Đạo Trưởng Và Mèo

Chương 24



Đồng phục học sinh mới giặt có mùi nắng, vì tiết trời còn nóng nên Tô Diệu Diệu mặc bộ đồ ngắn tay.

Đường Thi Vi: “Hôm nay mặc áo ngắn tay, ngày mai học quân sự phải mặc áo dài tay đấy, không là cánh tay sẽ đen ngay.”

Kem chống nắng có tốt hơn nữa cũng không hiệu quả bằng biện pháp che chắn vật lí.

Tô Diệu Diệu: “Không sao, con không sợ phơi nắng.”

Ánh mắt Đường Thi Vi nhìn con gái càng có thêm một tia đồng cảm, đứa nhỏ ngốc, còn chưa được nếm mùi khổ cực của huấn luyện quân sự đâu.

Tiết tự học buổi sáng bắt đầu lúc 7 giờ 20 phút, 6 giờ 50, Tô Diệu Diệu ngồi lên gác-ba-ga xe đạp của Tạ Cảnh Uyên.

Vào giờ này trong tiểu khu còn rất yên ắng, vài nhân viên văn phòng sẽ dùng phương tiện giao thông công cộng hoặc xe taxi, vội vội vàng vàng, nào có thong dong bằng đám học sinh cấp ba.

Làn gió mát thổi qua làm áo đồng phục của Tạ Cảnh Uyên phồng lên.

Tô Diệu Diệu chọc vào đồng phục của cậu chơi đùa.

Tạ Cảnh Uyên dùng một tay kéo khóa xuống.

Áo đồng phục rộng rãi chợt bay ngược theo gió, suýt bọc nửa người Tô Diệu Diệu lại.

Trên đường chính rộng thênh thang dẫn đến trường Nhất Trung, càng lúc càng có nhiều học sinh ngoại trú xuất hiện, tất cả đều mặc đồng phục giống nhau, cùng chạy đến một đích.

Một tay Tô Diệu Diệu túm lấy áo Tạ Cảnh Uyên, tay kia vịn lên gác-ba-ga, thờ ơ quan sát những bạn học xung quanh.

Hầu như mọi người đều giữ tốc độ chầm chậm, bỗng nhiên có ba chiếc xe đạp từ phía sau tăng tốc đuổi theo.

Tô Diệu Diệu bị bọn họ thu hút, nghiêng đầu nhìn sang.

Ba chàng trai đi xe đạp đều mặc đồ thể thao ngắn tay, để lộ hai cánh tay và cẳng chân thon dài cường tráng, cậu con trai đi trước nhất để tóc húi cua, nước da ngăm đen, vẻ ngoài cũng coi như khôi ngô sáng sủa, có vẻ kiêu ngạo và lưu manh không thể kiềm chế.

Tên kia thấy Tô Diệu Diệu chú ý đến mình thì cười rồi huýt sáo, đạp nhanh hơn nữa, cho đến khi đầu xe của cậu ta đi ngang bằng với Tô Diệu Diệu.

Ba chàng trai đều là học sinh thể thao của trường Nhất Trung, năm nay học lớp 11, người huýt sáo là đại ca trong nhóm ba người, tên Tống Dương.

“Bé xinh đẹp, em là học sinh mới vào lớp 10 nhỉ?”

Tống Dương coi như Tạ Cảnh Uyên không tồn tại, nở nụ cười rạng rỡ đến gần Tô Diệu Diệu.

Tô Diệu Diệu gật đầu.

Tống Dương: “Anh là Tống Dương lớp 11, em tên gì, học lớp nào?”

Tô Diệu Diệu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng quan sát người này.

Tống Dương còn tưởng bé xinh đẹp sợ, vì vẻ ngoài của cô nhìn rất ngoan ngoãn, có lẽ là chưa từng tiếp xúc với “học sinh hư” như bọn họ.

“Cậu ta là bạn trai em, hay là anh em?” Tống Dương liếc nhìn Tạ Cảnh Uyên rất có hơi thở của học bá mọt sách, hỏi.

Thật ra Tô Diệu Diệu không rảnh để ý đến vấn đề này, nhưng chắc chắn là đạo trưởng không muốn người khác hiểu lầm, Tô Diệu Diệu đành trả lời: “Anh.”

Tống Dương đang muốn theo đuổi Tô Diệu Diệu, tất nhiên không thể đắc tội với anh trai của bé xinh đẹp, liền đạp xe lên trước, sóng vai nói chuyện với Tạ Cảnh Uyên: “Anh này, anh học lớp 12 nào?”

Khí chất bình tĩnh của Tạ Cảnh Uyên không giống học sinh mới, nếu cùng học lớp 11 thì Tống Dương không thể không có ấn tượng với hot boy học đường này được, nên mới đoán rằng Tạ Cảnh Uyên học lớp 12.

“Có chuyện gì?” Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng nhìn Tống Dương.

Thái độ này càng giống anh cả che chở em gái!

Tống Dương sờ mũi, cười gượng nói: “Không có gì, chỉ muốn làm quen với hai người thôi.”

Tạ Cảnh Uyên: “Không cần thiết.”

Hai người bạn của Tống Dương bật cười hả hê, Tống Dương có ngang ngược đến đâu cũng không thể ngang ngược được với anh trai của mỹ nữ.

Tống Dương cũng biết cứ tiếp tục dây dưa với Tạ Cảnh Uyên sẽ không có kết quả, quay đầu nháy mắt với Tô Diệu Diệu rồi cười, đạp xe đi trước.

Ba học sinh thể thao tràn trề sức sống rất nhanh đã cách bọn họ một đoạn dài.

Bấy giờ Tạ Cảnh Uyên mới hỏi Tô Diệu Diệu: “Em muốn làm quen với bọn họ à?”

Tô Diệu Diệu lắc đầu: “Không muốn.”

Cô không có hứng thú với người lạ, trừ khi đối phương có thể lấy ra thứ gì hay ho khiến cô rung động.

Tạ Cảnh Uyên không hỏi gì thêm, hai người học cùng lớp ngồi chung bàn, nếu có tên nào tỏ rõ ý muốn theo đuổi Tô Diệu Diệu, cậu sẽ phổ cập nội quy cấm yêu sớm của trường cho Tô Diệu Diệu lần nữa.

Vừa đến cổng trường, Tạ Cảnh Uyên đã thấy Từ Thủ đang đứng chờ.

Tạ Cảnh Uyên giẫm một chân lên đất.

Tô Diệu Diệu vẫn ngồi yên.

“Ăn sáng chưa?” Tạ Cảnh Uyên vừa dắt xe, vừa hỏi Từ Thủ.

Từ Thủ: “Ăn rồi.”

Tạ Cảnh Uyên: “Ừm, tối nay cậu theo tôi về nhà, buổi sáng tìm cơ hội hỏi chủ nhiệm xem có thể lấy lại tiền thuê không.”

Từ Thủ: “Vâng.”

Nói xong, Từ Thủ không nhịn được nữa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Diệu Diệu: “Cậu không biết đi à?”

Tô Diệu Diệu: “Đạo trưởng còn không để ý, cần cậu quản à?”

Từ Thủ nhìn Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Cảnh Uyên: “Bà nội coi em ấy như cháu ruột, sau này cậu cũng coi như có thêm một người em gái.”

Từ Thủ đang định nói mèo không xứng thì Tô Diệu Diệu “hừ” trước: “Em không cần cậu ta làm anh trai.”

Thấy một mèo một chó lại muốn cãi nhau, phía sau bỗng có người vui vẻ gọi: “Diệu Diệu!”

Tô Diệu Diệu quay đầu, thấy Trình Duyệt đeo cặp đuổi theo cô.

Lúc này Tô Diệu Diệu mới nhảy xuống xe.

Trình Duyệt kéo tay Tô Diệu Diệu, thở hổn hển: “Tớ ở lớp 23, tầng bốn phía bắc, cách các cậu xa ơi là xa, may còn có Dao Dao cùng lớp với tớ.”

Tô Diệu Diệu đã biết rồi, là Phùng Tiểu Vũ nói cho cô biết, Lâm Hi học lớp 10, ngay cạnh lớp 9.

“Ơ, bạn này là ai thế?”

Trình Duyệt thở dốc xong, cuối cùng cũng để ý đến Từ Thủ.

Tô Diệu Diệu không muốn giới thiệu.

Tạ Cảnh Uyên nói: “Cậu ấy tên Từ Thủ, là bạn của tôi.”

Trình Duyệt mở to mắt nhìn!

Bọn họ quen biết Tạ Cảnh Uyên lâu như vậy rồi, chưa từng nghe Tạ Cảnh Uyên chủ động thừa nhận thân phận bạn bè của mấy người họ! Sao Từ Thủ này lại đặc biệt như thế?

Trình Duyệt kéo Tô Diệu Diệu ra xa một chút, nhỏ giọng hỏi thăm tình hình cụ thể.

Tô Diệu Diệu: “Cậu không hiểu đâu, nhưng mà đạo trưởng đối xử với cậu ta còn tốt hơn tớ.”

Trình Duyệt bật thốt theo bản năng: “Không thể nào!”

Tô Diệu Diệu cũng không có cách giải thích thêm: “Sau này cậu sẽ biết.”

Trình Duyệt lén quan sát Từ Thủ và Tạ Cảnh Uyên.

Từ cổng trường đi đến khu dạy học mất bảy, tám phút, nhưng trong tám phút này, hai chàng trai không hề nói với nhau câu nào, thái độ của Tạ Cảnh Uyên với Từ Thủ không hề kém thái độ với bọn họ.

Dừng xe, Tạ Cảnh Uyên vẫn chủ động cầm cặp cho Tô Diệu Diệu, như là chuyện này cậu nên làm từ khi sinh ra.

Trình Duyệt xác định suy đoán của mình, Tô Diệu Diệu nói bậy, trên đời này làm gì có ai khiến Tạ Cảnh Uyên đối xử với người đó tốt hơn Tô Diệu Diệu!

“Bái bai, trưa nay cùng xuống căn-tin ăn nhé!”

Đến tầng hai, Trình Duyệt còn phải leo tiếp, đành phải vẫy tay với Tô Diệu Diệu.

Ba người Tô Diệu Diệu cũng vào lớp học.

Cố Gia Lăng vẫn chưa đến.

Cho đến một giây trước khi tiếng chuông vào tiết tự học vang lên, Cố Gia Lăng đúng giờ đẩy cửa lớp ra, Tô Diệu Diệu nhìn lên đỉnh đầu cậu, mấy sợi tóc xanh đã không còn.

“Sao các cậu đến sớm thế?”

Cố Gia Lăng để cặp xuống, hỏi Từ Thủ.

Thái độ của Từ Thủ lại lạnh nhạt: “Trong giờ học không được nói chuyện.”

Cố Gia Lăng: …

Sao lúc còn ở Thanh Hư Quán, cậu lại không nhìn ra chó mực biết tuân thủ kỉ luật như thế?

Tô Diệu Diệu không tuân thủ kỉ luật quay đầu lại, hỏi cậu: “Cậu còn chưa nói là khuyên tai mua ở đâu.”

Tiền có rồi, nhưng chưa có địa chỉ.

Cố Gia Lăng nghi ngờ nói: “Cậu có tiền không? Không được ăn trộm đâu.”

Trong ba yêu quái của Thanh Hư Quán, mèo là người bất ổn nhất ở phương diện này, ngay cả cái trâm cài tóc của nữ khách hành hương mà tiểu đạo sĩ cất giấu còn trộm được, không thể không phòng.

Tô Diệu Diệu lườm cậu: “Cậu chỉ biết trộm đồ thôi, đạo trưởng đã đồng ý khi nào nghỉ sẽ đưa tôi đi mua rồi.”

Đồng tử của Từ Thủ hơi co lại!

Khuyên tai tám vạn tệ, đạo trưởng lại muốn tiêu pha cho một con mèo như vậy?

Trái tim chim sẻ của Cố Gia Lăng cũng bị chấn động, chấn động với khả năng kinh tế của đạo trưởng, lại chấn động vì đạo trưởng hào phóng với mèo!

“Đạo trưởng, nhà có tiền lắm à?”

Cố Gia Lăng hôm qua tự xưng là đệ nhất tài lực, vốn không nghĩ tới phải hiểu tình trạng trong nhà người khác trước, nhìn đạo trưởng đạp xe đi học nào giống kẻ có tiền.

Tô Diệu Diệu nhớ tới dáng vẻ khoe khoang của chim sẻ ngô, không nhịn được cũng khoe khoang: “Chú Tạ mở một tập đoàn lớn đó!”

Cố Gia Lăng dùng khẩu hình miệng hỏi: “Lớn cỡ nào?”

Tô Diệu Diệu đang định trả lời thì Tạ Cảnh Uyên nhìn qua.

Ba yêu cúi đầu đọc sách.

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, bên sân tập truyền đến tiếng nhạc, học sinh của lớp 10 phải ra sân dự lễ khai giảng.

Lớp phó thể dục chỉ đạo các bạn học cầm ghế ra hành lang tập hợp, cùng nhau xếp hàng ra sân.

Lúc này các bạn nữ phải đứng ở hàng trên, Tô Diệu Diệu không thể không tách khỏi ba người kia, mỗi người cầm một cái ghế đi vào hàng.

Chiều cao của cô trong đám nữ sinh cũng được coi là trên trung bình.

Tô Diệu Diệu đứng ngoài hàng, nhìn qua nhóm bạn nữ trước mắt, cuối cùng đi đến chỗ một bạn nữ đeo nơ con bướm màu hồng nhạt.

“Tớ có thể đứng cạnh cậu không?” Tô Diệu Diệu hỏi.

Cô bạn ấy không khỏi đỏ mặt, còn hơi kích động, vừa dịch vào trong vừa nói: “Có thể có thể.”

Tô Diệu Diệu liền bước vào hàng.

Nữ sinh thầm căng thẳng một hồi, thấy Tô Diệu Diệu không có ý bắt chuyện, cô nàng mới từ từ tỉnh táo lại, sau đó lén nhìn Tô Diệu Diệu.

Tại sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy?

Tô Diệu Diệu phát hiện ra ánh mắt của cô, nghi ngờ nhìn sang.

Cô nàng lập tức căng thẳng, lắp bắp nói: “Chào cậu, tớ là Dư Nhạc, cậu có thể gọi tớ là Nhạc Nhạc.”

Tô Diệu Diệu: “Tớ là Tô Diệu Diệu, cậu có thể gọi tớ là Diệu Diệu.”

Dư Nhạc vui vẻ nói: “Tớ còn tưởng cậu sẽ không để ý đến tớ cơ.”

Bởi vì Tô Diệu Diệu nhìn giống một cô gái rất kiêu ngạo, rất tự cao tự đại.

Tô Diệu Diệu chỉ vào nơ con bướm của Dư Nhạc: “Tớ cũng có một cái nơ giống vậy.”

Dư Nhạc đột nhiên nhớ ra Tô Diệu Diệu đã từng tự giới thiệu, cô thích những thứ xinh đẹp.

“Tớ còn nhiều nơ lắm, cậu thích không? Tớ có thể tặng cậu một cái.”

Tô Diệu Diệu: “Được, tớ có thể giảng đề cho cậu.”

Dư Nhạc: “Không cần không cần, tớ chỉ muốn tặng cậu thôi.”

Tô Diệu Diệu nở nụ cười, nhìn Dư Nhạc càng thêm thuận mắt.

Tạ Cảnh Uyên và Từ Thủ, Cố Gia Lăng đứng ở hàng sau, nhưng ánh mắt vẫn băng qua đám nam sinh đang nhích tới nhích lui phía trước, luôn luôn để ý tới Tô Diệu Diệu.

Thấy Tô Diệu Diệu đang nói chuyện với bạn nữ bên cạnh, không có cãi nhau, Tạ Cảnh Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Chó săn đã có gần hai trăm năm kinh nghiệm bảo vệ thôn dân, chim sẻ ngô tự cho mình là thanh cao, tính tình hòa nhã, đi học cũng không cần cậu lo lắng, chỉ có mèo không quá thân thiết với người.

“Đạo trưởng đang nhìn Tô Diệu Diệu à?”

Cố Gia Lăng đột nhiên nghiêng người sang, nhìn theo ánh mắt của cậu.

Tạ Cảnh Uyên mím môi.

Cố Gia Lăng hỏi nhỏ: “Đạo trưởng thật sự muốn tặng khuyên tai cho cậu ta ư? Tám vạn tệ đấy, cần gì phải tiêu pha vì cậu ta.”

Tạ Cảnh Uyên giải thích: “Em ấy là mèo của Thanh Hư Quán.”

Trong lòng Cố Gia Lăng khẽ động, nói lấy lòng: “Đạo trưởng, thật ra em cũng vừa ý một cái nhẫn ngọc thạch bảy vạn tệ, đều ở một cửa hàng, đạo trưởng cũng tặng em nhé?”

Tạ Cảnh Uyên cười, đương lúc Cố Gia Lăng cho rằng cậu sẽ đồng ý, Tạ Cảnh Uyên thản nhiên nói: “Cậu không giống em ấy, nhà cậu có mỏ.”

Cố Gia Lăng: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.