Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 92: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Quái vật ba đầu tiếp tục cộp cộp sàng sạt đi lên trên, vẫn chưa phát hiện trong góc phòng có hai vị khách không mời mà đến, Hạ Tuy chờ quái vật ba đầu biến mất ở cầu thang, lại chờ thật lâu, nghe tiếng cửa tầng hầm vang lên, hẳn là đã bị đóng lại.

Tiểu Hắc ngửi ngửi không khí, xác định quái vật kia đã rời khỏi, "Mùi trên người tên kia thật là kì quái, nói là yêu tinh, nhưng không có mùi của nội đan, trên người còn có mùi con người.

"
Tiểu Hắc vô cùng nghi ngờ, dù cả mặt đầy lông xù cũng có thể nhìn ra được vẻ hoang mang của nó.

Hạ Tuy vỗ vỗ đầu nó, thả lỏng hai tay hai chân, đạp góc tường yên lặng hạ xuống.

Tiểu Hắc đi trước dò đường, Hạ Tuy sờ soạng bảo kiếm Thanh Tuyền giắt bên hông, cảm nhận được hơi lạnh bên trên, dứt khoát bỏ hết những suy nghĩ rối rắm trong đầu, chuẩn bị đi xuống tìm hiểu ngọn nguồn rồi tiếp tục suy xét.

Bây giờ bọn Hạ Tuy đang ở tầng bảy, xuống tầng tám, vẫn như trước không có gì đặc biệt, mãi đến tầng thứ chín, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, quay đầu nhìn lại, lại khiến Hạ Tuy cả người chấn động, bị khung cảnh trước mắt làm chấn động thật lâu không nói nên lời.

Vốn dĩ Hạ Tuy cho rằng xuống tầng cuối cùng dưới lòng đất thì tương đương tầng trên cùng của bảo tháp, ai biết chỗ này lại rất rộng rãi, giống như một sân bóng cực lớn, mà ở giữa sân bóng, chiếm hơn phân nửa diện tích là một cái ao nước sáng lấp lánh ánh huỳnh quang.

Ao có ngọn nguồn, là một hạt châu màu vàng đất đang treo lơ lửng ở vị trí trung tâm.


Nước trong ao, nói là nước có vẻ cũng không đúng, bởi vì thứ đang lưu động bên trong không phải là nước, mà là chất lỏng nóng chảy sềnh sệt như nham thạch, nhưng không phải màu đỏ, mà là màu vàng đất, giống như màu của hạt châu màu vàng đất trên kia.

Nước trong ao chầm chậm di chuyển, ở chỗ kia còn có đường nước, hẳn là có thể dẫn nước ra ngoài, có điều lúc này đang đóng đường nước lại, nước bên trong ao di chuyển theo chiều kim đồng hồ theo hình xoắn ốc chầm chậm xoay quanh tâm điểm là hạt châu.

Hạ Tuy và Tiểu Hắc đứng ở bờ ao, chỉ cảm thấy ao rất lớn, không biết sâu hay cạn.

Tiểu Hắc trợn tròn mắt, rồi sau đó hoan hô một tiếng, duỗi chân nhảy dựng lên ôm lấy cẳng chân của Hạ Tuy, "Chủ nhân chủ nhân, đây là Hoàng tuyền châu! Người mau ném cuốn sách khốn kiếp đó vào đi, ta cũng phải vào bơi vài vòng, nơi này chắc là Suối thần mà con Hư đó nói, chúng ta trước tiên cứ làm cạn nước, như vậy lát nửa con quái vật ba đầu đó sẽ không thể triệu hoán nước suối thần!"
Cái gọi là Hoàng tuyền, chính là khởi đầu của sự sống, cũng là nơi đi vào vương quốc của cái chết trong truyền thuyết, vì sao lại nói vậy? Bởi vì quỷ hồn vào địa phủ sau khi được phán xét đến khi nhảy xuống đài luân hồi, đều phải đi qua Hoàng tuyền.

Hoàng tuyền không phải chỉ là một con suối, nếu nói như từ ngữ hiện đại, có chút giống với mạch nước ngầm của suối nước nóng.

Có điều bên trong đó không phải là nước nóng, mà là một loại sương mù đặc biệt của địa phủ, sương mù màu vàng nhạt tràn ngập khắp địa phủ, không có bất cứ năng lực gì có thể thay thế tác dụng của nó, từ lúc địa phủ hình thành thì đã có nó rồi.

Bởi vậy địa phủ đã có thể gọi là Minh giới, cũng có thể gọi là Hoàng tuyền.

Địa phủ có Hoàng tuyền, sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, đá Tam sinh, hoa Bỉ ngạn.

Quỷ vào địa phủ, đều phải bước qua cánh cổng Hoàng tuyền, đi qua Hoàng tuyền sẽ được sương mù gột rửa, rồi sau đó mới xem như đã bước vào Minh giới, quỷ được phán xét, phán định nhưng công trạng hay tội lỗi lúc còn sống.

Sau đó, lại thêm một lần nữa đi qua Hoàng tuyền, uống canh Mạnh bà, bước qua cầu Nại Hà, vượt qua sông Vong Xuyên, nhảy xuống đài Luân hồi, đầu thai làm người.

Hạ Tuy nghe Tiểu Hắc nói hạt châu kia đúng là Hoàng tuyền châu, nhất thời cả kinh, vội hỏi Tiểu Hắc, "Không phải cửa Hoàng tuyền vẫn còn đó hay sao? Tại sao Hoàng tuyền châu lại ở nơi này? Là bị thất lạc vào lúc nào?"
Nếu mà thất lạc, địa phủ không phải đã bị lộn xộn lắm sao?
Tiểu Hắc lúc này mới phát hiện do mình nhất thời hưng phấn không nói rõ ràng, vội nói, "Đây là Hoàng tuyền châu, cũng là Tử châu, Hoàng tuyền hình thành mấy vạn năm tới nay, ở hạ nguồn sẽ ngưng kết thành hạt châu, có điều rất lâu mới xuất hiện một viên, trước kia ta nhiều lắm là đi trộm một hai viên ăn đỡ thèm, không nghĩ tới có người lén lút trộm một viên mang đến đây, thật sự rất đáng giận!"
Nếu thứ này đối với Tiểu Hắc và Sổ sinh tử đều có lợi, vậy Hạ Tuy lấy Sổ sinh tử cất trong hộp ngọc lúc nào cũng để trong ba lô ra.

"Trực tiếp ném vào hay sao?"
Hạ Tuy nhìn cuốn sách bình thường trên tay, không dám chắc hỏi Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc đã giơ tay múa chân làm động tác khởi động, rất tùy ý gật gật đầu, "Đúng vậy, có điều nên cố gắng ném tới vùng trung tâm, tuy rằng ta rất không thích quyển sách rách nát cậy già lên mặt này, nhưng nếu nó cứ tiếp tục không sống không chết như vậy, địa phủ có xảy ra chuyện gì cũng chỉ có một con thú như ta bận bịu, quá mệt mỏi thú.

"
Nó còn muốn được tiếp tục ở bên cạnh chủ nhân!
Hạ Tuy tin rằng Tiểu Hắc sẽ không nói lung tung lừa hắn, vì thế đã ném Sổ sinh tử vào vị trí trung tâm ngay dưới Hoàng tuyền châu.

Sổ sinh tử vừa bay tới trung tâm, quả nhiên cả người chấn động, sau đó nổi lên trên mặt ao, vừa bắt đầu còn không thấy gì, nhưng một lát sau đã thấy mặt nước trong ao có thay đổi, càng lúc càng hút nhanh về phía Sổ sinh tử, rõ ràng là Sổ sinh tử đang hấp thu nước trong ao.


Tiểu Hắc nhìn thấy, lập tức phù phù nhảy vào, lập tức vùi đầu chui vào nước, lúc nổi đầu lên thì đã bơi xa cả thước.

Tiểu Hắc uống ừng ực một hớp lớn, sảng khoái thở phào, "Chủ nhân, thật thoải mái quá! Đáng tiếc người không thể cùng vào đây ngâm mình với chúng tôi.

"
Nước Hoàng tuyền có công hiệu gột rửa sinh khí còn sót ở nhân gian của quỷ hôn, Hạ Tuy là người sống, nhảy vào chỉ sợ phải chuyển qua tu luyện theo hướng quỷ tiên.

Hạ Tuy cười lắc đầu, nhìn một ao nước cũng không ít, nên ngồi hẳn xuống, một chân gấp một chân duỗi, cánh tay đặt trên đầu gối, một tay cầm Thanh Tuyền kiếm nhắm mắt thả lỏng.

Ước chừng năm phút sau, ao nước đã bị một chó một sách kia làm cạn hơn một lóng tay, đột nhiên Sổ sinh tử lại cất lên giọng nói già nua: “Hạ đại nhân, ngài cũng ném cây bút kia vào đi, bút của Phán quan đã bị mất, để giữ gìn địa phủ cũng cần nó giúp ta một tay.


Hạ Tuy nhìn qua, chỉ thấy trên Sổ sinh tử lóe ra ánh sáng vàng, nhìn là biết khôi phục không ít, tốt xấu xem như đã lấy lại được bộ dạng uy phong lẫm liệt lúc Hạ Tuy vừa bắt nó từ cổng Hoàng tuyền ra ngoài.

Hạ Tuy tò mò chắp tay, tôn xưng Sổ sinh tử là "Nhân thư lão tiền bối": "Tại sao bút của Phán quan lại mất? Năm đó địa phủ đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc nói chuyện Hạ Tuy cũng nghe lời mang hộp bút ra, không động chạm đến nó mà trực tiếp mở nắp hộp rồi trút xuống nước.

Cây bút vừa tiếp xúc với nước trong ao, bất ngờ lóe ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, tuy rằng không nói chuyện, nhưng Hạ Tuy có thể nhìn ra được nó đang vô cùng khoan khoái.

Trước kia ở địa phủ đã xảy ra chuyện gì, hơn hai mươi năm trước bởi vì Tiểu Hắc lần theo khí tức của chủ nhân mới, cũng chính là chuyển thế của Hạ Tuy, mà rời khỏi địa phủ, từ đó bị người ta phong ấn trong một cái hộp gỗ vẽ hình mười tám tầng địa ngục.

Thứ hai Tiểu Hắc nói mình vì tiết kiệm thể lực, thường xuyên ngủ say nhiều năm, sau đó bị đói đến đầu óc mơ màng, nhưng nếu hỏi địa phủ xảy ra chuyện gì thì một là nó hỏi ngược lại hai là nó nói không biết, miễn cưỡng nhớ được một vài chuyện cũng rất mơ hồ, không có gì rõ ràng.

Hiển nhiên, ở phương diện này, Sổ sinh tử đáng tin cậy hơn Tiểu Hắc nhiều, chỉ nghe giọng nói già nua kia thở dài một phen, từ từ kể lại chuyện năm xưa.

Lại nói quỷ thần ở địa phủ biến mất trong một đêm, Sổ sinh tử có bút của Phán quan giúp đỡ, Luân hồi đài, Nghiệt kính đài các thứ đều tự mình có ý thức, có thể tự động điều khiển công việc luân hồi.

Nhưng việc phán xử lại cần tốn nhiều tâm tư, cho nên Sổ sinh tử được Phong Đô đại đế* ban cho thần lực và tu vi, lúc này Sổ sinh tử mới có thể mở miệng nói tiếng người như bây giờ.

(*Người cai quản toàn bộ âm ti địa phủ)
Đế Thính Tiểu Hắc làm thần thú bảo vệ, có trách nhiệm đối phó với kẻ địch thuộc ban đối ngoại, còn trách nhiệm của Sổ sinh tử lại thuộc ban đối nội.

Địa phủ xảy ra chuyện, trong trí nhớ của Tiểu Hắc là một buổi sáng của ngày nào đó hơn trăm năm trước.


"Lúc trước địa phủ bị người ta phá vỡ một lỗ, trộm đi bút Phán Quan.

Đế Thính toàn lực ứng phó giao đấu mấy bận cũng không thể giành bút về, còn bị thương nặng, lại không có chủ nhân, cho nên mới cần có một lượng lớn linh khí để bổ sung.

Đáng tiếc lúc ấy linh khí trong trời đất ngày một thưa thớt, Đế Thính ngày một đói khát nên thương thế không thể hồi phục, lúc này mới hôn mê hơn trăm năm.

"
Ngẫu nhiên có một ngày, Đế Thính cảm nhận được khí tức của chủ nhân mới đã ra đời, lúc này không thể chờ được vội tìm đến.

Khi đó Sổ sinh tử cũng không phản đối, dù sao ngoài trừ con đường này, Đế Thính đã không còn cách nào khác.

"Chính là hôm Đế Thính rời khỏi ta, ta đột nhiên phát hiện trang giấy mệnh của chủ nhân mới của Đế thính xảy ra biến hóa, từ vận khí ngập trời lại biến thành tầm thường vô cùng tráng niên chết sớm, lúc này mới phát hiện không thích hợp, vội muốn triệu hồi Đế Thính, nhưng đã mất đi cảm ứng với nó rồi.

"
Nghĩ đến đoạn thời gian Đế Thính rời đi, Sổ sinh tử lại ngậm ngùi thở dài một tiếng.

Tiểu Hắn đang vùng vẫy chân tay trong nước cũng yên lặng lắng nghe, lúc này trong lòng mềm nhũn, có chút không tự nhiên hừ hừ hai tiếng, rốt cuộc không nói gì.

Tiểu Hắc dù sao cũng là loài thú, mở thần trí sống đã rất nhiều năm, tâm tính lại vẫn như một đứa trẻ, có nhiều lúc nó căn bản không để tâm việc gì, nếu không cũng không đến mức ký ức đã khôi phục rồi, nhưng lại không hề lo lắng địa phủ xảy ra chuyện, đến nay nó đều chưa từng xuống địa phủ một lần nào.

Đơn giản là nó cảm ứng được địa phủ không xuất hiện tình huống gì lạ, vì thế có thể an tâm ở bên chủ nhân ăn chực uống chực lại xem ké hoạt hình hay lên mạng gì gì đó.

Muốn nói Tiểu Hắc và Sổ sinh tử có thù hận gì, thì cũng chẳng có gì cả, chỉ là lúc trước Sổ sinh tử rất thích trêu đùa nó, Tiểu Hắc lén lút chạy đến dưới cái bàn để ngủ.

Sổ sinh tử liền cố ý đập vào đầu nó, Tiểu Hắc đang mơ đẹp lại bị đánh thức, lại bị Sổ sinh tử khiêu khích, nhất thời buồn bực nhảy dựng lên một ngụm cắn Sổ sinh tử đòi xé rách, nhưng mỗi lần đều vừa lúc bị Bồ Tát đi tìm nó bắt gặp.

Tiểu Hắc bị phạt vài lần như thế, từ sau đó đã xem Sổ sinh
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.