Đào Viên Tương Ngộ

Chương 40



Trời hửng sáng. Đi đến bìa rừng, chúng ta vô cùng may mắn gặp được đoàn người của ca ca. Tỷ tỷ ngoại trừ tóc tai hơi rối, ngoài ra không bị thương chỗ nào.

“Thanh Kỳ! Ơn trời, ta chỉ sợ muội bị làm sao!”

Tỷ tỷ lao tới ôm chầm lấy ta, vừa khóc vừa cười nói. Nương cũng tiến lên nắm tay ta, vành mắt đỏ hoe, đủ thấy cả đêm hôm qua nàng đã khóc nhiều thế nào.

Trải qua sinh tử kề sát, lúc này ở trong vòng tay người thân, ta bỗng chốc cảm thấy trái tim mềm nhũn: “Con không sao hết, tỷ tỷ đừng khóc nữa, muội đã trở về rồi mà.”

“Đều tại ta, tự nhiên kéo muội đi dạo làm gì chứ. Nếu như muội thật sự xảy ra chuyện, ta sẽ hối hận đến chết mất!”

“Đều ổn mà, tất cả là nhờ thái tử Tây Kì đã chiếu cố muội.”

Lúc này mọi người mới nhớ đến người bị bỏ quên nãy giờ, vội vàng tiến lên hành lễ. Khương Viễn Mạc khôi phục lại phong thái cao ngạo của một vị thái tử, áo bào đỏ thêu kim vân đứng đó, đuôi mắt mang theo xúc cảm lạnh lẽo như băng.

Khuôn mặt ca ca đầy vẻ phong trần, dưới cằm mọc ra râu lởm chởm, không còn chút nào vẻ thư sinh nhỏ nhã thường ngày. Y lộ ra một cỗ khí thế của tướng quân nơi sa trường, toàn thân ngập trong sát khí.

“Đám người ám sát thái tử điện hạ, tất cả đều đeo mặt nạ bạc sao?”

Khương Viễn Mạc nhíu mày: “Đúng thế, trên đường giao mật chỉ của phụ hoàng đến quý quốc, bổn cung bị bọn chúng mai phục, rượt đuổi đến nơi này. Mật chỉ đã bị cướp mất rồi.”

“Quả nhiên là y. Không ngờ y còn dám đụng chạm đến Tây Kì, thực là gan lớn bằng trời!”

“Y quả thực gan lớn.” Sắc mặt Khương Viễn Mạc lạnh lẽo: “Bổn cung cũng muốn một ngày bắt được y, sau đó cho y nếm thử cảm giác sống không bằng chết.”

Ca ca gật đầu: “Mật chỉ không còn, điện hạ có cần tới hoàng cung diện thánh không?”

“Không cần thiết. Bổn cung nghỉ ngơi một chút, sau đó lập tức lên đường về nước. Còn phải phiền tướng quân rồi, tất cả binh lính bổn cung mang theo đều đã chết hết.”

“Chuyện này cứ giao cho tại hạ. Trước lúc lên đường, chúng ta nghỉ ngơi một chút đã, cách đây không xa là chỗ đóng quân, có đầy đủ lương thực và binh lính cho ngài lựa chọn.”

.....

Về đến doanh trại của ca ca, ta tắm rửa sạch sẽ, đổi y phục xong, cả người khoan khoái mới ngồi xuống bàn tiệc cùng mọi người.

Gọi là bàn tiệc, thật ra cũng khá đơn giản. Bởi vì ở nơi đồng hoang không người này, ngoại trừ thịt thú rừng cũng chỉ có vài loại trái cây rau dại, thêm vào có chút lương khô và rượu trắng mà đám quân sĩ mang tới. Sát thủ xuất hiện ngay trên gia thổ được bảo vệ nghiêm ngặt, ca ca lập tức huy động quân đội trong vòng vài dặm gần đó, cả ngày lùng sục tìm kiếm ta, lúc này mọi người đều đã mệt lả.

Khương Viễn Mạc đã thay đổi y phục, nghiêm chỉnh ngồi cùng với ca ca, vừa nhìn thấy ta đi tới, khóe miệng y khẽ giương lên.

Bởi vì quần áo đã bị chém rách vài chỗ không thể mặc lại, Khương Viễn Mạc đành thay y phục của ca ca. Không còn màu đỏ diễm lệ, y khoác lên một thân áo dài hắc sắc, toàn thân toát ra một cỗ khí thế lạnh lẽo, oai phong hơn người.

Ta không để ý đến ánh mắt chăm chú của y, thản nhiên ngồi xuống cạnh tỷ tỷ và nương, có trời mới biết ta đang đói thế nào. Lúc này ngoại trừ lấp đầy bụng, những chuyện khác đều là mây bay.

“Tất cả hành lý cần thiết đã chuẩn bị xong hết cho ngài, điện hạ.” Ca ca rót đầy ly rượu, vẻ mặt nghiêm chỉnh hướng Khương Viễn Mạc nói.

Y gật đầu, chén sứ trong tay khẽ nâng lên: “Làm phiền Mộ Dung tướng quân rồi.”

“Chuyện này chính là bổn phận của tại hạ, hơn nữa thái tử điện hạ trong lúc nguy nan vẫn luôn chiếu cố xá muội, cho phép tại hạ kính ngài một ly.” Nói xong, ngửa đầu uống rượu.

Khác với dáng vẻ hào sảng của ca ca, Khương Viễn Mạc nhàn nhã đưa chén lên môi, động tác ưu nhã như đang phẩm trà.

Ta mặc kệ hai đại nam nhân phía trên, tập trung toàn bộ tính thần vào bàn tiệc trước mặt. Tỷ tỷ và nương ngồi bên không ngừng gắp thức ăn cho ta, giống như sợ ta ăn không đủ vậy.

Trong lúc ta đang vui vẻ thưởng thức mĩ thực, tròng mắt Khương Viễn Mạc ánh lên một tia hứng thú, y nhàn nhã nhắc nhở:

“Thanh Kỳ, cẩn thận mắc nghẹn. “

“... Khụ!”

Ta mắc nghẹn ngay sau đó.

Tỷ tỷ vội vàng truyền qua một chén nước, ánh mắt của nương và ca ca đồng loạt hướng về phía ta, vẻ mặt tràn ngập kỳ quái.

Ta căm hận liếc mắt lên nhìn Khương Viễn Mạc, y đưa ly rượu lên môi, ý cười vẫn còn đọng lại trong đáy mắt.

Ngài tổ tông này rõ ràng rất thích trêu chọc người khác. Ta nhịn, không cần để ý đến những trò tiêu khiển vô nghĩa của hoàng tộc.

Tiếp tục gắp đồ ăn, ta rất đói, không có hơi sức chơi đùa với y.

Cả bữa ăn đều bị người ta nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng đến lúc y lên đường, ta nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Thật ra, ta cảm thấy, hai người chúng ta tốt nhất không nên gặp mặt nữa.

Khương Viễn Mạc đã yên vị trên bảo mã, mái tóc đen lay động trong gió, đằng sau là hơn hai chục kỵ binh ca ca chọn lựa. Y chậm rãi thúc ngựa, lúc đi ngang qua ta, y đột nhiên cúi xuống, thì thầm:

“Ăn uống đầy đủ vào, nàng rất gầy, ôm trong tay chỉ sợ tuột mất.”

Ta sững người ra một lúc, sau đó đỏ mặt quát: “Liên quan gì đến ngài!”

Y phá lên cười, tiêu sái thúc ngựa, còn nói vọng lại: “Chờ ta.”

Ta nhìn theo đoàn người xa dần, cảm nhận được những ánh mắt ái muội của mọi người xung quanh, nhất thời vừa tức giận vừa xấu hổ.

Căm hận nghiến răng, Khương Viễn Mạc, con người này thật thích gieo rắc rối cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.