Đạo

Quyển 2 - Chương 27: Thủ đoạn lôi đình, tiếp tục diệt kim đan (Chương 139)



- Về phần hai người Kim Bằng cùng Quỷ bà kia, Kim Bằng tuy liều lĩnh nhưng càng dễ đối phó, ta liền diệt người này lập uy! Trận này nhất định phải gọn gang, lại càng không được lộ nửa điểm thương thế! Ra tay là một kích giết chết!

Thanh bào trên người Tiêu Thần không gió mà bay. Mãnh liệt rung động, đôi mắt đen như mực càng phát ra sáng ngời, sát khí trong thời gian ngắn đạt tới đỉnh điểm!

Vào thời khắc này, Tiêu Thần ngẩng đầu lên, cảm nhận khí tức mạnh mẽ từ độn quang kia, chiến ý trong cơ thể ầm ầm bộc phát!

Độn quang dừng ở giữa không trung, lộ ra nét mặt âm trầm già nua của Kim

Bằng. Giờ phút này nhìn về phía Tiêu Thần, trong mắt đầy vẻ băng lãnh.

- Hắc hắc! Ở đấu giá hội ngươi mạnh mẽ ra tay đoạt đi tàn đồ kia là lúc ngươi nên hiểu được, lão phu tuyệt đối không thả ngươi còn sống đi khỏi nơi này, ngươi cần gì phải dãy dụa vô nghĩa như vậy?

Tiêu Thần nhíu mày, trên mặt lộ vẻ đùa cợt, cười nhạo nói:

- Kim Bằng lão quỷ, ngươi có biết vì sao ngươi cùng Quỷ bà kia trước sau rời đi, giờ phút này ngươi đã đuổi tới, Quỷ bà kia vì sao không thấy bóng dáng không?

- Hừ!

Kim Bằng nghe vậy hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lập tức âm trầm xuống.

- Bị người đem làm quân cờ thử, ngươi thực quá ngu xuẩn!

Tiêu Thần cười lạnh, ánh mắt lanh lùng nhìn Kim Bằng.

- Hắc hắc, cho dù là quân cờ thì thế nào, với việc ta diệt sát ngươi, lấy toàn bộ bảo vật trên người ngươi, bà ta có thể làm được gì, chẳng lẽ còn dám cùng lão phu cướp đoạt hay sao?

- Tiểu tử không cần nhiều lời, mặc thân phận ngươi tột cùng như thế nào, nơi đây là nơi ngươi táng thân!

Kim Bằng trong mắt lệ mang đại phóng, pháp lực ba động, nháy mắt sát khí băng lãnh từ thể nội quét ra, dẫn phát phong vân trên đỉnh đầu khiến trời đất u ám một mảnh rộng hàng trăm mét.

Nhưng vào thời khắc này, còn chưa chờ hắn ra tay, Tiêu Thần ngẩng đầu, tròng mắt tối đen gắt gao tập trung vào hắn thần thức nháy mắt bộc phát ra!

Nhờ tu luyện Thai Tức Luyện Thần nguyên thần cô đọng vượt xa tu sĩ đồng cấp!

Luyện Khí kỳ tầng mười bảy, tu vi nguyên thần tăng vọt, có thể so với Kim Đan sơ kì.

Nghịch Thiên Kim Ấn khiến thần thức tăng lên gấp năm lần.

Trong nháy mắt, toàn bộ đều bạo phát mà ra!

Ông!

Kim Bằng cảm giác nguyên thân hung hăng đau xót một trận, thật giống như bị người ta dùng lợi kiếm xuyên thấu, trước mắt tối sầm lại, miệng không nhịn được phun một ngụm máu tươi, cả người khí thế tổn thương nhanh chóng toán loạn!

- Kim Đan trung kỳ!

Hắn hoảng sợ thất thanh, mắt tràn đầy vẻ sợ hãi! Hắn tự tay vỗ trán một cái, tế ra một món pháp bảo hình nhánh cây màu đỏ, hét lên một tiếng vứt xuống dưới!

Tiêu Thần sắc mặt không chút thay đổi, tóc đen tung bay, hung hãn như Diệt thế Ma Quân, trở tay xuất ra pháp bảo hình chùy, pháp lực trong cơ thể điên cuồng dũng manh tiến vào. Bảo vật này nhất thời phát ra một tiếng ong minh hưng phấn, rời tay cùng pháp bảo nhánh cây kia đối chiến, không rơi vào hạ phong!

Kim Băng không ngu ngồi chờ chết, đưa tay hung hăng nện lên ngực, nhất thời miệng phun vô số ngụm máu.

Máu huyết này tản mát kỳ lạ, tia máu quay tròn, phát tán khí tức quỷ dị.

Đồng thời trong miệng thấp giọng rít gào:

- Huyết sát ngưng hình, Trừu Hồn Luyện Phách!

Máu huyết kia chuyễn động rất nhanh, hóa thành một đoàn huyết vụ đen thui, từng trận huyết tinh sát khí nương theo tiếng hống từ giữa truyền ra.

Rống! Rống! Rống!

Đợi hyết vụ tán đi, một đầu ma vật thật lớn hai sừng, con mắt màu đỏ, thân cao ba trượng hiện ra giữa không trung.

Đi!

Kim Bằng cắn đầu ngón tay, phun ra một búng máu, đưa tay hướng Tiêu Thần hung hăng điểm tới!

Ma vật kia há mồm nuốt vào, nhìn Kim bằng, hồng quang trong mắt lộ ra ý thèm thuồng, lập tức bạo rống một tiếng, xoay người vọt xuống phía dưới.

Tiêu Thần nhíu mày, đưa tay vỗ trán, một kiện bảo vật hoàng sắc hiện ra trong tay, chính là Di Thiên Ấn!

Đi!

Đưa tay vứt về phía trước, pháp lực trong người rót vào trong, thể tích Di Thiên Ấn kia tăng vọt, chỉ sau một lần hít thở liền hóa lớn hơn mười trượng, giống như một tòa núi, nhằm vào đầu ma đầu kia nện xuống.

Oanh!

Giống như thái sơn áp đỉnh, con ngươi màu đỏ tươi của ma đầu lộ ra vẻ sợ hãi, hai tay hướng về phía trước nâng lên, bất quá Di Thiên Ấn kia thu lại rồi đột nhiên phóng xuất một tầng quang mang, nhất thời uy thế đại phóng, ầm ầm rơi trên mặt đất, đem ma vật gắt gao trấn áp! Mặc cho nó gầm lên giận dữ, cũng không thể nhúc nhích chút nào.

- Hai kiện pháp bảo!

Kim Bằng trên mặt xám trắng, trong lòng hối hận cực điểm, vì sao mình lại muốn trêu chọc người này a.

- Thôn thiên tam diệt sát

Tiếng hô âm trầm của Tiếng Thần truyền ra xa, đột nhiên duỗi tay hướng về phía trước, gập đầu ngón tay lại chỉ chừa ba ngón như trường thương hướng lên trời, khí thế sát phạt che khuất bầu trời.

Tam chỉ lóng lánh, nháy mắt ngưng tụ trên ngón tay.

Thiên địa linh lực cả phiến không gian nhất tề xao động.

Hô! Hô! Hô!

Một cỗ lực kéo quỷ dị, linh lực ngoại giới chảy xiết như sóng lớn, phát ra âm thanh ầm vang mênh mông, hướng tam chỉ kia điên cuồng dũng mãnh tiến vào! Theo linh lực rót vào, tam chỉ càng lúc càng ngưng tụ thật lớn, dần dần lộ cả dấu vân tay, uy áp linh lực mạnh mẽ tùy thời tăng vọt!

Kim Bằng đồng tử co rút kịch liệt, thất thanh nói:

- Đây là loại thần thông gì, lại có uy lực cái thế như thế!

Dưới nguy cơ sinh tử, hắn giơ tay ném ra, một vòng tròn pháp bảo nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu, phóng xuất tầng kim mang nhàn nhạt đem hắn bao phủ bên trong.

Thôn Thiên Tam Diệt Sát lấy pháp lực hiện giờ của Tiêu Thần thi triển ra, toàn thân pháp lực nháy mắt tiêu hao không còn gì, uy lực thần thông phát ra đủ so với một kích toàn lực của cao thủ Kim Đan trung kỳ.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Ba ngón tay, giống như ba cây trường thương, tuần tự hạ xuống ( nguyên bản : Ba ngón tay, ngón giữa dài nhất, ngón áp út thứ hai, ngón trỏ ngắn nhất, giống như ba cây trường thương, tuần tự hạ xuống)

Chỉ thứ nhất, kim mang tầng ngoài nháy mắt trở nên ảm đạm, vòng tròn phát ra từng tiếng vang, bản thể liên tục run rẩy không dứt.

Chỉ thứ hai, tiếng răng rắc vang lên, trên bản thể vòng tròn, nháy mắt suất hiện vết nứt dày đặc, vang lên một tiếng hoàn toàn phế bỏ.

Chỉ thứ ba, Vô Danh chỉ, trong ánh mắt tuyệt vọng của Kim Bằng hung hăng lao vào ngực hắn!

Phốc!

Huyết vũ phiêu sái ( bay lả tả)

Trên người Kim Bằng pháp lực ba động mạnh mẽ của tu sĩ Kim Đan sau một hồi hít thở liền tiêu tán không còn, sinh cơ trong cơ thể cũng tịch diệt theo.

Nha!

Tại nơi thân thể Kim Bằng bị diệt sát, một đạo nguyên thần hư ảo nhỏ chừng một thước từ đỉnh đầu thoát ra, ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Thần một cái, hét lên một tiếng, nhanh chóng hướng xa xa bỏ chạy.

Tiêu Thần mặt không đổi sắc, vung tay vẩy lên, một đạo ô quang hiện lên. Tu La

Cốt nháy mắt hóa lớn, lập tức đuổi tới nguyên thần Kim Bằng, cốt chưởng mở ra, đem nắm trong tay. Ô quang lóe ra, nguyên thần Kim Bằng uể oải hẳn đi, liên tục

xin tha thứ.

- Đạo hữu tha mạng!

Hôm nay lão phu nhất thời hồ đồ, đạo hữu nể tình gặp mặt một lần, tại hạ chắc chắn có hậu báo.

Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nếu là ta thua, không biết đạo hữu có tha ta một mạng hay không?

Nói xong, Tiêu Thần mặt không biểu tình, thu tay lại nói:

- Nuốt đi.

Tu La Cốt mắt hiện hồng quang, dưới ánh mắt kinh sợ của Kim Bằng, mở cái miệng rộng đem nó nuốt vào trong bụng, sợi tơ máu từ trong khung xương lộ ra, giống như ống hút hung hăng đâm vào trong, hăng hái hấp thụ.

Nguyên thần kia nhất thời uể oải xuống, hình thể càng lúc càng mờ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.