“Mộ Dung,” Đào Yêu ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Cho dù kiếp này hay kiếp sau ta cũng đều chỉ làm thê tử của Mộ Dung Dật Phong chàng.”
Mộ Dung Dật Phong vuốt tóc Đào Yêu, nhìn ngón tay của mình xuyên qua bên trong mái tóc đen, khẽ thở dài.
“Mộ Dung…” Đào Yêu hỏi: “Chàng không vui sao?”
“Vui, rất vui.” Mộ Dung Dật Phong hôn lên tóc nàng: “Chỉ là ta hiểu, sau khi nàng nói xong câu đó, nàng sẽ bỏ đi. Ta sẽ phải nhìn thấy vị hôn thê của ta bị ép buộc đến bên cạnh người khác, mà ta lại bất lực.”
“Mộ Dung, chỉ cần chúng ta hiểu rõ tâm ý của nhau, cho dù hai chúng ta phải chia ly cũng sẽ vui vẻ, không phải sao?” Tay Đào Yêu nắm chặt y phục Mộ Dung Dật Phong: “Tình cảm của cha mẹ ta lúc đó đan xen quá nhiều máu tanh thù hận, cho nên bọn họ mới không thể ở bên nhau. Mộ Dung, ta không muốn giống như bọn họ, ta muốn cùng với chàng sống một cuộc sống bình an đạm bạc, nhưng bây giờ, ta phải vào cung.”
“Nhưng hắn là một người lòng dạ sâu không lường được.” Mộ Dung Dật Phong lo lắng: “Đào Yêu, nàng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.” Đào Yêu lui một bước về phía sau, nhìn vào mắt Mộ Dung Dật Phong, lúc này bọn họ đều hiểu rõ: “Mộ Dung, đồng ý với ta, hãy cùng với Cửu Tiêu rời đi.”
Mộ Dung Dật Phong nhìn nàng thật sâu, một lúc lâu cũng buông tay ra: “Đào Yêu, ta nhất định sẽ cứu nàng ra.”
Đào Yêu kiễng mũi chân hôn lên gương mặt Mộ Dung Dật Phong một cái, đôi môi mềm mại như nước mang theo hơi lạnh.
Khi Mộ Dung Dật Phong còn chưa kịp phản ứng, Đào Yêu đã vì nghĩa không chùn bước cưỡi lên ngựa, đi theo Thương Thanh vào Hoàng cung, đi tới tòa cung điện lạnh lẽo, tịch mịch.
Hàn Ly vẫn ở trong điện chờ đợi Đào Yêu, lúc nhìn thấy nàng bước vào trong điện, hắn mỉm cười: “Ta biết nàng sẽ trở lại.”
Đào Yêu nhìn hắn: “Huynh cũng biết không phải là ta tự nguyện.”
Hàn Ly chậm rãi đến gần Đào Yêu, đứng trước mặt nàng, sau đó từ từ đưa tay cầm lấy một lọn tóc của nàng, đặt ở chóp mũi tình ý ngửi.
Hắn thích làm như vậy, chỉ có như vậy hắn mới có thể xác định Đào Yêu đang ở bên cạnh mình.
“Từ từ,” hắn nói: “ Rồi nàng sẽ thay đổi tâm ý của mình.”
“Không thể nào,” Đào Yêu trả lời như chém đinh chặt sắt: “Hàn Ly, tim ta đã không ở nơi này rồi.”
“Vậy sao?” Hàn Ly cười khẽ: “Nàng muốn nói Mộ Dung Dật Phong đã mang tim nàng đi.”
“Đúng vậy.” Đào Yêu nói rõ hoàn toàn mọi chuyện: “Ta là vị hôn thê của Mộ Dung, người ta yêu là chàng ấy.”
Hàn Ly chậm rãi lắc đầu: “Đào Yêu, nàng sai rồi, nàng là Hoàng hậu tương lai của ta.”
“Sẽ không.” Đào Yêu kiên định mà nhìn hắn: “Chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra.”
Tay Hàn Ly nắm chặt tóc Đào Yêu, sức lực lớn như muốn bẻ gãy tóc nàng: “Nàng biết không? Nàng cứ cố chấp như vậy, một ngày nào đó ta sẽ tổn thương nàng.”
“Hiện tại ngươi đã thương tổn ta rồi.” Đào Yêu chỉ rõ.
“Đào Yêu,” Hàn Ly điều chỉnh để giọng nói dịu dàng: “Cậu đã qua đời, trên thế gian này, người có thể bảo vệ nàng chỉ có ta. Ta sẽ chiếu cố nàng, bảo vệ nàng, yêu nàng, cho nàng tất cả những gì nàng muốn. Mà điều duy nhất nàng cần làm chính là đồng ý với ta ở lại.”
“Ta không thích ở lại nơi này.” Đào Yêu nói: “Ta và ngươi không giống nhau, rời khỏi nơi này, ta mới có thể tự do, mới có thể hít thở bình thường.”
“Nàng sẽ thích.” Hàn Ly nói: “Những phi tần kia không phải cũng đến từ ngoài cung sao, thói quen của bọn họ không phải vẫn giống như trước sao.”
“Giống như mẫu hậu của ngươi sao?” Đào Yêu bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn biến ta thành nữ nhân giống như mẫu hậu ngươi sao?”
Hàn Ly yên lặng, nhưng tay hắn vẫn không buông Đào Yêu ra.
Hai người đứng trong đại điện duy trì tư thế như vậy.
Thật lâu sau, Hàn Ly nói: “Như vậy… ta sẽ xây cho nàng một tòa cung điện khác ở trong hoàng cung này, hai người chúng ta sẽ ở trong đó, được không?”
Đào Yêu lắc đầu: “Không thể nào.”
“Tại sao?” Hàn Ly hỏi: “Khoảng thời gian chúng ta cùng chung sống trong rừng trúc kia không phải rất vui vẻ sao?”
“Không giống, không giống như lúc trước.” Đào Yêu rũ mắt: “Khi đó ngươi là Hàn Ly, nhưng bây giờ, ngươi là Hoàng Thượng.”
Hàn Ly buông nàng ra, từ từ đi tới cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu xuống mặt hắn đậm nhạt không giống nhau.
“Xem ra nàng không thể tự nguyện ở lại bên cạnh ta.” Hắn nói.
“Hàn Ly.” Đào Yêu nhìn hắn: “Thả ta đi, như vậy chúng ta vẫn sẽ là bạn.”
Hàn Ly đưa lưng về phía nàng, ở một khắc kia, dáng người của hắn nhuộm lên một tầng mềm yếu.
Nhưng ngay sau đó, hắn cúi đầu nở nụ cười, cười thật lâu mới dừng lại, hắn nói: “Ta chưa từng nghĩ cuối cùng ta sẽ trở thành bạn của nàng… nàng nên là thê tử của ta.”
Đào Yêu cúi đầu: “Điều này ta không thể thực hiện được… Hàn Ly, thả ta đi.”
Hàn Ly xoay người, thẳng tắp nhìn nàng: “Đào Yêu, một người bị lạnh quá lâu, đối mặt bao nhiêu vất vả mới tiếp xúc được ấm áp làm sao có thể buông tay đây?”
Ánh mắt của hắn hiện lên sự nguy hiểm trong tối tăm.
Bóng đêm mênh mông, gió mát từng cơn.
Mộ Dung Dật Phong ngồi trên đỉnh núi, buồn rầu ngắm bầu trời đầy sao như bức họa tĩnh mịch sâu sắc, lúc ẩn lúc hiện lung linh kỳ ảo.
Hắn lấy trong ngực ra một cái còi sứ, yên tĩnh hướng về kinh thành mà thổi, giống như muốn dùng gió mang theo tâm niệm của mình đến nơi đó.
Đã ba ngày, bọn họ rời khỏi kinh thành đã ba ngày.
Dọc theo đường đi, trong đầu Mộ Dung Dật Phong nghĩ đến đều là Đào Yêu, nàng vẫn ở trong hoàng cung, bị nhốt không một chút tin tức gì.
Đang ngẩn người giọng nói Cửu Tiêu bên cạnh vang lên: “Huynh đang làm gì đó?”
“Ta đang suy nghĩ, Đào Yêu có thể gặp nguy hiểm hay không?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Huynh nên tin tưởng nàng.” Cửu Tiêu khuyên nhủ: “Đào Yêu là người thông minh.”
“Nhưng người mà nàng phải đối mặt chính là Hoàng thượng, người có quyền lực cao nhất thế gian này.” Tiếng thở dài của Mộ Dung Dật Phong bị gió cuốn đi.
“Nói đúng hơn là các người phải đối mặt với cùng một địch nhân.” Cửu Tiêu nặng nề vỗ vai hắn: “Huynh cũng không lùi bước, như vậy Đào Yêu cũng sẽ không dễ dàng buông tha.”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Dật Phong lẩm bẩm nói: “Đào Yêu đúng là một người không bao giờ chịu nhận thua.”
“Yên tâm đi, chịu đựng qua kiếp nạn này, các người sẽ ở cùng với nhau.” Cửu Tiêu an ủi.
“Vậy còn huynh?” Mộ Dung Dật Phong hỏi: “Sau này, huynh định làm như thế nào?”
“Một thời gian nào đó, ta sẽ biến mất.” Cửu Tiêu nhìn sơn cốc sâu không lường được dưới chân nói: “Ta sẽ dùng một thân phận khác, đi du ngoạn khắp nơi, sống một cuộc sống theo ý thích.”
“Huynh nguyện ý buông tha cho tất cả? Binh quyền, tiền tài, địa vị?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Huynh và ta đều biết, những thứ này mặc dù rất mê người, nhưng nếu hưởng thụ chúng cũng đồng nghĩa với việc lòng huynh đã bị giam cầm, vĩnh viễn cũng không thể vui vẻ một lần.” Cửu Tiêu đặt kiếm trên đầu gối mình.
“Thanh kiếm này có ý nghĩa gì với huynh sao?” Mộ Dung Dật Phong tò mò: “Ta thấy huynh luôn yêu quý nó như bảo bối.”
“Nó là lễ vật mà nghĩa phụ tặng cho ta khi ta tròn mười tám tuổi.” Cửu Tiêu nhẹ nhàng mà vỗ về chuôi kiếm: “Nghĩa phụ nói hy vọng ta có thể dùng thanh kiếm này bảo vệ tốt Đào Yêu.”
“Huynh có muốn nói một chút về chuyện của mình không?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
Gió trên đỉnh núi rất mạnh, thổi tung phần phật quần áo của bọn họ. Sau một hồi trầm mặc, Cửu Tiêu mở miệng:
“Ta là cô nhi, không cha không mẹ, từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện đã lưu lạc đầu đường. Vì để sinh tồn, ta ăn cơm thừa của người khác bỏ đi ở trên đường, thậm chí tranh giành thức ăn với chó.
Có một lần, trên đường ta không tìm được đồ ăn, dạ dày như có bàn tay cào cấu, thật sự rất đói bụng, đói đến không chịu được, liền trộm một cái bánh bao, nhưng vận khí không tốt, bị chủ quán bắt được. Người kia nắm lấy tóc ta, ra sức mà dùng chân đạp lên thân thể ta. Ta nằm trên mặt đất, đau đến co rút, ta cảm giác được máu từ trong miệng ta tràn ra, còn nghe thấy được tiếng vang của xương sườn bị bẻ gãy, ngay lúc đó ta cho là mình sẽ chết, nghĩa phụ đi ngang qua nhìn thấy tất cả, ông ấy ngăn cản chủ quán đánh ta, cũng cứu ta về Vương phủ, hết lòng chiếu cố ta, hơn nữa còn dạy ta võ công.
Nghĩa phụ cho tới bây giờ vẫn luôn thẳng thắng nói mình không phải người tốt, ông nói cứu ta, dạy ta võ công, cũng là có mục đích vì để cho sau khi ta lớn lên sẽ bảo vệ con gái ông ấy. Ta từng hỏi ông, tại sao lại lựa chọn ta, ông nói khi nhìn thấy ánh mắt của ta, ông ấy đã biết ta là người làm cho người khác cam tâm tình nguyện tin tưởng.
Nghe được lời của ông lại không làm ta thất vọng, ngược lại khiến ta rất an tâm, bởi vì như vậy, ta sẽ không thiếu nợ ân tình của ai. Nhưng thời gian chung sống càng dài, ta phát hiện ra ông ấy không phải là người vô tình như vậy. Lúc ta ngã bệnh, ông ấy sẽ giống như một phụ thân hiền từ canh giữ bên cạnh ta, chăm sóc ta cả đêm… Cảm giác này, thật sự rất ấm áp.”
“Những năm này rốt cục cuộc sống của Luật Vương gia trôi qua như thế nào?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Không tốt lắm.” Cửu Tiêu nhớ lại nói: “Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua nụ cười của ông ấy, nhiều khi ông nhốt mình trong thư phòng vẽ tranh, tất cả những bức tranh ông vẽ đều là cảnh một nữ nhân đứng dưới gốc cây hoa đào. Rất nhiều năm sau, ta mới biết được, đó chính là mẫu thân của Đào Yêu. Ông vẫn một mực thăm dò tin tức của Đào Yêu, nhưng vẫn không thể tự mình tới tìm hai mẹ con các nàng.
Rốt cục có một ngày, tin mẫu thân Đào Yêu qua đời được người truyền đến, sau khi nghe thấy tin tức kia, ông đứng không nhúc nhích trên chòi nghỉ mát trong hồ suốt một đêm. Cũng chính từ ngày đó, ta phát hiện ra tính mạng của ông đã trôi qua hơn một nửa. Sở dĩ ông còn sống là vì bảo vệ Đào Yêu, bảo đảm nàng không bị Thái hậu phát hiện. Thật không ngờ, sau khi cô cô qua đời, Đào Yêu liền đi tìm ông ấy. Nghĩa phụ một mực âm thầm lo lắng chăm sóc cho nàng, ông không muốn ngăn cản, ông cho rằng tất cả đã được định từ trước. Rốt cục các người lại tìm đến kinh đô, rồi tìm được ông. Nghĩa phụ chờ ngày được giải thoát này, cho nên sau khi tính toán tốt tất cả kế hoạch, ông đã lựa chọn ra đi.”
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong buồn bã nói: “Ông ấy không phải là người xấu, nhưng ban đầu tại sao phải hạ thủ sát hại hai mẹ con Đào Yêu?”
“Bởi vì ông cho rằng mình yêu quyền lực còn hơn tất cả mọi thứ.” Cửu Tiêu hiểu rõ: “Nhưng sau này ông mới hiểu được mình đã sai, nhưng tất cả cũng đã muộn.”
Mộ Dung Dật Phong lẩm bẩm nói: “Đã sai rồi thì tất cả đều sẽ thay đổi.”