Mộ Dung Viên Viện lôi kéo tay ta, giọng nói tràn ngập thích thú. Ta ngẩng đầu lên ngước nhìn, nhất thời cũng không khống chế được mà trầm trồ.
Cầu đá cong cong bắc ngang sông, dòng người tấp nập qua lại, trên tay là đèn lồng tinh xảo đủ màu sắc. Sông Ngạn phản chiếu lại ánh sáng, mặt nước giống như tráng một lớp bạc, sóng sánh rực rỡ, giống như ly rượu thượng hạng làm người ta say sưa.
Tâm trạng ta đang ủ rũ cũng bị cảnh đẹp làm cho vơi bớt mấy phần. Thôi, hiếm hoi lắm mới có dịp được vui vẻ, cứ tận hưởng trước đã. Chuyện gì đến sẽ đến, dù ta lo âu phiền muộn cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề.
“Là mặt nạ.” Quân Mặc cười quay sang Tứ công chúa. “Muội thích con thỏ đúng không?”
Quân Linh Lạc đỏ mặt quay sang ba người chúng ta, vẻ mặt túng quẫn nói: “Không thích... Ai thèm mấy thứ đồ trẻ con này chứ?”
Thái tử đang định lấy chiếc mặt nạ treo trên giá, nghe nàng ta nói thế, y khó hiểu quay sang: “Vừa nãy muội nói muốn đeo thử mặt nạ mà?”
“Muội không có!”
“Vậy à?” Quân Mặc thản nhiên rút tay về. “Xem ra là ta nghe nhầm rồi.”
Ta nhìn vẻ mặt Tứ công chúa tràn ngập mâu thuẫn, vừa yêu thích vừa nuối tiếc, cảm thấy rất muốn cười to một trận. Thích thì thích, ai rảnh rỗi đi chê cười nàng ta chứ.
Biểu muội của ta chọn một cái mặt nạ gà trống (ta không hiểu sao muội ấy lại chọn cái này nữa), đeo vào mặt, còn rất nghiêm túc nói với Tứ công chúa: “Ta thấy nó rất dễ thương, đâu có gì trẻ con đâu.”
Ta cũng thuận tay lấy một cái hình con mèo. “Thân phận hai vị khó nói, đeo mặt nạ cũng tốt, tránh khỏi phiền phức không đáng có.”
“Tiểu thư nói thật đúng, vậy ta cũng lấy một cái.”
Ta nhìn Tứ công chúa vẫn còn đang đứng ngây ra như phỗng, lại nhìn về phía giá treo, giả vờ ngạc nhiên kêu lên: “A, chỉ còn một cái mặt nạ thỏ! Thu Minh, hay nàng lấy đi, mấy cái còn lại toàn ma với quỷ, xấu chết đi được.”
“Vâng.” Thu Minh cười cười, vừa chạm vào chiếc mặt nạ, một bàn tay khác liền thô lỗ giật lấy nó. Quân Linh Lạc mặt đỏ như táo chín, lắp bắp nói: “Bản công... Các ngươi dám để cho bản tiểu thư đeo mấy thứ xấu xí kia lên mặt sao? Thật to gan, ta... ta phải lấy cái đẹp nhất, hiểu chưa?”
Vẫn không chịu thừa nhận yêu thích nó sao? Chắc nàng ta không để ý, rằng nàng ta vừa nói ‘cái đẹp nhất’. Ta cười đưa mặt nạ của mình cho Thu Minh. “Tiểu thư thích thì cứ lấy. Thu Minh, ủy khuất nàng rồi. Đây, ta đưa nàng cái mặt nạ con mèo, ít ra đẹp hơn đống còn lại kia.”
“Tiểu thư, đây là con hổ.”
“A, là con hổ à? Sao không vẽ chữ vương trên trán vậy?” Ta ngại ngùng cười cười. “Ít ra nó cũng là hổ cái.”
Cứ thế, chúng ta vừa đi vừa rôm rả nói chuyện. Thật ra phần nhiều là ba người kia nói, ta và Thu Minh thỉnh thoảng góp thêm một hai câu. Bầu không khí hài hòa, thoải mái khiến ta đem hết bực bội trong lòng quẳng ra sau đầu.
“Kìa, họ bắt đầu thả đèn rồi.” Mộ Dung Viên Viện kêu lên. Mọi người xung quanh tụ tập thành những đám nhỏ, ở giữa là những chiếc đèn trời lớn, vài người cầm bút lông hí hoáy phóng vài nét chữ trên vải bạt trắng xóa.
Đó là ước nguyện của người viết. Thường thì người ta đi theo từng gia đình, hoặc từng đôi, ước nguyện viết lên có khi là cầu tiền của, danh vọng, nhiều nhất là tình yêu nam nữ.
“Tỷ tỷ, ta mau đi mua một cái đi!”
Quân Linh Lạc thấy chúng ta vui vẻ như thế, nàng nổi hứng lên muốn một cái đèn, vậy là cả đám người kéo nhau vào mua đèn và bút lông. Thái tử và Thu Minh không hứng thí lắm, cuối cùng Tứ công chúa một mình một cái, ta và biểu muội hai người ngồi đối diện, chuẩn bị chấm mực viết lên đèn lồng.
Khuôn mặt Mộ Dung Viên Viện tràn ngập hạnh phúc. Qua ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn, ta thấy trên má nàng nổi lên một mạt hồng hồng, tựa như cô nương nhà ai vừa mới lớn, lần đầu nếm trải mùi vị tương tư. Nàng nhỏ giọng thì thầm, giống như nói cho ta nghe, mà cũng giống như tự nói với bản thân mình: “Nghe mẫu thân muội kể, thái tử Quân Mặc trong buổi tiệc hào hoa, phong nhã ra sao, bây giờ muội mới biết bà không hề nói quá. Năm sau muội cập kê rồi, như vậy là được tham gia Yến Uyên tiệc. Tỷ tỷ, muội... muội giống như là đã... yêu thái tử rồi.”
Tay cầm bút của ta run lên một trận.
Ta cố gắng khắc chế lo âu và thấp thỏm, giọng nói nhàn nhạt mang theo hàn ý: “Muội chỉ mới gặp thái tử một lần, chính là mến mộ y tài hoa hơn người mà thôi, còn quá xa để gọi là yêu.”
“Không đâu.” Mộ Dung Viên Viện lắc đầu, ngơ ngẩn thì thầm: “Khi gặp thái tử, tim muội đập thật nhanh, chỉ muốn tới gần chàng, lúc nào cũng muốn nhìn thấy chàng. Mẫu thân bảo đó là tình yêu. Thanh Kỳ tỷ tỷ, nếu có một ngày muội gả cho thái tử, như vậy thật là hạnh phúc biết bao.”
“Thái tử sau này chính là bậc cửu ngũ chí tôn.” Ta lạnh nhạt nói. “Muội biết tình yêu của đế vương là như thế nào không? Chính là thứ tình cảm vô dụng nhất, bạc bẽo nhất. Muội biết cuộc sống trong hậu cũng là thế nào? Chính là vừa mệt mỏi vừa vô vọng, hoàng cung là cái lồng son hoa lệ, còn muội chính là con chim bị cầm tù, một ngày lại một ngày, chết dần chết mòn trong cái lồng ấy.”
“Tỷ tỷ, tỷ nói nghe ghê quá!” Mộ Dung Viên Viện bĩu môi nhìn ta, sau đó ánh mắt dần trở nên mơ màng. “Nếu bảo muội chết đi trong vòng tay của thái tử, vậy thì muội có chết cũng không hối tiếc, ai bảo y lớn lên đẹp mắt như thế.”
“Nam nhân anh tuấn trên đời còn nhiều, chẳng lẽ cứ gặp một người muội lại yêu một người sao?” Muội muội còn trẻ quá, ngốc nghếch quá, ta không muốn nàng trở thành một người phụ nữ suốt ngày tính tính toán toán, tranh giành đấu đá với người khác. Nàng là biểu muội ngây thơ đáng yêu của ta, là Mộ Dung Viên Viện thiên chân vô tà, nụ cười rực rỡ như ánh ban mai.