Đào Viên Tương Ngộ

Chương 39



Khương Viễn Mạc dịu dàng ôm ta, còn ta chỉ biết im lặng cho y ôm.

“Thanh Kỳ, có phải nàng năm lần bảy lượt đến Phong Yến thanh lâu, là để cứu một cô nương ?”

Ta giật mình, nhướng mắt nhìn y: “Ngài theo dõi ta?”

Y nhẹ nhàng tựa vào vai ta: “Thanh lâu kia và ta có một chút liên quan. Chuyện của nàng, ta tự nhiên nắm rõ.”

“À...” Ta nghi hoặc: “Có phải người mặc áo đỏ trên cửa sổ là ngài không?”

“Nàng rất nhạy bén.” Người kia mỉm cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành, cả khuôn mặt như được nhuộm một tầng sáng của ánh trăng.

Ta ngập ngừng, bởi vì không quen bị một nam nhân xa lạ gần gũi như vậy: “Ngài... phẫn nữ trang rất đẹp.”

Khương Viễn Mạc ngây người, sau đó nhíu mày, chẳng biết có phải do ta nhầm hay không, nhưng nhìn y có vẻ buồn bực.

“À... Thật sự là không cố ý tọc mạch đâu, ta biết đó là chuyện cơ mật không thể tiết lộ.” Ta vội vàng xua tay, chọc vào tên ác ma này, cẩn thận lại bị y chém chết như chơi.

Khương Viễn Mạc đè lại bàn tay không an phận của ta, nhẹ giọng: “Cũng chẳng phải cái gì bí mật. Đơn giản là một tên tù nhân nguy hiểm dưới quyền của ta bỏ trốn, vì thế bị phụ hoàng ra lệnh cho ta đích thân đi truy tìm y.”

“Vào thanh lâu tìm phạm nhân?”

Y bật cười: “Tên tội nhân này ẩn nấp vô cùng xảo quyệt, ta cho người truy tìm hơn ba tháng mới biết được y đang trốn ở Lạc Dương, địa điểm cụ thể thì không rõ. Nếu chỉ dụng binh đao thông thường, ắt hẳn sẽ lại để y chạy mất. Theo những gì thuộc hạ của ta điều tra được, tên này bản tính phóng túng, thậm chí trong lúc bị truy nã khắp nơi, y vẫn không bỏ được thói phong hoa.”

Ta “à” một tiếng: “Vì thế ngài đích thân ra tay, sử dụng mỹ nhân kế lùa y ra khỏi hang ổ, một phát bắt sống, vừa không kinh động đến mọi người lại vừa giữ được bí mật?”

Khương Viễn Mạc nghe xong, ngón tay liền không an phận búng vào trán ta một phát.

Tại sao y dám làm thế!!!

Ta trong lòng nổi lên từng đợt sóng, ngoài mặt lại không có gan phản kháng, chỉ biết chớp mắt nhìn y trừng trừng.

Y vô cùng vui vẻ xoa xoa chỗ trán bị búng đã đỏ ửng của ta, giọng nói hả hê: “Không được gọi một nam tử là mỹ nhân, nhớ chưa?”

Ta cố hết sức nuốt giận, vừa ha ha cười vừa nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lúc đó ngài chọn ta, chúng ta hình như không có thù oán gì?”

“Tại sao à?” Khương Viễn Mạc đột ngột nắm lấy cằm ta, bắt ta ngẩng đầu lên. Đôi mắt phượng của y nheo lại, bắn ra những tia sáng đẹp đẽ.

“Bởi vì đó là duyên phận. Mộ Dung Thanh Kỳ, giữa chúng ta có một mối ràng buộc, mối ràng buộc mà ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã không thể ngừng chú ý đến nàng.”

Ta bị ánh mắt kiên quyết của y làm cho giật mình.

Dừng lại! Cả hai người chúng ta, tuyệt đối không thể tiếp tục! Trong đầu ta gióng lên một hồi chuông cảnh báo, gượng cười đẩy y ra, lảng tránh nói: “Lúc này chúng ta nên cảnh giác một chút, có lẽ bọn thích khách vẫn còn đang truy lùng ngoài kia.”

Im lặng một lúc lâu, ta bị đôi mắt u ám kia dọa cho rợn tóc gáy, hai tay cứng đờ không dám cử động. Y nhíu mày nhìn ta, sau đó chỉ thản nhiên nói: “Sẽ không, bọn chúng đã có được thứ mình muốn, không cần tốn hơi sức đuổi tận giết tuyệt nữa.”

“Vậy tốt quá, chúng ta còn đợi gì mà không thoát khỏi nơi này ngay đi?”

Khương Viễn Mạc nhếch mép cười: “Nàng biết đường không?”

“...”

Quả thực nơi này thuộc về gia đình ta, nhưng mà đối với một khuê nữ suốt ngày trốn trong nhà, làm sao ta nắm rõ một mảnh đất lớn như vậy chứ!

Ta tự biết mình vô dụng, im lặng khoác lên áo bào dày rộng ngồi một chỗ, không ho he thêm tiếng nào nữa.

Có lẽ không thể chịu được bầu không khí ngột ngạt như vậy, Khương Viễn Mạc đứng dậy, giọng nói nhạt nhẽo: “Y phục chắc đều đã khô rồi. Mặc vào, chúng ta đi tìm ca ca của nàng.”

“A, được.” Ta giật mình, đứng lên.

Sau khi đổi xong y phục, ta đột nhiên nhớ ra một vấn đề, vội quay sang hỏi người bên cạnh: “Thái tử, lúc ngài... ừm... thay đồ cho ta, có thấy rơi ra một khối ngọc bội màu tím không?”

Khương Viễn Mạc giống như vừa nhớ tới, y lấy từ tay áo ra một cái túi thơm thêu hoa đào, đưa cho ta.

Mở ra xem, thật may, khối ngọc vẫn còn đó.

Khương Viễn Mạc vừa nhìn thấy ngọc bội màu tím, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: “Thanh Kỳ, từ đâu nàng có khối ngọc này?”

Ta trợn mắt nói dối: “Vật gia truyền.”

Y gật đầu, giọng nói có chút cảm thán: “Không ngờ thừa tướng lại sở hữu món bảo vật như vậy...”

Ta nheo mắt, tò mò hỏi: “Khối ngọc này đặc biệt lắm sao?”

“Nàng chắc cũng biết trước đây, nơi này có tồn tại một quốc gia tên là Song Lân?”

Ta gật đầu: “Song Lân, Tây Kì, Đông Diệu, tam đại quốc gia cùng song song tồn tại. Sau này Song Lân quốc bị xâm lược, cắt ra làm hai phần sát nhập vào hai nước láng giềng, người dân bị đóng dấu trên tay, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn đều mang thân phận nô lệ.”

“Vậy hẳn là nàng cũng biết, quốc bảo của Song Lân quốc là gì?”

“Không thể nào!” Ta kinh ngạc: “Đây là Tử Bích Ngọc ư?”

“Đúng thế, loại ngọc cực hiếm, ngoại trừ đông ấm hè lạnh, còn đặc biệt có khả năng xua đuổi độc vật. Tổng cộng chỉ có năm khối đều thuộc về hoàng đế Song Lân, bao gồm hai khối ngọc tỷ, hai khối lệnh bài, một khối chưa khắc chữ.”

Ta sửng sốt tới há hốc mồm. Trời ơi! Cái này không phải đơn thuần quý hiếm nữa, mà là báu vật, báu vật đấy! Không nhìn ra tên sát thủ kia nhiều tiền như vậy.

“Của ta... sẽ không phải là ngọc tỷ chứ?” Ta run run hỏi.

“Nếu như thừa tướng thật sự sở hữu món đồ đó, gia đình nàng đã diệt tộc rồi. Hai khối ngọc tỷ kia đều được đặt trong hoàng cung của Đông Diệu và Tây Kì, dưới sự kiểm soát của hoàng đế.”

“Thế đây là chữ gì?” Kinh khủng quá, vậy mà tên kia dám kêu ta đeo lên người.

“Là chữ `Thủ´, một trong hai lệnh bài. Thật không hiểu sao phụ thân của nàng lại có được loại đồ vật này, rất nguy hiểm.”

“Đúng rồi, ha ha.” Ta cười gượng hai tiếng.

Còn nói ngọc bội tùy thân cái gì! Đây rõ ràng là họa sát thân thì có! Bây giờ tuyệt đối không thế để lộ ra với bất cứ ai, ngộ nhỡ để trong nhà bị phát hiện ra, phụ thân và ca ca chắc chắn không để yên. Tốt nhất ta nên giấu kín để trong người, chờ cơ hội gặp lại ném về cho chủ nhân của nó thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.