Cổ Luật Lưu nói tiếp: “Nghĩa tử Cửu Tiêu của ta, hắn là một đứa trẻ tốt, mặc dù bề ngoài lạnh lùng một chút nhưng tâm hắn cũng rất ấm áp, hắn vẫn xem con giống như muội muội của hắn, sau này cũng sẽ giúp đỡ các con.”
Đào Yêu càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Cha tại sao lại nói những… điều này?”
Cổ Luật Lưu không trả lời nàng, vẫn tiếp tục nói: “Con đã biết rõ tất cả chuyện tình xảy ra lúc trước, như vậy bây giờ việc con cần làm chính là quên đi những chuyện đó. Quên đi những chuyện không vui đã qua, đi cùng Mộ Dung Dật Phong tìm cuộc sống thuộc về các con.”
Trong lòng Đào Yêu càng lúc càng trầm xuống, nàng có dự cảm giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Cổ Luật Lưu nhìn nàng, tỉ mỉ nhìn nàng như muốn vĩnh viễn nhớ kỹ nàng trong lòng. Y nói: “Đào Yêu, đừng hận ta, bởi vì khi con hận một người, chắc con cũng sẽ không vui vẻ gì, cho nên hãy làm như lời ta nói, sau khi rời khỏi đây hãy quên ta đi, hiểu chưa?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Đào Yêu bỗng nhiên hiểu Cổ Luật Lưu đã làm chuyện gì với chính mình. Nàng đứng dậy thật nhanh, ném bầu rượu kia xuống đất, lập tức những chất lỏng kia nổi lên những bọt biển màu trắng dữ tợn.
Hơi thở chết chóc càng ngày càng đậm.
Mà khóe miệng Cổ Luật Lưu cũng chầm chậm chảy xuống máu đen, sau đó y ngã xuống mặt đất.
Đào Yêu đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong chạy đến đây, nâng nửa người Cổ Luật Lưu dậy.
Giờ phút này, sinh mệnh của Cổ Luật Lưu đã mất hơn phân nửa, nhưng thần sắc bên trong của y lại có một chút vui sướng, thoải mái, trước mắt y đã là một mảnh tối đen, cầm chặt tay Mộ Dung Dật Phong suy yếu nói: “Mộ Dung công tử, chăm sóc nó thật tốt.”
Mộ Dung Dật Phong nắm chặt tay y, dùng toàn bộ sức lực của mình hứa hẹn.
Cổ Luật Lưu cảm nhận được ý của Mộ Dung Dật Phong, y lấy ra một cái túi thơm khác từ trong ngực, với tay muốn đưa cho Đào Yêu.
Đào Yêu nhận ra bên trên túi thơm kia có thêu hoa Hải Đường như cái trên tay nàng.
Có lẽ đây chính là tín vật đính ước của bọn họ.
Ngay lúc nàng còn sững sờ, cánh tay kia đã vô lực rũ xuống.
Vĩnh viễn rũ xuống.
Đào Yêu từng bước một đi tới trước mặt Cổ Luật Lưu, nàng ngồi xổm xuống.
Nàng nhìn cha mình, dưới ánh trăng, khuôn mặt của y bình tĩnh không gợn sóng.
Nàng lẩm bẩm nói: “Ta cũng không muốn người chết, ta… Chỉ muốn tìm được người, gọi người một tiếng cha… Ta chỉ muốn tìm đến người.”
Mộ Dung Dật Phong kéo Đào Yêu vào trong ngực mình, để đầu của nàng dựa trên bả vai mình, dùng thân thể ấm áp của mình ôm lấy nàng.
Đôi môi Đào Yêu khẽ mấp máy: “Ta làm tất cả, thật sự chỉ là muốn nhìn thấy người… Nhìn thấy người thân duy nhất còn trên thế gian này… Cho dù người đã làm cái gì, nhưng người từng làm cho mẹ vui vẻ, như vậy là đủ rồi.”
Cửu Tiêu dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng Cổ Luật Lưu.
“Đào Yêu, đừng đau lòng.” Hắn nói: “Những năm này, nghĩa phụ vẫn sống trong đau khổ. Tối nay, đối với ông ấy mà nói chính là một sự giải thoát, ông ấy vẫn chưa quên các người, vẫn lo lắng cho cô ở một nơi xa, nhưng mà ông ấy không có cách nào đối mặt với cô, nghĩa phụ đã nói, ông ấy đã phạm phải lỗi không thể tha thứ.”
“Thật ra cái đêm khi nghe thấy tin tức mẹ cô qua đời, ông ấy đã muốn chết, chỉ vì muốn bảo vệ cô, ông ấy mới tiếp tục kéo dài mạng sống, đối đầu cùng Thái hậu.”
“Nghĩa phụ biết cô sẽ đến, ông ấy không muốn ngăn cản, ông ấy cho rằng đây là số mệnh đã định, cho nên dọc đường, ông ấy để cho ta tới bảo vệ cô, không để cho cô bị thương tổn, cho đến khi cô biết được chân tướng chuyện này.”
Đào Yêu tựa đầu vào ngực Mộ Dung Dật Phong, lặng im giống như đã ngủ.
Nhưng Mộ Dung Dật Phong cảm giác được, lồng ngực của hắn đã bị nước mắt thấm ướt.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể khóc là tốt rồi, dùng nước mắt làm phai nhạt bi thương, sau đó tiếp tục vui vẻ mà sống tiếp.
Ánh trăng mơ hồ chiếu rọi cái lạnh ban đêm, gió lay động lụa mỏng trong đình, cá trong ao vẫn không biết việc người như cũ, không buồn, không lo mà dạo chơi.
Chẳng qua là người cho chúng ăn đã không còn nữa.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, hai người quan trọng chết đi, nhưng mặt trời vẫn đúng lúc mọc lên như cũ, giống như cuộc sống không ngừng tiếp diễn.
Trong Luật vương phủ, linh đường được dựng lên, Đào Yêu và ba người mặc đồ tang quỳ gối trước quan tài, nghe thái giám phía trước tuyên đọc thánh chỉ.
Sau một loạt từ ngữ phúng viếng phồn hoa, phía trên tuyên bố vì muốn chăm sóc tốt con của Luật Vương gia, ít ngày nữa sẽ đón Đào Yêu vào cung.
Đồng thời, đám người Đào Yêu phát hiện, bốn phía của Luật vương phủ đã bị thị vệ trong Hoàng cung vây đến nước chảy cũng không lọt.
“Xem ra hắn sẽ không để cho cô đi.”Cửu Tiêu nói
Đào Yêu lần lượt cho từng tờ giấy phố một vào chậu than, nhìn chúng bay lên như hồ điệp, hoà thuận vui vẻ, ánh lửa chiếu sáng trong mắt nàng là sự kiên định, trong tay nàng nắm túi thơm của Cổ Luật Lưu cho mình, nàng nắm lấy: “Ta sẽ không vào cung.”
“Đại ca, huynh không có cách gì sao?” Mộ Dung Dật Phong hỏi
Cửu Tiêu chậm rãi nói: “Nghĩa phụ đem binh quyền của mình cho ta, cách hai ngày nữa chúng ta có thể mang theo linh vị của ông ấy trở về lãnh địa của mình, khi đó Hoàng thượng cho dù muốn quản cũng đã ngoài tầm với của hắn.
“Nhưng ta đoán Hoàng thượng nhất định sẽ không dễ dàng để cho Đào Yêu đi.”Mộ Dung Dật Phong lo lắng.
“Cho nên chúng ta chỉ có thể lén lút mang Đào Yêu đi.” Cửu Tiêu nói: “Chuyện này cần phải lên kế hoạch thật cẩn thận.”
Mộ Dung Dật Phong giương mắt nhìn đám người đông nghịt ngoài cửa, trong mắt nghiêm túc.
Ba ngày bị người đời đàm tiếu, châm chọc, Cửu Tiêu lấy danh nghĩa theo lời dặn dò của nghĩa phụ trước khi qua đời, tự mình đem hài cốt của nghĩa phụ chôn cất ở đất phong, suất lĩnh năm ngàn tinh binh hộ tống linh vị của Cổ Luật Lưu rời khỏi kinh thành.
Nhưng ở cửa thành, bọn họ bị Thương Thanh mang binh ngăn lại.
Cửu Tiêu hỏi: “Các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta cãi lại nguyện vọng cuối cùng của nghĩa phụ ta sao.”
Thương Thanh khẽ mỉm cười: “Sư đệ, đừng tức giận, đây cũng là ý Hoàng thượng, cũng không phải không cho phép các ngươi mang quan tài đi, chẳng qua là đừng đem người không nên mang đi.”
“Chúng ta cũng không mang nhiều người.” Cửu Tiêu nói.
“Vậy sao, nữ nhi của Luật Vương gia, còn có cả Mộ Dung Dật Phong nữa, bọn họ đang ở đâu?” Thương Thanh hỏi
“Ngày hôm qua, hai người bọn họ đã bỏ đi không một lời từ biệt vào lúc nửa đêm, về phần đi nơi nào thì ta cũng không biết.” Cửu Tiêu liếc y một cái: “Bây giờ có thể thả chúng ta ra khỏi thành được chưa.”
“Đây chỉ là lời nói một phía từ ngươi, về phần sự thật cuối cùng như thế nào, còn phải để ta tự mình xem xét mới có thể xác định.” Nói xong y vung tay, thị vệ hoàng tộc phía sau liền tiến lên lục soát đội hộ tống linh vị.
Cửu Tiêu tùy ý để cho bọn họ tìm kiếm, trên mặt không một chút khẩn trương nào.
“Ta thật sự không hiểu, ngươi tại sao phải ngu ngốc đến nỗi đi đối đầu cùng Hoàng thượng làm gì.” Tại thời điểm ra tay lục soát, Thương Thanh khuyên: “Giao nữ nhân kia ra là ngươi có thể nhận được vinh hoa phú quý, hơn nữa, nàng cũng có thể trở thành Hoàng hậu, như vậy vẹn toàn đôi bên chẳng lẽ không tốt?”
Cửu Tiêu chậm rãi nói: “Cưỡng ép giữ một nữ nhân không thương mình bên cạnh, khiến cho nàng thống khổ, tại sao ngươi và hắn đều thích làm chuyện như vậy.”
“Bởi vì yêu các nàng cho nên không thể tha thứ cho các nàng ở bên cạnh một nam nhân khác.” Thương Thanh trả lời.
“Làm như vậy sẽ vui vẻ sao?” Cửu Tiêu hỏi.
“Sẽ không, nhưng ít nhất cũng không đau khổ.” Thương Thanh nói.
Lúc này, thị vệ hoàng tộc đã lục soát tỉ mỉ tất cả mọi người một lần, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra tung tích của Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong.
“Thế nào, bây giờ có thể đi chưa?” Cửu Tiêu nói.
Thương Thanh yên lặng nhìn hắn như muốn tìm chút gì đó trên mặt hắn, cuối cùng y phất tay sai người mở cửa thành.
Cửu Tiêu không trì hoãn nữa, trực tiếp quay đầu đi ra khỏi thanh.
Trong tiếng “lộc cộc” phát ra từ móng ngựa, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đang lúc gần tới cửa thành, Thương Thanh bỗng nhiên nói: “Chờ một chút!”
Cửu Tiêu không lập tức quay đầu, chỉ lẳng lặng nói: “Ngươi còn muốn thế nào?”
“Ta bỗng nhiên nghĩ đến còn có một nơi chưa kiểm tra qua.” Thương Thanh nhìn linh cữu của Cổ Luật Lưu phía trước, đưa tay muốn nhấc lên.
Chân Cửu Tiêu trên lưng ngựa đạp mạnh một cái, mượn lực bay đến bên cạnh linh cữu đánh nhau cùng Thương Thanh.
Hai người cứ như vậy so chiêu bên cạnh quan tài, nhiều lần mắt thấy Thương Thanh muốn nhấc quan tài lên, nhưng Cửu Tiêu đã kịp thời che lại.
Thương Thanh biết nếu cứ như vậy sẽ bất lợi cho mình, ánh mắt y trầm xuống, lại một lần nữa nhấc quan tài lên, bắn ám tiễn trong tay vào trong quan tài.
Lông mày Cửu Tiêu nhảy dựng, muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước.
Cùng lúc đó, chỉ thấy nắp quan tài bỗng nhiên bị bật mở, vì để không bị ám tiễn đâm trúng, cuối cùng Đào Yêu vẫn nấp ở trong quan tài chỉ có thể hiện thân.
“Các ngươi trốn thật kỹ.” Con ngươi đậm sắc của Thương Thanh lóe sáng: “Sư đệ, ngươi nên biết rằng ngươi đã phạm vào tội khi quân.”
Cửu Tiêu hiểu giờ phút này đã không còn đường có thể đi, chỉ có thể cứng rắn chiến đấu. Cho nên hắn liền rút kiếm ra, phát ra tiếng vang boong boong, đó là hiệu lệnh tuyên chiến.
Hai bên binh lính ào ào giơ vũ khí của mình lên, bắt đầu chém giết.
Nhất thời tiếng giết kêu gào mạnh mẽ, âm thanh vũ khí va chạm phát ra tiếng, tiếng kêu thảm thiết sau khi bị đâm trúng chấn động cả bầu trời.
Đào Yêu đứng nguyên tại chỗ, nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra trước mắt.
Thời gian như đang chậm lại trong nháy mắt, những thứ làm người ta hoảng sợ cũng trở nên mơ hồ, nàng nhìn thấy rõ ràng kiếm sắc bén xuyên qua lồng ngực, rồi lại chém rơi đầu một người.
Thịt và máu tươi tung tóe trên không trung, bầu trời xanh thẳm chậm rãi biến sắc.
Bỗng nhiên, một binh lính nằm trước mặt Đào Yêu, trước ngực của hắn có một lỗ thủng lớn, máu giống như nước suối tuôn ra bên ngoài vây quanh người hắn trở thành một hồ máu, biến ảo thành một mảnh dài hẹp uốn lượn như một con rắn nhỏ bò tới dưới chân Đào Yêu.
Ánh mắt của hắn, mở rất lớn, bên trong có sợ hãi, có nghi ngờ.
Hắn không rõ tại sao mình lại chết.
Nhưng Đào Yêu hiểu, là nàng hại chết hắn, hại chết rất nhiều người, Vạn Trường Phong, vợ chồng Hầu gia, còn có những người vô tội ngay cả tên tuổi của họ nàng cũng không biết kia.
Rất nhiều cuộc giết chóc, cũng vì nàng mới có.
Một dòng máu thấm ướt thị giác nàng, nhuộm thế giới của nàng thành một mảnh máu đỏ.
Đào Yêu nhắm mắt, lại mở ra lần nữa, bên trong thanh thản.
“Dừng tay!” Nàng hô lớn để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Tiếng đánh nhau dần dần giảm xuống, song phương đề phòng mà nhìn lẫn nhau, nhưng đã tạm thời dừng chém giết lại.
Đào Yêu nhìn Thương Thanh, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi bỏ qua cho bọn họ, ta sẽ tự nguyện trở về cùng với ngươi.”
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong vội vàng kéo tay nàng, khuyên can nói: “Đào Yêu, nàng có biết nàng đang nói cái gì không?”
Cửu Tiêu đến bên cạnh nàng cam đoan nói: “Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ liều mạng mang cô ra khỏi thành.”
“Cái mà ta không muốn thấy nhất chính là người khác vì ta mà dốc sức liều mạng, nhất là huynh.” Đào Yêu nhìn hắn, bỗng nhiên cười, nụ cười kia rất nhẹ, rất mờ nhạt, cũng rất xinh đẹp: “Mặc dù ta không gọi huynh một tiếng ca ca, nhưng trong lòng ta, huynh đã là ca ca của ta, ta không muốn một lần nữa tận mắt nhìn thấy người nhân của ta ra đi.”
Cửu Tiêu đặt tay lên vai nàng, giọng nói kiên định: “Nhưng ta cũng không thể tận mắt nhìn thấy người thân cuối cùng của ta bị nhốt bên cạnh nam nhân mà nàng không thương.”
“Ta không thể nhìn những người vô tội này chết vì ta.” Đào Yêu nhìn thị vệ xung quanh, bọn họ có người đã ngã xuống, vĩnh viễn không thể tỉnh lại được, mà những người còn lại, trên người, trên mặt cũng dính đầy máu của bản thân và của kẻ địch.
Nàng nhẹ giọng nói: “Cho dù chúng ta có thể chạy ra khỏi kinh thành, chạy trốn tới đất phong, chúng ta cũng biết Hàn Ly sẽ không buông tay, sau này việc giết chóc vĩnh viễn sẽ không dừng lại, sẽ còn nhiều người chết hơn nữa… Những thứ này, ta cũng không cách nào thừa nhận được.”
Cửu Tiêu rũ mắt không phản bác được.
Mộ Dung Dật Phong nắm chặt cánh tay của Đào Yêu, đôi mắt sáng quắc nhìn nàng: “Đào Yêu, nếu như chính miệng nàng nói cho ta biết, nàng thích Hàn Ly, ta sẽ không dây dưa cùng nàng nữa, ta sẽ để nàng đến bên cạnh hắn, nhưng nếu như không phải như vậy, ta tuyệt đối sẽ không buông tay, cả đời cũng sẽ không.”
“Mộ Dung.” Đào Yêu đưa tay, lần đầu tiên xoa mặt hắn, “Bây giờ, ta nghĩ ta nên trả lời vấn đề của huynh hỏi hôm qua khi ở trong thiên lao.”
“Như vậy.” Mộ Dung Dật Phong nhìn nàng thật sâu: “Đáp án của nàng là gì?”
“Ta thích chàng.” Đào Yêu chậm rãi nói: “Ta muốn ở cùng chàng đến suốt kiếp.”
Mộ Dung Dật Phong sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên kéo nàng vào trong ngực ôm thật chặt: “Đã như vậy, ta lại càng không thể thả nàng đi.”
“Nhưng mà Mộ Dung.” Đào Yêu tựa đầu vào vai hắn nhẹ nói: “Cho dù chúng ta tránh được một kiếp này, nhưng sau này nhất định mỗi đêm chúng ta sẽ nhớ tới việc bởi vì mình mà những người vô tội khác phải bỏ mạng. Như vậy chúng ta cũng sẽ hạnh phúc.”
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong không nói gì nữa, chỉ ôm nàng càng chặt hơn, bởi vì Đào Yêu nói đúng.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận, cũng không muốn buông tay.