Đạo

Quyển 1 - Chương 13: Kim ấn



Tràng cảnh hiện giờ giống như đoạn khởi đầu của một nghi thức nào đó. Phần lớn máu đen giống như bị hút ra ngoài, rơi lên trên chiếc ấn rồi bị tinh lọc lại, sau đó hoàn toàn bị chiếc ấn hút vào. Càng thu được nhiều máu tươi, chiếc ấn dần sáng lên, tỏa ra từng đợt ánh sáng màu vàng nhu hòa. Lúc gặp phải thứ ánh sáng ấy, những chất khí màu đen đang khếch tán trong cơ thể Tiêu Thần giống như đụng phải thiên địch, trở nên ảm đạm trong nháy mắt, lát sau thì hoàn toàn tiêu thất. Các vết thương đang thối rữa của Tiêu Thần cũng nhanh chóng khép lại. Lúc sau, dường như chiếc ấn kia đã hấp thu đủ máu nên thứ ánh sáng màu vàng kia liền thu lại, trở nên ngày càng mờ ảo, cuối cùng thì trực tiếp tiến vào bên trong cơ thể Tiêu Thần.

Trong lúc đang mơ màng, Tiên Thần có cảm giác như mình đang tắm trong một loại ánh sáng màu vàng ấm áp, toàn thân cảm thấy cực kì thoải mái.

Bên trong động phủ, Tiêu Thần thoáng cử động một chút. Hắn hơi mê man mở nhẹ hai mắt. Đến lúc thấy rõ mọi thứ trước mắt, hắn liền lộ ra vẻ mừng như điên. Không chết! Mình thực sự không chết! Hắn đưa bàn tay lên nhìn lại thì những thứ khí đen đã biến mất, vết thương vốn đã rữa nát kia giờ lại hoàn hảo như ban đầu, hết thảy dường như chỉ là ảo giác.

- Không thấy chiếc ấn kia đâu, độc tố trong người cũng đã hết, chả lẽ hai sự việc này có cái gì đó liên quan? - Ánh mắt Tiêu Thần lộ ra vài phần mê mang khó hiểu, nhưng hăn lập tức cảm thấy trong nguyên thần của mình có cái gì đó bất thường nên lập tức nhăm mắt lại, sau đó thi triển phương pháp nội thị vừa mới học được.

Sau một khắc, Tiêu Thần mở mắt, nhìn vào tràn đầy vẻ khiếp sợ. Chiếc ấn kia không biết tại sao lại chạy vào trong nguyên thần của hắn. Sau nửa ngày cố gắng thử đem nó lấy ra nhưng không có chút phản ứng gì, hắn đàng bất đắc dĩ bỏ qua chuyện này. Sau khi chậm rãi kiểm tra kĩ càng thân thể mình, xác nhận không có thứ thì không ổn, trái tim Tiêu Thần mới tạm buông xuống, chuyện này chờ sau khi ra ngoài nghiên cứu cũng không muộn.

Trên mặt đất, mọi thứ còn đang vương vãi lung tung. Rõ ràng trong lúc hắn hôn mê cũng không có ai vào đây.

Từ trong bốn túi trữ vật, Tiêu Thần còn tìm thấy một túi trữ vật khác có không gian mười mấy khối, thế là hắn liền lấy nó thay cho túi trữ vật vốn chỉ có nửa khối của mình. Sau đó, hắn đem một đóng linh khí, phù lục, tinh thạch và đan dược thu vào, cuối cùng còn cẩn thận hủy hết mọi dấu vết nơi này. Đến khi xác định cho dù có người tìm đến cũng sẽ không nghĩ ra nơi này cùng hắn có quan hệ gì, Tiêu Thần mới hài lòng gật đầu. Trước lúc rời đi, hắn do dự một lát rồi đem nối cái hồ lô đen trên mặt đất thu vào, thứ này có có phun ra ngọn lửa xanh lợi hại như thế ắt cũng có ích đi, coi như lại một kiện linh khí phòng thân.

Nhìn thoáng qua một chút, Tiêu Thần cuối cùng cũng xoay người đi ra ngoài.

Từ vách đá nổi lên một đợt dao động, một thiếu niên mười lăn, mười sáu tuổi từ trong đó đi ra, tinh thế nhìn ra bốn phía một phen rồi lập tức lấy ra Thần Hành Phù vỗ vào trên đùi, thân ảnh hắn lập tức hóa thành một đợt khói xanh rồi biến mất trong rừng rậm.

Tiêu Thành, đại đường Tiêu gia

- Nhị đệ, đứa cháu Tiêu Thần của ta đã bốn ngày không về rồi, ngươi có biết hắn đi đâu không? Hôm nay là ngày hắn phải quay về Lạc Vân Cốc, nếu chậm trẽ sẽ bị môn qui xử lí đó - Tiêu Văn Đình đang ngồi cùng Tiêu Phụ tại cao đường cẩn thận nhìn sắc mặt Tiêu phụ một lát rồi hỏi.

Tiêu Văn Sơn nghe thế tự dưng cảm thấy vài phần bất an trong lòng. Từ hôm đi đón mẫu thân về, sau khi tách đoàn cũng đã bốn ngày Tiêu Thần không truyền về tin tức gì. Hăn cũng từng phái nhiều người của Tiêu gia đi tìm nhưng chỉ phát hiện một chỗ còn lưu lại dấu vết bị phá hủy bởi cường lực cùng ba cỗ thi thể, hoàn toàn không có nửa điểm dấu vết của Tiêu Thần.

Hai ngày hôm nay, trên dưới Tiêu gia vẫn đồn đại rằng Tiêu Thần cùng tiên nhân đấu pháp, sợ là bây giờ đã bị giết chết rồi. Tiêu mẫu nghe thế tự nhiên là sợ hãi khong thôi, cả ngày lệ rơi đầy mặt. Ngay cả Tiêu Vân Sơn đang miễn cưỡng bảo trì trấn định cũng âm thầm sốt ruột. Mặc dù hắn không tin Tiêu Thần xảy ra chuyện không may, nhưng chắc đứa nhỏ này cũng gặp phiền toái, nếu không cũng không thể lâu như vậy còn chưa trở lại.

Tiêu Văn Đình nhìn vẻ mặt hơi bất an của Tiêu Vân Sơn liền thấy hưng phấn trong lòng. Nếu tiểu tử Tiêu Thần kia thực sự chết ở bên ngoài, vợ chồng Tiêu Văn Sơn này liệu có thể gây nên được sóng gió gì nữa! Đến lúc đó, Tiêu gia chỉ còn Tiêu Lân chân chính trở thành tu tiên giả của Lạc Vân Cốc, hẳn chẳng phải lại có thể khôi phục lại địa vị tuyệt đối tại Tiêu gia sao?

Tuy nhiên, ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến:

- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, lo mà làm tốt chuyện của mình đi! - Theo đó, một thân ảnh từ ngoài cửa bước vào.

Tiêu Thần đảo mắt qua một lượt, mấy người Tiêu gia khi gặp phải đều cúi đầu, không ai có dũng khí nhìn hắn.

- Phụ thân, ta có việc bên ngoài nên chậm trễ mấy ngày, làm người lo lắng rồi! - Tiêu Thần tuyệt đối sẽ không để cho cha mẹ biết chuyện mình sắp chết bên ngoài, tránh để họ phải lo lắng vô ích.

- Tốt! Tốt! Trở về là tốt rồi! - Tiêu phụ nhìn đứa con đang hoàn hảo không tổn hào gì đứng trước mặt mình thì trong long cao hứng một trận, liên lục nói "tốt".

- Hôm nay, con phải về trở lại tông môn, bây giờ con xin đi qua từ biệt mẫu thân - Ánh mắt của Tiêu Thần quét qua Tiêu Văn Đình một cái, trong đó chợt lóe ra hàn quang làm Tiêu Văn Đình trong lòng lạnh lẽo một trận, trên đầu đổ ra một tầng mồ hôi hột, vội vàng cúi đầu.

Tiêu Thần hài lòng gật đầu, lập tức xoay người bước ra ngoài.

Một lúc lâu sau, bên ngài Tiêu Thành, trong lúc tất cả người của Tiêu gia chăm chú nhìn, hai đạo thân ảnh nhanh chóng bay đi, hóa thành hai điểm đen nhỏ rồi biến mất trong mắt mọi người.

- Nhị đệ, chúng ta trở về thôi! - Tiêu Văn Đình cười ra mặt, nói với Tiêu Văn Sơn. Tiêu Thần còn bình an vô sự một ngày thì vị gia chủ Tiêu gia này còn phải kính cẩn với hai vợ chồng Tiêu Văn Sơn một ngày.

Tiêu Văn Sơn gật đầu, nhìn thấy ánh mắt có phần lấy lòng của mấy người trong Tiêu gia, trong lòng hắn cũng không khỏi sinh ra vài phần cảm thấy tự hào. Hắn có thể trở về, khiến người của Tiêu gia kính sợ, tất cả chỉ vì hắn sinh được một đứa con tốt - Tiêu Thần!

-------------------------------------------------------

Nhờ dán Thần Hành Phù trên đùi, tốc độ của hai người Tiêu Thần nhanh đến cực hạn, nói ngày đi ngàn dặm cũng không chút gì khoa trương.

Trên đường đi, mặc dù Tiêu Lân cố ý lấy lòng muốn kéo gần quan hệ của hai người nhưng thấy sắc mặt bình thản của Tiêu Thần cùng một bộ dáng như tình cờ nói chuyện với nhau kia của hắn thì Tiêu Lân cũng phải thức thời ngậm miệng sau vài ba câu dò xét. Sau một ngày bôn ba, hai người rốt cục cũng về đến Lạc Vân Cốc vào hoàng hôn.

Sau khi trở về, hai người lập tức tách ra, Tiêu Thần đi thẳng về phía Linh Dược Cốc.

Về chỗ ở của mình, nhanh chóng rửa mặt qua, tẩy đi vẻ phong trần của mình, Tiêu Thần vội vã ra ngoài, đi thẳng đến chỗ Dược Đạo.

- Sư Tôn, đệ tử Tiêu Thần đã trở về tông môn, đặc biệt đến bái kiến - Tiêu Thần đứng ở ngoài cửa, cung kính nói.

- Tiến vào! - Thanh âm thản nhiên của Dược Đạo từ bên trong truyền ra.

Tiêu Thần đẩy cửa phòng, chứng kiến cảnh tượng trước mắt không khỏi sửng sốt, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh, quì rạp xuống đất.

- Đệ tử về nhà trong năm này, đúng hẹn trở về nay đặt biệt đến bái kiến sư tôn.

Dược Đạo dang ngồi trên bồ đoàn, hai bên có năm người, ba nam, hai nữ, đang đứng, có cả Cơ Nguyệt Vũ trong đó, nàng đang đứng ở một bên.

Lúc Tiêu Thần tiến vào, trừ Cơ Nguyệt Vũ ra, bốn người còn lại đều nhìn hắn một cái rồi lộ ra vài phần khinh thường. Bọn hắn cũng có nghe qua chuyện sư tôn nhận tên đệ tử kí danh này, chẳng qua chỉ là một tên phàm phu tục tử không có linh căn thoi, cho dù tiến vào cánh cửa tu tiên thì tương lại cũng chẳng có thể đạt được thành tựu gi.

- Tiêu Thần, năm người này là nhập môn đệ tử của ta, cũng chính là sư huynh và sư tỉ của ngươi - Dược Đạo liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái rồi chỉ vào năm người mà nói.

- Đệ tử nhớ kĩ! Tiêu Thần bái kiến các vị sư huynh sư tỉ! - Tiêu Thần gật đầu, ngay sau đó lập tức cung kinh hướng về năm nời kia hành lễ.

Trừ Cơ Nguyệt Vũ thoáng nhìn hắn một cái, bốn người còn lại đều tỏ vẻ không nghe gì, hoàn toàn không có chút phản ứng.

Tiêu Thần tự nghĩ trong lòng, bên ngoài không hiện ra gì khác thường, trên mặt cũng không chút thay đổi mà đi đến đứng ở cuối cùng.

- Hôm nay các ngươi đến đây đúng lúc vi sư có việc cần phân phó - Dược Đạo liếc mắt một cái, thần sắc bất động, chậm rãi nói - Sắp tới, ta muốn đến hậu sơn bế quan tu luyện, đánh vào cảnh giới Kim Đan, trong thời gian này, nếu không có chuyện lớn thì không nên quấy rầy ta, chuyện đan dược của tông môn sẽ do các ngươi phụ trách.

- Sư tôn đã năm chắc việc đánh sâu vào cảnh giới Kim Đan sao? - Gã nam tử dẫn đầu hiện ra một vẻ mặt tràn đầy vui mừng cùng sợ hãi hỏi.

- Gần đây, ta tu luyện có ngẫu nhiên ngộ được vài điều, có vài phần nắm chắc với việc ngưng kết Kim Đan - Dược Đạo lộ ra vài phần đắc ý, cười nói.

Có thể ngưng kết dược Kim Đan, tu vi pháp lực sẽ tăng lên mạnh mẽ, tuổi thọ lại có thể tăng đến năm trăm năm, hơn nữa còn có thể bước vào hàng ngũ cao giai tu sĩ, ngay cả tâm tính của hắn cũng không tránh được có chút hưng phấn.

- Chúc mừng sư tôn, chúc mừng sư tôn! - Đoạn Hoa Minh thành tâm chúc mừng, một khi Dược Đạo trở thành tu sĩ Kim Đan, địa vị của bọn hắn tại Lạc Vân Cốc tự nhiên là nước lên thuyền lên.

- Sư tôn hãy an tâm bế quan, có ta cùng sư huynh muội ở đây, chuyện cung cấp đan được tuyệt đối không gặp vấn đề gì! - Nam tử trẻ tuổi đứng thứ hai bên trái bấy giờ cũng cung kính mà nói.

- Ân, thế thì ta cũng an tâm rồi! - Dược Đạo thoáng gật đầu, sau đó lập tức chỉ vào Cơ Nguyệt Vũ mà nói:

- Cơ sư muội của các ngươi vừa mới nhập môn, vi sự lại bế quan không có tinh lực chỉ dạy nàng. Chuyện tu luyện còn có thể thu xếp, nhưng luyện đan thuật thì phải khiến các ngươi vất vả rồi, không biết trong các ngươi có ai nguyện ý dạy bảo cho Nguyệt Vũ một thời gian đây.

- Đệ tử là đại sư huynh, loại chuyện này hẳn là trách nhiệm của đệ tử, trong khoảng thời gian này liền giao cho đệ tử tạm thời hướng dẫn ngũ sư muội luyện đan thuật đi.

Đoạn Hoa Minh có chút cúi đầu, con ngươi khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Cơ Nguyệt Vũ âm thầm hiện lên vài phần nóng bỏng.

- Sư tôn, đại sư huynh tới nay đã đạt tới tu vi tầng sáu Luyện Khí kì đỉnh phong, trước mắt là có thể đột phá, theo đệ tử thấy nên coi trọng việc tu luyện, sơm ngày đột phá cảnh giới mới. Việc hướng dẫn luyện đan thuật cho ngũ sư muội hay là cứ giao cho con đi - Sau khi Đoạn Hoa Minh nói xong, nam tử phía sau khẽ cười rồi tiến lên nói.

Lê Nguyệt Đô, nhị đệ tử của Dược Đạo, nhìn qua có vẻ mới hai mươi. Hắn mặt một bộ cẩm bào, phong độ nhẹ nhàng, có chút phong phạm công tử thế gia hấp dẫn chú ý của mọi người.

Đoạn Hoa Minh khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần bất mãn nhưng vẫn nhẹ nhàng cười nói:

- Nhị sư đệ nói có lí, nhưng lấy nhất phẩm luyện đan thuật của ngươi sợ rằng cũng không thể đảm nhận nhiệm vụ này đâu!

- Đại sư huynh nói thế là sai rồi, mặc dù luyện đan thuật của đệ chẳng qua chỉ là nhất phẩm nhưng căn cơ cũng tương đối vững chắc, hướng dẫn cho ngũ sư muội cũng đủ rồi. Tuy nhiên trong thời gian này huynh hắn là nên nắm chặt việc tu luyện, sơm này đột phá chướng ngại là tốt nhất - Trong mắt Lê Nguyệt Đô chợt hiện lên tinh mang, không có nửa điểm ý tứ thoái lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.