Mấy ngày sau nơi Thạch Bích xuất hiện một bộ thanh sam, Tiêu Thần nhíu mày bước nhanh ra, xoay người hướng về Thạch Bích đánh ra hơn mười đạo pháp quyết, trên mặt vẫn còn vài phần cười khổ.
- Lần phiền toái này là do nhất thời khinh thường, lại đem nơi này phá hủy hoàn toàn rồi.
Nghĩ đến nơi này trong lòng Tiêu Thần lại càng liên tục cười khổ. Đã nhiều ngày hắn quá bận rộn luyện chế độc thú đan, trải qua một ngày luyện hóa viên thứ nhất đã may mắn thàng công, Tiêu Thần tuy rằng tiêu hao rất lớn, nhưng trong lòng cực kỳ kinh hỉ, liền nuốt đan đả tọa, đợi cho pháp lực, tinh thần hoàn toàn hồi phục mới tiếp tục luyện chế. Không nghĩ tới trong lúc độc thú thành hình lại không cẩn thận, dẩn đến thất bại, độc tố phát tán, Tiêu Thần chỉ có thể đem toàn bộ linh dược trong dược viên mà chạy thật nhanh.
- Có cấm chú phòng hộ, độc khí sẽ không phát tán ra ngoài.
Đến khi đánh ra pháp quyết cuối cùng, trên mặt Tiêu Thần mới lộ ra vài phần thoải mái.
- Cuối cùng cũng không uổng công phu, cũng luyện chế ra được một viên độc thú đan.
Tiêu Thần trở tay từ trong túi trữ vật lấy ra một bình ngọc, trên đó liên tục dán mười bảy mười tám lá bùa phong ấn, gần như đem trọn bình ngọc toàn bộ bao vây ở bên trong. Bên trong bình ngọc có một viên tròn đen nhánh cỡ đầu ngón tay.
Tiêu Thần thật cẩn thận nhìn một hồi, trên mặt lộ ra vài phần sắc mặt vui mừng, lúc này mới đem nó thu vào.
Thoáng do dự, Tiêu Thần xoay người hướng ngoài cốc bước ra, phất tay phá vỡ cấm chế, trên người độn quang chợt lóe, bay thẳng đến Lạc Vân cốc phía sau núi mà đi.
- Sư đệ tiền đồ bất khả hạn lượng a, ngắn ngủn ba năm thời gian có thể tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng bảy, có thể nói ngút trời kỳ tài, hiện giờ tức thì có thể được Vương trưởng lão thu làm môn hạ trở thành chân truyền đệ tử của Lạc Vân cốc. Ngày sau tất nhiên có thể thăng chức rất nhanh, tương lai nếu là có cơ hội xin hãy giúp sư huynh một phen a.-
Ở đường vào núi, có hai gã đệ tử Lạc Vân Cốc đứng canh, một người trong đó hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đang cùng một gả thiếu niên mặc hoàng y thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Sư huynh nói đùa, tiểu đệ làm sao dám, nếu bàn về ngút trời kỳ tài, sợ rằng tiêu trưởng lão mới là nhân vật tuyệt thế ngàn năm của Lạc Vân cốc ta , tiểu đệ trong lòng vẫn kính ngưỡng!
Hoàng y đệ tử đang khi nói chuyện lộ ra mấy phần vẻ tiếc nuối,
- Chỉ tiếc tiểu đệ hôm qua mới bái nhập nội môn, không thể tham gia Ngưng Đan đại điển chiêm ngưỡng phong thái tiêu trưởng lão, trong lòng thực tiếc nuối.
Tu sĩ lớn tuổi nghe vậy trên mặt nhất thời lộ vẽ kính nể
- không sai, ngày đó nếu không phải Tiêu trưởng lão ra tay mạnh mẽ, chỉ sợ Lạc Vân Cốc ta sẽ thua tông môn Đại Bỉ, cửu sư tỷ lại bị Minh Tiêu Thần của Liệt Diễm Tông đoạt đi! Bất quá hắn không tự tiểu một vũng mà soi lại, cửu sư tỷ là nử nhân của Tiêu trưởng lão, hắn mà cũng đòi nhớ thương, cuối cùng bị Tiêu sư thúc phế đi, đáng đời!
- Nghe nói tổ phụ của Minh Tiêu Thần Chiến chính là một trong hai đại Kim Đang tu sĩ của Liệt Diễm Tông, ngày đó lúc Tiêu sư thúc ra tay chẳn lẽ hắn không ngăn trở?
Người tuổi trẻ lộ ra vài phần nghi hoặc, lấy lòng nói :
- Xin sư huynh kể lại tình huống ngày đó một chút cho tiểu đệ sướng tai.
Tu sĩ lớn tuổi nghe vậy trên mặt lộ ra mấy phần vẻ đắc ý, giống như có thể trải qua chuyện ngày đó là một vinh dự lớn lao, ho khan một tiếng lúc này mới nói tiếp:
- Được rồi, nhìn sư đệ sùng bái Tiêu sư thúc như vậy, ta liền nói một chút, người khác hỏi ta chưa chắc ta đã nói.
- Ngày đó, Minh Tiêu lão tổ sao có thể không ra tay ngăn trở, nhưng mà Tiêu sư thúc của chúng ta thần thông quản đại, ra tay quả thực là nhanh như tia chớp, không đợi lão gia hỏa kia kiệp chạy tới đả đem Minh Tiêu Thần Chiến phế đi. Lúc ấy a, Minh Tiêu Lão Tổ lửa giận bừng bừng, muốn đem Tiêu sư thúc giết tại đương trường. chúng ta cùng Dược sư tổ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đi lên ngăn lại. lúc ấy trong lòng ta nghĩ xong rồi, lần này chỉ sợ sẽ cùng Liệt Diễm Tông sống chết, khà khà, Tiêu sư thúc đối mặt Kim Đan tu sĩ cũng là vui mừng không hãi sợ, trong lúc cười nói liền đem Minh Tiêu Thần Chiến đánh cho thương tích đầy mình, chính là chết chưa hết tội bại hoại, nói cho Minh Tiêu lão tổ tức giận liên tục , nhưng lại không dám ra tay! Có thể đem Kim Đan tu sĩ mắng cho không cách nào cãi lại, Lạc Vân cốc chúng ta chỉ có Tiêu sư thúc như là bắc hoa châu Tu Chân Giới ngàn năm qua độc nhất vô nhị a!
Tu sĩ trẻ tuổi nghe như si như say, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, nhìn dáng dấp trong lòng đã đem Tiêu Thần sùng bái tới cực điểm.
Nhưng vào lúc này,tại khúc quanh hiện ra một bộ thanh sam, đang trong lúc nói chuyện với nhau hai gã đệ tử đột nhiên ngậm miệng, tu sĩ lớn tuổi hơi cau mày, chính là há mồm quát lên:
- Người kia đứng lại, nơi này chính là nơi lão tổ bế quang, ngươi là một đệ tử, sao lại không hiểu quy củ một mình xông vào, chẳng lẽ không sợ môn quy xử trí sao?
Thiếu niên áo xanh nghe vậy ngẩn đầu lên, còn chưa mở miệng nói chuyện tu sĩ lớn tuổi liền giống như là đột nhiên mắc nghẹn, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, chỉ vào Tiêu Thần hươ hươ hồi lâu nói không ra lời.
- Như thế nào, chẳng lẽ ta không thể đi vào?
Tiêu Thần trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên, liếc mắt nhìn hai người này một cái, chậm rãi nói.
- Không phải, không phải!
Tu sĩ lớn tuổi rốt cuộc phục hồi tinh thần, vội vàng lôi kéo tu sĩ trẻ tuổi kính cẩn thi lễ, trong miệng kính cẩn nói,
-Tiêu sư thúc đừng lấy làm phiền lòng, đệ tử lúc trước không có thấy rõ là ngài, nếu không dù có gan lớn bằng trời cũng không dám ngăn trở. Chưởng môn sớm có mệnh lệnh, ngài có thể tùy ý ra vào nơi đây.
Tiêu Thần nghe vậy cười một tiếng, không thèm để ý, đối hai người gật đầu, cất bước đi qua, dọc theo đường mòn, chỉ trong mấy bước, xuất hiện một trận ba động, thân ảnh liền biến mất không thấy đâu nữa.
- Ta nhìn thấy Tiêu trưởng lão rồi.
Tu sĩ trẻ tuổi trong miệng lẩm bẩm tự nói, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
- Tại sao lại không có, bút kí của các lịch đại tổ sư cũng không có ghi lại trúc cơ ẩn linh căn.
- Ta đây cũng không rõ ràng, Hương Sơn bút ký được xem là tu đạo nhất giới truyện, ghi lại tất cả kỳ thư dị sở mà lại cũng không có.
- Mau đi tra trong tâm đắc tu luyện luyện của tổ sư đời thứ hai, lão nhân gia ngài trước giờ thích vân du tứ hải không chừng sẽ có ghi lại phương pháp giải quyết.
Tiêu Thần cầm ngọc bài trong tay, thân ảnh chợt lóe dể dáng xuyên thấu cấm không trong sơn động, còn chưa thấy người, xa xa đã nghe được thanh âm nôn nóng của hai lão, trong lòng bất giác sinh ra mấy phần ấm áp, nên bước cũng tăng nhanh mấy phần.
Tiêu Thần kính cẩn khom lưng thi lễ, chỉ thấy trong động phủ rộng rãi này có mấy chục viên Dạ Minh Châu soi sáng, hai đạo thân ảnh đang vùi đầu vào một đống lớn Ngọc Giản, đi qua đi lại.
- Ừ, ngươi trước ở một bên chờ một lát, những thứ Ngọc Giản này rất nhanh là có thể xem xong rồi.
Thanh Vân tử đầu cũng không ngẩng lên, khoát tay nói.
-Dạ.
Tiêu Thần chắp tay đứng ở một bên, sau nửa canh giờ, hai lão này đồng thời ngẩng đầu lên, liếc nhau, trong mắt đồng thời lộ ra vài phần vẻ thất vọng.