Giang Húc mang tâm trạng phức tạp nhìn "Tấm hình Scandal" mà bộ phận quan hệ xã hội vừa gởi tới, phát hiện hình chụp cũng rất đẹp, đặc biệt là Hạ Tuy.
Tay Giang Húc đang cầm chuột cũng ngừng lại, một tay khác chống cằm, ngón trỏ mảnh khảnh gõ gõ vào môi, nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh trên màn hình một lúc lâu luyến tiếc không muốn kéo chuột tiếp.
Trong ảnh chụp là Hạ Tuy nghe ba người bọn họ nói chuyện bị chọc cười, mặt mày dịu dàng khóe miệng khẽ cong, lúc bị chụp phỏng chừng đang chuẩn bị uống sinh tố dừa, ly sinh tố dừa màu trắng sữa để dưới môi, khẽ ấn vào môi của hắn một chút, Hạ Tuy lại nâng mắt lên nhìn đội trưởng Dương ở đối diện.
Đây là một tấm ảnh chụp nghiêng hai phần ba gương mặt, nhờ có ánh đèn huỳnh quang trong quán bia ven đường, lại có hơi nóng bốc lên từ đĩa thịt nướng vừa được bưng lên ngăn cách khuôn mặt của hắn, chụp một tấm hình như vậy, nói thật, giữa quán xá ven đường cũng chụp được ra cảnh đẹp duy mỹ như vậy, gần như thu lại được bảy tám phần tiên phong đạo cốt của Hạ Tuy rồi.
Di động vang lên hai tiếng có tin nhắn đến, Giang Húc giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đã nhìn chằm chằm bờ môi của Hạ Tuy trong tấm hình cầm ly sinh tố dừa mấy phút đồng hồ, nhất thời có chút không được tự nhiên, tuy rằng trong thư phòng không có ai khác, nhưng lại có cảm giác lén lút làm chuyện xấu.
Giang Húc dùng ngón tay vân vê môi của mình, quay đầu lấy di động xem tin nhắn để phân tán lực chú ý, nhưng chờ đến lúc sắp đi ngủ, lại không giải thích được chọn ba tấm ảnh tải xuống di động của mình.
Một tấm chính là tấm ảnh vừa rồi, một tấm là hình ảnh Hạ Tuy nhếch môi dịu dàng nhìn cô cười, còn một tấm hẳn là lúc Hạ Tuy bị cô nói giống như con gái, lặng lẽ hờn dỗi, lúc cô hỏi chuyện thì người này còn rất tự nhiên mà hếch cằm lên, rất là kiêu ngạo luôn.
Nằm lăn lộn trên giường, Giang Húc hung hăng phỉ nhổ bản thân một phen, không nghĩ tới bản thân mình lại là một con nhan cẩu nông cạn như thế, rõ ràng ở tổng công ty có Tiểu thịt tươi*, Lão thịt khô đều đầy đủ cả.
(*tiểu thịt tươi là chỉ nam diễn viên trẻ đang hot, còn lão thịt khô thì chắc là diễn viên lâu năm, đại loại là như vậy)
Không nói đến tổng công ty, những công ty con cũng có mỹ nam nhiều như mây, tại sao nhất định cứ phải u mê nhan sắc của chồng trước chứ.
Phỉ nhổ xong rồi Giang Húc lại tự biện hộ cho mình, ngẫm lại Hạ Tuy có khí chất như vậy, trong giới giải trí thật sự tìm không được vài người.
Giang Húc trước kia đã thích loại khí chất này rồi, thời thiếu nữ cũng từng u mê một ít hình tượng tương tự trong phim truyền hình, đáng tiếc sau này phát hiện ra tất cả chỉ là diễn thôi, từ đó về sau Giang Húc đã trực tiếp quá độ lên cảnh giới "Diệt Tuyệt sư thái"*, không có tình cảm, chỉ muốn lấy công việc làm đối tượng mà mình muốn chinh phục.
(*Một nhân vật trong tiểu thuyết Ỷ thiên đồ long ký của cố nhà văn Kim Dung)
Hạ Tuy hoàn toàn không biết những chuyện này, được đội trưởng Dương lái xe đưa về, sau khi về phòng thì nhìn Hạ Dạ trong hạt gỗ hòe.
Tiểu quỷ này quá liều mạng, cái gì cũng muốn nuốt vào bụng, ánh sáng xanh này phỏng chừng có năng lượng quá lớn, nó đã ngủ lâu như vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Chu Khải đi lên đưa cho Hạ Tuy chén nước, thuận tiện cho Hạ Tuy đọc bình luận trên Weibo.
"Lão Đại, anh nhìn video múa kiếm của anh lần trước nè, chỉ mới đăng hơn một ngày đã được rất nhiều người chia sẻ, lượt like cũng nhiều nhất trong các bài viết trên Weibo của em, có lợi hại không?"
Hạ Tuy không có hứng thú với những thứ này, tùy tiện nhìn nhìn, đọc được mấy cái bình luận bên dưới, cái gì "Liếm màn hình, sinh khỉ con, đại ca ca" linh tinh các kiểu, muôn hình vạn trạng, có rất nhiều từ ngữ Hạ Tuy không hiểu, còn có một cái bình luận chê quần áo không có tiên khí, kiếm gỗ cũng quá thô sơ.
Hạ Tuy lười nhìn, kiếm gỗ đào của hắn dùng rất tốt, vậy mà bị ghét bỏ!
Chu Khải chính là muốn chia sẻ với Lão đại một chút, Lão đại nhà mình được khen, Chu Khải vui vẻ như chính mình được khen vậy, còn đang hưng phấn nói chuyện phiếm ở khu bình luận nữa.
Đương nhiên, lúc bị hỏi người trong video là ai, Chu Khải đều rất tự hào mà trả lời đó là Lão đại nhà mình, những tin tức khác thì không hề tiết lộ.
Chu Khải ở đó vui vẻ lướt Weibo, Hạ Tuy cũng lười quan tâm hắn, bản thân lấy bút thần được bọc trong lá bùa và sổ sinh tử từ trong túi vải ra.
Này món đồ này, năm xưa cái này còn uy phong hơn cái kia, vậy mà bây giờ cái này lại rách nát hơn hẳn cái còn lại, Hạ Tuy đã nghiên cứu cả ngày hôm nay cũng không thấy có tiến triển gì.
Chu Khải thấy Hạ Tuy lại bận công việc, cũng không quấy rầy, bay về nằm trên chiếc giường của mình đối diện giường Hạ Tuy, nhanh chóng tiến vào trạng thái của mấy thanh niên nghiện mạng hưởng thụ buổi tối —— ngửa mặt chu mông nằm úp sấp các kiểu để lướt web.
Trừ việc không thể đi lại dưới ánh mặt trời như người bình thường, cũng không thể chạm vào những đồ vật dương khí quá nặng, còn lại Chu Khải sống không khác gì người thường, lúc đi ngủ thích nằm trên giường, buổi tối đi ngủ buổi sáng thức dậy, công việc mỗi ngày là giúp đỡ già Lý làm việc nhà, tiếp khách, buổi tối thuận liền chú ý tới vấn đề an toàn trong nhà.
Lúc rảnh rỗi thì lên mạng chơi game, lướt Weibo làm anh hùng bàn phím, cuộc sống ngập tràn màu sắc.
So với hắn, Hạ Dạ là một con quỷ rất đúng tư cách, bình thường yên lặng như không có cảm giác tồn tại, có người ngoài đến lập tức biến mất.
Bình thường trừ bỏ thích ngồi xổm trên vai của Hạ Tuy, những lúc khác chỉ thích chui vào trong hạt gỗ hòe trên tay Hạ Tuy, ban ngày biến mất buổi tối đi ra cùng tu hành với Hạ Tuy.
Chuỗi hạt trên cổ tay Hạ Tuy có ba hạt châu, một viên chính là “phòng” của Hạ Dạ, một viên vốn dành cho Chu Khải, bây giờ chỉ những lúc hắn đi theo Hạ Tuy ra ngoài mới “quá giang” chút đỉnh thôi.
Rất nhiều lúc Chu Khải sẽ năn nỉ Hạ Tuy che dù, nếu như vậy thì hắn cũng không cần quá giang trong hạt châu nữa.
Còn dư lại một viên giống như “phòng khách”, nhưng cho tới nay vẫn chưa có đối tượng sử dụng.
Chu Khải chơi di động một lát thì ngủ mất, Hạ Tuy quay đầu nhìn hắn, trong lúc ngủ mơ Chu Khải đang vô tri vô giác hấp thu âm khí trong không khí, con quỷ khờ khạo này còn không biết bản thân tiếp cận lối sống như người thường cũng là một loại tu hành.
Bởi vì Chu Khải, không khí buổi tối ở văn phòng hỗ trợ xã hội của bọn họ tốt hơn rất nhiều, già Lý và Lý Hải Sinh cũng không lo bị nhiễm tà phong buổi tối để bị cảm lạnh.
Hạ Tuy nghiên cứu một hồi, sổ sinh tử vẫn là cuốn sách cũ kỹ bìa bám bụi, giấy thì ố vàng, chữ trên bìa lúc đầu ánh vàng rực rỡ bây giờ cũng trở nên ảm đạm, nhìn như màu vàng đất, cứ như lúc trước cao sang bao nhiêu bây giờ thấp kém bấy nhiêu.
Còn cây bút kia vẫn cứ nằm giả chết, có dùng bùa chú kiểu gì cũng vô dụng.
Hạ Tuy suy nghĩ, cất bút vào, trước khi sổ sinh tử biến đổi đã hiện lên màu sắc đỏ như máu, Hạ Tuy không nghĩ được gì khác, chỉ có thể tạm thời dẫn khí vào sách, thử bổ sung năng lượng cho nó.
Hạ Tuy cũng không cố hết sức, chỉ nhân lúc mình ngồi tĩnh tọa trên giường bắt đầu tu luyện thì đặt sách ở lòng bàn tay trái, chậm rãi dẫn khí lưu thông khắp cơ thể sẵn tiện dẫn khí vào trong sách.
Sau một đêm, quyển sách vẫn là bộ dạng đó, Hạ Tuy cũng không gấp gáp, chỉ cất sách vào trong túi vải, bản thân đúng giờ ra khỏi phòng dẫn Lý Hải Sinh xuống sân tập luyện buổi sáng.
Dựa theo Hạ Tuy suy nghĩ, dù sao sổ sinh tử cũng là mối liên kết với âm phủ, từng nhận rất nhiều âm khí, nếu như bây giờ đi theo hắn nhận dương khí của mặt trời buổi sớm, sợ rằng sẽ bị hao tổn, nên mới không mang nó theo.
Nhưng hai thứ này cứ dùng bùa bọc lại rồi cất trong túi vải mãi cũng không ổn, Hạ Tuy thở dài, biết tốt nhất là nên dùng hộp ngọc.
Nhưng mà thứ kia, rất là quý giá, Hạ Tuy bây giờ nhiều lắm là ăn mặc không lo, làm gì có tiền để mua những thứ kia.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Tuy vẫn nghĩ tới dùng hộp gỗ để đựng.
Buổi sáng, lúc Hạ Đông đi làm có nói một tiếng với Hạ Tuy, nói rằng sáng hôm nay sẽ được cấp xe, còn có thêm tài xế, Hạ Tuy có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới tài xế kia lại là Tiểu Uông.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy bình thường, Hạ Đông xem như là do cục cảnh sát phái đến, Tiểu Uông lại do cục an ninh quốc gia phái tới, tất cả đều có ý nghĩa không thể nói ra được.
Hạ Tuy cũng không để ý đó là giám sát hay là giúp đỡ, dù sao để hắn làm việc như bình thường là được rồi.
Tiểu Uông tên thật là Uông Trọng, lúc này hắn đến đây làm nhiệm vụ, yêu cầu duy nhất là sử dụng tên thật của mình.
Đối với tinh anh ngành tình báo như Tiểu Uông, đây chính là vô cùng tin tưởng Hạ Tuy.
Bố Thoát Nội cho rằng Hạ Tuy bản tính đoan chính, con người đầy chính khí, Tiểu Uông tình nguyện giao cho Hạ Tuy sự tin tưởng này, đối với bọn họ, có được thiện cảm của Hạ Tuy cũng rất có lợi.
Đương nhiên, ngoài miệng chắc chắn sẽ không nói như vậy, Bố Thoát Nội vẫn rất chú trọng nghệ thuật ngôn ngữ.
Mặt khác xe là do đội trưởng Dương giúp lái tới đây, từ đó văn phòng hỗ trợ xã hội của bọn họ cũng coi như là đơn vị có xe riêng rồi, già Lý cảm thấy mình không cần tới, nhưng vẫn rất vui mừng.
Căn cứ vào truyền thống tốt đẹp của người Hoa, có chuyện vui đương nhiên là phải ăn mừng rồi.
Trong thời gian này tay nghề nấu nướng của già Lý được luyện tập rất nhiều, Tiểu Uông sau khi ăn xong đã quyết định từ nay về sau bữa trưa sẽ ăn ở văn phòng không về nhà ăn nữa.
Bởi vì nhiệm vụ chính của Tiểu Uông lần này là ở lại văn phòng hỗ trợ xã hội, cũng đã nói tên thật của mình với Hạ Tuy, nói cách khác Tiểu Uông đã khôi phục thân phận thật của hắn rồi, nhiều năm rồi hắn không được gặp vợ con, bây giờ đã có thể quang minh chính đại đón bọn họ đến đây cả nhà sống cùng nhau.
Đêm qua Tiểu Uông nhận được mệnh lệnh, buổi sáng đã báo tin về quê để vợ và con trai con gái dọn đến Hải Thành, nhà ở cũng đã được sắp xếp ổn cả, cũng ở gần văn phòng, là do cục an ninh quốc gia sắp xếp, để tiện bề tiếp xúc cảm tình với bên văn phòng hỗ trợ xã hội.
Vừa vặn Tiểu Uông là tài xế cho văn phòng, sau này còn có thể tranh thủ thời giờ đưa đón con đi học, như vậy cũng giống như được trở về cuộc sống nửa về hưu vậy.
Vợ con của Tiểu Uông buổi chiều đã tới Hải Thành, Hạ Tuy sau khi biết đã bảo hắn đến trạm xe đón người, "Bình thường vào lúc không có việc thì văn phòng của chúng ta rất là nhàn hạ, sau này anh sẽ biết.
"
Sợ Tiểu Uông nghĩ không thông, Hạ Tuy suy nghĩ, quay đầu căn dặn Chu Khải và Hạ Đông, "Sau này lúc hai người chơi game có thể rủ Uông Trọng chơi cùng.
"
Năng lực ra tay của Uông Trọng không phải mạnh bình thường, Hạ Tuy cảm thấy hắn chơi game cũng sẽ rất lợi hại.
Bình thường Chu Khải chơi game thắng đều sẽ đắc ý nói tốc độ tay của mình là do đơn tuốt hai mươi năm luyện thành, đơn tuốt là cái gì Hạ Tuy không rõ lắm, nhưng Hạ Tuy nghĩ chắc chắn cái đó sẽ không lợi hại bằng tốc độ tay của Uông Trọng.
Tiểu Uông cười hắc hắc, cũng không chối từ, còn giao lưu với Hạ Đông và Chu Khải những trò chơi mình từng chơi, ăn cơm xong trò chuyện một lát, Tiểu Uông thấy thời gian cũng xem xem rồi, nói một tiếng rồi lái xe đi đón vợ con.
Buổi chiều Tiểu Uông thu xếp cho người nhà xong xuôi, nghĩ đội trưởng Dương đã rời đi rồi, lúc này mới tới văn phòng tìm Hạ Tuy, hai người vào văn phòng nhỏ, Tiểu Uông nói lại chuyện về bút thần.
Đổng Thiên sau khi bị
.