Đạo

Chương 560: Luyện hóa





Dịch giả: Tần Nguyệt



Bên trong trúc viên, Tiêu Thần đi về phía trước, một ngày đảo mắt cũng đã sắp qua đi, nhưng Tiêu Thần có cảm giác một ngày này rất dài, dưới chân nặng trĩu, mỗi bước chân giơ lên đặt xuống cũng phải dùng toàn lực mới có thể làm được. Thân thể sớm đã mất hết cảm giác, những vết thương mang tới sự thống khổ, sự chỉ huy đối với tứ chi đã mất đi, hiện tại trong cơ thể chỉ còn là bản năng điều khiển không ngừng đi về phía trước.



Ý niệm hắn đã mơ hồ, ánh mắt hỗn loạn, Tiêu Thần dừng bước, thân thể rung rung.



Cực hạn.



Cơ thể hắn đã sớm tới điểm giới hạn, chỉ sợ bước thêm một chút nữa là cả người sẽ ngã ầm xuống mặt đất, đến lúc đó Tiêu Thần cũng không dám cam đoan chính mình có thể duy trì ý niệm thanh tỉnh như cũ hay không, nếu mất đi tất cả ý thức thì coi như tính mạng của hắn cũng chấm dứt.



Tiếng gió thổi khiến cành trúc lá trúc ồn ào xôn xao, Tiêu Thần chậm dãi ngẩng đầu lên, chỉ là một động tác đơn giản nhưng hắn làm một cách cực kỳ khó khăn, một nhân ảnh hư ảo dần hiện ra trước mặt, chính là Mộ Trúc.



- Ngươi đã vượt qua!



Đơn giản chỉ nói vậy rồi lại lạnh nhạt, tuy nhiên ánh mắt hắn lại ôn hòa mà đưa ngón tay chỉ lên điểm ra,




- Nếu có cơ hội nhìn thấy người con gái này hãy gúp ta hỏi nàng một câu “tại sao”?



Đơn giản trực tiếp, gọn gàng.



Nói xong thân ảnh dần dần tiêu tán, hóa thành linh quang khắp nơi.



Một quả to chừng quả hạch đào có từng tia máu lớn nhỏ chợt lóe lên, trong nháy mắt liền dung nhập vào cơ thể Tiêu Thần. Cùng lúc đó, rừng trúc vô cùng vô tận đột nhên rung lên rồi khô vàng héo úa rồi chết, hóa thành tro bụi bay lả tả biến mất trong chớp mắt.



Không gian rung động, cuối cùng biến thành từng mảnh vỡ vụn rồi biến mất.



Thân thể khô khốc đang đứng trước bờ vực sụp đổ của Tiêu Thần đột nhiên run lên, bên trong đan điền linh lực phát ra cuồn cuộn hóa thành một dòng sóng triều dọc theo kinh mạch mang tất cả toàn thân dồn lại một chỗ. Giống như hạn hán đã lâu gặp mưa lớn, thân thể vốn đau nhức liền vô cùng sảng khoái, đây là một loại từ tuyệt địa đột nhiên được lên thiên đường vậy.



Huyết nhục khôi phục trở lại, vết thương bóc vảy ra, một đầu tóc đen sáng ngời xõa ngang vai, những dơ bẩn trong nháy mắt biến thành bụi phấn tiêu tán.



Giây lát sau, Tiêu Thần mở to mắt khôi phục bình tĩnh, ngửng đầu lên nhìn về phía trước, trước mặt mây mù sôi trào chậm rãi tan đi, một cây Thúy Trúc nổi bật lá trúc vuốt phẳng xào xạc, phía dưới có một cây hoa nhỏ màu máu đỏ sinh ra tua quấn quanh cây trúc, dựa vào nhau mà sống.



Tiêu thần ánh mắt ngưng lại có vẻ phức tạp, than nhẹ một tiếng.



- Nếu có cơ hội ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi.



Nói xong hướng bụi trúc hoa hành lễ. Linh quang lóe lên một cục đá hiện ra trong tay, Tiêu Thần nháy mắt biến mất.



….



Tả Mi đạo tràng



Thân ảnh Tiêu Thần xuất hiện trong sân, tuy nơi đây không xuất hiện Linh Chi nhưng giờ phút này hắn lại không đợi được mà bước chân không ngừng chạy thẳng vào phòng. Nhận được huyết mạch Mộ Trúc khiến Tiêu Thần cũng không vội rời trúc viên mà trực tiếp tiến vào Tả Mi đạo tràng để toàn lực luyện hóa huyết mạch đã dung nhập vào cơ thể.



Trở tay đóng cửa phòng, pháp quyết tập trung vào giữa phòng xung quanh cơ thể tạo thành một đạo cấm chế huyền ảo tối tăm thủ hộ vững vàng bên trong, lúc này mới khoanh chân ngồi trên mặt đất. Trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự, luyện hóa huyết mạch Mộ Trúc tất nhiên cần thời gian rất dài, bản thân là tu sĩ ngoại tộc tất nhiên càng khó khăn để tu luyện, nhưng nhờ có Tả Mi đạo tràng trong tay vấn đề này đã được giải quyết vì tốc độ thời gian nơi đây gấp ba mươi lần thời gian bình thường, hẳn là đủ thời gian tu luyện.



Một lát sau, Tiêu Thần lấy ra pháp bảo là một chiếc đồng hồ cát tính giờ, trên tay hắn lộ ra mười ba khoảng trắng, những hạt cát đang rơi xuống phía dưới với tốc độ rất chậm. Hơi suy nghĩ, Tiêu Thần lấy ra một ngọc giản lưu tin tức rồi giơ tay đánh ra.



Còn có bảy mươi bảy thiên, tại Tả Mi tràng này thì bảy mươi bảy thiên chính là bảy năm lẻ bảy tháng, không được lười biếng mà toàn lực xuất thủ luyện hóa.




Ý chí Tiêu Thần kiên định, chậm rãi nhắm mắt, đợi tâm tư bình tĩnh lại, hai tay bắt pháp quyết đặt trước đan điền, vận chuyển pháp lực chuyển hóa làm vô tận sóng triều hướng về phía ngực có mầm mống huyết mạch mà di chuyển tới.



……



Thời gian dần dần trôi đi. Đây là lần bế quan dài nhất từ khi Tiêu Thần tiến vào tu đạo giới, suốt bảy năm cửa phòng đóng kín, nếu không phải cảm nhân được khí tức của thiếu cung chủ qua cấm chế, Linh Chi đã sớm không kìm nén được xông vào tìm kiếm rồi.



Hai năm trước, bên trong phòng pháp lực ba động như nước thủy triều, nhiều lúc nghe thấy tiếng động như kinh đào hãi lãng, thanh thế kinh người làm cho người ta sợ hãi.



Ba bốn năm tiếp theo thanh âm dần dần thấp đi nhưng lại trở lên dày đặc, oanh long như hung thú tán sát bừa bãi.



Tới năm thứ năm thứ sáu, tiếng động nhỏ dần như mưa xuân ẩm ướt, thật giống như đã kết thúc, chỉ có Linh Chi đợi đã lâu, thiếu cung chủ vẫn như cũ không xuất quan.



Hôm nay là năm thứ bẩy. Bên trong gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, Linh Chi lẳng lặng đứng trước cửa phòng thiếu cung chủ, mặc dù không nhìn thấy thiếu cung chủ nhưng cảm nhận được khí tức của hắn thì nàng cũng an lòng.



-Thật ra thì nhìn thiếu chủ cứ mỗi ngày như vậy mà kéo dài suốt bảy năm thì cũng không tính là gì nhưng thiếu chủ đã nói nếu đến kỳ hạn đó mà chưa tỉnh lại thì đích thân Linh Chi sẽ đi vào đánh thức hắn.



Linh Chi mím chặt môi, lộ ra hàm răng trắng, trong lòng có cảm giác buôn bã vô cớ.



Nếu qua tiếp năm tháng nữa, thiếu chủ lại muốn rời đi thì sao?



Giây lát sau, nha đầu khẽ lắc đầu cười, chình mình đã quá tham lam, chính mình đã ở bên cạnh thiếu chủ đã báy năm còn có gì chưa đủ?



Linh Chi đứng dậy, thân ảnh đột nhiên tiêu tán dung nhập vào góc tiểu viện thành một cây Linh Chi bình thường lẳng lặng sinh trưởng, phát ra hương vị ngọt ngào tràn ngập không gian.



Năm tháng như thoi đưa, tới một ngày, đã là ngày cuối cùng của kỳ hạn, Linh Chi đứng ngoài cửa, trên mặt hện ra vẻ trần trừ, nhưng hơi thở trần ngâm, hai hàm răng cắn chặt, muốn động thủ đẩy cửa phòng nhưng thiếu chủ đã dặn dò, vô luận thế nào hôm nay nhất định phải đưa hắn tỉnh lại.



Nhưng ngay lúc này, tiểu nha đầu còn chưa kịp đẩy cửa thì cửa phòng đã “két” mở ra.



Một bộ quần áo thanh sam, sắc mặt ôn hòa, đôi mắt đen nhánh lóe lên vẻ trầm ổn, mặc dù trong cơ thể chưa từng lộ ra khí tức, nhưng giống như có một cỗ phong phạm tràn ra từ cơ thể, làm người ta có cảm giác bình yên từ trong nội tâm.



-Nô tỳ ra mắt thiếu cung chủ.




Linh Chi nở nụ cười ra vẻ mừng rỡ, dịu dàng quỳ xuống.



Tiêu Thần khẽ cười, mặc dù lâm vào trạng thái bế quan, nhưng tình cờ những lúc gián đoạn liền cảm nhận được hơi thở của tiểu nha đầu đang ở bên ngoài. Hắn trong phòng bế quan nhưng ở bên ngoài Linh Chi chưa từng rời đi nửa bước, điểm này khiến cho lòng của Tiêu Thần thấy ấm áp. Đưa tay ra hiệu, nâng Linh Chi dậy, cười nói:



- Linh Chi, sau này không cần khách khí với ta như vậy, nếu nguyện ý có thể gọi ta là Tiêu Thần đại ca, cứ thiếu cung chủ quả là rất khách khí.



Linh Chi nghe vậy trên mặt vui mừng, cúi đầu hơi thoáng nhăn nhó, miệng lí nhí nói “Tiêu Thần đại ca”, trên mặt cũng đã ửng đỏ.



Tiêu Thần khẽ gật đầu, trầm ngâm nói:



- Linh Chi, tính tới hôm nay ta đã bế quan bao lâu rồi?



Cái đồng hồ cát sau khi tiến vào Tả Mi đạo tàng đã không thể sử dụng được, nên thời gian hắn bế quan bao lâu hắn cũng không rõ.



Linh Chi nghe vậy khẽ cười:



- Tiêu Thần đại ca, lần này người bế quan đã bảy năm bốn tháng hai mươi chín ngày, nếu hôm nay người không ra ta cũng sẽ đi vào đánh thức người dậy đấy.



Tiêu Thần nghe vậy hơi dại đi,chậm dãi lắc đầu, thì ra đã qua bảy năm có thừa sao. Câu nói tu đạo sẽ không kể tuế nguyệt khiến trong lòng hắn cũng sinh ra cảm giác này, dù sao hắn cũng mới bước vào con đường này chưa bao lâu, chưa từng trải qua bế quan mấy chục mấy trăm năm, đối với lần này cũng chưa thích ứng được. Mặc dù đã có dự cảm luyện hóa huyết mạch Mộ Trúc cần nhiều thời gian nhưng lại dùng tới bảy năm thì vẫn là ngoài dự liệu.



Lúc đầu luyện hóa, huyết mạch Mộ Trúc rất ngoan cố liều chết phản kháng, Tiêu Thần lo lắng không dám đem toàn lực xuất thủ, chỉ có cách dùng lực lượng trấn áp, dần dần luyện hóa. Không biết mất bao nhiêu thời gian mới hoàn thành bước đầu luyện hóa, đem một cỗ tinh thần huyết mạch bên trong dung nhập vào cơ thể. Nhưng khi dung nhập vào cơ thể thì nó lại muốn đem huyết mạch của Tiêu Thần cắn nuốt chiếm thế chủ đạo, nếu là như vậy thật thì huyết mạch trong cơ thể sẽ hoàn toàn thay đổi, trở thành người của Cơ gia, nhưng như vậy Tiêu Thần cúng không thể tiếp nhận. Hắn khi sinh ra đã là người của Tiêu Gia, mặc dù trong cơ thể không có gì lạ, nhưng chung quy là do tổ tiên sinh ra có thể nào cứ như vậy mà bị biến mất...... (không nổi)



Mặc dù như vậy, Tiêu Thần cũng rất hài lòng, dung hợp huyết mạch Cơ gia khiến hắn đạt được nhiều chỗ tốt, nghĩ tới đây trên mặt hắn toát ra vẻ hài lòng. Nhưng vào lúc này,sắc mặt Tiêu Thần đột nhiên biến đổi, ngoại giới một ngày trong Tả Mi đạo tràng là một tháng.Giờ phút này đã là một ngày cuối cùng của kỳ hạn ba tháng sao!



- Linh Chi ta có việc gấp cần đi trước.



Nói xong, Tiêu thần một bước phóng ra, thân ảnh liền biến mất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.