Đạo

Quyển 1 - Chương 112: Tiêu Thành, Tiêu gia, Tiêu Thần



Tiêu Thần độn quang không ngừng, tiếp tục bay vào trong, thần thức xuyên qua kim ấn phát tán ra, mạnh gấp năm lần, sức mạnh thần thức vượt xa cảnh giới trúc Cơ, bao phủ phạm vi vài dăm. Mỗi khi phát hiện được một đệ tử Kim Thủy tông có được linh căn, Tiêu Thần gặp sẽ thoáng ngừng lại, lấy một Đam Thần Trùy ra đánh, lấy sức mạnh thần thức hiện giờ của hắn, đủ sức dễ dàng giết chết, đệ tử cao nhất bất quá chỉ là Luyện Khí kỳ tầng tầng năm tầng sáu. Đến khi không còn đệ tử nào có linh căn trong cơ thể, Tiêu Thần buông tha tất cả những người còn lại, không có chút gì gây khó dễ..

Dọc đường đi lúc trước, liên tục giết chết hai mươi mốt người, thần thức Tiêu Thần chậm rãi đảo qua, xác định không bỏ sót bất cứ ai, lên vị trí chủ vị Kim Thủy tông ngồi xuống.

Một lát sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu. Cùng lúc đó Tôn trưởng lão, Mã trưởng lão dắt mười đệ tử nối đuôi nhau đi vào.

- Giải quyết chưa?

Mã trửng lão khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần cung thêm kính sợ, trên đoạn đường đi đến, hai mươi mốt đệ tử Luyện Khí kỳ đều bị giết chết, thủ đoạn tàn nhẫn làm cho lòng người thầm sợ hãi.

Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi gật đầu, Kim Thủy tông bị hủy, trong lòng hắn không có chút gì vui vẻ, ngược lại có chút phiền muội và mơ màng.

- Mặc dù ta không phải là kẻ thích giết người, nhưng Kim Thủy tông không thể không diệt, hành động lần này của ta chỉ để lập uy, làm cho bọn họ biết được, nếu có ý đồ bất lợi đối với Tiêu gia, thì hãy chuẩn bị để ta chém cùng giết tận! Đây vốn không phải chủ ý của ta, nhưng nhất định vẫn phải làm như thế.

Ánh mắt Tiêu Thần dần dần ôn hòa trở lại, lắc đầu một chút, bước nhanh ra ngoài:

- Toàn bộ thu hoạch từ Kim Thủy tông, hai vị trưởng lão có thể tự mình phân phối, cứ cho đó là chút thành ý của tiêu Thần ta đi.

Trong đại điện, hai người Tôn trưởng lão, Mã trưởng lão liếc nhau một cái (Dg: hai lão này gay hay sao mà liếc mắt đưa tình nhiều dữ), trong mắt tràn đầy kinh hỉ, Kim Thủy tông tuy nhỏ, nhưng nhưng thức tích lũy được trong nhiều năm tất nhiên cực kỳ nhiều, e rằng chỉ riêng số lượng tinh thạch linh thạch cũng là một con số không hề nhỏ. Hai người lập tức cảm ơn một tiếng, rồi tự mình mang theo năm đệ tử vẻ mặ kích động phân công nhau mà đi.

Một lúc lâu sau, hơn mười đạo độn quang bay lên từ Kim Thủy tông, thoáng định rõ phương hướng, bây đi nhanh như chớp.

Ban đêm, đại điện Tiêu gia.

Lúc này ở Tiêu gia đang giăng đèn kết hoa, đèn lông lớn màu đỏ treo trên cao, giống như một chúc mừng một ngày hội. Từ miệng Tiêu Lân biết được địa vị Tiêu Thần ở Lạc Vân cốc cùng lời nhận che trở đến ngàn năm về sau, cả Tiêu Văn Đình cũng kích động đến đỏ cả mặt, nhất là khi hai cha con mật đàm đên cả nửa canh giờ, mở cửa phóng Tiêu Văn Sơn ra nói chuyện càng thân mật, mở miệng ra là nhị đệ, cực kỳ thân thiết.

Bây giờ trong đại điện bày ra hơn mười bàn tiệc rượu, dài từ đại điện ra đến tận hành lang. Ngồi ở trung tâm bàn tiệc trung tâm, Tiêu Thần, Tiêu phụ cùng với mấy người Tiêu gia và hai người mã, Tôn trưởng lão của Lạc Vân cốc, bên cạnh còn có mười đệ tử của Lạc Vân cốc, xa hơn bên ngoài là các đệ tử môn hộ của Tiêu gia. Tất cả mọi người đều hưng phấn đỏ bừng cả mặt, ánh mắt nhìn về phía người mặt áo xanh ngồi chính giữa, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ kính sợ.

- Có thấy rõ không, đó chính là đám người Tiêu Thần thúc thúc đó, dời núi lấp biển không gì người tiên đạo không làm được, các ngươi về sau đối với hắn phải kính cẩn hữu lễ, nếu khiến hắn vui vẻ, thì các ngươi sẽ có may mắ lớn đó.

- Ân, phụ thân yên tâm, con đã nhớ kỹ!

Những người của Tiêu gia, lúc này đều đang sôi nổi dặn dò các con.

- Đó là Tiêu Thần ca ca, còn trẻ như vậy mà đã là trưởng lão của Lạc Vân cốc rồi, nghe nói bản lĩnh vô cùng lợi hại, lão già biến thái buối sáng nay diễu võ dương oai chọc ghẹo tỷ tỷ đã bị ca ca chỉ dùng hai ngón tay đánh chết.

- Ta còn nghe nói Tiêu Thần ca ca vừa rồi dẫn người tiêu diệt cả Kim Thủy tông.

Ai! Không biết Tiêu thần ca ca có ý trung nhân không không, nếu không có, vậy thì chúng ta cũng có cơ hội a.

- Hì hì, đúng vậy, nếu như có thể đi theo Tiêu Thần ca ca, song túc song phi( như hình với bóng), khẳng định sẽ đước sống một cuộc sống thần tiên.

Một đám nữ tử của Tiêu gia, bây giờ ngồi một góc ở trên bàn rượu, che miệng cười duyên vài tiếng, thình thoảng đưa mắt nhìn người mặc áo xanh tràn đầy vẻ nóng bỏng.

- Hai vị tiên sư có thể ở lại Tiêu gia chúng tôi, thật là phúc khí lớn cho Tiêu gia, vè sau xin hai vị hãy chiếu cố nhiều hơn, tại hạ vô cùng cảm kích.

Tiêu Văn Sơn tinh thần sảng khoái, bất quá trong thời gian này, cả người như trẻ đi chừng chục tuổi, nếp nhăn trên khóe mắt đã giảm đi rất nhiều, trên đầu đầy tóc trắng bây giờ đã chuyển qua màu đen.

Tôn trưởng lão và mã trưởng lão không dám chịu lễ lớn vậy, vội vàng dứng dậy cười nói;

- Hai người chúng ta phụng mệnh đóng ở Tiêu gia, vốn là bổn phận, Tiêu tiên sinh không cần đa lễ.

Khi nói chuyện, ánh mắt hai người dừng trên người Tiêu Văn Sơn, ngửi được trên người còn chưa tiêu tán hết mùi thuốc, khóe miệng không nhịn được run rẩy, thầm nghĩ đó là dấu vết của Tiêu trưởng lão nào thì Dưỡng Nhan Đan, Bách Hoa Hoàn, nào thì Thiên Lộ Đan…. Bất quá hai người đương nhiên không biết Tiêu Thần cho hai vợ chông Tiêu Văn Sơn thuốc Hồi Xuân Đan, nếu không bây giờ không chỉ có khóe miệng có giật, mà trực tiếp hôn mê lun.

Tiêu Văn Sơn thấy thế trong lòng liền cảm khái, hắn cũng hiểu được, hai người đó hữu lễ với mình, hoàn toàn là do Tiêu Thần, cho nên ánh mắt chuyển sang người nhi tử mình, trong lòng lại càng thêm tự hào.

Một bữa cơm cả khách và chủ đều hân hoan, Chuyện vui lớn như thế của Tiêu gia đương nhiên không thể che giấu được các thế lực, lời đồn đại nhanh chóng chuyển đi khắp nơi, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, về sau trong Tiêu thành, càng e sợ họ Tiêu hơn.

- Phụ thân, mẫu thân, con ở trong tông môn tốt lắm, tu luyện cũng không cực khổ, hai người hãy yên tâm nha.

Hai vợ chồng tiêu Văn Sơn ở trong phòng của hậu viện, Tiêu Thần người phía dưới, nói đơn giản mọi chuyện trong vòng một năm nay, đương nhiên, phải lược bớt đi để cho hai người bớt lo lắng.

Tiêu phụ vẻ mặt tươi cười, cùng Tiêu mẫu liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đày vẻ tự hào

Đợi hai người rời khỏi , Tiêu Thần đứng trong sân, lẳng lặng nhìn vâng trăng sáng trên bầu trời.

Sân này mới được xây gần một năm nay bới vì hắn, cũng không quá mức xa hoa, trong sân có một cái ao, bên trong có đóa hoa sen và cá trắm cỏ sổ vĩ, giờ phút này dưới ánh trăng, mặt nước khẽ nhúc nhích, phản xạ lên vách tường từng mảng thủy sắc.

- Tiêu Thần ta bước vào con đường tu chân, cả đời cam chịu gian nan khốn khổ, cũng nhất định phải bảo vệ thân nhân trong nhà ta an toàn. Hôm nay Kim Thủy tông thế nhỏ, ta có thể đem nhổ cỏ tận gốc, nhưng nếu đối phó với Kim Đan tu sĩ, thì ta sẽ thế nào? Chẳng nhẽ trơ mắt nhìn cha mẹ và người thân bị sát hại! Ta không nên nghĩ như thế, ta muốn thân nhân của ta đời sau, vĩnh hưởng an nhạc thái bình! Muốn làm được điều này, ta phải trở nên cường đại, cường đại đến nỗi bất cứ ai cũng không dám nảy sinh ý đồ đối với bọn họ. Dù hai tay có dính máu tươi, trong lòng ta cũng không oán trách, Tiêu Thần ta hành tẩu ở đời, nếu trong nhà song thân không bảo vệ được, thì cần gì phải tính toán đi tiếp trên con đường tu chân kia.

Trong đêm tối, đôi mắt đen láy của Tiêu thần càng lóe lên thâm thúy, thản nhiên tỏa ra u quang, một sự tin tưởng, chậm rãi sinh sản trong tâm trí.

Hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuống, Tiêu Thần híp mắt lại, tuy rằng một đêm chưa ngủ, nhưng tinh thần hắn cũng rất tốt, trong cơ thể pháp lực thoáng vận chuyển, liên đem sương sớm dính trên quần áo hông khô.

- Hôm nay bố trí thú thổ Huyền Hoàng trận, có trận này bao phủ, vậy cũng có thể giúp tiêu gia gia tăng vài phần phòng thủ.

Tiêu Thần thoáng suy tư, rồi cất bước đi đến đại điện.

- Tiêu trưởng lão, lúc trước chưởng môn chân nhân dĩ nhiên đem ngọc giản thú đất Huyết Hoàng trận giao cho hai người chúng ta, xin hãy xuất trận kỳ, chờ bọn ta bố trí trong thành trận pháp này xong đã.

Tôn trưởng lão trải qua một đêm điều tức, sắc mặt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lúc này đứng trước đại điện, sắc mặt nghiêm túc cẩn thận chắp tay nói với Tiêu Thần.

Mà một một đám người Tiêu gia, được Tiêu phụ dẫn đứng trước cửa điện, khó nén được vẻ kích động

Trải qua một năm biến cố, thiếu niên gầy gò ốm yếu năm đó hiện giờ đã lớn mạnh như vậy, trở thành người bảo vệ Tiêu gia.

Cảm xúc trong lòng Tiêu thần lay động không ngớt, nghe vậy chậm rãi gật đầu, đưa tay ra sau lưng lấy thú đất Huyền Hoang từng trận kỳ giao cho hai người.

Tôn trưởng lão tay cầm trận kỳ xoay người ra chỗ khác, bỗng nhiên quát một tiếng:

- Bày trận!

Nói rồi tiện tay vứt ra ngoài, trận kỳ kia chia ra thập phương, phân biệt rơi vào tay từng để tử một của Lạc Vân cốc, không dám có chút khinh thường, trên người chợt hiện độn quang, bay lên cao, dừng lại ở bốn phía đại điện Tiêu gia.

Hạ trận kỳ!

Tôn trưởng lão trong tay cầm chủ trận kỳ, đứng ở trước đại điện Tiêu gia, một cỗ tinh thuần pháp lực truyền vào trận kỳ trong tay, thú thổ Huyền Hoàng trận chủ trận kỳ nhất thời tản ra tầng tầng đất hoàng sắc quang. Tôn trưởng lão thấy thế đột nhiên hướng xuống mặt đất ấn một cái, trận kỳ trực tiếp dung nhập vào trong đó.

Cùng lúc đó, mười đệ tử Lạc Vân Cốc nhất tề quát lớn một tiếng, trận kỳ trong tay tản ta hoàng mang hơi yếu một chút, đem trận kỳ áp xuống dưới đất!

- Hướng linh!

Tôn trưởng lão quát khẽ thêm lần nữa, đưa tay ra sau lấy chín mươi chín khối trung phẩm linh thạch, dựa chính xác theo phương vị bố trí ở trận kỳ phía trên. Linh thạch rơi trên mặt đất, nhất thời hình thành một tòa trận pháp, trong đó linh lực lưu chuyển không ngớt, không ngừng tiến vào theo trận kỳ, thủ bộ toát ra, cùng nhau hình thành một vòng tuần hoàn. Mười đệ tử kia cũng làm như thế, bất quá sử dụng linh thạch chính là chín mươi chín khối hạ phẩm linh thạch.

Trận thành!

Lúc này người nói cũng là Mã trưởng lão, chỉ thấy hắn đứng trước đại điện, linh lực trong cơ thể nhat mắt lay động, hai tay điên hướng một mảnh nguyên thạch kỳ dị trong tay mà rót đi.

Vù vù!

Theo pháp lực đưa vào, nguyên thạch kia nháy mắt tản ra một tầng ánh huỳnh quang, món đồ chủ trận kỳ, thập văn kiện tử trận kỳ đột nhiên đồng thời bộc phát ra một cột sáng linh lực của thổ hoàng sắc, mười một cột sáng linh lực cung lúc ăn khớp với nhau, một tầng đất màu vàng vòng bảo hộ nháy mắt ngưng tụ ra, đem toàn bộ Tiêu Thành bao phủ ở bên trong.

Lấy Tôn trưởng lão cầm đầu, mười hai đệ tử Lạc vân Cốc cố lấy pháp lực, cùng thét lớn, âm thanh cuồn cuộn, bay thẳng đến chân trời, quét ngang tứ phương, phạm vi trăm dặm, rõ ràng có thể nghe thấy!

- Tiêu thành Tiêu gia Tiêu Thần, làm chức trưởng lão Lạc Vân cốc, tư chất thiên phú trước nay chưa từng có, tông môn đặc biệt ban thưởng ngàn năm che chở! Trong vong ngàn năm, Lạc Vân cốc bất diệt, thì Tiêu gia phồn vinh vĩnh viễn!

. . . . .

Tiếng động quanh quẩn trên Tiêu thành không ngớt.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.