- Hai vị công tử đều là lần đầu tiên xa nhà, trên người đúng là ngay cả một ít lương khô cũng không chuẩn bị, nơi này còn cách tòa trấn nhỏ tiếp theo vài chục dặm, sắp tới trời cũng sắp tối, giờ này không ăn cơm, sợ là thân thể không chịu nổi đó.
Hiệu buôn Vượng Tài là danh hào của đoàn xe, người mở miệng là tiểu nhị phụ trách trông giữ hàng hóa của xe này.
Nghe thế Tiêu Thần hơi sửng sốt, tu vi đạt cảnh giới như hắn dù chưa Trúc Cơ không thể đạt tới cảnh giớ Ích Cốc ( nhịn ăn), nhưng mười ngày nửa tháng không ăn uống cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nghe vậy cười nói:
- Hiền đệ, hai người chúng ta buổi sáng trò chuyện hợp ý nhua quá rồi, đúng là một ít lương khô cũng quên chuẩn bị, vậy giờ như thế nào?
- Ai, tiểu đệ cũng là vừa mới nghĩ đến điều này, xem ra huynh đệ chúng ta nay sợ là không dễ chịu lắm.
Lý Tiểu Nghệ nghe vậy, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ khổ sắc, lắc đầu liên tục nói.
Về phần người còn lại trên xe là một hán tử trung niên thành thật, nghe vậy đôn hậu cười, nói:
- Hai vị tiểu ca, nếu không chê mà nói, bản thân ta là mang nhiều hơn mấy phần lương khô, bánh ngô. Không phải là thứ hảo hạng gì, là bà nương của ta chuẩn bị cho.
Tiểu nhị hiệu buôn kia nghe vật đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ tên này thật là làm hỏng việc, hắn sớm chú ý hai người Tiêu Thần tay không mà đi, cách ăn mặc nói năng mỗi người bất phàm, cho nên mở miệng ra là có tâm tư buôn bán. Hắn mang trên xe phần lương khô cho mấy người, cũng là đồ ăn vài đồng bạc là mua được, nhưng giờ này qua tay bán đi, là có thể lãi được một ít. Giờ phút này bị hán tử kia phá hủy tính toán, tự nhiên sắc mặt không được tốt, cười lạnh nói:
- Hai vị công tử xuất thân bất phàm, cẩm y ngọc thực đã sớm dùng qua, sao có thể để ý những thứ lương khô với bánh bột ngô của ngươi, nên là sớm thu lại miễn cho mất mặt xấu hổ.
Nói xong, quay đầu lại, trên mặt dắp lên nụ cười lấy lòng, trở tay không biết từ chỗ nào xuất ra một hộp đựng thức ăn:
- Hai vị công tử cái này sáu món chính để ăn sáng, gà vịt không thiếu, giữ ấm tốt lắm, vẫn là nóng hổi, hai vị muốn hay không nếm thử?
Hán tử nghe vậy, trên mặt một hồi trướng lên đỏ bừng, mấp máy miệng, nhưng lại không nói gì.
Nghe vậy, Tiêu Thần thản nhiên liếc tiểu nhị một cái, từ chối cho ý kiến.
Trái lại, Lý Tiểu Nghệ kia, tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lộ ra một chút giận dữ, lạnh lùng nói:
- Chúng ta liền thích ăn lương khô, bánh bột ngô, hộp cơm này ngươi hi vọng bán cho ai thì bán đi, chúng ta không cần.
Nghe vậy, sắc mặt tiểu nhị kia trắng xanh một hồi, nhưng nhìn hai người trang phục, khí độ bất phàm, thật là công toi. Mẹ nó chứ càn rỡ, dừng lai chốc lát, liền xám xịt cầm hộp cơm chạy đến trên một chiếc xe ngựa, sợ là lại đi tiêu thụ đồ ăn của hắn đi.
- Đại ca, nếu là nguyện ý mà nói, chúng ta xuất bạc để mua, một cái bánh ngô một đồng bạc, thế nào?
Tiểu nhị kia đi rồi, Lý Tiểu Nghệ mỉm cười, hướng nam tử phúc hậu hỏi.
- Không cần, không cần, là bản thân nhà làm, không đáng tiền.
Hán tử nghe thế, liên tục xua tay, trên mặt lộ vẻ cảm kích.
- Cho ngươi liền cầm đi, chúng ta không phải là loại người ăn không kia.
Tiêu Thần, trong mắt dị sắc, mở miệng cười nói.
- Đại ca nói không sai, huynh đệ chúng ta không phải là loại người ăn không của ai.
Lý Tiểu Nghệ cười hì hì, xuất ra mỏi thỏi bạc, cũng không để ý số tiền này mua được một xe lương khô, bánh ngô, trực tiếp ném chon nam tử phúc hậu này.
Hán tử kích động, môi run run một trận, cẩn thận đem bạc kia thu vào trong tiểu y bên người, cất kĩ. Không ngừng đem bọc nhỏ mở ra, vẻn vẹn lưu lại cho mình ba cái, ngoài ra hắn huy động toàn bộ trí nhớ lưu hai người trước mặt laị. Hơn nữa, trên người vị nhân huynh này còn mang theo một ít rượu tự ủ, rất có phong vị.
Tiêu Thần cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, trộn lẫn với hương vị bánh ngô cũng là một phong vị khác biệt.
- Hiền đệ, ngươi tới nếm thử, rượu này rất được.
- Này…
Lý Tiểu Nghệ nghe vậy sững người, trên mặt ửng đỏ, lại có chút chần chờ.
- Như thế nào? Hiền đệ không muốn cùng ta uống một bầu rượu?
Tiêu Thần nhíu mày, lời nói ra vẻ không khoái mấy….
- Không phải! không phải! Tiểu đệ chỉ là rất ít uống rượu, sợ say rượu hồ ngôn loạn ngữ làm trò cười cho đại ca. Bất quá nếu đại ca mời, tiểu đệ tự nhiên liều mạng bồi quân tử!
Lý Tiểu Nghệ nhận bầu rượu, ngửa đầu uống một hớp lớn, lập tức ho khan kịch liệt, trên mặt một trận đỏ ửng.
Tiêu Thần thấy thế cười ha hả, thầm nghĩ tiểu tử này xinh đẹp giống như nữ nhân, nếu giả nữ khẳng định cũng là dung mạo khuynh thành khuynh quốc.
Hai người uống rượu, ăn bánh thô, cùng nam tử thật thà kia nói chuyện phiếm, Tiêu Thần cảm giác thần kinh căng thẳng của mình hoàn toàn trầm tĩnh lại, nguyên thân ấm áp giống như đắm chìm dưới ánh mặt trời, từng phân thần thức dục động, đúng là chợt sản sinh cảm giác muốn đột phá.
Khóe miêng Tiêu Thần mang theo vẻ mỉm cười, chậm rãi tự vào xe, trên bờ mắt hơi tán loạn, giống như đang tùy ý nhìn cảnh sắc ven đường. Nhưng nếu có người có thể chứng kiến bên trong nguyên thần của hắn, sẽ phát hiện thần thức trong cơ thể hắn đúng là đang không ngừng thay đổi về chất.
- Thần thức tăng cường rất nhiều, cũng đã càng tinh thuần, giờ phút này sợ là so với tu sĩ Trúc Cơ hậu kì cũng không theo kịp đi.
Một lúc sau, Tiêu Thần phục hồi tinh thần, cảm nhận thần thức sau thuế biến trong cơ thể, trên mặt nhịn không được mỉm cười.
- Đại ca, ngươi làm sao vậy?
Lý Tiểu nghệ vừa rối luôn quan sát Tiêu Thần, lúc này thấy hắn lộ ra ý cười, liền mở miệng hỏi.
- Không có gì, nghĩ đến một số truyện cũ có chút xuất thần thôi.
Tiêu Thần thuận miệng nói ra một lí do, dù sao chuyện này cũng không thể nói cho người ngoài.
- Mã tặc! Là mã tặc !
Đội ngũ phía trước đột nhiên lộn xộn, âm thanh sợ hãi xa xa truyền đến, làm cho cả đội ngũ nhất thời lâm vào khung cảnh bối rối.
- Ân?
Tiêu Thần thoáng nhíu mày, vươn người đứng dậy, muốn nhìn lại phía trước.
Chỉ thấy đội ngũ hàng đầu, hộ vệ Ngũ gia thương đội nhất tề cầm lưỡi đao sắc bén, chắn ở phía trước, thỉnh thoảng còn có lác đác người đi đường xuất ra vũ khí tiến đến, dù sao nếu không đánh lui được mã tặc, bọn họ đều rơi vào kết cục không tốt.
Cách đội ngũ phía trước mấy trăm thước, bụi mù cuồn cuộn, ước chừng mấy trăm tên nam tử sắc mặt tàn nhẫn cưỡi ngựa lớn, gào thét mà đến.
- Đừng hoảng hốt, hợp thành vòng tròn, xe ngựa phía trước, hộ vệ phía sau, người già yếu, phụ nữ, trẻ em ở chính giữa.
Thủ lĩnh đội ngũ, lão giả kia mặc dù kinh động, nhưng còn là miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh, lớn tiếng phân phó.
Các hộ vệ đội buôn, tiểu nhị phần lớn đã trải qua trận chiến, lúc đầu bối rối, giờ này nhao nhao hành động.
Tặc mã tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc liền tới cách đoàn xe vài trăm thước.
- Ngừng!
Tiếng quát truyền đến, ước chừng mấy trăm người bọn mã tặc đúng là kỉ luật nghiêm minh, sôi nổi, hồ tiếu, huýt sáo, ở khoảng cách bên ngoài đoàn xe mấy trăm mét dừng lại. Mã tấu sáng ngời vung xuống, một cỗ sát phạt khí tàn nhẫn tạt vào mặt, khiến đoàn xe không ít người sắc mặt trắng xanh.
- Lão phu Cổ Vân, trên đường này đi lại gần bốn mươi năm, cùng tất cả chư vị thủ lĩnh lớn nhỏ đều có chút giao tình, hàng năm ít nhiều biếu kính, hôm nay việc này có phải hay không có chút hiểu lầm a? Xin hỏi vị nào là thủ lĩnh, ra ngoài nói chuyện, chúng ta nguyện dâng ngàn lượng bạc, gọi là tiền uống rượu cho các huynh đệ.