Đạo

Quyển 2 - Chương 126: Trúc cơ! Trúc cơ! (Chương 238)



Cự kiếm đâm phá không gian, gào rít đi về phía trước, Tiêu Thần liền để Tiểu Điện thu liễm khí tức, dùng tốc độ cao nhất bay về phía trước. Thằng nhóc này đang vui đùa uy phong, trong lòng cực kỳ không muốn. Nhưng nhìn ánh mắt Tiêu Thần quét qua, lập tức kính sợ, đàng hoàng trở lại.

Trí nhơ nó cực kém, phải cần gõ cho một phen, nó mới ngoan ngoãn nghe lời.

- Đệ đệ, hiện tại chúng ta đã rời khỏi Mộc vực hơn ngàn dặm, cho dù Mộc Hiển Linh kia là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng tuyệt đối không thể đuổi kịp:

Linh quan chợt lóe, Ngu Cơ xuất hiện bên cạnh Tiêu Thần, đứng trên người Tiểu Điện.

- Ngao! Ngao! Mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt, không biết nàng có nguyện ý chờ ta ba ngàn năm không, chỉ cần ba ngàn năm thôi ta có thể hóa thành hình người đến lúc đó chúng ta có thể…

Ngu Cơ không đợi nó nói hết, hừ lạnh một tiếng, âm thanh lọt vô tai khiến toàn thân Tiểu Điện nhất thời run lên, thành thật cúi đầu xuống, nhưng ý nghĩ trong lòng vẫn không dứt:

- Thật hay đấy mỹ nhân a, như thể lại cắm lên trên bãi phân trâu! Chẳng nhẽ nàng không nhìn ra bổn thần anh tuấn tiêu sái bao nhiêu, thực lực lại cao thâm à. Thật là không có ánh mắt! Không có ánh mắt!

- Hừ hừ! không phải bổn thần không đủ vĩ đại, là ánh mắt nàng không tốt!

Nghĩ đến điểm này, mặt mày thằng nhóc này mới hớn hở.

Tiêu Thần thản nhiên liếc nhìn một cái, mỉm cười gật đàu nói:

- Tỷ tỷ, hiện giờ những thứ ràng buộc ngăn cản đệ đệ tăng tu vi đã mất, đệ nghĩ lập tức tìm một nơi, sau khi lên Trúc Cơ, mới tiếp tục chạy về nhà.

Ngu Cơ nghe vậy khẽ thở dài, tu vi Tiêu Thần lúc này mặc dù không kém, nhưng con đường tu đạo vừa mới trải qua đã có chút long đong lận đận, chỉ vì một chuyện Trúc Cơ, đã máy lần phải đối mặt với mối nguy sinh tử.

- Đệ đệ vì Trúc Cơ kỳ mà chịu nhiều đau khổ, nhưng dù sao cũng may là gặp dữ hoa lành, tu vi tăng tiến. Hiện giờ coi như ông trời thương xót, rốt cục cũng cho ngươi phá vỡ được chướng ngại, có thể tiếp tục tiến thêm một bước trên đại lộ tu chân.

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, lớn tiếng nói:

- Ông trời thương xót? Ha ha, có lẽ thế.

Ngu Cơ không biết cho nên Tiêu Thần cũng không giải thích việc này, thản nhiên nói:

- Một khi đã vậy, hôm nay là ngày Tiêu Thần ta lên Trúc Cơ kỳ! Thử một bước này, dù trên đại lộ tu chân nguy hiểm trùng trùng, mỗi bước đều trải qua sinh tử, nhưng trong lòng ta không sợ chút nào! Chắc chắn sẽ có một ngày, ta sẽ du sơn ngoạn thủy, phất tay gạt hết sương mù dày đặc sang hai bên, nhìn xem thế giới này, rốt cuộc như thế nào!

Một cỗ khí thế hào hùng ngất trời, khí phách cuồng ngạo từ trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra, bên trong nguyên thần toát ra màu vàng kim nhạt, kim ấn hơi lóe lên, lập tức bình thường trở lại.

Trên mặt Ngu Cơ lộ ra vẻ tán thưởng, nam tử đầu đội trời chân đạp đất như vậy , mới chính là đại trượng phu! Chí có người dũng cảm, có lòng tin không sợ hãi, mới có thể nghịch dòng trên đại lộ tu chân, sẽ đi được rất cao và xa!

- Đi!

Tiêu Thần vừa nói, thét dài một tiếng, đem toàn bộ áp lực trong lòng phóng ta, đột nhiên phất tay, Tiểu Điện gào rít hướng tới mặt đất hạ xuống.

Dưới một quả núi nhỏ, Tiểu Điện tự động bay ra, kiếm quang lóe ra ầm ầm, bất quá chỉ một lát sau, một động phủ xơ xài được đào ra. Đợi cho bụi mù tiêu tán, trên thân hai người Tiêu Thần và Ngu Cơ chợt lóe độn quang, tiến vào trong đó. (DG: bày đặt, đi bộ vào cho xong luôn đi, khoe mẽ quá mà)

- Đệ lúc này luyện Trúc Cơ, mặc dù có tỷ tỷ và Tiểu Điện hộ pháp, nhưng để bảo đảm không có sơ hở, hãy bày ra cấm chế trong hang động này, để phòng ngừa khí tức tiết ra ngoài.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, đưa tay vỗ trên hộp trữ vật lớn, sau đó xuất ra một trận kỳ, phất tay đánh vào bốn phía trong thạch bích.

Ngu Cơ thấy thế trong lòng âm thầm gật đầu, ở trong tu chân giới, chỉ có rất cẩn thận mới có thể sống lâu dài, người tự cao tự đại, cho dù tu vi thần thông mạnh mẽ, có lẽ chỉ hoành hoành được một thời, cũng không thể hoành hành được cả đời!

- Tỷ tỷ, ta ở mật thất luyện Trúc Cơ, tỷ cung Tiểu Điện ở ngoài này chờ đợi đi a.

Tiêu Thần mỉm cười nói.

Nếu đổi lại chỉ là tu sĩ luyện Trúc Cơ bình thường, thông thường cũng sẽ nhờ trưởng bối hoặc bạn bè hộ pháp, vạn nhất có gì sai lầm cũng có thể giải cứu đúng lúc. Nhưng Tiêu Thần vốn tích lũy nhiều vô cùng, trong cơ thể đã đạt Trúc Cơ đại viên mãng, được gọi là hậu tích bạc phát (1), một khi phá khỏi sự ràng buộc, chuyện đột phát trúc cơ đối với hắn, không có chút khó khăn nào.

Ngu Cơ nghe vậy thoáng chần chờ, sau đó khẽ gật đầu, nói:

- Tỷ sẽ chờ ở ngoài cửa động, nếu xuất hiện dị tượng sẽ dễ dàng ra tay.

- Yên tâm đi, chủ nhân phúc lớn mạng lớn. Lần trước Mộc lão quỷ ra tay cũng chả làm gì được. Hiện giờ chẳng qua là luyện Trúc Cơ thôi, chủ mẫu không cần phải lo lắng như vậy.

Tiểu Điện đã thu nhỏ thể tích mình lại mấy lần, bay ở giữa không trung dửng dưng nói.

Ngu Cơ nghe vậy. sắc mặt hơi hơi ửng hồng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nó một cái, cũng không nói thêm gì nữa.

Sắc mặt Tiêu Thần cứng đờ, lập tức xấu hổ, hướng Ngu Cơ cười cười, ánh mắt hai người gặp nhau, có vẻ hơi ngại ngùng.

- Khụ! Việc ấy…Ta bắt đầu thôi!

Tiêu Thần vội vàng đi vào trong thạch thất, vung tay lên, cửa đá ầm ầm hạ xuống.

Tiêu Thần khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, thở sâu mấy lần, mới đè nén được những cảm xúc khác trong long. Một lúc lâu sau, khi hoàn toàn khống chế được tâm trạng, hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra. Tuy rằng luyện Trúc Cơ đối với Tiêu Thần rất thỏai mái, nhưng hắn không dám có chút khinh thường nào, cẩn thận tới cực điểm.

- Trúc Cơ! Sẽ được trong hôm nay!

Trong long Tiêu thần gầm nhẹ một tiếng, pháp lực trong cơ thể nhất thời di chuyển điên cuồng, dần dần giống như nước suối, quay tròn không ngớt!

Có thể Tiêu Thần không quan tâm đến chuyện này lắm, chỉ điên cuồng thúc dục pháp lực khắp nơi trong cơ thể.

Ào…Ào…Ào…

Pháp lực quay cuồng, lao nhanh trong đó, giống như trường giang đại hải, phát ra tiếng nước chảy xiết, uy thế kinh người!

Cuối cùng, pháp lực đang quay cuồn kịch liệt đã đến thời điểm cực hạn, một đạo cảm giác hoàn toàn mới đột nhiên xuất hiện ở trong long.

Tiêu Thần đột nhiên mở hai mắt, trong mắt vẫn còn vẻ cảm khái, những chướng ngại ngăn cản tu đạo của hắn đến nay đã được dễ dàng phá vỡ!

Hắn đã là Trúc Cơ kỳ rồi!

Lúc này, Tiêu Thần cảm giác muốn khóc, không giống như tình cảm của nữ nhi lúc vui buồn, thuần túy là do mới từ khốn cảnh đi ra khiến cảm giác phức tạp và xúc động.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt Tiêu Thần hơi đổi, trời đất đột ngột dao động, hắn với dao động này rất tinh tường, giống như lúc hắn đạt được đến giới hạn của cảnh giới.

Mắt thường không thể phát hiện, tu sĩ bình thường không thể cảm ứng, nhưng ở đáy mắt Tiêu Thần hơi hơi hiện lên một tia màu vàng, có thể thấy một khối giống như hạt giống màu vàng chậm rãi ngưng tụ ra , sau đó từ từ chui vào cơ thể hắn.

- Hừ! Tuy rằng không biết ngươi rốt cuộc là thứ gì, nhưng muốn chui vào trong cơ thể ta, ngươi vẫn chưa có tư cách này!

Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, khí tức trên người nháy mắt đại biến, một cỗ khí tức uy nghiêm, cao quý vô cùng toát ra từ cơ thể, bay thẳng đến chân trời!

Lúc khí tức kia toát ra trong nháy mắt, hạt giống đó giống như đã gặp được thiên địch vậy, thoáng run lên, sau đó nhanh chóng bị dập nát.

- Nếu đã đến đây, vậy hãy lưu lại đay!

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, thần thức nhay mắt bộc phát ra, giống như hai sợi tơ màu vàng, ầm ầm bắn ra. Một tia màu vàng nhất thời bị chấn ra hư không, xuất hiện ngay trước mặt.

Đường chỉ vàng này tuy rằng rất nhỏ, nhưng màu lại rất đậm, dưới sự trói buộc của thần thức Tiêu Thần, nó tả đột hữu đâm, đem thần thức Tiêu Thần đánh vỡ! Mắt thấy vật ấy muốn đào thoát, sắc mặt Tiêu Thần không khỏi trở nên cực kỳ âm trầm. Nhưng đúng lúc này, kim ấn trong nguyên thần đột nhiên khẽ rung lên, lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Thần, một cỗ khí tức mạnh mẽ phát ra, đem đưởng chỉ màu vàng kia nháy mắt trấn áp.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, thần thức điên cuồng vây đến, tầng tầng lớp lớp bao vây đến đường chỉ màu vàng kia, cho đến khi xác định vật đó tuyệt đối không thể đào thoát được nữa, mới chậm rãi kẽo nó vào trong nguyên thần.

- Bản than ta muốn xem rốt cuộc ngươi là vật gì, luyện hóa cho ta!

Ánh mắt Tiêu Thần hiện lên vẻ băng lãnh, chậm rãi nhắm mắt, nguyên thần há miệng nuột đường chỉ kia vào bụng, điên cuồng luyện hóa.

Đường chỉ màu vàng này tuy rằng cực kỳ bất phàm nhưng lại vẫn kém một chút, dưới việc luyện hóa điên cuồng của Tiêu Thần, chỉ một lát sau, đã tan vào trong cơ thể Tiêu Thần.

- Ân?

Luyện hóa vật ấy trong nháy mắt, Tiêu Thần có thể cảm giác được, vài tia kim sắc lãnh đạm từ giữa phóng thích ra. Mà sau khí hấp thụ điểm sang này, dù tu vi nguyên thần hắn cũng không tăng trưởng, nhưng màu vàng đã trở nên đậm hơn một chút, một cãm giác cực kỳ sảng khoái, từ sâu trong nội tâm truyền ra.

Tiêu Thần chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lóe ra không ngớt, trên mặt không lộ ta chút vui mừng nào, ngược lại càng âm trầm hơn! Chốc lát, hắn khẽ lắc đầu, tuy rằng việc này lộ ra quỷ dị, vỗn dĩ lấy tu vi của hắn muốn phá giải chuyện này, chỉ có thể tự tìm phiền não thôi.

Thoáng bình tâm lại, Tiêu Thần cảm ứng tu vi hiện giờ của hắn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hài long.

Thượng cổ đồn đại, đạt đên cực hạn Luyện Khí kỳ, sau khi lên Trúc Cơ kỳ sẽ trực tiếp lên Trúc Cơ hậu kỳ! Nhưng pháp lực trong cơ thể Tiêu Thần lúc trước đã đạt đên cảnh giới giả đan, hiện giờ tu vi đột phá, pháp lực tăng vọt, đã mơ hồ đạt đến cảnh giới Kim Đan sơ kỳ!

Mà cái càng làm hắn vui mừng chính là tu vi nguyên thần hiện giờ, lúc này đã tiếp tục đột phá tăng lên nhiều phần, mơ hồ cảm giác sắp đạt đên cảnh giới đại viên mãn!

- Lúc đầu, tu vi đạt đến viên mãn Kim Đan kỳ, ta bây giờ tuy rằng còn chưa ngưng đan, nhưng nếu giao đấu, tu sĩ Kim Đan trung kỳ cũng không phải đối thủ của ta! Nếu liều mạng, thậm chí kể cả hậu kỳ, có thể làm một trận sống mái!

Năm đó là đệ tử ký danh của Lạc Vân Cốc, hiện giờ có thể mạnh hơn so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Trong biên giới Triệu quốc này, trừ bỏ Mộc gia lão tổ, Tiêu Thần sống mà không còn kiêng kị gì nữa!

Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười mỉm, sau đó còn nhanh chóng tươi hơn, cuối cùng thành ngửa đầu lêm trời cười dài!

Ngoài thạch thất, nghe tiếng cười to truyền đến, trong mắt Ngu Cơ nhất thời lộ ra vẻ vui mừng. Đôi bàn tay hơi hơi nắm chặt mềm mại lại, lúc này mới chậm rãi mở ra, một nụ cười tuyệt trần xuất hiện, rực rỡ xuật hiện miệng nàng.

----------oOo----------

(1) Ý là tích lũy được nhiều cái gì đó thì sẽ dễ dàng hơn khi mà làm việc gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.