Đạo Trưởng Và Mèo

Chương 19



“Mẹ ơi, kẹp tóc của con bị Tô Diệu Diệu thắng lấy đi rồi.”

Tạ Văn Lan chạy vào phòng khách, cực kì tủi thân nói với Kiều Lệ Lệ đang ngồi trên sofa tiếp khách.

Tô Minh An và Đường Thi Vi giật mình, hôm nay xích mích của hai cô bé đến sớm quá!

Tạ Vinh làm như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với Tô Minh An.

Kiều Lệ Lệ nhìn chồng mình, cười hỏi con gái: “Hai đứa đánh cược à?”

Tạ Văn Lan bĩu môi: “Vâng, con thi đánh tennis với chị ta, vì chơi khá ổn nên mới cược kẹp tóc, ai ngờ Tô Diệu Diệu lại tin thật, thật sự muốn lấy kẹp tóc của con. Nếu như con thắng thì con sẽ không đòi của chị ta đâu, thân làm chị mà lại không nhường con chút nào.”

Kiều Lệ Lệ kéo con gái ngồi xuống cạnh mình: “Chỉ là kẹp tóc thôi, sau này mẹ sẽ mua cho con, thua chính là thua, con không được hẹp hòi.”

Đường Thi Vi: “Lan Lan đừng gấp, lát nữa cô sẽ bảo Diệu Diệu trả kẹp tóc cho cháu.”

Bà Đào: “Không cần trả, thi đấu là thi đấu, người lớn chúng ta không nên xen vào chuyện của đám con nít.”

Cuối cùng Tạ Vinh cũng nói xen vào: “Mẹ nói đúng, cho dù là cuộc thi gì cũng phải nghiêm túc, Lan Lan chơi tennis khá hay mà con bé còn thắng được, Diệu Diệu lại lợi hại như vậy sao?”

Ở trong ấn tượng của Tạ Vinh, Tô Diệu Diệu là một cô bé yếu ớt lười biếng, thật sự không nhìn ra một tế bào vận động nào.

Nói đến đây, bà Đào rất tự hào: “Lúc Diệu Diệu và Cảnh Uyên mới học đánh tennis, huấn luyện viên vừa liếc mắt đã nhìn trúng hai đứa nó, nói hai đứa đều là hạt giống tốt, muốn gọi vào đội huấn luyện đặc biệt của tỉnh, tiếc là Diệu Diệu với Cảnh Uyên đều không có hứng thú, nói đi cũng phải nói lại, huấn luyện rất vất vả, mẹ cũng không nỡ để bọn nhỏ chịu phần vất vả này.”

Tô Minh An: “Cảnh Uyên còn được, chứ Diệu Diệu nhà cháu ngay cả dậy sớm còn khó khăn, cháu nghĩ cũng chẳng dám nghĩ sẽ cho con bé vào đội huấn luyện của tỉnh.”

Tạ Vinh: “Nghe mọi người nói vậy tôi cũng ngứa tay rồi, Minh An này, chúng ta đánh một trận với bọn nhỏ nhé?”

Tô Minh An: “Được.”

Tạ Vinh: “Vậy đi thôi, cậu theo tôi đi thay quần áo.”

Hai ông bố ngoài bốn mươi tràn đầy thích thú đi lên lầu.

Tạ Văn Lan không thể ngờ cáo trạng của cô lại đi theo chiều hướng này!

“Chúng ta cũng đi xem.” Bà Đào cười, nói với Đường Thi Vi.

Vì vậy, tất cả mọi người đều ra sân tennis.

Tô Diệu Diệu đang chơi tennis với Tạ Cảnh Uyên, không có phần thưởng, chỉ là đơn thuần hưởng thụ thú vui chơi bóng.

Tô Diệu Diệu thậm chí còn không nhìn thấy Tạ Cảnh Uyên, chỉ có một bóng người mơ hồ, trong mắt cô chỉ còn quả bóng màu xanh bay qua bay lại, rơi xuống rồi lại văng ra.

Chạy, nhảy, vung, đánh!

Mỗi một lần đánh được quả bóng đang bay tới, Tô Diệu Diệu đều sẽ vui vẻ bật cười.

Tạ Cảnh Uyên chỉ nhìn con mèo đang pha trò.

“Ồ, Diệu Diệu chơi hay thật đấy.” Tạ Vinh đã quan sát mấy phút, khen ngợi.

Tô Minh An khó giấu nổi tự hào, đây là do con gái cưng của anh không thích huấn luyện, nếu không chắc chắn sẽ là tay vợt nữ Grand Slam* tiếp theo của nước mình!

[*] Trong môn quần vợt, giành được Grand Slam có nghĩa là trong một năm dương lịch đoạt chức vô địch một trong bốn giải sau: Úc mở rộng, Pháp mở rộng, Anh mở rộng, Mỹ mở rộng.

Tạ Cảnh Uyên nhìn đồ thể thao của bọn họ, cố ý thua Tô Diệu Diệu một quả, nghỉ ngơi một hồi, đổi sang nội dung đánh đôi giữa hai người lớn và bốn đứa nhỏ.

Tạ Vinh và Tô Minh An nhanh chóng theo kịp tiết tấu, phối hợp với nhau, cậu tấn công tôi phòng thủ.

Còn bên bọn nhỏ, Tô Diệu Diệu lại không muốn phối hợp với Tạ Cảnh Uyên, Tạ Cảnh Uyên dám tranh bóng với cô, cô sẽ mất hứng!

Tạ Cảnh Uyên bị lườm mấy lần đành lui ra phía sau, chỉ đánh những quả Tô Diệu Diệu không bắt kịp.

Ngồi trên ghế xem thi đấu, Kiều Lệ Lệ như nói đùa: “Diệu Diệu khỏe thật đấy, hai người đánh mà lại biến thành một mình con bé chọi hai rồi.”

Đường Thi Vi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, thật ra trong lòng cũng phát sầu, cái tính khí này của con bé đúng là “đặc biệt” quá.

Bà Đào: “Người trong nhà chơi, Diệu Diệu vui là được rồi, hơn nữa Diệu Diệu rất lợi hại, một chọi hai mà còn kiên trì được lâu như vậy.”

Quả thật, năm nay Tô Diệu Diệu mới 15 tuổi, hai ông bố tuy đã ngoài bốn mươi nhưng đều là đàn ông trung niên chú trọng thể lực, đánh bóng lâu như vậy mà chưa thắng được Tô Diệu Diệu.

“Diệu Diệu chạy nhanh thật.” Tạ Vinh tranh thủ nói với Tô Minh An.

Tô Minh An cười ha ha, nhanh mới tốt, đến trường gặp học sinh xấu không đánh lại được còn có thể chạy trốn.

Chỉ là, chung quy thể lực của Tô Diệu Diệu cũng có hạn, lối đánh này không duy trì được lâu, khi cô nhận ra mình không bắt được bóng nữa thì sự nhiệt tình cũng nhanh chóng phai nhạt, lau mồ hôi tuyên bố: “Con mệt rồi, không chơi nữa!”

Tạ Cảnh Uyên và cô cùng lui xuống, đổi thành cặp sinh đôi lên sân khấu.

Bà Đào đưa một chai nước suối cho Tô Diệu Diệu.

Tô Diệu Diệu mở nắp, tu ừng ực.

Vì vừa vận động nên khuôn mặt cô đỏ bừng như mật đào mới rửa, mang theo những giọt nước trong suốt.

Kiều Lệ Lệ biết đây là giọt mồ hôi, nhưng Tô Diệu Diệu như vậy không hề khiến người ta cảm thấy cô bé nhếch nhác, trái lại đẹp đến mức khiến một người phụ nữ như cô cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm.

“Đi tắm đi.” Bà Đào nói với hai đứa nhỏ, “Diệu Diệu tắm ở phòng của bà, để bà tìm cho cháu một bộ quần áo.”

Kiều Lệ Lệ: “Lan Lan có mấy bộ quần áo mới, không biết Diệu Diệu có mặc vừa không.”

Bà Đào: “Không cần, để mẹ vào phòng Cảnh Uyên tìm, chắc trong tủ vẫn còn mấy bộ quần áo lúc trước của thằng bé.”

Lúc vừa sửa sang lại biệt thự, Tạ Vinh đã để lại phòng cho bà Đào và Tạ Cảnh Uyên, hàng năm hai bà cháu cũng sẽ tới đây vài ngày.

Bà Đào hiểu tính Tô Diệu Diệu, cô sẽ không chịu mặc đồ của cặp sinh đôi.

Bà Đào đưa hai người vào biệt thự, mở tủ đồ của Tạ Cảnh Uyên ra chọn, quả nhiên thấy một bộ quần soóc và áo T-shirt của cháu trai từ mùa hè năm ngoái, có lẽ Tô Diệu Diệu mặc vào chỉ hơi rộng một chút.

Cầm quần áo lên, bà Đào về phòng mình.

Tô Diệu Diệu đang uống nước, trên đầu là kẹp tóc kim cương sáng lấp lánh mới thắng được, bà Đào nghĩ nếu mình quay lại thời học sinh cấp ba, chắc chắn cũng sẽ thích.

“Diệu Diệu chơi bóng giỏi nên mới có thể thi đấu với Lan Lan, thế nhưng, nếu cháu gặp trò chơi mình không am hiểu, cho dù đối phương có bỏ ra bao nhiêu kim cương vàng bạc hoặc những thứ khác cháu thích, thì Diệu Diệu cũng không được cược với người ta, biết chưa? Chúng ta không nên làm điều mà mình không chắc chắn, sẽ dễ chịu thiệt.”

Bà Đào dạy cô.

Tô Diệu Diệu suy nghĩ một chút, gật đầu.

Kiếp trước đáng lẽ cô sẽ không hấp thu linh khí của đàn ông, nhưng nghe đám lão yêu nói hấp thu linh khí có thể tu luyện nhanh hơn, cô hồ đồ ngốc nghếch làm theo, sau đó thì bị Tạ Cảnh Uyên bắt được.

Yêu phải tự biết mình biết ta, không được phô trương thanh thế.

Mọi người thu dọn xong, ngồi dưới bóng cây trong vườn hoa ăn đồ nướng.

Tô Diệu Diệu thích ăn cá đù vàng nhỏ nướng, Tô Minh An tự tay làm giúp con gái, nhưng chưa nướng chín thì có một cuộc gọi quan trọng gọi đến, Tô Minh An đành bỏ cá đù vàng xuống đi nghe điện thoại.

Đường Thi Vi đang định tiếp quản sự nghiệp nấu nướng còn dang dở của chồng, thì Tạ Cảnh Uyên đi tới trước vỉ nướng, giúp lật năm con cá đù vàng.

Đường Thi Vi cười trộm, con rể tương lai như thế này, ai có thể không hài lòng?

Chờ Tô Minh An quay về, năm con cá đã được bày trước mặt Tô Diệu Diệu.

Tô Minh An nhìn vợ.

Đường Thi Vi nhìn Tạ Cảnh Uyên đang im lặng ăn ngô nướng, nháy mắt ra hiệu.

Tô Minh An bỗng cảm thấy hơi khó chịu, lấy một ít cá từ chỗ con gái nếm thử, phát hiện mùi vị không hề thua kém anh, Tô Minh An đột nhiên cảm nhận được một mối nguy, có thể tưởng tượng ra nếu tương lai con gái thật sự kết hôn với Tạ Cảnh Uyên rồi, địa vị trong nhà của anh sẽ từ lão Tam vạn năm biến thành lão Tứ vạn năm.

Tạ Vinh đã nướng chín mấy xiên mực, vì con trai ở gần đó nên thuận tay đưa hai xiên qua.

Tạ Cảnh Uyên nhận lấy, rồi lại để sang đĩa của Tô Diệu Diệu một cách tự nhiên.

Làm Tạ Vinh nhìn mà bật cười.

Con trai mới bao lớn mà đã biết chăm sóc cho người mình thích rồi.

Nhưng Tạ Vinh cũng cực kì hài lòng với Tô Diệu Diệu, vừa xinh vừa thông minh, tận mắt nhìn một đứa trẻ lớn lên, tình cảm dành cho nó cũng khác.

Bữa ăn kết thúc, năm người Tô Minh An lại ngồi xe ra về.

Kiều Lệ Lệ đứng bên cạnh Tạ Vinh nhìn xe SUV đi xa, cô cười nói với Tạ Vinh: “Ai không biết còn tưởng bọn họ mới là một nhà năm người đấy.”

Tạ Vinh nhàn nhạt nhìn cô.

Anh tự nhận mình có tiền, nhưng cũng tự nhận mình không phải đứa con trai tốt, mấy năm nay anh bận bịu chuyện làm ăn buôn bán, nhiều lần mẹ ruột sinh bệnh đều là Tô Minh An và Đường Thi Vi vội vàng chạy trước chạy sau.

Kiều Lệ Lệ phải chăm sóc cặp sinh đôi cũng mệt chết rồi, anh không yêu cầu Kiều Lệ Lệ đến trước giường bệnh phục vụ mẹ, nhưng chẳng thích nghe Kiều Lệ Lệ kì quái chia rẽ quan hệ của anh và nhà họ Tô.

“Các con sắp phải đi học rồi, bài tập hè đã làm xong chưa?” Tạ Vinh hỏi cặp sinh đôi.

Tạ Văn Lan: “Bài tập hè của lớp 6, giáo viên cấp 2 sẽ không kiểm tra đâu.”

Tạ Vinh: “Không kiểm tra thì không làm à? Các con không hề biết kỉ luật tự giác, nhìn anh con ấy, kì nghỉ hè đã ôn tập trước chương trình cấp ba rồi.”

Tạ Văn Lan nghiêng đầu, thì thầm: “Vâng vâng vâng, anh cả lợi hại nhất, con với anh cộng lại cũng không bằng anh ấy.”

Tạ Vinh mím môi đi vào phòng sách.

Kiều Lệ Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt với con gái: “Không biết nói lời dễ nghe với bố con à?”

IQ đã không bằng, EQ cũng phải cao hơn chứ? So với tính tình lạnh như núi băng của Tạ Cảnh Uyên, con trai con gái chỉ cần nói ngọt một chút, chắc chắn sẽ lấy được niềm vui của Tạ Vinh.

Tạ Văn Lan không kiên nhẫn nghe mẹ dạy dỗ, xoay người chạy đi.

Kiều Lệ Lệ gửi gắm hết hi vọng lên người con trai: “Cảnh Trạch à, trong lúc học cấp hai mẹ sẽ mời gia sư phụ đạo tốt nhất cho con, con phải học cho giỏi, tranh thủ đuổi kịp anh con đấy nhé.”

Tạ Cảnh Trạch: …

Tha cho cậu đi, cậu có biến thành thiên thần tám cánh cũng không đuổi kịp đâu!

Hôm sau là ngày cuối cùng của tháng 8, cũng là ngày nghỉ cuối cùng của Tô Diệu Diệu.

6 giờ 30 phút sáng, Tô Minh An quyết tâm gõ cửa phòng con gái: “Diệu Diệu, dậy đi, đã nói hôm nay sẽ thích ứng với thời gian học tập và nghỉ ngơi của cấp ba cơ mà.”

Tô Diệu Diệu kéo chăn che đầu.

Tô Minh An gọi mấy lần, nói với vợ: “Quên đi, để con bé ngủ thêm một ngày nữa, ngày mai chỉ cần có mặt để khai giảng thôi, không cần dậy sớm.”

Đường Thi Vi: “Anh chiều con bé quá đấy!”

Tô Minh An: “Vậy em đi đi.”

Đường Thi Vi xoay người đi đánh răng.

Đến ngày 1 tháng 9, trong tiếng gõ cửa liên hoàn của bố, cuối cùng Tô Diệu Diệu cũng thức dậy lúc 8 giờ.

Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, vừa đi tới phòng khách đã thấy bà Đào và Tạ Cảnh Uyên đang ngồi trên ghế, giống như bao dịp khai giảng khác.

Ăn sáng xong, Tô Minh An lái xe đưa bọn nhỏ đến trường báo danh với bà Đào.

Trên đường đi, Tô Diệu Diệu nhận được điện thoại của Phùng Tiểu Vũ: “Diệu Diệu Diệu Diệu, tớ thấy tên của cậu rồi, giỏi quá đi, cậu với Tạ Cảnh Uyên lại học cùng một lớp, đều ở lớp 9!

Giọng nói của cô gái rất lớn, người trên xe đều nghe thấy.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Diệu Diệu nhìn ghế lái: “Bố à, bố lại nhờ người quen à?”

Tô Minh An: “Lần này thật sự không nhờ, nhưng bố nghe nói lớp 10-9 của trường Nhất Trung năm nào cũng là lớp có nhiều học sinh khá giỏi nhất.”

Thậm chí có trường còn chia lớp thực nghiệm, lớp trọng điểm gì đó, tuy Nhất Trung không chia rõ ràng như vậy nhưng cũng có sắp xếp tương đối đặc biệt.

Con gái và Tạ Cảnh Uyên đều là học bá, xác suất được chia vào cùng một lớp khá cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.