Đào Viên Tương Ngộ

Chương 24



Ánh đèn le lói, sau tấm rèm lụa mềm mại là hai thân hình kề sát vào nhau, không khí vốn lạnh lẽo giờ này lại toát lên vẻ mập mờ ái muội.

Lưng ta tựa vào lồng ngực người nọ, hai tay bị trói buộc phía sau, chặt chẽ đến mức không thể giãy dụa, trung y trắng toát vì bị lôi kéo mà trở nên xốc xếch. Người phía sau không nói chuyện, y tựa cằm lên vai ta, hơi thở có chút suy yếu. Chất lỏng nóng ấm thấm qua lớp vải đơn bạc sau lưng, mùi máu tươi tràn ngập không gian, xen vào đó là hương thơm nhàn nhạt.

Ta không dám vọng động, chỉ biết cắn răng nói: “Thả ta ra trước đã. Ta cam đoan sẽ không kinh hô.”

Tên kia vẫn im lặng. Một lát sau, y nhẹ nhàng di chuyển cằm, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ ta, giọng nói có chút khàn khàn: “Thả người rồi, tiểu thư định xử trí tiếp thế nào?”

Ta nuốt một ngụm nước bọt, dây thần kinh căng thẳng giống như sắp đứt đến nơi. “Công tử đang bị thương phải không? Tiếp tục như thế này vết thương sẽ chảy máu đến chết, ta có thuốc trong phòng, chỉ cần ngài thả ta ra, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

Người kia không động đậy. Ta che giấu run sợ trong lòng, bình tĩnh nói tiếp: “Lẽ nào công tử còn lo sợ một nữ tử chân yếu tay mềm, suốt ngày chỉ biết trốn trong khuê phòng?”

Y khẽ cười một tiếng, sau đó bàn tay đang giam giữ ta liền buông lỏng. “Vậy làm phiền tiểu thư rồi.”

Được thả tự do, ta không chút chần chờ nhảy xuống giường, tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Tên kia thật sự không đề phòng một nữ tử, y thế mà lại dễ dàng tin ta. Ta cố gắng bình tĩnh, từ từ tiến tới bàn trang điểm.

Sợ y sát tâm đột ngột nổi lên, ta giả vờ run rẩy nói: “Trong hộp trang điểm của ta có Lãnh Ngưng Cao của Tuyết công tử, là thuốc quý hiếm có thể trị cả nội thương lẫn ngoại thương, công tử đợi một lát, vết thuơng của ngài sẽ không chảy máu nữa.”

Không có tiếng đáp.

Ta nhẹ nhàng mở nắp hộp gỗ xoan mạ vàng, chiếc bình sứ xanh nhạt vẫn nằm trong đó, nhàn nhạt tỏa ra mùi hương dịu nhẹ. Đó đúng là Lãnh Ngưng Cao người kia đưa cho ta.

Tuy nhiên…

Ta cầm lên chiếc bình trắng tinh bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng rút ra một cây trâm bạc, đút vào tay áo.

Bởi vì gần đây thường xuyên bị đau đầu, trong phòng ta luôn có một lọ tinh dầu, chính là một loại chất gây tê có tác dụng an thần cực mạnh. Chỉ ngửi một chút là đã cảm thấy buồn ngủ, vì thế khi đau đớn đến mức không chịu được ta mới dùng đến nó. Một khi ta đổ toàn bộ lên vết thương của y…

Sau đó… cần đến cây trâm bạc này rồi.

Ngạc nhiên lắm đúng không? Ngay cả ta cũng thấy bất ngờ với bản thân, thì ra một khi tính mạng bị đe dọa, con người có thể trở nên tàn nhẫn như vậy.

Ta khẽ khàng vén rèm lên, ánh đèn từ đó len lỏi vào, soi rõ bóng hình đang nằm trên giường: bạch y trắng toát đã nhiễm một mảng đỏ, tóc đen thật dài, dung nhan bị mặt nạ che kín, chỉ lộ ra bạc môi đã tái nhợt vì mất máu.

Lạnh lùng nhìn xuống, ngay từ đầu ta đã biết tên nay là kẻ áo trắng hôm nào, không còn nghi ngờ gì nữa, ma đầu ca ca ta nhắc tới chính là y.

Đơn thân độc mã thoát khỏi thiên la địa võng của chiến thần, hơn nữa trên mình mang thương tích còn đột nhập thành công vào phủ thừa tướng được canh gác cẩn mật, như vậy là một kẻ nguy hiểm cỡ nào? Bây giờ y vì bị thương mới bỏ qua cho ta, ai có thể đảm bảo một khi cứu người xong, tên ma đầu tàn ác này không qua cầu rút ván? Nếu ta chết dưới lưỡi dao của y, vậy còn người thân của ta, liệu y có tha cho họ không?

Dù chuyện đó có chút ít khả năng, ta cũng không có đủ can đảm đặt tính mạng những người ta yêu thương vào một ván cược rủi ro như vậy.

Cụp mi xuống, ta giấu đi tia sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt, dùng giọng điệu nhu thuận thì thầm với kẻ đang nhắm mắt an tĩnh trên giường: "Ta sẽ xử lý vết thương cho ngài, thỉnh công tử nằm im, chớ nên động đậy."

Trong thời khắc nguy hiểm như vậy, trí óc ta trở nên vô cùng tỉnh táo và bình tĩnh, bàn tay trong đêm tối lần mò cởi từng lớp vải của y phục.

Một… hai… ba nút thắt…

Vạt áo trắng đẫm máu mở rộng, tán loạn trên chăn gấm thêu kim vân, giống như một đóa hoa rực rỡ vừa nở rộ. Dưới tay ta là làn da mát lạnh trơn nhẵn như bạch ngọc thượng đẳng, dù đang bị thương cũng không thể nào mất đi vẻ tuyệt mĩ xinh đẹp.

Ta mở nắp bình, hương thơm dễ chịu lan tỏa trong không khí. Nhẹ nhàng đặt tay lên vết cắt sâu trên vai người nọ, bình thuốc từ từ, từ từ nghiêng đi, chất lỏng sóng sánh thơm ngát kia sắp tràn ra…

Một chút nữa, chỉ cần thêm một chút nữa…

Ngay thời khắc quan trọng đó, đôi mắt đang nhắm nghiền kia đột ngột mở ra. Chỉ một cái xoay người, y thành công đem ta đặt dưới thân, bình sứ bị hất xuống đất, "choang" một tiếng vỡ tan.

Cơ thể cao lớn đè lên người ta, gắt gao không có một kẽ hở, chỉ cần cúi xuống thêm một chút là mũi của hai người sẽ chạm vào nhau. Hơi thở thanh lãnh của người nọ hòa cùng mùi tinh dầu thơm mát, nhất thời khiến cho đầu óc ta trở nên mơ hồ.

"Công tử sao vậy?" Ta khó khăn quay mặt đi. "Xin hãy buông ta ra. Vết thương của ngài nếu không nhanh chóng xử lý, hậu quả sẽ rất khó lường."

Ma đầu kia cười một tiếng, y cúi xuống, mặt nạ cứng rắn chạm vào vành tai ta, giọng điệu trầm thấp mang theo một tia giễu cợt: 

"Trong lúc chúng ta da thịt thân mật như vậy, tiểu thư có vẻ phá lệ bình tĩnh, lẽ nào nàng không để ý nam nữ khác biệt?"

Ta cố gắng trấn tĩnh lại, lạnh nhạt nói: "Công tử nửa đêm vào khuê phòng của ta, bây giờ còn hỏi ta về vấn đề này sao?"

Cánh tay trái vẫn còn tự do, bên trong tay áo vừa vặn là chiếc trâm bạc ta đã lén lút đút vào.

Khẽ khàng cử động, tên ma đầu kia thế nhưng lại không để ý. Ta nâng cổ tay, rồi cả cánh tay lên, nhẹ nhàng tiến đến sau gáy người nọ, tròng mắt phát ra tia sáng lạnh, trâm bạc dứt khoát một nhát đâm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.