Đào Viên Tương Ngộ

Chương 41



An ổn được vài hôm, trong gia đình lại nổi lên một trận ồn ào.

"Tiểu thư, không tốt rồi!"

Ta và Thu Minh đang bận rộn thêu áo tân nương, nghe tiếng kêu hốt hoảng của Nhan Hướng, cả hai đều giật mình ngẩng đầu lên.

"Chuyện gì thế?"

Nhan Hướng giống như vừa chạy một mạch đến đây, nàng thở hổn hển, giọng nói có chút đứt quãng:

"Viên Viện... Viên Viện tiểu thư... có chuyện."

"Viên Viện? Muội ấy bị làm sao?" Ta nhíu mày.

Nhan Hướng cắn môi, nức nở nói: "Viên Viện tiểu thư đòi tự tử!"

"Cái gì?!!" Ta kinh ngạc đứng bật dậy.

"Bây giờ đại phu nhân đang chờ người ở đại sảnh. Tiểu thư thân thiết với biểu muội, biết đâu lại khuyên nhủ được nàng, người mau đi đi."

Không cần đợi Nhan Hướng nói hết, ta đã vội vã lao ra ngoài.

Tự tử? Hoang đường, đang yên đang lành, có chuyện gì mà phải đến mức tự tử? Cho dù biểu muội của ta tính tình bướng bỉnh, nhưng cũng chưa bao giờ dám làm ra loại sự tình này.

Trong sảnh, mẫu thân cùng nương đều đang đứng chờ. Vừa thấy ta, mẫu thân ngay lập tức kéo đoàn người lên xe ngựa, khuôn mặt nàng đầy vẻ sốt ruột cùng lo lắng. 

An vị trên xe rồi, ta vội vàng hỏi: "Mẫu thân, chuyện này là thế nào, đang tốt đẹp sao biểu muội bỗng nhiên nghĩ quẩn như vậy?"

Khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân tràn ngập bất đắc dĩ: "Viên Viện sắp tới sẽ trở thành Định vương phi."

"Định vương phi?" Ta giật mình: "Chuyện này..."

Giọng nói của nương đầy vẻ bất lực: "Là Định vương trên buổi tiệc nhìn trúng Viên Viện, một mực muốn lấy nó. Định vương lâu nay không thích nữ sắc, hoàng thượng đang lo lắng, lúc này y yêu cầu như vậy, ngài tất sẽ vui mừng chỉ hôn cho hai đứa. Làm vương phi thì quá tốt rồi, ai ngờ..."

Ta trầm ngâm: "Ai ngờ biểu muội chỉ khăng khăng muốn gả cho thái tử, phải không ạ?"

Mẫu thân nhíu mày: "Viên Viện con bé này, trời sanh tính tình cứng đầu. Bây giờ nó đang nháo loạn bên ấy lên, muội phu gấp sắp chết, vội vàng muốn con sang giúp."

Ta gật đầu, trong lòng nặng trĩu. 

Viên Viện ngốc nghếch, chỉ hôn của hoàng đế, nào phải muốn từ chối là từ chối được. Biểu muội ơi, bây giờ ta phải làm sao cho muội hiểu đây, trên đời không phải việc gì cũng do ý muốn của bản thân mình đâu...

Xe ngựa dừng trước cổng lớn. Ba người chúng ta nhanh chóng tiến vào, cô cô cùng cô trượng đã chờ sẵn bên trong, thấy chúng ta liền vội vã ra đón.

"Mọi người đều đến rồi, mau vào đi."

Cô cô sắc mặt tiều tụy, nàng nắm tay ta mà khóc: "Thanh Kỳ, con đến khuyên bảo Viên Viện giúp cô cô đi. Nó cứ chống đối thế này, truyền ra ngoài chính là đắc tội hoàng tộc. Ta nói hết lời mà nó vẫn mơ mộng cao xa, đòi làm thái tử phi, này không phải là tự rước họa vào thân sao?"

"Cô cô, người yên tâm, con sẽ vào trong nói chuyện với biểu muội."

"Vậy phiền con rồi, nói thật, bây giờ ngoài con ra, Viên Viện chẳng thèm nghe ai nữa."

Ta gật đầu, đi theo cô cô đến biệt viện của biểu muội. Vừa tới nơi, bên trong truyền ra tiếng la hét của Mộ Dung Viên Viện:

"Ta không gả! Ta không gả cho Định Vương, ta không yêu y!"

Ngay sau đó, một cái ấm trà bay tới, rơi xuống vỡ tan dưới chân ta.

Cô cô tức giận hét lớn: "Mộ Dung Viên Viện, nha đầu điên khùng này, con quậy phá đủ chưa?!!"

Mộ Dung Viên Viện đầu tóc lộn xộn đứng trước cửa phòng, hai mắt đỏ hoe. Vừa nhìn thấy ta, nàng giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, òa khóc lao đến: "Thanh Kỳ tỷ tỷ, tỷ biết muội mà, muội không thích Định vương, không thích chút nào!"

Ta đau lòng ôm lấy biểu muội, thì thầm: "Ngoan ngoãn một chút, muội như vậy không phải tự làm khổ mình sao?"

"Nhưng muội không muốn gả mà! Muội ghét y, muội ghét y ép buộc người khác!"

Cô cô đứng cạnh ta đã sắp giận muốn mắng người, ta vội vàng ra dấu bảo nàng nín nhịn một chút, hết thảy đều để ta xử lý. Nàng cắn môi, xoay người bỏ đi.

Mộ Dung Viên Viện vẫn khóc nức nở trong tay ta, ta thở dài một hơi, dìu nàng đi vào phòng. Đám gia nô đang sợ hãi đều bị ta phất tay đuổi ra ngoài, cuối cùng bên trong chỉ còn lại hai người chúng ta.

Ta dịu giọng: "Muội muội, nói ta nghe, có một phu quân như thế, muội còn ấm ức cái gì?"

Đôi mắt to tròn của Mộ Dung Viên Viện tràn ngập vẻ tủi thân: "Sao cả tỷ cũng nói vậy chứ? Tỷ biết trong lòng muội thích ai mà?"

Ta trầm giọng: "Thì sao? Muội thích thái tử, vậy thì y phải lấy muội à?"

"Tỷ tỷ..." Khuôn mặt nàng lộ vẻ ấm ức.

"Biểu muội." Ta ngắt lời nàng: "Muội còn trẻ, nhưng không thể không biết nặng nhẹ. Thái tử hay Định vương, hai người này không phải kẹo cho muội chọn. Người là quân, ta là thần, chỉ có người chọn ta, không có ta chọn người."

"Nhưng muội không thích Định vương, cho dù y là con của, y cũng không thể ép buộc người khác như vậy!"

Ta cười chế giễu: "Ồ, vậy muội nói cho ta nghe, muội thậm chí còn chẳng phải con vua, lấy đâu ra cái quyền đòi làm thê của thái tử?"

"Muội..." Nàng nghẹn lời.

"Nghe ta nói, muội thích thái tử, nhưng có thể gả cho y không, đó là một việc khác. Huống hồ đây còn là đích thân hoàng thượng chỉ hôn, muội cãi được sao?"

"Vậy lẽ nào muội phải chấp nhận hôn sự này hay sao? Đây là hạnh phúc cả đời của muội đấy, tỷ hiểu không? Lấy người mình không yêu, làm sao còn vui vẻ được nữa."

Mộ Dung Viên Viện che mặt, nước mắt từng giọt rơi xuống, ướt đẫm cả chiếc gối thêu hoa sen.

Ta thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Trên đời này, không phải cứ muốn là sẽ đạt được, nhất là ái tình, càng muốn lại càng xa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.