Đạo

Quyển 2 - Chương 118: Mở Thôn Linh trận, huyết ti nhập thể (Chương 230)



Linh Thọ Cung.

Dưới hang đá sâu trong lòng đất, giờ phút này đại trận quỷ dị trên mặt đất được tưới lên vô số huyết dịch, mùi huyết tinh nồng đậm truyền đến, khiến cả đám người Mộc Hiển Thánh cũng không nhịn được khẽ nhíu mày.

- Lão tổ, hai trăm đồng nam đồng nữ đã Tế Tự xong, trận pháp có thể mở ra.

Mộc Mộc thần sắc kính cẩn, thi lễ nói.

Mộc Hiển Thánh nghe vậy khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Đợi một lát nữa.

Giờ phút này, trên trận pháp kia vô sổ huyết dịch sôi trào toát ra vô tận bọt máu, ùng ục ùng ục, như người uống nước, bị đại trận kia nhanh chống hấp thu hết sạch!

- Hắc hắc, hương vị tiên huyết luôn làm người ta hoài niệm a, mỗi lần thế này ta luôn không nhịn được mà sinh ra ý nghĩ, nếu Mộc gia ngươi mỗi ngày đều Tế Tự như thế, chỉ sợ bản ma sớm đã khôi phục tu vi.

Tiếng cười âm trầm quái dị từ trong hang đá truyền ra bốn phương tám hướng, lộ ra một cỗ khí tức tham lam, bạo ngược.

Mộc Hiển Thánh nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt hơi có vẻ âm trầm, nói:

-Lần thôn linh này với Mộc gia ta cực kỳ trọng yếu, cần ngươi tự mình ra tay đem người này hoàn toàn trấn áp, nếu thành công, trong vòng nửa năm ta sẽ cho ngươi hai trăm đồng nam đồng nữ làm Tế Tự.

- Thật chứ hả?

Phía trên Thôn Linh đại trận đột nhiên sinh ra một cỗ hắc sắc yên vụ, ngưng tụ thành một ma ảnh với đôi mắt đỏ thẫm như huyết ngọc.

Mộc Hiển Thánh gật đầu nói:

- Lão phu nói chuyện tự nhiên là thật, nhưng kẻ này cực kỳ bất phàm, sợ là có thủ đoạn khác, nếu không phải sau khi Thôn Linh đại trận mở ra ngoại nhân không thể lưu ở chỗ này, lão phu đã tự mình ra tay bảo đảm chắc chắn không sơ hở. Tóm lại ngươi cần phải cẩn thận, nhất định phải bảo đảm chắc chắn lần này Thôn Linh không có chuyện gì ngoài ý muốn!

Ma ảnh kia nghe vậy kiệt kiệt cười quái dị, nói:

- Việc này ngươi cứ việc yên tâm, lấy thủ đoạn của bản ma, tiểu gia hỏa này tuyệt đối không thể tạo nổi sóng gió gì.

Nói xong, đôi mắt huyết sắc nhìn về hướng Tiêu Thần.

- Chậc chậc, tiểu tử lần này các ngươi tìm được quả không tầm thường, trong hoàn cảnh này còn có thể bảo trì trấn tĩnh, người như thế bản ma trăm ngàn năm qua lần đầu tiên nhìn thấy.

Tiêu Thần nghe vậy lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:

- Ta đã biết việc này, Mộc gia tuyệt đối sẽ không thả ta rời đi, nếu biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta cần gì phải nịnh hót lấy lòng tự chuốc lấy nhục.

Nói đến đây, hắn thoáng tạm dừng, trên mặt nháy mắt sinh ra vẻ lạnh lùng,

- Nhưng nếu Tiêu Thần hôm nay may mắn không chết, tương lai nhất định sẽ tái nhập Mộc gia, đem toàn bộ nhất mạch của bọn ngươi hoàn toàn hủy diệt!

Thanh âm sâm hàn, sát khí tung hoàng khắp nơi!

Ba người Mộc gia nghe vậy sắc mặt tất cả đều nhất tề biến đổi, lập tức cười lạnh liên tục.

- Tiêu Thần sư huynh yên tâm, Mộc gia ta làm việc từ trước đến nay luôn cẩn thận, thừa hiểu trảm thảo trừ căn, một khi ra tay liền tuyệt đối sẽ không cho ngươi bất kì cơ hội nào xoay chuyển!

Mộc Thiên Hành giờ phút này vẻ ôn hòa trên mặt đã cởi ra, ánh mắt tràn ngập tham lam, tàn khốc dừng trên người Tiêu Thần, nói:

- Sau khi Thôn Linh xong, tại hạ sẽ đi Bắc Hoa Châu, đem nhất mạch của sư huynh toàn bộ diệt sát, để tránh lưu lại tai họa.

- Không biết sư huynh thấy Thiên Hành làm thế có thỏa đáng chưa?

Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm, nhưng ánh mắt cũng nháy mắt bình tĩnh lại.

- Nếu ngươi dám gây bất lợi gì cho Tiêu gia ta, Tiêu Thần sau khi chết dù hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ không tha cho ngươi!

Mộc Thiên Hành sắc mặt biến đổi lần nữa, lập tức cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nhiều lời, xoay người lại chắp tay nói:

- Lão tổ, Tôn nhi đã chuẩn bị thoả đáng, thỉnh người mở ra trận pháp!

Mộc Hiển Thánh nghe vậy chậm rãi gật đầu, lập tức vung ống tay áo, thân thể Tiêu Thần nhất thời bị khống chế bay lên, dừng bên trong Thôn Linh đại trận.

- Thiên Hành, sau khi con hoàn thành Thôn Linh, bổn quân liền tuyên bố con làm người kế nhiệm Mộc gia gia chủ, hết thảy phải cẩn thận, vạn lần chớ để lão phu thất vọng!

- Tôn nhi nhất định sẽ thật cẩn trọng, thỉnh lão tổ yên tâm!

Mộc Thiên Hành trên mặt lộ ra vài phần vẻ kích động, kính cẩn nói.

Mộc Hiển Thánh thấy thế vừa lòng gật đầu, lập tức xoay người mang Mộc Mộc bước nhanh ra ngoài.

Sau lưng, huyết sắc đại môn vô thanh vô tức chậm rãi đóng lại.

Nhưng vào thời khắc này, Mộc gia lão tổ đột nhiên xoay người, nhíu mày, trên mặt lộ vẻ lô lắng, ánh mắt âm tình bất định.

- Lão tổ, người làm sao vậy?

Mộc Mộc thấy thế trong lòng sinh ra vài phần nghi ngờ, cẩn thận hỏi.

Mộc Hiển Thánh mày càng cau chặt, nghe vậy thoáng do dự, trầm giọng nói:

- Chẳng biết tại sao, trong lòng ta lại sinh ra dự cảm bất an, hi vọng lần này Thôn Linh, sẽ không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn mới tốt.

Mộc Mộc nghe vậy trong lòng máy động, thần sắc trên mặt cũng trở nên có chút cứng ngắc.

Bên trong hang đá, ma ảnh kiệt kiệt cười, nói:

- Mộc gia tiểu tử, mau bước vào trận, bản ma lập tức vận chuyển Thôn Linh đại trận.

Mộc Thiên Hành nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ kính cẩn, hướng ma ảnh thi lễ thật sâu, nói:

- Hết thảy xin nhờ Ma Linh tiền bối tương trợ, nếu tương lai vãn bối có thành tựu, nhất định sẽ đem đủ Tế Tự hồi báo ngài.

Ma ảnh nghe vậy ánh mắt dừng ở này trên người Mộc Thiên Hành, một lát sau cười quái dị nói:

- Hắc hắc, Mộc gia ngươi âm lãnh vô tình, vì bản thân tư lợi, đúng là so với bản ma còn muốn ngoan độc hơn, bất quá ta thích!

Mộc Thiên Hành nghe vậy mỉm cười, trên mặt không thể lộ dị sắc, đưa tay vỗ len túi trữ vật, liền đem một mai đan dược đỏ thẫm như huyết châu cầm trong tay.

- Huyết mạch dung hợp đan!

Ma ảnh thấy thế hú lên quái dị, lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt cũng đột nhiên dừng trên người Tiêu Thần,

- Người này đến tột cùng là tư chất thế nào, lại khiến Mộc gia lão quỷ kia ngay cả chí bảo bậc này cũng giao cho ngươi sử dụng!

- Ngươi đã có đan dược này, bản ma cam đoan Thôn Linh không có sơ hở, chắc chắn có thể hoàn thành.

Mộc Thiên Hành nghe vậy nhất thời mừng rỡ, kính cẩn thi lễ, đem huyết mạch dung hợp đan nuốt vào, sau đó nhanh chóng đi tới đối diện Tiêu Thần, khoanh chân ngồi xuống.

Ma Linh kia thấy thế, trong miệng nhất thời quát khẽ một tiếng:

- Thôn Linh đại trận, mở!

Ông!

Theo thanh âm này hạ xuống, trận pháp khắc trên mặt đất đột nhiên bạo xuất ra vô tận huyết mang, nháy mắt đem hai người Tiêu Thần bao phủ bên trong. Huyết mang lưu chuyển bốc cao, trong đó mơ hồ truyền ra tiếng gầm bạo ngược, một cỗ khí tức sâm lãnh, tà ác, oán độc nháy mắt từ giữa bộc phát ra!

Ma Linh thấy thế trên mặt lộ ra vẻ nghiêm cẩn, đưa tay chỉ huyết mang, quát khẽ:

- Huyết mang lưu chuyển, ngưng tụ thôn linh thiên ma, nghịch thiên cải mệnh!

Trong tiếng quát, hai tay hắn liên tục đánh ra vô sổ đạo pháp quyết, dung nhập bên trong huyết mang.

Rống! Rống! Rống!

Huyết mang dưới pháp quyết thôi động, tốc độ lưu chuyển đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần, từng đạo rít gào trầm thấp cũng càng phát ra dày đặc, dần dần hình thành một đạo gầm nhẹ rõ ràng, giống như một thượng cổ ác ma sắp thoát khốn mà ra! Theo huyết mang quay cuồng, chỉ qua vài lần hô hấp, một ma ảnh thể tích vài trượng, một mắt không chân tay, trên người mọc ra hai xúc tu quỷ dị! Ma ảnh này toàn thân bạch sắc, mơ hồ có thể thấy một mảnh huyết ti dài hẹp đang không ngừng quay cuồng trong cơ thể.

Ma ảnh quỷ dị vừa mới ngưng tụ mà ra, liền ngửa đầu rít gào, bên trong hang đá vốn tràn ngập huyết mang nhất thời giống như trăm sông đổ ra biển, bị cái miệng rộng kia nháy mắt thôn phệ hết sạch. Theo huyết mang nhập thể, thân thể ma ảnh càng lúc càng rõ ràng, mắt thường nhìn thấy ngày một giống thực thể!

Theo ma ảnh kia xuất hiện, trên cửa đá, từng đạo hoa văn bỗng nhiên hóa thành huyết sắc đỏ thẫm điên cuồng vặn vẹo, một cỗ khí tức âm lãnh nháy mắt tán phát ra. Mộc gia lão tổ, Mộc Mộc hai người liếc nhau, trong mắt đồng thời lộ ra vẻ ngưng trọng.

Thôn Linh, bắt đầu!

Trong hang đá , Ma Linh diện sắc nghiêm cẩn, đưa tay chỉ ma ảnh quỷ dị, khẻ quáti:

- Thôn Linh!

Ma ảnh kia gầm nhẹ, hai cái xúc tu lớn đột nhiên thò ra, đem Tiêu Thần cùng Mộc Thiên Hành hai người gắt gao cuốn lấy. Cùng lúc đó, phía trên hai sợi râu đó nháy mắt sinh ra vô số huyết ti, chi chít như những cây trâm nhỏ, hướng cơ thể hai người chui vào!

Hừ!

Huyết ti nhập thể, Tiêu Thần sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể khẽ run lên. Huyết ti như vật sống, sau khi tiến vào thể nội liền điên cuồng hướng bốn phía khuếch tán lan tràn, chỉ vài lần hô hấp đã dày đặc trong mỗi tấc huyết nhục khung xương của Tiêu Thần! Chợt huyết ti cuối cùng đột nhiên vỡ ra, lộ ra một cái lổ nhỏ, giống như ống hút! Cùng lúc đó, một cỗ hấp lực mạnh mẻ, nháy mắt từ giữa bộc phát ra!

- A!

Tiêu Thần đột nhiên ngẩng đầu, trong miệng phát ra một tiếng bi thảm, sắc mặt bởi vì đau nhức mà trở nên hoàn toàn vặn vẹo. Toàn thân dưới hấp lực đột nhiên khô héo dần!

Trong cơ thể hắn đại lượng huyết nhục tinh huyết bị mạnh mẽ lôi ra bên ngoài cơ thể, xuyên qua chiếc xúc tu bán trong suốt có thể chứng kiến huyết nhục tiếng vào trong cơ thể ma ảnh, sau đó nháy mắt bị phân chia thành từng đoàn huyết sắc năng lượng quỷ dị, sau đó thông qua xúc tu còn lại, dọc theo vô số huyết ti đưa vào thể nội Mộc Thiên Hành!

Tuy rằng huyết ti nhập thể cực kỳ đau đớn, nhưng theo đợt năng lượng tinh hoa thứ nhất tiến vào, trên mặt Mộc Thiên Hành cũng nhịn không được nháy mắt lộ ra vẻ mừng như điên! Tiêu Thần luyện hóa đại lượng Huyết ngọc Long Nha Mễ, trong cơ thể mỗi một phần huyết nhục đều ẩn chứa sinh cơ mạnh mẻ, nếu để ngoại nhân chiếm được, tự nhiên đó là một tạo hóa thật lớn!

- Ha ha ha ha! Quả nhiên là trời cũng giúp ta! Tiêu Thần này không biết chiếm được hạng nghịch thiên cơ duyên gì, trong cơ thể sinh cơ lại mạnh mẻ như thế! Một khi đem thôn phệ hoàn toàn, ta không những có được linh căn trong cơ thể hắn, mà chỉ sợ pháp lực tu vi cũng muốn đề thăng thật lớn, bế quan tu luyện một chút đạt đến cảnh giới Kim Đan cũng không phải không có khả năng!

- Đến đây đi, tiếp tục thôn phệ, toàn bộ mọi thứ trong cơ thể hắn đều thuộc về ta!

Ma Linh lơ lửng phía trên đại trận, giờ phút này trên mặt cũng nhịn không được lộ vẻ rung động!

- Tu sĩ nhân tộc này sinh cơ trong cơ thể đúng là cường đại tới cực điểm, tuy rằng kém Nguyên Anh tu sĩ, nhưng vượt xa Kim Đan tu sĩ, nếu bản ma đem hắn hoàn toàn thôn phệ, chỉ sợ liền có thể khôi phục non nửa tu vi!

Nghĩ đến đây, đôi mắt như huyết ngọc của Ma Linh nháy mắt lóe ra vẻ tham lam, huyết mang trong đó xoay chuyển không ngừng, hiển nhiên trong lòng đang tính toán việc này. Nhưng chỉ lát sau, Ma Linh thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận.

- Cho dù cắn nuốt người này, bản ma cũng vô pháp bài trừ xiềng xích của Thôn Linh đại trận, hơn nữa Mộc lão quỷ cực kỳ khó giải quyết, nếu hoàn toàn chọc giận hắn, chỉ sợ bản ma cái được không bù nổi cái mất.

- Mộc gia tiểu tử này cơ duyên thật tốt, thôn phệ người này, đối với hắn chính là một hồi thiên đại tạo hóa.

Khi nói chuyện, Ma Linh nuốt nước miếng, trong mắt vẻ tiếc nuối càng sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.