô cùng khách quan đánh giá Giang Húc một chút, chắc chắn là hình mẫu mà đại đa số đàn ông đều mơ ước.

Hạ Tuy có thể hiểu được tâm trạng của Giang Húc lúc này, dù sao vị Giang tiểu thư này vô cùng cao ngạo, "Cô, đừng lo lắng, bây giờ tôi đã thu khí tức đó lại rồi, sau khi chuẩn bị là có thể từ đó tìm được điểm đột phá, nếu cô muốn rời khỏi đây sớm một chút thì có thể lựa chọn tự sát.

Bây giờ thần trí trong mơ của cô đã tỉnh táo, sau khi tỉnh dậy cũng sẽ không xuất hiện tình trạng không phân biệt giữa hiện thực và cảnh trong mơ đâu.

"
Giang Húc được an ủi mà ấn đường giật giật, nhìn Hạ Tuy, có cảm giác một lời khó nói hết.

Hạ Tuy cảm thấy mình đã nói rõ ràng lắm rồi, xoay người chuẩn bị trở về, nhìn vẻ mặt cổ quái của Giang Húc, nghĩ nghĩ, sau đó thử thăm dò, "Sợ đau? Hay là để tôi giúp cô?"

Giúp cái gì? Giúp tôi tự giết tôi hay sao?
Giang Húc quay đầu đi trở về, khoát tay với Hạ Tuy, "Không cần, tôi lại muốn nhìn xem là thần tiên nơi nào muốn theo dõi tôi.

"
Nếu như không làm rõ ràng, Giang Húc tin rằng bản thân có thể bị chân tướng chưa được vạch trần này dọa cả đời.

Hạ Tuy giật giật môi, muốn nói không phải là thần tiên, bất quá ngẫm lại năng lực của bút thần, hình như có thể miễn cưỡng liên quan đến chữ “thần” rồi.

Đội trưởng Dương và Tiểu Uông đã trà trộn vào những người khác, Giang lão gia lớn tuổi, ăn qua loa một chút rồi được Ngô quản gia đỡ lên xe đi ngủ.

Những chiếc xe trong đoàn xe của Giang Húc đều là loại có dung lượng lớn, có hai chiếc xe chở những vật tư không tiêu hao, như quần áo, nồi, và bếp, bát đũa, lều trại, áo mưa các kiểu, dựa theo tiểu thuyết tận thế, còn có cả chăn bông.

Bốn chiếc xe khác chở nước, thức ăn, còn dư lại một chiếc thì không để gì cả, ban ngày là xe của Giang Húc và Giang lão gia, buổi tối thì có thể xếp ghế sau lại thành một chiếc giường nhỏ để Giang lão gia ngủ, Giang Húc và những người khác thì tùy tiện nằm trên mui xe hoặc dựa vào ghế ngồi tùy tiện chợp mắt hai ba giờ là được.

Mặc dù mọi người đều vội vã muốn nhanh chóng đến được căn cứ an toàn, nhưng cũng sẽ không gấp rút đến độ ngày đêm không nghỉ.

Buổi tối bởi vì ánh sáng không đủ, mặc dù tầm nhìn có trống trải thì cũng không thể nhìn rõ phía xa có xác sống hay không, nếu không thể kịp thời phát hiện ra, cuối cùng lại bị xác sống bao vậy, lúc đó mới chính là kêu trời trời không thấu, chỉ có thể quyết định tự sát sau khi bị cắn, hoặc là để bị cắn rồi bị ăn thịt luôn mà thôi.

Cho dù may mắn chạy thoát, cũng có xác xuất bị lây nhiễm rất lớn, kết quả này càng thêm đáng sợ.


Giang Húc nghĩ đến có thứ quỷ quái gì đó đang theo dõi mình, nên cảm giác sau lưng lúc nào cũng lành lạnh, bây giờ cô ấy mới biết, nếu thật sự có thể trực tiếp nhìn thấy quỷ cũng còn khá tốt, cảm giác mình nhìn không thấy đối phương mà đối phương cứ nhìn chằm chằm mình mới là đáng sợ nhất.

Vì để ngăn ngừa bản thân suy nghĩ miên man, Giang Húc căn dặn hai người tuần tra ban đêm ở khu vực chung quanh, nhìn thấy Hạ Tuy, đội trưởng Dương và Tiểu Uông đang ngồi cạnh nhau, bản thân cũng nghiêm mặt giả vờ vô tình đi qua đó, đúng lý hợp tình ngang nhiên ngồi vào giữa bọn họ.

Đội trưởng Dương còn đang nói chuyện đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn Tiểu Uông, có chút xấu hổ vuốt mũi cười cười, thuận tay lấy thuốc ra cúi đầu châm thuốc.

Vừa rồi đội trưởng Dương còn đang suy nghĩ có cần dùng Giang Húc để dẫn dụ người cầm bút hay không, dù sao người này rất có thể là một người được chọn trong hậu cung, kết quả chánh chủ đã tới rồi, thật xấu hổ, cũng không biết người ta có nghe thấy hay không.

Hạ Tuy trước sau vẫn im lặng, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy những đồ vật trong túi vải ra.

Mặt đất có vài cọng cỏ dại, bởi vì là mùa hè, nên mặt đất rất khô ráo, cứ tùy tiện giẫm bẹp những cọng cỏ đó, ngồi xuống cũng khá thoải mái.

Giang Húc cũng theo
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.