Mấy tháng đầu ở Thượng Hải, tôi chuyển nhà tới một khu vắng vẻ dưới chân cầu cao tốc.
Đó là căn hộ của một người bạn, Daisy. Cô ấy sắp tới Hồng Kông học nửa năm nên cho tôi thuê lại.
Phòng nhỏ nhưng sạch sẽ. Tôi quen dần với tiếng ô tô ồn ào chạy bên ngoài. Dòng xe ầm ầm qua lại như một đại dương không bao giờ bình lặng. Dù trong đêm khuya cũng có xe tải phi như bay trên con đường quốc lộ trống trải, như một bầy cá lớn đột nhiên quẫy động trên mặt biển.
Một mình ở nhà làm việc. Trên bốn tờ báo, năm tờ tạp chí đều có chuyên mục đặt bài không ngớt mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng. Tôi viết đủ mọi chuyện, từ cách bảo vệ các căn nhà cổ ở Thượng Hải, phân tích các nhân tố ách tắc giao thông, loại nước hoa mới nhập, cá vàng nuôi trong nhà, chết vì cô đơn...
Có lúc chữ nghĩa khiến tôi không còn phải bận tâm. Có lúc tôi là một đứa con gái giấu giếm. Giấu hết thảy mọi chân tướng của cuộc đời.
Để chống chọi với tiếng ồn, phải đóng chặt cửa sổ, bật một đĩa CD của PJ Harvey. Đem những âm thanh run rẩy của cô ta tống vào màng nhĩ vốn đã mụ mẫm. Lúc mệt mỏi, áp vào ban công, ngắm dòng xe ào ạt qua, lặng lẽ hút một điếu thuốc.
Trước khi đi Hồng Kông, Daisy tổ chức tiệc chia tay trong một tiệm ăn kiểu cổ ở khu Từ Gia Hội. Người quá đông, quá ồn. Có lúc Thượng Hải cứ ầm ĩ loảng xoảng. Thế là cứ im lặng, vùi đầu vào món cá thì chua ngọt nổi tiếng nhất của bản tiệm.
Cả tiệm ăn thực ra chỉ là một toa xe lửa đã không dùng tới, nghe nói một vị thái hậu nào đó cuối đời Thanh đã từng ngồi. Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy rừng cây dầy đặc ẩm ướt, bị ánh đèn trắng chói mắt chiếu thẳng. Dưới gầm toa xe không rõ có đường ray không. Toa xe này như bị ngưng lại trong thời gian.
Lúc sắp tàn cuộc, Daisy đã say khướt, nói năng rất to, cười ré lên, nom rất hưng phấn. Đột nhiên cô ôm chầm lấy một người đàn ông, nói, Nhất Thần này, em ân hận đã quá yêu bản thân, mãi không bỏ được khả năng tự biết mình. Nên không thể giành giật được anh với Mai Quế. Câu nói này khiến rất nhiều người biến sắc mặt, tin chắc rằng sau khi tỉnh lại, Daisy phải ân hân lắm.
Người đàn ông nọ rất bình tĩnh ôm Daisy đang nước mắt đầm đìa, khẽ vỗ vỗ vào vai cô như vuốt ve một con mèo. Tôi dụi đầu thuốc, đứng lên nói, Để tôi đưa cô ấy về. Một bữa liên hoan mù quáng kết thúc chóng vánh.
Người đàn ông nọ tiễn chúng tôi. Anh ta lái một chiếc Lotus cũ. Khi xe đang lao trên đường cao tốc, gió lạnh ùa vào, nhanh như chớp đẩy lùi các toà cao ốc hai bên đường ở lại. Anh nói, Xin lỗi. Giọng anh nghe rất chân thành.
Tôi nói, Tôi cũng biết chút ít. Hồi lễ Phục đán, mấy người có một vở kịch. Anh là người phụ trách, Mai Quế là diễn viên chính, Daisy rốt cuộc thuộc về khán giả. Thực ra cũng chẳng có gì. Daisy là người dễ mất bình tĩnh, quá chú ý tới bản thân, dù có lên sân khấu cũng không thể diễn kịch.
Sau khi Daisy về nhà bố mẹ cô, anh lại lái xe đưa tôi về nhà.
Đã hai giờ sáng. Tôi xuống xe mua chút đồ ở cửa tiệm 24 giờ mở cửa bên đường. Lấy một chai Whisky, thuốc lá Kiện, xúc xích Thượng Hải. Lúc thanh toán, tiện thể mua luôn hai xiên đậu phụ khô nóng hôi hổi.
Tôi hỏi, nhà hàng lúc nãy ăn tối tên là gì nhỉ?
"Ga xép Thượng Hải".
Hà, đúng là nơi thích hợp để chia tay. Tôi đưa cho anh ta một xiên đậu phụ. Ăn không?
Anh khẽ cười, nhận lấy. Nhìn tôi chăm chú. Đó là một đôi mắt rất bình thản. Anh mặc áo trắng, quần vải thô màu xanh nhạt. Tóc húi cua sạch sẽ. Làm quản lý thị trường trong một công ty Đức.
Người đàn ông Thượng Hải hai mươi chín tuổi.
Thỉnh thoảng buổi tối, anh gọi điện tới. Trong điện thoại của tôi bên này luôn có tiếng ồn. Dòng xe trên cầu cao tốc, tiếng gõ máy tính, khúc nhạc nhảy Techno trong loa, tiếng nhạc trong giá lạnh. Anh hỏi, Cô tự xây sân khấu cho mình sao?
Thỉnh thoảng tôi thay một đĩa CD, mở một khúc sáo Ireland như nước chảy cho anh nghe. Ca khúc "The Level Plain" đầy bi thương. Chúng tôi trò chuyện, không ngớt. Từ chuyện vết sẹo bé tí hồi nhỏ, những cuốn sách thích đọc cho đến lý tưởng. Kể tất. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi.
Duy nhất chỉ không nói tới Mai Quế và công việc. Vì đó là hiện thực và nội dung quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.
Có lúc anh dùng tiếng Thượng Hải đáp lời tôi. Anh nói, Hay quá đi mất.
Dịu dàng vô cùng, như thể một tia sáng yếu ớt lướt qua bàn tay.
Hay quá đi mất. Hay quá đi mất.
Nửa tháng sau, một chiều mùa xuân. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Trước khi đi, Daisy có dặn tôi nếu có người lạ gõ cửa, chỉ được trả lời qua cái cửa sắt chống trộm. Nhưng tôi vội vã chạy tới, mở toang cửa. Âm thanh rít lên ghê người trong không gian tĩnh mịch, như nghe thấy cả tiếng hoảng hốt của đám bụi rơi lả tả.
Ánh nắng nhức mắt rọi lên hành lang trống trải, chiếu sáng khuôn mặt người đàn ông trong bóng râm. Trong bàn tay có một nhánh cây xanh mướt. Một đoá hoa màu hồng phấn thơm ngát. Là hoa dành dàng mua ở cửa hàng bên đường.
Hôm đó tôi mặc một chiếc áo thêu xanh Ai Cập, chiếc váy bông màu đỏ sẫm có in hình những đám hoa tường vy. Thần sắc mệt mỏi. Chân trần. Anh cài đoá hoa lên tóc tôi, ôm tôi. Khuôn mặt bất lực ra sức rúc vào vai tôi. Chúng tôi cứ vờn nhau, không phát ra tiếng.
Đêm đó, hoa ngát hương. Đặt trên kệ cửa sổ nhà bếp, lấy thùng thiếc hứng nước sạch. Lúc sáng sớm thức dậy, đã thấy ngả sang màu vàng tiều tuỵ. Nở thả cửa, đã khô lại.
Tôi đánh thêm một chiếc chìa khóa nữa cho anh. Anh có thể tới bất kỳ lúc nào. Thỉnh thoảng ở lại qua đêm.
Nếu anh tới ăn cơm tối, tôi ra siêu thị mua rau xanh, hoa quả, hầm canh suốt một buổi chiều, làm món cua thơm cay và thịt kho tàu với rau mai khô mà anh ưa thích. Ăn cơm xong, anh giúp tôi rửa bát, dọn dẹp nhà bếp, pha cà phê.
Chiếc radio nhỏ trong bếp đang phát nhạc, anh cũng hát theo, yellow submarine, yellow submarine. Ngoài cửa sổ có tiếng chim bay. Đôi khi, tôi cảm thấy mọi thứ dường như không có thật. Đến quá nhanh và quá dễ dàng.
Một tối nọ, chủ nhà tới thu tiền nhà. Anh lấy ví ra, bị tôi từ chối. Đếm tiền mặt trả cho chủ nhà. Nhuận bút của tôi vẫn đủ ăn đủ mặc. Tôi vẫn luôn thản nhiên về công việc vất vả của mình. Chủ nhà khen, Trông nhà cửa khá lắm, đúng là có hương vị cuộc sống. Trong phòng có đèn lồng làm bằng giấy trắng, có hoạ báo và ảnh dán lung tung khắp tường, một bể cá vàng, hoa cúc đã khô rụng, ga trải giường bẩn chất đống bên cạnh cái máy giặt, mùi thức ăn bốc lên trong bếp... Còn có cả người đàn ông của tôi mặc quần ngủ bằng vải bông kẻ ca rô sọc màu xanh da trời.
Tiễn ông chủ nhà, đóng cửa lại. Nhất Thần nằm trên giường, im lặng. Chúng tôi suốt đêm không trò chuyện. Tôi hút thuốc, viết lách trên máy tính, đeo headphone nghe nhạc, rót rượu pha thêm đá. Lúc bốn giờ sáng, trời đã trắng bạch. Tôi tắt máy.
Tôi đi tới bên giường, quỳ xuống, áp mặt lên chiếc gối của Nhất Thần. Tôi nói, Nhất Thần này, Thượng Hải là một thành phố mà em tạm thời gửi thân. Em giống như một diễn viên phiêu bạt, rong ruổi có thể lên sân khấu diễn bất kỳ lúc nào. Vẫn biết thời gian không nhiều, khắc rõ lúc nào cần hạ màn. Anh đừng lo.
Anh nói, Nhưng anh không định diễn cùng em.
Vậy anh có muốn đi lang bạt kỳ hồ với em không? Tôi mỉm cười.
Anh ủ ê nhìn tôi.
Chúng ta đều là người lớn. Phải làm như thế nào và làm ra sao, trong lòng đều rõ cả. Em như vậy và anh cũng thế. Tôi nói.
Tôi đã tới công ty của anh. Ban ngày, một mình ngồi xe buýt mất gần một tiếng, tới ngắm người đàn ông của tôi làm việc. Xuất thân của anh trong cuộc sống không chút liên quan tới tôi. Thứ mà tôi có thể chạm tới được chỉ là một người đàn ông khi ngủ lông mi dài rợp bóng như trẻ thơ.
Xe lướt qua bãi ngoài, tới khu thương mại cao ốc đẹp nhất trên đường Hoàng Hải. Trong đại sảnh sang trọng, người qua lại không ngớt. Quần áo đẹp, trông rất ngạo mạn. Các cô gái đi giầy cao gót, đeo hoa tai kim cương. Tôi nhớ tới Mai Quế. Mai Quế cũng cùng một tập đoàn như họ.
Đó là lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi. Phán đoán, fax, công tác xa, lợi nhuận, áp lực... Còn có hai cán cân về vật chất và tinh thần ngang nhau giữa con người với con người. Mai Quế kiêu ngạo được lưu giữ trong trái tim đầy trách nhiệm của một người đàn ông và xã hội thương mại. Tuy chưa từng gặp cô bao giờ, nhưng tôi tin chắc cô tuyệt nhiên không phải là một cô gái trắng trong. Hẳn là một kẻ tính toán và biết giữ mồm miệng. Nếu không phải như vậy, cô ấy làm sao có thể tồn tại được.
Họ đều là những thành phần ưu tú của thành phố này. Và mỗi năm, những kẻ lữ khách tha hương như tôi đi qua thành phố này liệu sẽ có bao nhiêu? Hàng nghìn hàng vạn người, tính nết khác người, luôn toát lên cái khí xâm lược khiến những người khác không hài lòng. Tôi không phải là Daisy, cũng không phải là Mai Quế. Tôi chỉ là một người kiếm sống từ những con chữ, không màng tới chuyện đời. Nhất Thần là một đứa trẻ trốn học. Lúc bỏ đi chơi rong yêu phải mảnh đất hoang nơi ngoại thành xa xôi.
Tới tháng chín, anh dọn đến sống cùng tôi gần hai mươi ngày. Xách theo chiếc cặp da, bên trong có ít quần áo và sách vở. Anh và Mai Quế đang mâu thuẫn nặng. Tinh thần đang bị kích động.
Cô ấy yêu cầu mua căn hộ trên đường Hoa Sơn, phải đứng tên cô ấy. Cái đó không ngại. Nhưng lại không cho phép bố mẹ anh thỉnh thoảng tới sống cùng. Thật là một người đàn bà ích kỷ.
Tôi không nói gì. Quả thật Mai Quế như vậy. Là bản tính cuối cùng mà anh có thể hiểu được, nhưng tất nhiên cũng có nhiều mặt tốt khác như xinh đẹp, thông minh. Vì thế có thể tha thứ mãi. Lâu đến như vậy.
Tôi chỉ thích anh sống ở đây lâu. Người đàn ông Thượng Hải của tôi. Sáng sớm mặc áo may ô, mùi nước cạo râu thơm thoang thoảng. Trước khi bước ra cửa cúi xuống hôn tôi. Tiếng cửa sắt khẽ va. Anh đi xuống lầu. Vì Thượng Hải sắp mở hội nghị APEC nên đâu đâu cũng thấy sửa đường. Buổi tối tắc đường, anh về muộn. Tôi xuống nhà đợi anh.
Chúng tôi chọn một số đồ dùng trong nhà bằng gỗ và nến thơm. Có lúc tìm đến quán bar Blue nhảy nhót.
Hôm đó uống cà phê trên khách sạn Grand Hyatt. Từ trên tầng cao nhìn xuống, xung quanh như một rừng cây bằng đá cao vút, rực rỡ ánh đèn. Cái hoa lệ và trống rỗng của thành phố quá rõ nét, khiến người ta ngạt thở. Anh nói, Thượng Hải đẹp đến vậy. Em ở lại đi, sống với anh.
Tôi hỏi, Những toà lầu kia như ảo giác. Nếu anh quay đi rồi ngoái lại, liệu có sợ chúng đột nhiên tan biến không?
Anh không đáp. Tôi thầm nghĩ. Tôi có nỗi khiếp sợ nhưng đã thành thói quen rồi.
Quả nhiên. Một tuần sau anh về nhà. Mai Quế đang khóc lóc ầm ĩ ở nhà anh. Hai gia đình vốn quen biết đã lâu. Bố mẹ anh đã yêu quý cô con dâu tương lai nên ra sức dỗ dành.
Anh kể, Anh rất mệt mỏi, Lam ạ. Có lúc ở nhà em, khi vừa tỉnh giấc, anh cứ ngỡ mình đã được sống lâu đến vậy.
Anh đã tỉnh rồi, Nhất Thần ạ. Nhưng cuộc đời vẫn còn dài lắm.
Sao chưa bao giờ em đề nghị anh ở lại hoặc làm điều gì đó cho em?
Có cần thiết không? Nếu anh muốn làm, chẳng cần bất cứ lý do gì.
Nói xong, tôi hơi ân hận. Cũng không nên quá huỵch toẹt. Giữ lại một ít đất lùi và hy vọng cũng tốt hơn. Người đàn ông này đối xử với tôi cũng không đến nỗi tệ. Tôi cũng không nên dùng từ ngữ ngăn cách quá. Chỉ vì những mâu thuẫn của anh khiến tôi hơi chán ngán. Anh mưa nắng thất thường như chính thành phố này. Chốc chốc lại chuyển mình.
Ban đêm nhìn sang cái gối trống bên cạnh. Trên đó vẫn vương mùi đàn ông, mùi tóc và da thịt. Nhớ lại cái dáng anh nằm ngủ, lông mi rợp bóng, ngon lành như trẻ thơ. Tôi chỉ cần một người đàn ông có thể tiện tay chạm tới bất kỳ lúc nào, có thể áp trán vào dưới cằm anh nằm ngủ, vuốt ve làn da nóng ấm và mềm mại như tơ...
Cuối tháng chín, một tạp chí ở Bắc Kinh mời tôi cùng tham gia. Tôi đáp, Cho tôi nửa tháng suy nghĩ. Trong nửa tháng đó, tôi không làm gì. Chỉ chờ đợi. Đợi điện thoại vang lên trong một khoảnh khắc nào đó. Đợi một người nói với tôi, Em hãy ở lại đi. Tôi sẽ từ chối ngay lời mời làm việc. Nhưng nếu không có ai gọi tới, tôi sẽ ra đi. Sự lựa chọn quá đơn giản.
Có lúc tôi nghĩ, Phải chăng anh cũng đang đợi một cú điện thoại. Nếu người con gái đó đề nghị, Anh ở lại đi, anh sẽ quay về. Nhưng nếu không nói, anh vẫn tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Phải chăng cả hai chúng ta đều là những người lạnh lẽo?
Cuối cùng, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khi Thượng Hải mở hội nghị APEC, tôi đã tìm được một căn hộ nhỏ nhưng sạch sẽ, gần vòng ba hướng Bắc ở Bắc Kinh.
Bên ngoài cửa sổ không còn tiếng xe cộ chạy ầm ầm trên cầu cao tốc, trái lại, tĩnh mịch vô cùng. Vừa kéo rèm cửa sổ đã thấy ngay bầu trời xanh thăm thẳm trống trải. Những toà chung cư cao ngất như những nét rạch đơn điệu và cứng nhắc. Tôi ngậm ngùi thừa nhận mình đã xa hẳn Thượng Hải. Thành phố mà tôi từng gửi thân và yêu thương. Nhưng đối với tôi, rời xa nó cũng không quá khó khăn.
Khi một người chỉ cần không muốn nữa thì cái gì cũng có thể vứt lại được.
Đôi khi nửa đêm chợt tỉnh giấc trong thành phố phương Bắc xa lạ này, tôi nhớ tới anh. Nhớ tới người đàn ông đứng trong bóng tối của hành lang. Đóa hoa trắng trong tay anh. Phía sau lưng là ánh nắng chói lòa và ráng vàng suộm đặc quánh như dầu. Nhớ tới hai mươi ngày cùng chung sống bình dị của chúng ta. Chỉ duy nhất không nhớ rõ khuôn mặt người đàn ông đó.
Tôi đang nhớ tới anh hay nhớ tới một cuộc tình?
Hồi đầu có một thời gian làm việc rất bận rộn nhưng lòng rất rõ chẳng bao lâu sẽ quay trở lại quỹ đạo của mình. Cuối cùng tôi vẫn là một kẻ lười biếng, chỉ có thể làm những việc mà mình thích.
Buổi tối làm thêm giờ ở công ty cho kịp bản thảo, tới nửa đêm mới về nhà. Lúc ngồi trên xe buýt, điện thoại réo vang. Nhìn số điện thoại một lúc. Không bắt máy. Cứ mặc kệ cho nó kêu vang đơn điệu hết lần này tới lần khác. Ngừng. Rồi lại kêu. Cứ như vậy vài lần. Ngừng hẳn.
Lòng rất bình thản. Chỉ có bác lái xe lấy làm quái lạ cứ quay lại nhìn. Trên màn hình của chiếc Sony Z28 hiển thị số điện thoại quen thuộc. Cái số mà tôi đã từng chờ đợi. Nhưng giờ đây mọi thứ đã không còn quan trọng nữa. Thời gian đã trôi qua.
Về nhà tắm. Bên cạnh bồn tắm châm cây nến thơm mùi cỏ. Ngâm mình rất lâu. Lại nhìn điện thoại. Có một tin nhắn. Anh viết, Lam.
Chỉ có tên tôi.
Mở ti vi, đang phát chương trình pháo hoa chào mừng hội nghị APEC ở Thượng Hải. Pháo hoa bắn rực trời. Những cảnh tượng xúc động như vậy cũng sẽ chỉ thoáng chốc tan vào hư không.
Tôi biết thời khắc đó anh sẽ đứng bên cửa sổ nhớ tới một đứa con gái tên Lam đang lưu lạc tha phương. Quả thật ngoài những hồi ức đẹp đẽ ra, chúng tôi không hề để lại cho nhau thứ gì. Đối với một người đàn bà, dù cùng chung sống nhưng tiền nhà vẫn do mình tự chi trả. Đối với một người đàn ông, một người phụ nữ chưa từng rơi một giọt lệ nào vì anh.
Tình cảm thế gian cứ trống rỗng như thế.
Nhưng tôi tin rằng một khoảnh khắc nào đó chúng tôi đã từng yêu nhau thật lòng. Như một cảnh pháo hoa Thượng Hải.
Chỉ có điều cuộc trình diễn đã kết thúc.
Thuỷ tiên và sao Chổi.
Đại Lý.
Ở Đại Lý, anh chọn một đĩa CD nhạc trong một bộ phim của Bắc Dã Vũ cho cô. Cô cầm về nghe hết, thích nhất ca khúc thứ ba, "The Rain". Có một đoạn violon êm nhẹ khác thường. Trên bìa đĩa CD có hình nhạc sĩ. Áo đen, đầu húi cua, lông mày rậm, râu bạc tỉa khá gọn ghẽ. Nom rất nghiêm túc. Một người đàn ông khá điển trai.
Vào cái đêm sắp ra đi, cô lại chạy tới tiệm băng đĩa nọ. Ngồi trên cái ghế băng nhỏ, để cô gái trông hàng mở từng đĩa cho cô nghe thử. Chỉ cần những tiết tấu tuôn chảy là lòng đã thích, cứ cầm lấy đặt sang một bên. Cứ thế mua khoảng ba mươi đĩa CD. Phần lớn là nhạc điện tử. Cũng có các ca khúc khiêu vũ mang phong cách Ấn Độ và Tây Ban Nha. Có lẽ phải nghe được hơn nửa năm.
Quay về khách sạn, bắt đầu thu dọn hành lý. Sáng mai trước khi xuất phát, trước tiên phải tới bưu điện gửi số CD này về trước. Bao gồm cả tấm vải caro sọc vuông màu lam đỏ tươi tắn. Có cả lụa thun sợi tơ vẽ hoa mẫu đơn và con vẹt đuôi dài. Vải sợi đay thêu đầy những đám hoa. Tất cả đều gửi về.
Ở đây cô bắt đầu quen một số bạn. Vài người mở cửa tiệm, vài người viết kịch bản, làm phim tài liệu. Một chàng trai Bắc Kinh bán căn hộ của anh ta, mang theo người yêu cùng con mèo tới đây mở một cửa tiệm nhỏ bán giày thể thao. Rảnh rỗi lại chạy đi đá bóng. Lúc cô gặp anh, anh không cắt tóc, không cạo râu, quần áo dơ mặc đi mặc lại, người mập gấp đôi. Mặt mày giống như một tăng nhân đi phiêu dạt. Có thật con người thấy được thoả mãn trong cuộc sống giản dị không nhỉ? Cô không muốn hỏi. Và anh hẳn cũng không muốn trả lời.
Trong đại sảnh ở khách sạn nhỏ, thường có người chờ đợi tới gần sáng. Căn phòng gỗ rất rộng, sắp xếp lung tung. Con chó Đan Mạch ngoan ngoãn ngủ say trên thảm nhà. Cô gái Nhật Bản chỉ thích lặng lẽ ngồi bên lò sưởi xem thi đấu bóng đá trên ti vi. Khi tất cả các trận đấu kết thúc mới chịu xỏ dép đi về phòng.
Cô ngồi cạnh lò sưởi ngắm đám đàn ông lạ mặt chơi bi-a. Chơi đến mệt nhoài họ mới kêu đầu bếp làm cơm rang ăn. Có lúc họ chia cho cô một ít. Cô cầm lấy chiếc đĩa đi vào trong vườn, ngồi trên xích đu vừa đong đưa vừa ăn. Những ngày đó, Đại Lý thường có gió to. Sau khi thổi hết sạch đám mây, tuyết đọng lại trên núi nom càng rõ hơn. Sao rất đẹp. Cô nhìn thấy đám sao. Nghe thấy tiếng lào xào từ thân cây hoa quế cao to. Ngày tháng trôi qua chậm chạp vì đơn giản. Ngày nào cũng dài như thế.
Eric hỏi cô, Sau này em định đi đâu? Cô đáp. Không biết, có lẽ đi Tứ Xuyên, Rồi đi Tây Tạng. Còn anh? Anh trả lời, Anh muốn về Bắc Kinh, Sau đó đi Thượng Hải. Ở Trung Quốc, anh cứ luân phiên sống giữa hai thành phố đó. Anh lại hỏi, Trước đây em đã tới Tây Tạng chưa? Cô đáp, Chưa. Em đi Tây Tạng vì muốn đi một nơi. Chỉ muốn tới nơi đó. Tới xong sẽ về ngay.
Anh so vai, Em luôn có mục tiêu rõ ràng thế sao? Cô đáp, Vâng, Em là một người có mục tiêu rõ ràng. Tuy như vậy rất đơn điệu. Chẳng có chút hứng thú. Em luôn cần phải biết mình đang làm gì.
Cô.
Cô ngần ngừ từ ngoài cửa đi vào. Áo khoác màu đen, giày thể thao bám đầy tuyết, mặt giày ẩm ướt. Chiếc áo phông cổ tròn màu xám hơi lộ hình vòng ngực. Trên ngón tay là chiếc nhẫn cũ kỹ đã phai màu, mặt nhẫn gồ lên, cẩn hạt đá đã trầy xước. Tách xa đám người ồn ào và tiếng nhạc thịnh hành huyên náo. Tiếng vọng âm của chiếc micro cứ chọc thẳng vào màng nhĩ. Cô cởi tuột chiếc mũ len xanh, lộ ra mớ tóc ngắn rối bời.
Cô ngồi xuống trước mặt anh. Rất yên tĩnh. Phảng phất như biến thân, thành một loài thực vật đến từ một thế giới và không gian khác. Một loại dương xỉ đã bị mất tích trong rừng sâu nhiệt đới. Mảnh mai. Lá nhọn nhỏ xíu. Ý thức độc lập. Anh rót một tách trà mời cô. Tay xuyên qua mặt đám người xa lạ. Có lẽ cô sẽ thích nó. Anh nói. Cô đón tách trà ấm nóng. Họ nhìn nhau. Rồi không nói tiếp câu nào suốt buổi tối hôm đó.
Không để lại số điện thoại. Thậm chí không giã biệt. Cô đứng bên anh, hơi ngại ngần. Vâng. Em biết. Em biết anh ở đây. Nếu hai bên cùng nhận, có lẽ chỉ trong một tích tắc. Anh tự nguyện hoặc bị ép buộc đưa ra thân thế và ý nguyện của mình, đặt vào lòng bàn tay em. Em nắm tay lại, giữ nó thật chặt. Nắm chặt lấy sự xác nhận của anh đã trao cho em, đi qua những ồn ào thế gian và tất thảy những con người không quen biết. Anh đặt nó vào lòng bàn tay em.
Anh là người mà em chờ đợi đã lâu nhưng không thể chờ nổi. Tay cô vẫn nắm chặt lời xác nhận của anh, và đứng bên cạnh, không hành động. Anh vẫn thế. Có vẻ như quá mệt mỏi. Luôn có thói quen úp hai tay lên mặt, ra sức chà xát. Như thể anh là một chàng trai đã bước sang tuổi già. Anh dừng lại trong cái thế giới này mà không rõ nguyên do. Có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào, vẫn đang mai phục. Mắt anh ngắm nhìn phía trái gương mặt cô chếch mười lăm độ. Đôi tay xọc vào túi quần vải đen. Bình minh đã ló. Hãy để chúng ta vươn mình, trôi dạt trên mặt biển. Ai lo cuộc đời người nấy. Vì tất cả những thứ xác nhận này đã xảy ra.
Cô khẽ tự cười mình. Quay người, bỏ vào thang máy.
Anh.
Anh đã từng kể, năm mười sáu tuổi, anh đem lòng yêu một người phụ nữ ba mươi mốt tuổi. Người ta đã lấy chồng có con, nhưng anh vẫn chết mê chết mệt. Không rõ tại sao lại cam tâm tình nguyện như thế, trao tặng cho cô ta cả thể xác lẫn tinh hồn, trở thành vật chất và hình thức mà cô ta cần. Mãi cho đến khi cô ta muốn rũ bỏ. Anh chui ra khỏi cái vỏ yếu ớt của mình, vươn rộng đôi cánh đẹp, trở thành một chàng trai trầm cảm.
Vì thế anh luôn thích các cô nhiều tuổi. Anh nói. Thậm chí sau đó anh còn định yêu một cô hơn anh hai mươi tuổi. Cô ta đã tắt kinh, nhưng được cái rất duyên dáng. Anh kể. Anh biến thành một chàng trai từng trải sớm, thông minh dị thường. Vì trí tuệ và tình dục của anh khác với những người bằng tuổi khác nên luôn cần một cô có năng lượng vượt xa hơn anh để dẫn đường, trực tiếp xuyên vượt giới hạn của thời gian. Cứ trưởng thành như vậy, anh trở thành một người đàn ông rất xuất sắc.
Năm ba mươi mốt tuổi, anh gặp cô. Cô biết lúc đó thể xác và linh hồn anh đã hoàn toàn thuộc về anh. Vì anh có thể chất và hình thái thuộc riêng anh. Mãi cho đến khi anh và cô chia tay nhau. Không ngừng già đi. Thời gian giữa họ là một khoảng cách của sao chổi tới mặt đất. Đúng cái khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, cả hai đã cách xa nhau hàng trăm năm ánh sáng.
Thứ ánh sáng của anh mà cô nhìn thấy được là cuộc hành trình mà anh đã xuất phát từ lâu. Đậu lên trán cô, không co hơi ấm, chỉ có ký ức. Họ chưa từng kể cho nhau nghe về thời thơ ấu. Thời con trẻ và trưởng thành. Như thể chỉ là phút giây lướt qua nhau, roạt một tiếng. Cái bóng của cả hai lướt qua nhau. Âm thanh mảnh và khẽ, như bụi bặm thời gian đổ xuống.
Nhưng, ở đâu? Anh đã gặp em. Cô thấy anh nhỏm đứng dậy, tay cầm chiếc di động, đi ra ngoài cửa, gọi điện thoại. Bữa tiệc huyên náo. Cuộc hội tụ của những người lạ mừng năm mới. Rất nhiều người đang hát karaoke. Anh vận bộ đồ đen. Chàng trai gầy gò. Cái dáng nhô cao trĩu buồn khiến người ta muốn lại gần, vây xung quanh anh, rồi áp mặt lên bờ vai vuông bức.